Khi Ngọc Thịnh đến Vũ Châu, Ngọc Kiều đã dậy sớm và đứng chờ. Mẫu thân nàng cũng đứng đợi cùng nàng, chê cười nàng khi tới thời điểm chỉ lo cho phu quân không cần phụ thân rồi.
Bởi vì quả thực lúc Bùi Cương đến Vũ Châu, Ngọc Kiều có chút thiếu tự tin. Mặc dù vậy, nàng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Không phải mẫu thân cũng dậy sớm sao?" Ngọc phu nhân nói: "Ta nhớ phụ thân ngươi, làm sao ta có the ngủ được?"
Từ khi con rể trở về, hằng ngày Ngọc phu nhân nhìn đôi phu thê trẻ mà lòng đau nhói, nhớ chồng vô cùng.
Khoảng tới giờ Thân thì Ngọc Thịnh đến nơi.
Ngọc phu nhân bước lên phía trước, có chút ủy khuất: "Sao ông đến chậm thế?"
Ngọc Thịnh ôm lấy thê tử và an ủi: "Trước khi đến, ta phải thu xếp công việc, để có thể ở đây lâu một chút."
Ngọc Kiều nở một nụ cười ngốc nghếch nhìn phụ thân mình, nàng ân cần hỏi: "Phụ thân có mệt không?"
Ngọc Thịnh hơi nhướng mày: "Mẫu thân của con đã viết thư nói hết cho ta biết. Nha đầu này chắc đã vất vả khi giấu chúng ta".
Ngọc Kiều giơ tay, hai ngón tay nặn ra một xíu khoảng cách: "Con chỉ giấu giếm một chút thôi."
Thực sự mà nói, Ngọc Kiều chỉ che giấu chuyện đã tìm thấy Bùi Cương, nhưng tất cả mọi người đã lo lắng nàng quá lâu, cuối cùng cũng là nữ nhi bảo bối của mình, cũng không nỡ trách nàng.
Ngọc Thịnh cười bất lực, sau đó hỏi: "Bùi.." Dừng một chút, suy nghĩ, rồi sửa lời: "Hiện tại A Cương đang ở đâu?"
Hiện tại không thể gọi con rể là Bùi Cương nữa, nhưng nếu gọi thẳng tên thì có chút không tốt. Cũng may dù là Bùi Cương hay là Bách Lý Cương, thì tên đều có một chữ Cương, cho nên khi gọi vậy cũng sẽ không có cảm giác là đang gọi người khác.
Ông cũng không biết tại sao nữ nhi lại đặt tên là Bùi Cương, vậy mà lại giống nhau một chữ.
Không ai biết nguyên nhân Ngọc Kiều lại đặt tên như vậy. Chỉ vài đêm trước, khi Bùi Cương hỏi nàng, nàng im lặng không có nói gì.
Nghe thấy cái tên này, Ngọc Kiều bĩu môi cười: "Huynh ấy đã đi đến quân doanh, nói tối nay sẽ trở về sớm."
Ngọc Thịnh gật đầu, sau đó nhắc nhở: "Ngày mai nhị thúc và Ngọc Hằng sẽ đến đây. Họ sẽ ở đây vài ngày, trước tiên là cho người dọn dẹp sân đi."
Ngọc Kiều sửng sốt một chút: "Nhị thúc đến đây làm gì vậy?"
Ngọc Thịnh cười hỏi: "Con đoán xem?"
Đột nhiên Ngọc Kiều hiểu ra. Với tính tình của nhị thúc, có lẽ là muốn lấy lòng của Bùi Cương.
Trước đây, Ngọc Kiều có chút không thích gia đình của nhị thúc mình, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng đã nhìn thoáng hơn.
So với tâm tư hung ác của Ngô Duy, gia đình của nhị thúc tuy có chút tệ nhưng nhìn vẫn được.
Lại nói về bên quân doanh. Sau khi kiểm tra thông tin do thám tử đưa, khi Bùi Cương chuẩn bị rời khỏi doanh trại trở về biệt viện, thì Bách Lý Hàn đến.
Để nàng ấy vào lều và hỏi: "Có chuyện gì không thể nói ở trong biệt viện sao?"
Bách Lý Hàn nói: "Ta vừa tìm ra được thân phận của Thẩm Như Nguyệt, nên ta thuận đường tìm huynh."
Bùi Cương bỏ những bức thư vừa điểu tra được vào chậu đồng và đốt từng bức một, hỏi nàng: "Thân phận gì?"
Bách Lý Hàn: "Nàng ta là muội muội thứ mười bốn của bạo quân, công chúa Triều Dương. Ba năm trước, nàng ta bị bệnh. Nên phải dưỡng bệnh nơi khí hậu ôn hòa, cho nên rời đi TKin Thành, đến phía nam."
Nghe vậy, Bùi Cương liếc mắt nhìn nàng: "Thế mà lại ở Vũ Châu?"
Bcah Lý Hàn lắc đầu: "Hoài Châu"
Sau khi đem bức thư cuối cùng vào chậu than, Bùi Cương hơi nheo mắt gõ mặt bàn, chìm vào suy nghĩ.
Khi nghe đến từ Hoài Châu, Bùi Cương vô thức nghĩ đến Ngô Duy, một tổng binh ở Hoài Châu. Ba năm trước, Ngô Duy đã là tổng binh ở Hoài Châu, sau này do đầu hàng nên khi thay đổi triều đại, hắn ta có thể tiếp tục làm Vũ Châu.
Vì bạo quân của triều trước rất sủng ái vị muội muội Triều Dương này. Sau đó khi nàng ta đến Hoài Châu dưỡng bệnh, thân là tổng binh Hoài Châu sao không thể tiếp đón được?
Có lẽ giống như Ngọc Kiều đã nhắc đến, là hai người này thực sự có liên quan đến Đồng Minh Hội.
Bách Lý Hàn nói tiếp tiếp: "Công chúa Triều Dương ở Hoài Châu chưa được nửa năm, bạo quân đã đập đầu vào cây cột của Đại Nguyên cung. Sau đó công chúa Triều Dương được cho là ở Hoài Châu đã biến mất. Ta nghĩ là có người đã bí mật đưa nàng ta trốn đi."
Bùi Cương im lặng một lúc, bên ngoài lều có giọng nói của Triệu Hổ: "Tướng quân, thuộc hạ là Triệu Hổ xin cầu kiến."
Bùi Cương ổn định tinh thần lại và nói: "Vào đi."
Triệu Hổ vào lều. Lần chắp ta với Bùi Cương và Bách Lý Hàn: "Gặp qua tướng quân và Hàn tướng quân."
Bùi Cương hỏi: "Có chuyện gì?"
Triệu Hổ đáp: "Mật thám đến báo, nói rằng ma ma của Thẩm Như Nguyệt đã ra ngoài phủ va gặp một người bí ẩn."
Sau khi biết thân phận của Thẩm Như Nguyệt, Bùi Cương đã sai người theo dõi những hạ nhân bên cạnh Thẩm Như Nguyệt.
Mặc dù sau bữa thọ yến của lão thái quân, Thẩm Như Nguyệt đã cẩn thận hơn, nhưng chắc chắn nàng ta sẽ vẫn còn liên lạc với những người Đồng Minh hội.
Sau đó Triệu Hổ nói bởi vì bọn người này rất đề phòng, nên mật thám không dám tới gần nghe trộm, vì vậy cũng không biết bọn họ đang nói cái gì. Sau đó, mật thám giả làm một người say rượu, sau khi người nam nhân bí ẩn đi ra, hắn ta muốn giả vờ va chạm để xem mặt người nam nhân đó, nhưng sau khi va chạm, mật thám phát hiện ra rằng người nam nhân bí ẩn đã ăn mặc cải trang và không thể nhìn thấy khuôn mặt ban đầu.
Mặc dù vậy, mật thám đã hất thanh kiếm ở thắt lưng của người nam nhân đó và làm rơi nó xuống đất.
Mật thám còn nói hoa văn trên thanh kiếm đó rất đặc biệt, và mật thám cũng đã cố gắng ghi nhớ kỹ hoa văn, nghĩ rằng có thể tìm ra manh mối của người nam nhân bí ẩn đó qua nguồn gốc của hoa văn con dao.
Sau đó Triệu Hổ đưa ra một bức tranh: "Bức tranh do mật thám đã vẽ thanh kiếm kia"
Bùi Cương cầm bức tranh và kiểm tra. Nhìn thấy thanh kiếm ở trên giấy, mắt hắn tối sầm lại.
Bách Lý Hàn cũng nhìn qua bức tranh. Khẽ cau mày, như nghĩ ra điều gì, nàng lập tức nhìn Bùi Cương.
"Huynh, thanh kiếm trên hình vẽ này có vẻ giống với thanh kiếm trước đây của huynh."
Bùi Cương đặt tờ giấy xuống và đứng dậy. Lặng lẽ bước đến giá để vũ khí, và lấy ra một thanh kiếm trên kệ.
Trở về chỗ cũ, đặt thanh kiếm trên bàn.
Bùi Cương không cẩn thận phân biệt, sau đó vẻ mặt lãnh đạm, nghiêm nghị nói: "Giống nhau."
Ánh mắt của Bách Lý Hàn và Triệu Hổ đều nhìn vào thanh kiếm ở trên bàn, nhìn kỹ rồi mới nhìn bức tranh.
Suy cho cùng, đó chỉ là hình vẽ của một mật thám dựa vào trí nhớ để vẽ, sẽ không tránh khỏi một số khác biệt, nhưng chúng gần giống nhau, và không khó để nhận ra rằng chúng thực sự giống nhau.
Bạch Lý Hàn cầm thanh kiếm ở trên bàn ra xem xét, sau đó vun kiếm hai lần, đưa ra kết luận cuối cùng: "Thanh kiếm này không phải là binh khí lợi hại gì nhưng so với thanh kiếm thông thường thì tốt hơn nhiều. Nhưng lại giống như thanh kiếm của những thị vệ trong cung đình. Huynh từng là hộ vệ của đại tẩu. Theo lý phải giống binh khí của Thẩm và Tần hộ vệ, nhưng chúng rõ ràng lại khác nhau".
Bách Lý Hàn đã ở trong biệt viện của Ngọc phủ một thời gian, tự nhiên thường xuyên nhìn thấy Thẩm và Tần hộ vệ. Dù sao cũng là tướng quân, vì lẽ đó không tránh được việc quan sát binh khí của bọn họ.
Bùi Cương nhìn chằm chằm thanh kiếm ở trên bàn, không hiểu sao đầu của hắn đau nhói lên, lúc này trong đầu hắn hiện lên hắn đang đánh nhau với ai đó.
Hình như đang đánh nhau với người ở trong quân doanh. Khi hắn sắp thua và không có binh khí để đánh, hắn trực tiếp rút một thanh kiếm trên thắt lưng của một người lính.
Trong trí nhớ của hắn, thanh kiếm mà hắn rút rất giống thanh kiếm ở trên bàn này.
Bùi Cương không biết mình lại nghĩ gì nữa, liền kéo tay áo ra. Một vết thương ghê tởm trên cánh tay, sau khi suy nghĩ mới buông tay áo xuống, bình tĩnh nói: "Ta sẽ trở lại Ngọc gia hỏi về nguồn gốc của thanh kiếm này, những thứ khác sẽ nói vào ngày mai."
Sau đó cúi xuống, lấy thanh kiếm và ra ngoài.
Khi Bùi Cương trở lại biệt viện Ngọc phủ, nghe nói người nhạc phụ mà hắn không có ấn tượng đã đến, sau khi suy nghĩ một chút, hắn hỏi ông ấy bây giờ ở đâu.
Ngọc Kiều đang nói chuyện với phụ mẫu nàng, và khuôn mặt nàng tràn đầy niềm vui khi thấy Bùi Cương đã trở lại.
Bước vào đại sảnh, Bùi Cương hơi khoát tay về phía Ngọc Thịnh: "Con rể gặp qua nhạc phụ."
Sau đó bước đến bên cạnh Ngọc Kiều, trầm giọng hỏi nàng: "Hôm nay đứa con ở trong bụng có làm ầm ĩ gì không?"
Ngọc Kiều gật đầu và cáo trạng với hắn: "Rất là ầm ĩ, và còn có mấy lần đá ta."
Trước mặt Bùi Cương, hành động của Ngọc Kiều như một đứa trẻ. Có thể tưởng tượng rằng sau khi đứa trẻ này được sinh ra, Bùi Cương không chỉ chăm một đứa mà có thể là hai đứa trẻ.
Nghe vậy, Bùi Cương không nói gì, chỉ đặt tay lên bụng nàng và vuốt ve.
Mặc dù hắn không nói gì, Ngọc Kiều cảm thấy trong lòng mình như nở hoa, và nụ cười của nàng càng rạng rỡ hơn.
Ngọc Thịnh đánh giá một thân nhung trang của Bùi Cương.
Tư thế của hắn vẫn ngay thẳng, vẻ mặt luôn lạnh nhạt, nhưng khi đối diện với nữ nhi, vẻ mặt của hắn mới ôn hòa một chút.
Dọc đường Ngọc Thịnh đến đây, Bùi Cương thực sự lo lắng hắn không còn trí nhớ, sẽ không như trước đây hết lòng đối xử với nữ nhi của mình, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, ông cuối cùng cũng yên tâm.
"Không khác trước là mấy." Tâm trạng bỗng nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Bùi Cương nhìn Ngọc Thịnh: "Không biết nhạc phụ sẽ ở Vũ Châu bao lâu?"
Ngọc Thịnh nói: "Ta đợi Kiều nhi đợi đứa trẻ rồi mới rời đi."
Ngọc Kiều hơi giật mình
Khi nàng nghe chính xác thời gian, có chút lo lắng nhìn phụ thân của mình: "Phụ thân, phụ thân đi lâu như vậy thực sự có sao không?" Trước khi nàng đến Vũ Châu, lý do phụ thân nàng phải ở Hoài Châu là vì đề phòng Ngô Duy sẽ động tay động chân vào Ngọc gia.
Nhưng bây giờ nàng vẫn còn hai tháng nữa là sinh con, rời Hoài Châu lâu như vậy, liệu có ảnh hưởng không?
Ngọc Thịnh nhìn Bùi Cương và nói đầy ẩn ý: "Cũng là nhờ A Cương mà ta có thể đi Vũ Châu lâu như vậy."
Ngọc Kiều nhìn theo tầm mắt của phụ thân mình và nhìn Bùi Cương, lập tức hiểu ý phụ thân nàng.
Bùi Cương là con trai của tướng quân Chấn Quốc và cũng là con rể của Ngọc gia, tất nhiên Ngọc Duy sẽ có chỗ cố kỵ. Ước chừng hiện tại phản loạn, hắn ta nhất định sẽ không động thủ vào Ngọc gia.
Lời nói của hai phụ tử có chuyện gì đó, mặc dù Ngọc phu nhân không để ý, nhưng Bùi Cương vẫn có thể nghe thấy.
Suy nghĩ một lúc. Sau khi nghĩ đến việc Ngọc Kiều có khả năng mơ thấy tương lai, hắn cũng đã đoán ra một ít, có lẽ Ngọc Thịnh cũng biết và còn tin tưởng.
Nghĩ đến điều này, Bùi Cương cảm thấy rằng mình có thể đối mặt những chuyện mà Ngọc Kiều mơ thấy.
Trước khi đợi bữa tối, Bùi Cương cùng Ngọc Kiều trở về phòng, đồng thời lấy thanh kiếm mang từ doanh trại trở lại cho Ngọc Kiều xem.
Khi Ngọc Kiều nhìn thấy thanh kiếm, nàng đã bị sốc và nói: "Ta còn nghĩ là huynh đã vứt thanh kiếm này đi rồi."
Bùi Cương vỗ vào bàn tay nàng khi nàng định lấy thanh kiếm.
Ngọc Kiều sờ vào mu bàn tay của mình, mặc dù không đau chút nào, nàng vẫn nói: "Sao huynh lại đánh ta?"
Bùi Cương nhẹ nhàng nói: "Nàng không được chạm vào những vũ khí sắc nhọn đã dính máu người này. Nó không phải là điềm lành."
Sau khi nghe điều này, ban đầu Ngọc Kiều có chút ủy khuất, rồi nàng nở một nụ cười "Phốc", sau đó nàng mỉm cười: "Ta cứ nghĩ là huynh không có tin vào quỷ thần, nhưng không ngờ rằng huynh lại nói gì về điềm lành, xui xẻo.."
Bùi Cương đặt thanh kiếm lên bàn và kéo nàng sang một bên: "Ta không có tin, nhưng về nàng, ta phải tin vào tất cả."
Ngọc Kiều cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Nhưng sau đó nghi ngờ hỏi: "Vậy huynh đem thanh kiếm này về để làm gì?"
Sau đó ánh mắt của Bùi Cương nhìn vào thanh kiếm ở trên bàn, ánh mắt có chút thâm trầm.
"Nàng có biết nguồn gốc của thanh kiếm này không?"