Thấy hai phu thê trẻ ở chung trong sảnh, không có chút cảm giác là đã xa nhau hơn nửa năm, hay là một cặp phu thê mới gặp nhau hồi đêm qua.
Không có sự kích động nào sau nhiều năm sự xa cách.
Ngọc phu nhân hiểu nữ nhân của mình. Người phu quân mà mình đã nhớ nhung nhiều năm mới trở về, chắc chắn sẽ vui đến mức khóc cạn nước mắt.
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt đẹp của Ngọc Kiều toàn là ý cười, làm gì có vết tích đã khóc?
Hơn nữa ký ức của Bùi Cương vẫn còn chưa hồi phục, nhưng nhìn đôi phu trẻ ở chung quá mức tự nhiên, làm gì có việc lạnh nhạt?
Ngọc phu nhân không biết nghĩ đến điều gì, bèn liếc nhìn nữ nhi và con rể, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa đã từng gặp nhau rồi sao?"
Nữ nhi chính là do bà sinh ra, nên tất nhiên bà rất hiểu rõ. Trước khi đến Vu Châu, bà đã cảm thấy có gì đó rất lạ.
Nếu đôi phu thê trẻ này không phải sớm gặp nhau thì làm sao nữ nhi đã buồn bã hơn nửa năm lại bỗng nhiên vui vẻ? Và muốn đến Vu Châu?
Ngọc Kiều mím môi có chút chột dạ, khẽ lắc tay Bùi Cương, ánh mắt lơ lửng nhìn xung quanh, không dám nhìn mẫu thân.
Không cần phải trả lời, đây chính là câu trả lời tốt nhất.
Bùi Cương giải thích: "Ta được lệnh của hoàng thượng đến Vu Châu để làm nhiệm vụ nguy hiểm. Ta lo lắng sẽ làm bị thương Kiều nhi, vì vậy ta đã yêu cầu nàng giấu với mọi người."
Sau khi nghe những lời của Bùi Cương, Ngọc phu nhân dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Ngọc Kiều: "Hắn bảo con che giấu thì con che giấu? Ngươi chính là đứa nhỏ không có lương tâm, con có biết mấy ngày nay ta thấy cảm xúc của con thay đổi thất thường nên rất lo lắng không. Chính vì lo lắng đến mất ăn mất ngủ làm cho ta bị nhiễm phong hàn, ngươi chỉ biết quan tâm đến phu quân của ngươi, còn mẫu thân ngươi thì ngươi không đau lòng."
Đều nói nữ nhi lớn thì không dùng được, còn nữ nhi lấy phu quân thì càng lại không.
Phu quân mất tích đã lâu mới trở về, thậm chí còn thay phu quân giấu giếm phụ mẫu.
Ước chừng sau này trong lòng và trong mắt chỉ có phu quân, còn phụ mẫu là ai thì chắc cũng không biết. Chưa kể sau này đến Kinh Thành, sợ rằng sau hai ba năm sẽ không về thăm người mẫu thân này nữa.
Nghĩ đến đây, Ngọc phu cảm thấy muốn khóc đến rơi lệ nhưng sợ sẽ làm trò cười của đôi phu thê trẻ nên bà kìm lại.
Ngọc Kiều không ngờ nàng làm mẫu thân buồn đến vậy, nàng vội vàng bước đến nắm lấy tay của mẫu thân, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, nữ nhi sai rồi, nữ nhi xin lỗi." Ngọc phu nhân bực bội nói: "Còn gọi mẫu thân làm gì, ngươi có con và phu quân rồi. Còn muốn người mẫu thân như ta làm gì, ngày mai ta sẽ về Hoài Châu tìm phu quân của ta!"
Mẫu thân của nàng như ăn ghen vậy, Ngọc Kiều muốn cười nhưng không dám cười, bèn dỗ dành: "Ai nói chỉ có phu quân là đủ. Trong lòng nữ nhi, mẫu thân là người đứng vị trí đầu tiên, không ai có thể chen vào, sau khi hài tử chào đời, chỉ có thể đứng thứ hai!"
Bùi Cương ở bên cạnh nghe được. Những lời ngon ngọt của Ngọc Kiều nói cho Ngọc phu nhân khiến hắn nhìn nàng có chút suy nghĩ.
Ngọc Kiều không để ý, liền dỗ dành: "Mẫu thân, những gì nữ nhi nói đều là sự thật."
Ngọc phu nhân nghiêm túc nhìn nữ nhi, cuối cùng mỉm cười: "Nha đầu này chỉ biết nói ngon nói ngọt, mẫu thân thật sự chờ đến khi hài tử chào đời. Đừng nói là ta, dù là phu quân của con.." Sau đó, bà liếc nhìn Bùi Cương và nói một cách mỉa mai: "Cũng không biết là xếp góc nào."
Nói xong, trong lòng của Ngọc phu nhân cảm thấy có chút công bằng. Dù gì bà cũng là người từng trải, làm sao có thể không hiểu sau khi có hài tử thì ở trong mắt chỉ có hài tử thôi, còn vị phu quân thì chỉ có thể đứng hàng thứ hai.
Lòng của bà đã thăng bằng một chút, nghe nói Thứ sử Vũ Châu đến xin lỗi.
Ngọc phu nhân bối rối nhìn cặp phu thê trẻ và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngọc Kiều vừa mới dỗ Ngọc phu nhân xong, lại đột nhiên trở nên áy náy. Nàng nở một nụ cười nịnh nọt nhìn mẫu thân của mình: "Mẫu thân, nếu hôm qua nữ nhi giấu người đến phủ Thứ sử tham gia thọ yến của lão thái quân mà không nói với người, mẫu thân có giận không?"
Ngọc phu nhân:.
"Tối hôm qua con ở trong phủ Thứ sử đã gặp Bùi Cương bên trong một căn phòng nhỏ, ai biết đại công tử Thứ sử lại tưởng Bùi Cương cùng thê tử của hắn ta ở bên trong làm cho có chút hiểu lầm, nên mới có chuyện hôm nay. Con xin lỗi."
Sáng sớm mà đã có nhiều chuyện như vậy, Ngọc phu nhân vừa mới cảm thấy khá hơn, đột nhiên cảm thấy bệnh phong hàn của mình lại muốn phát tác.
Bà bất lực vẫy tay với bọn họ, yếu ớt nói: "Đừng có nói với ta, các ngươi mau ra tiếp đi, ta rất đau đầu, muốn trở về phòng và nằm xuống một lần nữa."
"Mẫu thân hãy nghỉ ngơi thật tốt, vậy con và Bùi Cương đi trước."
Bùi Cương cũng khẽ gật đầu: "Kia, con rể cũng ra tiếp khách đây."
Sau đó Bùi Cương đỡ Ngọc Kiều ra khỏi đại sảnh, nhưng thân phận của Bách Lí Hàn tạm thời vẫn chưa được tiết lộ.
Tối qua, Bùi Cương đã thảo luận với Ngọc Kiều rằng thân phận của Bách Lí Hàn sẽ được giữ bí mật, và sau này nàng ấy có thể bảo vệ Ngọc Kiều.
Lúc đầu Ngọc Kiều không nghĩ điều đó là cần thiết, nhưng sau đó nàng nhận ra rằng tối hôm quan nhờ có tiểu cô mới ngăn chặn được Thẩm Như Nguyệt.
Nếu không, chỉ cần Thẩm Như Nguyệt sảy thai ở trước mặt Bùi Cương và không có ai khác ở xung quanh, cho dù có giải thích thế nào, thì cũng không thể giải thích rõ ràng. Rốt cuộc, không ai tin rằng Thẩm Như Nguyệt sẽ tự làm hại chính mình, thậm chí là hài tử của chính mình.
Sáng sớm hôm nay, những người thuộc hạ của Bùi Cương đến báo tin về phủ Thứ sử.
Có lẽ nhân dịp đại thọ của lão thái quân, chuyện của Thẩm Như Nguyệt đã bị che giấu, nhưng Bùi Cương đã phái người nhìn chằm chằm, nên biết rõ mọi chuyện.
Khi Thẩm Như Nguyệt đã tỉnh lại, có lẽ đã biết mình không thể hãm hại Bùi Cương, và sợ sẽ phạm thêm sai lầm, vì vậy nàng ta chỉ nói mình đã bị ngã.
Nhưng đứa trẻ vẫn không giữ được, ngay cả người làm mẫu thân xém chút nữa cũng không bảo toàn.
Chỉ có thể nói Thẩm Như Nguyệt thực sự đủ hung ác, tàn nhẫn với hài tử mà cũng tàn nhẫn với bản thân mình.
Sau khi rời khỏi sảnh chính, Bùi Cương vịn vai của Ngọc Kiều và nhỏ giọng hỏi nàng: "Nàng nói thử xem, sau này ở trong nàng ta xếp thứ mấy?"
Ngọc Kiều sửng sốt, sau đó cười "Phốc": "Tại sao huynh lại giống mẫu thân ăn dấm vậy? Trong lòng ta, phụ mẫu, hài tử và huynh đều đứng ở vị trí thứ nhất, đều quan trọng như nhau."
Bùi Cương cau mày: "Nàng chắc chắn?"
Ngọc Kiều bỏ tay xuống, nắm lấy cánh tay hắn, không chút ngượng ngùng nói: "Nếu sau này ta vì hài tử mà không quan tâm đến huynh, thì lúc đó huynh có thể tự xử trí ta."
Nghe đến đây, vẻ mặt của Bùi Cương dịu đi một chút: "Thế nhưng nàng không được đổi ý những gì mình đã nói."
Ngọc Kiều nặng nề gật đầu: "Ta đã nói thì sẽ không bao giờ đổi ý!"
Vào lúc này, nàng không biết rằng sau này nàng sẽ có nao nhiêu hối hận khi nói những lời vừa rồi, và sau đó nàng có chút lo lắng: "Nhưng vừa rồi sắc mặt của mẫu thân thực sự không tốt lắm, không biết có tức giận hay không"
Đối với bản thân, Bùi Cương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liền an ủi nàng: "Mẫu thân không có giận nàng đâu, có lẽ mẫu thân đang lo lắng cho tương lai của nàng." Bùi Cương nghĩ một chút về thái độ ưu sầu của Ngọc phu nhân, và suy nghĩ một lúc. Ước chừng cũng hiểu được bà đang lo lắng cái gì.
Ngọc gia có một nữ nhi duy nhất là Ngọc Kiều được cưng chiều như ngọc trong lòng bàn tay. Trước đây, sở dĩ kén rể là muốn nữ nhi ở bên cạnh.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện, thân phận cũng khác xưa, Ngọc phu nhân sợ hắn sẽ không thừa nhận về chuyện ở rể, lại càng lo lắng đứa nữ nhi quý giá của mình sẽ bị bắt đi.
Ngọc Kiều suy nghĩ một chút, nói với hắn: "Từ nay về sau, dù ở Vu Châu hay Hoài Châu, ta đều đi theo huynh, mỗi năm huynh hãy đưa ta về Hoài Châu thăm phụ mẫu. Huynh có chịu hay không?"
Bùi Cương cười nhạt, đưa tay lên sờ lên tóc nàng: "Chờ chúng ta trở về Kinh Thành rồi quyết định sau."
Hiện tại quyết định sớm cũng không thích hợp, sau khi trở về Kinh Thành phải báo cáo một số việc với các trưởng bối trong gia tộc để tránh khỏi lo âu về sau.
Ngọc Kiều gật đầu, và sau đó nghĩ đến Thứ sử Vu Châu, nàng khuyên nhủ: "Dù sao đi nữa, có lẽ huynh cũng không muốn cùng phủ Thứ sử đứng ở bên đối lập. Phủ Thứ sử vừa xảy ra chuyện như vậy, mà nếu huynh quá so đo thì sẽ làm trong lòng Thứ sử có khúc mắc, và những người có tâm cơ sẽ dễ dàng ly gián."
Bùi Cương đột nhiên nở một nụ cười trên mặt. Ngọc Kiều cau mày nói: "Huynh cười cái gì, ta đây đang rất nghiêm túc."
Bùi Cương nói: "Từ khi gặp nàng, ta thỉnh thoảng nhớ tới chuyện trước đây. Trong trí nhớ của ta, nàng luôn mặc một bộ y phục đỏ và cầm một cây roi, bộ dáng rất là kiêu ngạo."
Nhưng cũng cực kì xinh đẹp.
Nghe điều này, Ngọc Kiều dừng lại và ngước nhìn hắn: "Huynh đang chê ta ngang ngược?"
Bùi Cương thì thầm: "Không, ta rất thích nhìn bộ dáng tùy tiện và kiêu ngạo của nàng, nhưng bây giờ chỉ thấy nàng tựa hồ so với trí nhớ của ta không sợ trời không sợ đất khác rất nhiều, nàng rất hay lo lắng và còn lấy đại cục làm trọng."
Ngọc Kiều cong môi: "Ta cũng sắp làm mẫu thân rồi, làm sao có thể như ngày xưa nữa" Đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lời nói đột ngột dừng lại: "Chờ đã, huynh nhớ bộ dáng cầm roi hung hăng của, có phải huynh.."
Nàng nuốt một ngụm nước bọt nhỏ, mới cẩn thận hỏi: "Huynh có nhớ là ta đã cầm roi đánh huynh không?"
Nụ cười trên mặt Bùi Cương càng sâu. Đột nhiên cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu không, sau khi sinh con, để giúp ta khôi phục trí nhớ, nàng có thể đánh ta một lần nữa không?"
Hơi thở nóng ẩm phả vào vành tai trắng nõn mềm mại nhạy cảm, lỗ tai có chút tê dại. Nó tê dại, thậm chí thân thể trong tiềm thức rùng mình, có chút yếu ớt.
Sau đó đỏ mặt vỗ một cái vào ngực của hắn: "Huynh thật là xấu, ta sẽ không bị huynh lừa đâu, ta đánh huynh càng thêm thoải mái. Huynh chỉ là một, chỉ là một.." Nàng cố nén giọng và phát ra một tiếng "Lưu manh".
Nụ cười trong mắt Bùi Cương lại thêm sâu, hắn ôm nàng đi vào phòng khách.
Bên cạnh đó, khi hai người đến tiền sảnh, đã nhìn thấy phụ tử họ Tề đã ở đó, sắc mặt của hai phụ tử không tốt lắm. Đặc biệt là Tề công tử, không chỉ có đầy tơ máu ở trong hốc mắt, mà hai mắt cũng nổi lên một màu xanh đen, hắn ta rất hốc hác, có lẽ cả đêm qua hắn ta không ngủ.
Làm sao có thể ngủ được khi chỉ trong vòng một đêm hắn ta lại mất hài tử và xém chút nữa là mất thê tử?
Nhìn thấy Bùi Cương và Ngọc Kiều bước vào, cả hai phụ tử đều đứng dậy.
Mặt trên Thứ sử Vu Châu có chút xấu hổ, và lời nói cũng mang theo áy náy: "Đêm qua tôi đã nghe về chuyện lỗ mãng của nhi tử ta. Làm ra chuyện thất lễ, vì vậy hôm nay ta đến đây để xin lỗi."
Ở trên bàn có một cái hộp gấm, đó chính là vật bồi lỗ.
Bùi Cương gật đầu, vòng tay qua vai Ngọc Kiều, để nàng ngồi xuống, sau đó ra hiệu về phía phụ tử nhà họ Tề: "Mời ngồi."
Nhưng hai phụ tử chỉ có một mình Tề Mặc ngồi. Tiếp theo, Tề đại công tử đứng chắp tay nói: "Đêm qua thật thất, xin Ninh Viễn tướng quân không trách." Vừa nói, hướng về phía Bùi Cương cúi người ba lần.
Nghi thức rất chu đáo và chân thành.
Vẻ mặt của Bùi Cương rất bình tĩnh, liếc nhìn Tề đại công tử, chậm rãi nói: "Tối hôm qua ta có chút tức giận nên muốn mời hai người ới. Nhưng sau khi trở về, ta nghĩ kỹ lại, cảm thấy nếu tối hôm qua đổi thành là ta thì cũng như vậy. Vì vậy, Thứ sử đại nhân và Tề đại công tử đừng có quan tâm."
Tề đại công tử suy nghĩ một lúc rồi lại cúi đầu trước mặt Ngọc Kiều: "Tướng quân phu nhân, đêm qua thật thất lễ. Xin phu nhân đừng trách."
Ngọc Kiều bị người ta gọi là tướng quân phu nhân thì có chút sửng sốt, nhưng nàng phản ứng rất nhanh và nói: "Không sao, chuyện đó nếu là hiểu lầm, thì chỉ cần giải thích rõ ràng là được, nhưng ta không biết phu nhân của Tề đại công tử đã tìm thấy chưa?"
Ngọc Kiều cũng giả vờ ngốc. Mặc dù biết rất rõ ràng nhưng vở kịch vẫn phải diễn.
Nói đến thê tử, giọng của Tề đại công tử có chút khàn khàn và chua chát: "Cảm ơn phu nhân đã lo lắng, đã được tìm thấy."
Sau khi nói vài câu khách sáo, Bùi Cương và Tề đại công tử cùng ngồi xuống.
Lúc này có nha hoàn bưng trà lên.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Bùi Cương vẫy tay với những người trong đại sảnh, ra lệnh: "Tất cả lui ra ngoài đi."
Thấy vậy, Ngọc Kiều đứng dậy nói: "Nếu mọi người có chuyện muốn nói, ta về phòng trước đây."
Sau khi dứt lời, Thanh Cúc bước tới, dìu nàng ra khỏi sảnh trước.
Sau khi rời khỏi, vẻ mặt Thanh Cúc có chút khó hiểu: "Tại sao nô tỳ luôn thấy chuyện đêm qua có chút kỳ quái?"
Sau khi Ngọc Kiều đi tìm Bùi Cương vào tối hôm qua, lúc đó Thanh Cúc đã đợi ở ngoài sân. Khi nhìn thấy Tề đại thiếu gia dẫn bảy tám người đi vào phòng của cô gia, lúc đó nàng muốn nhắc nhở cô gia và tiểu thư, nhưng lại để ý thấy trong sân hình như có người.
Nàng muốn nhắc nhở lại sợ lộ ra chuyện của tiểu thư và cô gia, vừa lúc nàng không biết phải làm gì thì thầy Tề đại thiếu gia đã chặn cửa rồi.
Dù nhìn thế nào cũng có cảm giác lạ lùng.
Nghe Thanh Cúc nói xong, Ngọc Kiều xoay nhẹ chiếc quạt nhỏ trong tay, sau một hồi suy nghĩ, nàng chợt nở nụ cười: "Các người đều thấy chuyện hôm đó rất kì lạ. Thứ sử và Tề đại công tử cũng không ngốc. Bọn họ chắc cũng có nghi ngờ."
Thanh Cúc sửng sốt: "Tiểu thư nói vậy là có ý gì?"
Ngọc Kiều khẽ lắc đầu, không nói nhiều.
Hôm qua, bởi vì quá quan tâm nên mới loạn, nên không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn, nhưng bây giờ đầu óc của bọn họ giờ đã minh mẫn hơn.
Nàng suy nghĩ một chút, nhưng cảm thấy tối hôm qua Bùi Cương để phụ tử Tề gia đến đây, hẳn là không đơn giản như để họ xin lỗi, mà là có dụng ý khác.
Miễn là Thẩm Như Nguyệt không có xảy ra chuyện trước mặt Bùi Cương, thì mọi thứ đều dễ dàng nói. Chỉ cần Bùi Cương che giấu thân phận của Thẩm Như Nguyệt, hắn cũng coi như là nạn nhân, và chỉ ra những điểm đáng ngờ của đêm qua trước mặt phụ tử Tề gia - chẳng hạn như nha hoàn bưng rượu, gã sai vặt truyền lời, và Thẩm Như Nguyệt mất tích.
Đối với một người đã mất đi đứa con trai yêu quý và một đứa cháu trai của hai phụ tử Tề gia. Thay vì tin rằng đó chỉ là một cú ngã đơn giản làm cho đứa trẻ bị mất, thì tah tin có người ở trong bóng tối giở trò.
Nếu Bùi Cương có ý định dẫn dắt họ nghi ngờ rằng đó là một âm mưu và thủ đoạn của Đồng Minh hội. Nói rằng Đồng Minh hội đã hại Thẩm Như Nguyệt sảy thai và đổ oan cho Bùi Cương, để họ sẽ đoạn tuyệt với Bách Lí gia và triều đình.
Chỉ cần những điều này có lý, cho dù không có bằng chứng, phụ tử Tề gia cũng không thể không suy đoán và nghi ngờ.
Một khi gieo mầm nghi ngờ, Thẩm Như Nguyệt càng tiếp tục, sẽ càng có nhiều sai sót. Có thể trong tương lai, phụ tử nhà họ Tề cũng sẽ trở thành trợ thủ giúp Bùi Cương đối phó với Đồng Minh hội.
Và Thẩm Như Nguyệt có thể đã ăn trộm gà mà còn mất nắm thóc, và còn mất cả chì lẫn chài.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Ngọc Kiều ngày càng sâu.
Nhìn thấy nụ cười của Ngọc Kiều, Thanh Cúc hỏi: "Tiểu thư đang nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?"
Ngọc Kiều cười: "Đột nhiên ta cảm thấy cô gái của các ngươi nhìn thì giống như một người chân thành và thật thà, nhưng trong lòng thì lại rất đen tối."
Thanh Cúc nghe xong cũng bật cười, nói: "Nếu cô gia là một người thành thật, thì làm sao có thể khiến tiểu thư quan tâm, tiểu thư không phải là một nữ tử tầm thường, nếu không dùng chút thủ đoạn gì đó? Thì làm sao tiểu thư có thể để mắt tới?"
Lời nói của Thanh Cúc đã nhắc nhở Ngọc Kiều. Sau khi suy nghĩ kỹ, có vẻ như trước đây Bùi Cương đã làm rất nhiều trò trước mặt nàng.
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ nói về việc gặp nạn ở núi Vân Tây. Rõ ràng hắn có thể đứng đợi ở cửa hang, nhưng hắn đã nhảy xuống.
Lúc đó nàng đang rất hoảng loạn, nên chắc chắn sẽ ỷ lại vào hắn.
Hắn nha, ngay từ đầu tâm tư của hắn đã đen rổi.
Nụ cười trên môi không hề giảm đi mà lại càng ngọt ngào hơn một chút, sau đó nàng cầm quạt gõ vào đầu Thanh Cúc: "Trong số các nha hoàn, chỉ có ngươi và Tang Tang không biết lớn nhỏ, ngay cả ta cũng dám trêu chọc."
Thanh Cúc xoa đầu, cười: "Chẳng phải là do tiểu thư nuông chiều sao."
Bởi vì nàng được Bùi Cương nuông chiều, nên nàng không sợ chọc giận hắn.
Nghĩ đến điều này, Ngọc Kiều cười khúc khích.