--Kiều Kiều, không biết cái tên này dưới đáy lòng của Bùi Cương đã gọi bao nhiêu lần.
Có lẽ Ngọc Kiều quá kinh hãi, đã qua nửa buổi, nhưng bộ dáng này vẫn còn ngây ngốc.
Ánh mắt nàng có chút mê ly. Ngơ ngác nhìn Bùi Cương trước mặt.
Sau câu "Kiều Kiều", giọng hắn trở nên khàn khàn, hắn thành thật nói: "Ta không quên lần trước ngươi đến tìm ta." Đôi mắt đen láy nhìn Ngọc Kiều, "Nô tài vẫn luôn tâm duyệt về tiểu thư.."
Những lời này hắn ép tới rất thấp, thấp đến mức cho dù bây giờ có người ở bên cạnh, cũng chỉ có Ngọc Kiều nghe thấy.
So với trước đây lúc nào hắn cũng gọi mình là nô tài và gọi nàng là tiểu thư, lần này Ngọc Kiều cảm thấy cách xưng hô này làm nàng có chút xấu hổ.
Tựa hồ có ý thức một chút, đồng tử của Ngọc Kiều đột nhiên mở rộng, và khuôn mặt nàng đỏ bừng ngay lập tức.
Khi Ngọc Kiều hoảng sợ và muốn hét lên, Bùi Cương ngay lập tức che miệng nàng.
"Hừ, người đó vẫn chưa đi."
Ngọc Kiều trừng mắt nhìn Bùi Cương. Trên mặt Bùi Cương dường như không có biểu cảm gì, nhưng vẫn khiến Ngọc Kiều cảm thấy dường như hắn đang kìm nén điều gì đó, biểu cảm trong mắt hắn giống như một vòng xoáy sâu có thể hút người ta vào, lại gắt gao nog bỏng nhìn chằm chằm nàng.
Ngọc Kiều đã nhìn thấy dáng vẻ này nhiều lần, nhưng tất cả đều đang ở trong giấc mơ.
Trong giấc mơ, mỗi khi muốn khi dễ nàng, hắn đều có biểu hiện và ánh mắt như vậy.
Hốc mắt Ngọc Kiều dần dần nhiễm sương mù, như thể nàng sắp khóc.
Tránh ở chỗ tối cau mày thấy hai hai tiểu tình nhân dưới ánh trăng kia. Chẳng lẽ vì lưỡng tình lương duyệt mới đính hôn chứ không phải biết trước đại nhân muốn cầu hôn mà giả bộ?
Bùi Cương gần như chặn cả người của Ngọc Kiều, và dưới sự bao phủ của màn đêm, từ xa, hắn chỉ biết rằng hai người hôn và ôm nhau.
Thoáng nhìn lại hai tiểu tình nhân, cũng không thấy có cái gì không đúng. Thấy cũng không thám thính được cái gì, sau khi suy nghĩ, không nên ở lâu liền xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt dần dần biến mất, rồi nhìn thấy Ngọc Kiều đôi mắt đỏ hoe, Bùi Cương vội vàng bỏ tay xuống, lùi lại một bước, lo lắng nói: "Đừng khóc."
Bởi vì nhất thời hoảng sợ đã trôi qua, Ngọc Kiều cũng tỉnh táo lại một chút. Môi nàng mấp máy, nàng nâng tay sờ vào môi mình.
Nhớ tới Bùi Cương nói có người đang nhìn chằm chằm vào họ, nên nàng không dám nói.
Nhìn thấy nàng như vậy, Bùi Cương nói: "Người đó đi rồi."
Nghe vậy, Ngọc Kiều không bỏ chạy mà cắn chặt môi và nhìn chằm chằm Bùi Cương, dường như có hai ngọn lửa nhỏ trong mắt nàng.
Đột nhiên nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, lần lượt đánh vào ngực Bùi Cương, giận dữ hét lên: "Tại sao ngươi lại hôn ta! Ngươi đã thề là không khi dễ ta! Đêm đó ta đến đưa bút cho ngươi, ngươi lại nói dối là không nhớ! Ngươi là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!"
Ngọc Kiều dùng hết sức lực đánh, nhưng với Bùi Cương, hắn không cảm thấy đau đớn chút nào. Hắn nói với một giọng trầm, "Ngươi không chán ghét ta. Phải không?"
Ngọc Kiều mệt đến mức thở hổn hển. Thấy hắn không hề bị ảnh hưởng gì, nàng càng tức giận, bỏ tay xuống, kêu lên: "Ta không ghét ngươi nhưng cũng không thích ngươi! Ngươi không được phép gọi ta là Kiều Kiều, càng không được thích ta!"
"Tại sao?" Giọng nói trầm thấp có chút bối rối.
Ngọc Kiều trừng mắt nhìn hắn với khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn còn mặt mũi hỏi tại sao?
Vốn còn lo lắng sẽ có người khác nghe thấy, nên Ngọc Kiều ép âm thanh tới thấp nhất nói, nhưng cũng không giấu được tức giận, "Chúng ta là giả định thân, là giả! Cho dù vài tháng nữa chúng ta thành thân, cũng là giả!" cũng sẽ không thay đổi thành sự thật! "
Nhìn chằm chằm bộ dạng vừa ngượng ngùng vừa khó chịu và quyến rũ của Ngọc Kiều, Bùi Cương vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn, lại lần nữa tâm ngo ngoe rục rịch muốn hôn nàng lần nữa. Nhưng hắn cũng biết nếu hôn tiếp, nàng nhất định còn lâu mới bỏ qua cho mình.
Sau một lúc im lặng, Bùi Cương nói:" Sao lại là giả, tại sao ta không thể thích Kiều nhi? "
Ngọc Kiều bực bội ôm ngực nói:" Gọi ta là tiểu thư! "
Bùi Cương im lặng, như nàng mong muốn. Lại hỏi:" Cho dù là giả, thì liên quan gì đến việc nô tài thích tiểu thư? Tại vì sao không thể thích? "
Ngọc Kiều sững sờ, nhất thời bị hắn chặn lại hoàn toàn không nói nên lời. Nhưng nàng cũng không phải là người thích nói đạo lý, sau đó nàng ngang ngược nói:" Nếu ta nói không, thì là không thể, không có tại sao! "
" Nếu nô tài vẫn cứ thích thì sao? "
Ngọc Kiều nhìn chằm chằm. Bùi Cương thế nhưng lại làm trái lời nàng?
Tại sao hắn lại không chịu nghe lời mình?
Ngay bây giờ!
Ngọc Kiều liền một hơi hít thở sâu, nàng kiên quyết nói:" Ngươi thích thì cứ thích, nhưng ngay cả khi ngươi đặt con dao trên cổ của ta, ta cũng không bao giờ thích ngươi cho dù một chút! "Sau khi
Nói điều này, Ngọc Kiều đưa tay lên và đẩy ngực hắn.
Nàng muốn đẩy người hắn ra, nhưng hắn đứng vững như cọc, nên Ngọc Kiều không thể đẩy được. Nhưng xuyên qua lớp quần áo, nàng cảm thấy ngực của hắn không cứng như nàng tưởng tượng, cũng không mềm mại chút nào, mà là rắn chắc có độ đàn hồi không thể tả nổi..
Ngọc Kiều: .
Hẳn là nàng điên rồi!
Sức nóng như thiêu đốt tại vị trí đó đã đốt cháy lòng bàn tay của Ngọc Kiều, đến nỗi nàng phải co tay lại.
Sau đó nàng tức giận và nói:" Ngươi tránh ra! "
Bùi Cương vẫn im lặng di chuyển chân và nhường đường cho nàng.
Con đường thông suốt. Ngọc Kiều đỏ mặt, không biết làm gì khi đi ngang qua Bùi Cương.
Có lẽ vừa rồi có thân cây dựa vào, nàng mới đứng vững được. Nhưng giờ không có thân cây để dựa vào, nàng chỉ đi được vài bước đã thấy chân mình rất mềm, bước chân hơi loạng choạng, dường như nàng đã cảm nhận được Bùi Cương muốn giúp mình, nàng vội vàng giơ tay từ chối:" Ta tự đi được không cần ngươi đâu! "
Nàng cảm thấy Bùi Cương hiện tại rất nguy hiểm, nàng không dám chạm vào hắn, cũng không dám ở lâu, cho dù chân mềm nhũn, lảo đảo, nhưng nàng vẫn muốn nhanh chóng rời đi.
Ngọc Kiều cũng chỉ có mồm mép lợi hại thôi, nhưng thực tế nàng là kẻ bắt nạt kẻ yếu thôi.
Buổi sáng Ngọc Kiều hoảng hốt chạy về, buổi tối cũng hoảng hốt chạy về, khiến những hạ nhân trong phủ rất khó hiểu.
Vội vàng phân phó hạ nhân mang một chậu nước lạnh tới. Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, nàng nhận thấy hơi nóng trên mặt đã tản đi rất nhiều, người cũng bình tĩnh hơn một chút.
Ngay khi nàng rửa mặt cũng bao gồm rửa đi lớp trang điểm. Nàng lau khô mặt, khi ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong gương thấy mặt mình ửng hồng như được thoa một lớp phấn đỏ tươi, thậm chí đôi môi giống như bôi lên một màu son mà nàng thích, hồng hồng.
Đỏ và hơi sưng.
Ngọc Kiều nhớ ra, hắn còn cắn mình một cái!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, trái tim Ngọc Kiều đập dữ dội, như sắp nhảy ra ngoài.
Trên mặt nàng nóng bừng gần như bốc hơi. Ngọc Kiều vội vàng lấy bàn tay che mặt lại, sau đó nàng nằm úp mặt trên bàn.
Thật mắc cỡ!
Ngọc Kiều lần đầu bị người ta khinh bạc như vậy, làm sao có thể coi như không có việc gì?
Rất lâu sau mới từ từ lấy lại được chút bình tĩnh. Cầm khăn che mặt kéo mạnh, nàng nghiến răng nghiến lợi.
Lá gan Bùi Cương thực sự càng ngày càng lớn, hơn nữa càng ngày càng làm càn! Hắn dám mạo phạm nàng, chẳng phải lần sau còn làm trầm trọng hơn sao?
Đều do nàng chiều hắn!
Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như nàng cũng không chiều hắn lắm.
Nghĩ đến Bùi Cương nói hắn thích mình, lúc trước thì Ngọc Kiều cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ nàng lại khẩn trương hơn là sợ hãi.
Trước kia Bùi Cương chọc giận nàng, nàng sẽ lạnh nhạt hắn trong vài ngày, mấy ngày hắn cũng an phận lại, nhưng hắn cũng liền an phận chỉ có mấy ngày thôi!
Bây giờ nàng không thể tiếp tục lạnh nhạt như trước kia nữa, dù sao hôm nay bọn họ cũng chỉ mới định thân, nhất định không thể không để ý hắn, nếu mà đến ta Ngô Duy thì hỏng bét!
Nghĩ đến Ngô Duy, tâm trí Ngọc Kiều đột nhiên mâu thuẫn.
Trong khi nàng tức giạn với Bùi Cương, nàng lại không thể không lo lắng cho hắn.
Ngọc Kiều cũng biết chính mình đã liên lụy với Bùi Cương. Nếu hắn không giả vờ thành thân với chính mình, thì Ngô Duy sẽ không nhắm vào hắn.
Ngô Duy yêu cầu Bùi Cương đến quân doanh, rõ ràng là không có ý tốt. Nếu Bùi Cương đi, sẽ không bình an quay về.
Sau khi suy nghĩ, Ngọc Kiều vẫn không thể ngồi yên, đứng dậy, đi tìm phụ thân nàng, hỏi phụ thân có cách giải quyết không.
Ngọc Thịnh vừa định rời khỏi thư phòng, nhìn thấy Ngọc Kiều đang tìm mình, ông hơi kinh ngạc:" Vừa rồi Bùi Cương cũng vừa tới tìm ta, hắn vừa mới đi. "
Ngọc Kiều nghe vậy, nàng lập tức căng thẳng:" Hắn, hắn nói gì? "
Chẳng lẽ hắn thành thật đến nỗi việc mạo phạm nàng hắn cũng nói ra?
Ngọc Thịnh đấy ẩn ý nhìn Ngọc Kiều căng thẳng, hỏi:" Con cảm thấy hắn sẽ nói gì? "
Ngọc Kiều vội vàng lắc đầu và mở miệng cười:" Làm sao con biết được. "Với một
Nụ cười trên môi, Nhưng lòng nàng rất bối rối.
Ngọc Kiều mỉm cười, không phá vỡ sự bối rối của nàng, rồi đóng cửa thư phòng.
Sau khi quay lại thư phòng, ông cầm bút viết một dòng trên giấy.
Ngọc Kiều nghiêng người và xem xét, sau đó nàng ấy ngạc nhiên.
Trên tờ giấy có ghi - hắn nói rằng vị tổng binh đã sắp xếp người vào Ngọc phủ nên phải cẩn thận trong lời nói và việc làm.
Ngọc Kiều đột nhiên nhớ tới lúc trước vừa ở trong sân Bùi Cương nói có người, chẳng lẽ là người đó là Ngô Duy phái đi?
Ngọc Kiều im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi:" Phụ thân, chuyện Bùi Cương phải làm sao đây? "
Ngọc Thịnh hiểu nàng đang hỏi gì, nói:" Con không cần phải lo lắng quá, Bùi Cương nói hắn có thể tự xử lý. "
Khi nghe điều này, lông mày của Ngọc Kiều nhăn lại.
Khi gặp khó khăn, Bùi Cương không bao giờ dựa dẫm vào người khác hay tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác mà luôn dựa chính mình.
Ngọc Kiều đột nhiên im lặng, không biết nàng đang nghĩ gì. Nhìn thấy nàng như vậy, Ngọc Thịnh suy nghĩ một chút, sau đó thuyết phục:" Hãy đối tốt một chút với Bùi Cương đi, mười năm qua hắn cũng không sống dễ dàng. "Một mã sự về một mã sự, nhưng chuyện vừa nãy xảy ra không phải mã sự, Ngọc Kiều vội vàng nói:" Nhưng hắn, hắn đối với con.. "Nàng
Không nói ra được!
Ngọc Thịnh hơi nheo mắt, hơi khó hiểu hỏi:" Hắn đối với con làm sao? "
Khuôn mặt Ngọc Kiều lặng lẽ ửng hồng. Nàng yếu ớt cúi đầu, thấp giọng nói:" Nhưng hắn càng ngày càng không tôn trọng con. "Dù
Sao cũng là nữ nhi ruột của mình, thoạt nhìn cũng biết có điều gì đó đang che giấu. Ngọc Thịnh không chọc thủng, mà chỉ an ủi nàng," Bùi Cương rất tôn trọng con, nếu hắn! Dám bắt nạt con, phụ thân sẽ là người đầu tiên đi đánh hắn. "
Ngọc Kiều chán nản nghĩ. Vừa rồi nàng bị bắt nạt, đâu thấy phụ thân đánh hắn đâu.
Không phải vì lí do này tìm tới phụ thân, Ngọc Kiều cảm thấy mình lại gặp rắc rối, nên rụt người lại, ngẩng đầu nhìn phụ thân.
" Phụ thân, những gì vừa nói, ngoại trừ Bùi Cương chính mình đi, thì không có cách khác sao? "
Ngọc Thịnh lắc đầu," Khó lắm. "
Ngọc Kiều mím môi. Thực ra nàng cũng hiểu khoảng cách giữa nhà mình và Ngô Duy, hoàng đế của vùng Hoài Châu là quá lớn, lời nói của Ngô Duy chỉ có thể coi là chiếu chỉ của triều đình chứ không thể đối kháng được.
Cho dù biết Ngô Duy có âm mưu gì, nhưng nếu không có chứng cớ, liền hấp tấp cáo ngự trạng, hoặc vị đại thần nào đó tố giác, e rằng trước khi hại Ngọc gia, thì Ngọc gia đã tự đào mộ chôn chính mình rồi.
Ngọc Kiều hỏi lại:" Kia Bùi Cương sẽ bị thương sao? "
Ngọc Thịnh nhìn nàng và im lặng một lúc lâu trước khi trả lời," Uhm, tất nhiên là phải bị thương rồi."
Lại nói sau khi Bùi Cương trở về phòng, hắn cởi hết y phục. Khi chuẩn bị măc một y phục đen, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn ngực trái.
Móng tay của Ngọc Kiều sắc nhọn, khi đánh cũng không lưu tình, nên những vết xước ở đó vẫn còn rõ ràng.
Bùi Cương vuốt ve vết xước, dùng đầu ngón tay vuốt ve từ đầu dọc theo vết xước, khóe môi hơi cong lên.
Khi Bùi Cương nghĩ đến cảnh tượng dưới gốc cây đêm nay và những vết xước, cơ thể hắn nóng bừng lên. Sau khi thở ra một hơi nặng nhọc, vẫn rất khó bình tĩnh lại.
Đêm nay có thể là một đêm không ngủ.
Đêm khuya Phúc Toàn bỗng thức dậy muốn đi nhà xí, liền thấy Bùi Cương ở trong sân đang đánh quyền.
Hắn cũng biết rằng cô gia là một người kỳ quặc, vì vậy Phúc Toàn ngáp một cái, hắn đi nhà xí rồi lại về phòng ngủ tiếp.