Edit: Bàn
Người chủ trì nhanh chóng phản ứng lại, thấy hắn cười, lúc này không ngừng giới thiệu: "Thật không dám giấu giếm, các vị, phòng đấu giá Emilia chưa từng bán đấu giá người sống kể từ lần cuối cùng gần năm trước, vậy chắc hẳn tôi không nên nhiều lời, chỉ cần nhìn màu sắc của món hàng này là biết đây là bảo bối khó cầu cỡ nào, thanh niên mắt đen tóc đen, nam giới..."
Lời này của gã rất khéo léo.
tháng trước vua Liên bang đã hạ lệnh truy nã giữa các vì sao, trên đó đặc trưng của kẻ đào phạm là đàn ông trẻ tuổi tóc đen mắt đen, đồng thời Edwin đặc biệt yêu cầu để người sống, cố hết sức đừng làm kẻ đào phạm bị thương, điều này trước giờ chưa từng có tiền lệ, không ít đại quý tộc đều đồn đoán vua mượn lệnh truy nã để bắt tình nhân phạm sai lầm.
Người chủ trì tuy chưa từng nhắc đến lệnh truy nã, nhưng không ít người ở đây đã lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ.
"Trên người hắn không có ấn ký nô lệ, nói cách khác, người nào túm được hắn, người đó chính là chủ nhân đầu tiên của hắn."
Thanh Trường Dạ nhìn về chỗ người mua, lúc trước hắn cười, là vì thời gian của những người này nhiều hơn dự đoán của hắn.
Trong đó hấp dẫn hắn nhất là một cô gái tóc đen dài, đôi mắt của cô xanh như bầu trời, dù bả vai cùng xương quai xanh thon gầy, nhưng vóc dáng lại cực kỳ tuyệt vời.
Bên tay cô đặt một cái hộp nhỏ khảm nạm bảo thạch, trong hộp đựng móng tay vu bà lúc trước đấu giá, có thể là người sưu tầm cơ thể người giàu có.
Thời gian cô gái này có là năm, đối với người bình thường không thể nghi ngờ là rất nhiều.
Toàn bộ phòng đấu giá này chỉ có duy nhất một cụ già có nhiều thời gian hơn cô, Thanh Trường Dạ để ý cô gái cũng đang nhìn hắn.
" năm!" Trong nháy mắt người chủ trì ra giá khởi điểm, người đấu giá lập tức gấp rút ra giá theo: "Mắt hắn thật đẹp! Có tên không?"
"!" Trong góc phòng đấu giá có người giơ biển: "Mỗi tí tiền đừng nghĩ tới việc mua loại hàng xa xỉ này, ai mua hắn, người đó liền có quyền đặt tên cho hắn --"
Cô gái cũng nhìn hắn nhận lấy một điếu thuốc từ người bên cạnh, trong lúc này không cho phép hút thuốc, cô không châm thuốc, chỉ ngậm lên miệng như cho đỡ thèm, cô híp mắt, thong thả cười cười với Thanh Trường Dạ.
" năm."
"!" Người đấu giá vỗ vỗ lưng người trước: "Giá có hơi cao đó bạn ạ, nói thật đi, mua một người sống về ngoài liếm liếm ôm ôm còn làm được gì?"
"Còn có thể dạy hắn nói lời hạ lưu..."
Một đoàn cười ầm lên, lúc này giá lại lên cao chút.
Ngón tay người chủ trì đặt trên nút điều khiển từ xa, chỉ cần đè cái này xuống, điện sẽ truyền đến xiềng xích trên cổ món hàng, nghĩ cũng biết khi đó có thể cảnh đẹp thế nào, vấn đề là món hàng này vẫn tỏ ra vô cùng nghe lời.
Gã đang do dự, thanh niên đứng cách đó không xa lại liếc hắn một cái, trong con ngươi đen nhánh của đối phương không có bất cứ biểu cảm gì, nhìn gã như đang nhìn vật chết, rõ ràng là thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, mà khi lộ ra vẻ mặt này, lại vô cớ khiến người ta tê cả da đầu.
" --"
"Khối lượng vàng nặng bằng hắn."
Giọng cô gái phá vỡ tiếng ồn ào, âm lượng của cô không lớn, lại cực kỳ hùng hồn.
Người mua hàng xung quanh cô gái mắt xanh nhìn cô như một người điên.
Cho dù ở thời kỳ đại vũ trụ, vàng và những đá quý tự nhiên vẫn giữ nguyên sự hiếm có và đắt đỏ, nhất là vàng, nó được coi là biểu tượng của may mắn, và trở thành vật trang sức hiếm lạ chỉ kẻ có tiền và quý tộc mới có thể có, "Nữ vu" trong tin đồn đặc biệt thích dùng hoa văn bằng vàng lỏng làm logo.
Tỉ lệ giá vàng và thời gian gần như là :, người chủ trì không kịp tính toán, gã như nằm mơ gõ búa lần, sau khi xác định không ai tăng giá nữa mới run giọng hô lên thành giao.
"Điều này đã lập nên kỷ lục trăm năm qua ở hội đấu giá Emilia, khó có thể tin được, giao dịch này thậm chí còn cao hơn doanh thu của cả cuộc đấu giá trong vài năm..."
Thanh Trường Dạ đi theo thiếu nữ cao ráo đẩy hắn lên đài xuống sàn đấu giá, cô gái mua hắn lắc đầu từ xa, chắc là ý bảo không cần dẫn hắn qua đây.
Hắn được sắp xếp trong một căn phòng kế bên, đến khi cuộc đấu giá kết thúc, hắn mới một lần nữa gặp lại người mua mình, cô gái mở vòng cổ của hắn ra, phía sau cô là gã vệ sĩ cao to lực lưỡng.
"Aurora." Cô tự giới thiệu: "Biết vì sao tôi mua anh không?"
"Tôi không biết," Thanh Trường Dạ nhìn ngũ quan xinh đẹp thâm thuý của cô gái, đôi mắt đen ôn hoà như ngọc, không khỏi tôn lên vẻ có chút vô tội của hắn: "Liếm liếm ôm ôm, nhân tiện dạy tôi nói những lời hạ lưu?"
Aurora cười ha ha: "Tôi muốn lột da anh.
Tôi thích tay anh, da thịt xinh đẹp, tuổi cũng vừa vặn, tôi muốn chặt xuống làm mẫu vật."
Hắn đoán không sai, cô gái này là nhà sưu tập cơ thể người bệnh hoạn, trong nhà tám chín phần mười không biết bao nhiêu mẫu vật người chết từ cổ chí kim.
Thanh Trường Dạ dùng tư thế tao nhã nắm lấy tay phải của cô, hắn dùng lực rất nhẹ, Aurora chỉ cần hơi dùng sức là có thể giãy ra, hắn đặt xuống một nụ hôn lên mu bàn tay trắng như sứ của cô.
Mấy giây trôi qua, cô gái giật mạnh tay về như bị điện giật, cô trừng mắt nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Liếc qua vệ sĩ đi vòng ra sau mình, môi Thanh Trường Dạ cong lên một nụ cười như có như không.
Một khi thoát khỏi tinh hệ Nhân ngư không có tín hiệu, A và Natasha muốn tìm hắn dễ như trở bàn tay, cho dù không có máy liên lạc, chỉ cần tra địa điểm xuất hiện cuối cùng của máy liên lạc một chút, kết hợp món hàng tóc đen mắt đen ở hội đấu giá Emilia liền có thể cơ bản suy luận ra hướng đi của hắn.
Thanh Trường Dạ cũng không nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của đồng bạn, A là một hacker đứng đầu, Natasha năm ấy tuổi đã có thể đi lừa đảo kiếm được năm mỗi ngày.
Hắn quyết định tạm thời ở chung với Aurora, xem có thể tìm được thứ mình thấy hứng thú từ vị sưu tầm nữ này không.
Nhưng thực tế, thứ hắn lấy được có hơi nhiều.
"Trường Dạ!"
Aurora thét lên chói tai trong biệt thự, giọng xuyên qua cửa sổ lớn sát đất rộng mở truyền vào vườn hoa, đây là lần thứ cô gọi tên hắn sau khi tỉnh dậy trong buổi sáng ngày hôm nay.
Đúng như dự đoán của hắn, Aurora là một đại tiểu thư tâm lý có chút vặn vẹo, với sự trợ giúp của gia tộc, cô điều hành một công ty thực phẩm quốc tế.
Ham muốn kiểm soát càng ngày càng mạnh mẽ gần đây của cô khiến Thanh Trường Dạ có chút không kiên nhẫn, ngoài mặt, hắn vẫn tỉnh bơ đi vào phòng.
"Làm sao vậy?"
"Anh đi đâu thế?" Cô chạy xuống cầu thang, giày cao gót đạp lên thảm trải sàn lông dài xa hoa, thấy thanh niên tóc đen dáng người cao ngất trước mặt, Aurora khẽ nhăn mày: "Betty nói lúc nãy anh đỡ một nữ giúp việc bị ngã?"
"Đúng."
"Tôi chặt tay cô ta," Aurora nói: "Tay anh chỉ tôi mới có thể chạm vào."
Cô thích tay người, mẫu vật bàn tay người màu sắc khác nhau đặt trong phòng khách.
Sau tuần bọn họ ở chung, Aurora không hề đề cập tới việc lột da hắn, mà lại dính Thanh Trường Dạ càng ngày càng chặt.
Trong mắt đại tiểu thư, có lẽ cả người hắn là đồ của cô, nhất là tay, người khác chạm phải cô sẽ nổi điên.
Thanh Trường Dạ rũ mắt xuống.
Lông mi hắn dài lại dày, mềm mại như lông chim non.
"Được."
"Trường Dạ," Hôm nay Aurora mặc một chiếc váy ngắn trễ ngực màu hồng đính sequin.
Ngày đấu giá hôm đó Thanh Trường Dạ đã biết cô có dáng người đẹp, ngực lớn eo nhỏ chân dài.
Bọn họ đứng rất gần nhau, từ góc nhìn của Thanh Trường Dạ, cái nên nhìn cũng thấy, cái không nên nhìn cũng thấy: "Anh không giận tôi đúng không?"
"Không giận, Aurora." Đại tiểu thư nhìn hắn không chớp mắt, Thanh Trường Dạ cười cười: "Mới biết được tên cô ý nghĩa là nữ thần bình minh, cảm giác rất đúng."
Nữ thần là để yêu, không phải để ngủ.
Đại tiểu thư có lẽ cũng ý thức được điểm này, cô lùi lại một bước, thuận tay lấy một bao thuốc lá phụ nữ trên bàn trà bên cạnh.
Đây không phải lần đầu tiên cô ám chỉ bóng gió với hắn, Thanh Trường Dạ nhìn cô hút thuốc, có chút nghĩ mãi không hiểu.
Đại tiểu thư dáng người hạng nhất, mặt mũi hạng A, thân kiều thể nhuyễn dễ đẩy ngã.
Nhưng vì sao hắn lại không muốn đè? Lẽ nào hiện tại hắn chỉ thích thử thách loại hình độ khó cao như Siren và Edwin? Thích tìm ngược đãi như thế, hắn không tin mình là người như vậy.
"Đúng rồi," Dáng vẻ Aurora hút thuốc lá trông rất đẹp, cô như đột nhiên nhớ ra cái gì: "Gần đây tất cả mọi người đều chơi trứng Huyễn thú, anh có muốn một quả không?"
"Đó là gì vậy?"
"Một thứ chơi rất vui," Aurora nắm tay phải Thanh Trường Dạ đi vào biệt thự: "Tôi dẫn anh đi xem."
Con người thuần dưỡng Huyễn thú bắt đầu từ thế kỷ trước, mãi đến thời hiện đại mới đạt được thành tựu.
Mọi người từng nghiên cứu cách thuần dưỡng Huyễn thú sắp trưởng thành, nhưng đã phải trả một cái giá đắt.
Nuôi trứng Huyễn thú là thú vui mới gần đây của đám nhà giàu, bình thường Huyễn thú được người nuôi dưỡng đều ngoan ngoãn.
Đại tiểu thư kéo Thanh Trường Dạ đi thẳng qua hành lang biệt thự, đến lúc đến giếng trời, cô tắt thuốc, dùng ánh mắt ra hiệu Thanh Trường Dạ nhìn quả trừng Huyễn thú đặt trên giá.
"Mấy quả trứng Huyễn thú này có khả năng chứa cấp S hiếm, hoặc cũng có thể là cấp D vô dụng.
Huyễn thú càng nhỏ thì càng dễ nhận chủ, lúc trước một con Huyễn thú cấp S còn nhỏ được bán đến tận năm.
Có người giàu lên sau một đêm bằng việc đánh cuộc vào trứng Huyễn thú, cũng có người vì vậy mà táng gia bại sản," Aurora quan sát vẻ mặt của hắn, quả nhiên, Thanh Trường Dạ tỏ vẻ thích thú, cô biết đối phương sẽ thích cái này: "Tôi có người bạn gửi đống trứng Huyễn thú này ở đây.
Huyễn thú chia làm đẳng cấp S, A, B, C, D.
Huyễn thú cấp S cực kỳ cực kỳ hiếm.
Nếu như anh thấy hứng thú, thì chọn một con thử xem?"
Thanh Trường Dạ nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một quả trứng vàng nhạt lấm tấm đốm trắng đen.
Hơi giống trứng cút, từ khi tới thế giới này hắn chưa từng thấy chim cút, dưới ánh mắt kỳ lạ của Aurora, Thanh Trường Dạ cầm lên quả trứng rõ ràng là nhỏ nhất trong đám trứng Huyễn thú.
"Quả này à?"
"Ừm."
"Huyễn thú còn có tên là Thú triệu hồi, anh nên dành thời gian với nó càng nhiều càng tốt," Aurora nói: "Chỉ khi cảm nhận được tiếng gọi của anh, nó mới có thể phá vỏ ra."
Những ngày tiếp theo, Thanh Trường Dạ đã hiểu chung chung về Huyễn thú.
Ngày ấy Aurora nói phần lớn là thật, đáng lưu ý chính là, tất cả Huyễn thú xuất hiện dưới hình dạng động vật, vì vậy được gọi là "Thú." Không ai biết nguồn gốc của giống loài thần bí này, giống như không ai biết vì sao chúng nó vừa sinh ra đã sở hữu sức mạnh khủng khiếp đến mức đáng sợ như vậy.
Thanh Trường Dạ đặt trứng Huyễn thú ở đầu giường mình, hắn không đặc biệt để ý đến nó, cho đến một buổi sáng nọ, Huyễn thú tự mình bò ra từ trong vỏ.
Nghe thấy tiếng động thật nhỏ ở đầu giường, Thanh Trường Dạ vẫn luôn cạn ngủ mở mắt.
Cảnh tượng đập vào mắt làm hắn hơi ngẩn ra.
Nó rất nhỏ, không lớn nổi bằng bàn tay người trưởng thành, hình dạng thì không thể nghi ngờ là không thuộc về bất cứ loài động vật nào, thứ khiến Thanh Trường Dạ khó hiểu nhất là hắn nhìn thấy cánh sau lưng Huyễn thú.
Hắn thăm dò đụng một cái, bé Huyễn thú ngẩn người, lập tức dùng cặp cánh chim đen nhánh kia khẽ đụng vào ngón tay của hắn.
Cảm giác đầu ngón tay được lông vũ ma sát chân thực như vậy, Thanh Trường Dạ cúi đầu mắt đối mắt với nó.
Đây là ý gì, bày tỏ thân thiện à?
Có điều...!
Thanh Trường Dạ nhìn con Huyễn thú nho nhỏ trước mặt này.
Tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu caramel ấm áp, nếu như bỏ qua cặp cánh kia, thì gần như không khác gì người.
Hắn do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: "Anh ra ngoài một chút, sẽ về ngay."
Hắn đi tìm Aurora, nói qua mục đích đến xong, đại tiểu thư không thể tin nổi nhìn hắn.
"Huyễn thú của anh là hình người?" Giọng cô gái kinh ngạc tột cùng: "Làm sao có thể? Cho đến tận giờ chưa từng xuất hiện Huyễn thú hình người, đây là một trong những tiêu chuẩn để xác định một sinh vật có phải Huyễn thú hay không mà, chúng nó chỉ có thể là hình thú!"
"Tôi biết."
Thanh Trường Dạ dẫn Aurora đến phòng hắn, hắn kéo cửa phòng ra ý bảo Aurora tự xem, đại tiểu thư đi phía trước không thể tin nói: "Trường Dạ, anh...! Anh nuôi thứ gì vậy...?!"
Hắn hơi nhíu mày, theo ánh mắt Aurora, Thanh Trường Dạ thấy một bé trai ngồi trên giường mình.
Lúc này kích thước cậu bé khác một trời một vực so với kích thước lớn bằng lòng bàn tay lúc nãy, nó không mặc quần áo, dấu hiệu duy nhất chứng minh nó là Huyễn thú chỉ có cặp cánh chim màu đen to lớn kia, cùng mái tóc nâu hơi bù xù và đôi mắt màu caramel ấm áp.
Để ý thấy Thanh Trường Dạ nhìn mình, cậu bé khôi ngô nở nụ cười rực rỡ với Thanh Trường Dạ.
Nụ cười của nó vô ưu vô lự, như thể tất cả ánh mặt trời trên thế giới này đều ở trên người nó.
____________________
Một ngày làm gay cả đời làm gay bạn ơi.