Trường học Liệp Nhân chính là một cái trường học thần bí nhất trên cái thế giới này.
Học viện quân sự Tây Điểm rất nhiều người biết đến thế nhưng lại có rất ít người biết ngoài học viện quân sự Tây Điểm thì trên thế giới này còn có một trường học Liệp Nhân.
Có thể nói như vậy là vì, một vạn người thi vào học viện quân sự Tây Điểm sẽ chỉ có người trúng tuyển, mà một trăm người trúng tuyển học viện quân sự Tây Điểm thi vào trường Liệp Nhân thì chỉ có người trúng tuyển, mà trong người được trúng tuyển ấy lại chỉ có người mới có thể đủ điều kiện tốt nghiệp đúng thời hạn.
Có thể nói, trường Liệp Nhân đúng là một trường học có cánh cửa hết sức cao.
Thế nhưng mỗi một người Liệp nhân chính thức tốt nghiệp từ trường ra thì đều sẽ là tầng lớp nhân vật chân chính trong thế giới, bọn họ có thể dễ dàng đạt được quốc gia, được hoàng thất mời đến làm khách quý, cũng có thể sử dụng thân phận Liệp nhân mà hưởng vô số đặc quyền trong toàn thế giới.
Mà ở Thần Châu này, chỉ cần người có giấy chứng nhận mình là Liệp nhân thì người đó thậm chí ngay cả phí quá lộ cũng không cần phải nộp! Đây là đặc quyền kinh khủng bậc nào.
Mà trường Liệp Nhân có một quy định hết sức kỳ lạ, mỗi một tờ giấy chứng nhận Liệp nhân đều không có ký danh, nói cách khác chỉ cần người nào cầm tờ giấy chứng nhận thì người đó có thể sử dụng đặc quyền tương đối, thậm chí có thể từ trong giấy chứng nhận mà lấy tiền tài.
Cho nên mới nói, mỗi một người Liệp nhân thực ra đều là Liệp vật (Thợ săn - Con mồi)! Ở trên chợ đen, một tờ giấy chứng nhận Liệp nhân nếu không có lỗ hổng nào thì đều có thể rất dễ dàng được đưa ra với giá hơn mười vạn.
Đây chính là chỗ kỳ lạ của trường Liệp nhân, mà thật ra thì mấy chục năm về trước trường Liệp nhân so với học viện quân sự Tây Điểm chỉ kiêu ngạo hơn một chút mà thôi, thế nhưng sau khi một cổ đông người Hoa tham gia vào thì trường Liệp Nhân chỉ sau hơn mười năm lại mở rộng, khuếch thành một trường học X đứng đầu toàn thế giới.
Triệu Cương Băng đã từ trong cái trường học đó mà tốt nghiệp qua, mà trên người của Triệu Cương Băng bây giờ vẫn còn giữ một tờ giấy chứng nhận được của trường Liệp nhân trao tặng.
Giấy chứng nhận Liệt nhân cũng chia ra đẳng cấp như nhau, ví dụ như cấp ABCD gì gì đó, cao nhất nghe nói là Liệp nhân cấp SSS, hiện nay ở vị trí này không có nhiều, những phần sau sẽ dính đến, đến lúc đó sẽ nói tiếp.
- Cái này ... chị Phù Dung thật thông minh, nhưng mà ... có điều là bây giờ tôi đang đi học ở trung học Hạo Nguyệt!
Triệu Cương Băng lau mồ hôi trên trán, nói.
- Hả? Trung học Hạo Nguyệt? Cương Băng, cậu là một học sinh trung học?
Quách Phù Dung kinh ngạc nói.
- Ừ, lớp mười hai.
- Oa, vậy lông của cậu chưa đủ dài rồi!
Vẻ mặt Quách Phù Dung tò mò nhìn Triệu Cương Băng.
- Chị muốn nhìn một chút sao?
Triệu Cương Băng bất đắc dĩ liếc Quách Phù Dung một cái.
- Nếu cậu muốn cho tôi nhìn, tôi không ngại!
Quách Phù Dung ngượng ngùng nói.
Được rồi, Triệu Cương Băng cảm thấy mình bị bại dưới tay của chủ nhà.
"Ngươi đừng khi dễ người ta Cương Băng à."
Lúc này, Hoàng Linh Linh nói:
- Học lớp mười hai, hình dáng có vẻ cũng đã mười bảy mười tám tuổi. Nhưng mà Cương Băng, nhìn cậu không giống như mười bảy mười tám tuổi.
- Cái này, trưởng thành sớm, trưởng thành sớm!
Triệu Cương băng sờ sờ đầu nói.
- Chà chà, được trưởng thành sớm!
Quách Phù Dung cười nói:
- Do trưởng thành sớm, đúng không?
- Tôi thu dọn rồi rửa chén.
Triệu Cương Băng đứng thẳng lên, đem chén bát, tô dĩa được ăn sạch trơn thu dọn lại, sau đó đem vào trong phòng bếp.
- Tôi giúp cậu!
Hoàng Linh Linh đi theo sau Triệu Cương Băng, cùng đi vào bếp.
- Cương Băng, thật ra thì Phù Dung chỉ là nói giỡn thôi, con người cô ấy chỉ thích như vậy, thấy cậu vừa mắt nên liền giở trò. Lúc đầu tôi cũng không thích ứng nhưng mà bây giờ đã thành thói quen rồi thì tôi lại yêu mến một Phù Dung không có đầu óc như thế, còn có thoải mái nữa!
Hoàng Linh Linh vừa giúp Triệu Cương Băng rửa chén vừa nói.
Chỉ một cô nàng như vậy mà lại nói là không hề có đầu óc?
Triệu Cương Băng bất đắc dĩ nhìn cô nữ cảnh sát sát vừa ngây thơ vừa mềm yếu trước mắt không khỏi cảm thấy khó hiểu, Hoàng Linh Linh với bộ dáng như vậy thì làm sao có thể lên làm cảnh sát? Không phải nói cảnh sát cũng phải có năng lực nhìn thấu suốt rất mạnh hay sao?
- Tôi không để ý, tôi cho rằng như vậy thật vui vẻ!
Triệu Cương Băng nói tiếp:
- Mọi người ở cùng nhau, cãi nhau ầm ĩ, cười cười nói nói là rất tốt, có cảm giác như người một nhà!
- Ừ, không sai, tôi cũng ở cùng với Phù Dung được hơn một tháng, cũng có cảm giác như vậy, Cương Băng, sau này cậu sẽ phát hiện cùng Phù Dung ở cùng một chỗ chơi đùa thật là tốt!
- Dạ, nhưng mà chị Linh Linh, chị Phù Dung là đang làm cái gì vậy?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Ai da, tôi ... tôi nhìn có vẻ trưởng thành như thế sao?
- Ngạch, chị không lớn hơn tôi sao?
Triệu Cương Băng nói.
- Mấy người lớn ở trong sở nói tôi còn quá nhỏ, hì hì, cuối cùng cũng có người gọi tôi là chị, tôi nói cho cậu biết, ở trong sở của chúng tôi người nào cũng luôn gọi tôi là đứa trẻ này, có lần một lão bà bà còn nói với tôi không nên mặc cảnh phục của mẹ đi ra ngoài chơi, ôi, nhìn tôi chỉ có vẻ hơi nhỏ thôi mà!
Hoàng Linh Linh tự mình xúc động mà nói.
- Cái này ... Tôi cho rằng cũng không tồi, nhìn chị Linh Linh cũng không nhỏ lắm!
Trong đầu của Triệu Cương Băng không khỏi nghĩ đến cảnh xuân cân xứng của sáng sớm hôm nay.
Vậy đối với "đại meo meo."
Trắng nõn.
Tròn trịa.
Còn có cả run rẩy ...
- Ừm, tôi cũng lớn rồi! Năm nay tôi cũng đã rồi mà! Cương Băng, sau này phải kêu tôi là chị Linh Linh, biết chưa!
Hoàng Linh Linh cười híp mắt nói.
- Biết rồi, chị Linh Linh!
Triệu Cương Băng nói tiếp:
- Nhưng mà chị Linh Linh, chị còn chưa nói chị Phù Dung là làm gì đấy.
- Cô ấy hả? Tôi cũng không biết, nghe cô ấy nói là làm tiểu Tam cho người ta ... có điều tôi đoán chắn chắc không phải như vậy!
Hoàng Linh Linh nói, nhìn một chút ở bên ngoài phòng bếp, xác nhận Quách Phù Dung không có ở ngoài phòng bếp thì Hoàng Linh thấp giọng nói tiếp:
- Tôi đoán chừng không biết Phù Dung cô ấy có phải là đi làm ở quán bar hay hộp đêm hay không nữa? Bình thường tôi thấy cô ấy đi ra ngoài vào buổi tối, sáng mai mới trở về.
- Chị Phù Dung tự mình nói là đi làm tiểu tam cho người ra?
Triệu Cương Băng nói không nên lời.
- Đúng vậy, cô ấy nói tiểu tam quang vinh, không ăn trộm không cướp đoạt, chỉ dựa vào chính mình, không có gì mà không dám, thế nhưng nhất định là nói đùa.
Hoàng Linh Linh nói thêm:
- Bởi vì tôi chưa từng thấy qua cô ấy cùng với người con trai nào ở cùng một chỗ!
- À!
Triệu Cương Băng gật đầu một cái, không có nói tiếp gì nữa.
Sau khi rửa chén đũa xong, Triệu Cương Băng liền trở về phòng.
Bên trong phòng của hắn vật gì cũng có, thế nhưng duy chỉ không có một thứ.
Dụng cụ tập thể hình.!!!
Trong ba năm qua Triệu Cương Băng đã sớm tạo thành thói quen tập luyện rồi luyện công mỗi ngày, đột nhiên lúc này không có nên Triệu Cương Băng có chút không quen.
"Ngày mai là thứ bảy, đúng lúc nên ra phố xem có bán tạ tay, xà đơn gì hay không!" Triệu Cương Băng vừa suy nghĩ, vừa ngồi xuống trước máy tính mở máy lên.
Mà ở trong một cái phòng bi-a.
- Tra ra nơi ở của con dế nhũi ấy trong ký túc xá chưa?
Sắc mặc Dư Hiểu Vệ khó coi hỏi.
Chỗ sinh mệnh ở dưới người hắn bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn làm cho sắc mặt của Dư Hiểu Vệ càng thêm khó coi.
- Hắn không có trọ ở trường!
Tên chó săn A nói:
- Không tra được.
- Đáng ghét, ngày mai vừa đúng lúc cuối tuần, ta muốn báo thù cũng chỉ có thể chờ tới thứ hai, hừ, dám đánh bổn thiếu gia ta, ta nhất định sẽ làm cho tên dế nhũi ấy biết rõ sự khác biệt giữa thành phố cùng với nông thôn! Bộ dạng dế nhũi ấy của hắn mà cũng muốn tán gái, hừ!
- Hiểu Vệ, làm sao vậy?
Ngay lúc trong lòng Dư Hiểu Vệ nảy sinh ý định ác độc thì một người đầu trọc đi tới bên cạnh Dư Hiểu Vệ, đi theo sau tên đầu trọc là mấy người con trai cường tráng cơ ngực to lớn cỡ B, mà tên đầu trọc kia tự mình lại còn hết sức cao to hơn, khí thế thật khác thường.
- Ơ, Quang ca, anh mới tới à!
Vẻ mặt Dư Hiểu Vệ tươi cười hẳn lên.
- Ha ha, buối tối qua vùng này xem một chút, đúng rồi, xem vẻ mặt của cậu hình như có chút bất thường, gần đây không như ý sao?
Con ngươi Dư Hiểu Vệ đảo một vòng rồi nói:
- Không vừa ý, rất là không vừa ý, đụng phải một tên dế nhũi mới chuyển trường đến ... Quang ca, muốn cùng anh trao đổi chuyện này đây.