Toàn bộ những người vây xem tiểu Hoàng Phong bị đập nát gần như đều cảm thấy lạnh lẽo một hồi, mà cái cảm giác này tới nhanh đi cũng nhanh.
Đang lúc mọi người nghi hoặc không hiểu được, Triệu Cương Băng đã xoay người lại, theo lối đi mà đi trở lại.
Đi không bao lâu.
Triệu Cương Băng lại đúng lúc đụng phải Lâm Thư Nhã đang ôm sách vở đi ra.
Thấy Lâm Thư Nhã, trên mặt Triệu Cương Băng lộ ra một nụ cười mang tính lễ phép, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thư Nhã Triệu Cương Băng đã đi thẳng về phía trước.
- Mẹ kiếp, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một ông thầy chứ.
Dư Hiểu Vệ vừa hướng về nhà xe đi tới, vừa mắng.
- Dư ca, tiếp theo làm sao bây giờ? Tên tiểu tử Triệu Cương Băng kia không phải là chạy mất rồi chứ?
Tên tùy tùng A nói.
- Đi nhanh lên một chút, xe đạp của nó bị chúng ta đập nát rồi, dựa theo tính cách của tên dế nhũi kia thì sẽ phát điên lên, không chừng bây giờ đang đứng ở đó chờ chúng ta đấy!
Dư Hiểu Vệ nói, chợt nhìn thấy Triệu Cương Băng cách đó không xa.
- Ô hay, vậy mà lại đi tới rồi!
Vẻ mặt Dư Hiểu Vệ lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng vọt tới trước mặt của Triệu Cương Băng.
- Tao nên nói là mày ngu ngốc, hay nên nói là mày giả bộ đây hả?
Dư Hiểu Vệ đứng trước mặt của Triệu Cương Băng, nói tiếp:
- Thế nào? Muốn quay trở lại báo thù cho chiếc xe kia hay sao?
- Bãi tập nhỏ, đúng không?
Triệu Cương Băng mỉm cười nhìn Dư Hiểu Vệ.
- Không sai, bãi tập nhỏ, có gan tới sao?
Dư Hiểu Vệ thách thức hỏi.
- Đi thôi!
Triệu Cương Băng nhún vai một cái, nói:
- Dẫn đường.
- Được lắm, không sợ chết, tao thích nhất là cái loại tính cách này.
Dư Hiểu Vệ vừa cười vừa nói:
- Đối với người không sợ chết, tao cũng rất vui vẻ mà đem giết chết nó đi vậy, ha ha ha! Đừng chạy nha!
Vừa nói thì mấy tên tùy tùng đã vây quanh Triệu Cương Băng, chỉ sợ Triệu Cương Băng chạy mất vậy.
Triệu Cương Băng cũng không thèm nhìn những người này, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh nhìn Dư Hiểu Vệ.
Không biết tại sao Dư Hiểu Vệ lại cảm giác được một luồng cảm giác ớn lạnh tràn đến, sau đó không tự chủ được mà rùng mình một cái.
"Tại sao vậy?!"
Dư Hiểu Vệ lắc đầu, nghi ngờ nhìn Triệu Cương Băng một chút rồi ngay sau đó xoay người hướng về bãi tập nhỏ mà đi tới.
Mà Triệu Cương Băng cũng đi theo phía sau của Dư Hiểu Vệ.
Một bóng dáng xinh đẹp có chút do dự đi theo tuốt đằng sau mấy người đó.
Bãi tập nhỏ của Trung học Hạo Nguyệt là thánh địa nổi danh nhất của cả trường.
Thánh địa cái gì?
Thánh địa để OOXX.
Tại sao lại nói như vậy?
Cái bãi tập nhỏ này nằm ở phía bắc, sâu trong cánh rừng rậm rạp của trung học Hạo Nguyệt, hơn mười năm trước xây dựng một bãi tập nhỏ dùng để tổ chức các loại đại hội thể dục thể thao gì đó, thế nhưng bởi vì thành tích mấy năm nay của trung học Hạo Nguyệt quá tốt nên thành phố liền đặc biệt xây dựng một cái bãi tập hết sức lớn hơn, từ từ bãi tập nhỏ đã bị người ta bỏ đi, không sử dụng nữa, mà bảo vệ của bãi tập nhỏ này cũng từ từ bị đình chỉ.
Trải qua mấy năm như vậy, bãi tập nhỏ đã sớm trở nên hoang phế, nhưng mà trời vừa tối nơi này lại chính là nơi sức sống hừng hực nhất.
Tại sao?
Bởi vì nơi này hẻo lánh, hơn nữa mặc dù là hoang phế nhưng mà nơi này cũng được coi là sạch sẽ cho nên sau mỗi giờ tự học thường sẽ có cả trai lẫn gái, những người đói khát ấy sẽ chạy tới chỗ này tâm sự cùng với nhau, sau đó tình cảm mãnh liệt như lửa nhịn không được liền tại chỗ này hai bên bắt đầu "nghiên cứu, nổ lực học tập" rồi cùng thụ lực quan hệ.
Đừng tưởng rằng học sinh trường cao trung về phương diện này thì tương đối bảo thủ nha, đầu năm nay học sinh trường cao trung đối với những phương diện kiến thức khác so với rất nhiều người ngoài xã hội càng lợi hại hơn, là bởi vì áp lực đi học rất lớn cho nên bọn họ càng cần phát tiết một vài thứ.
Buổi tối ở bãi tập nhỏ không có bao nhiêu người, đèn đường u ám cũng chỉ có thể rọi sáng mặt đường một tí, trong bãi tập thì cỏ dại dã mọc đầy.
Vài người xuất hiện trong bãi tập.
- Chính là chỗ này!
Dư Hiểu Vệ đứng yên, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Mày đứng ở đây cho tao, đừng có nhúc nhích!
Nói xong, Dư Hiểu Vệ chạy về phía một đám người đang ngồi ở trên khán đài trong bãi tập, trên khán này kia có mấy người đang ngồi hút thuốc.
Sau khi Dư Hiểu Vệ đi qua đó, không lâu sau mấy người này liền đứng dậy hướng về phía Triệu Cương Băng mà đi tới.
Mấy người này đều mặc trang phục hip-hop, độ dài tóc đều đồng đều vượt quá mũi, dưới chân đều mang giày da, thoạt nhìn giống như là là những kỹ thuật viên trong phòng thẩm mỹ viện vậy.
Vài người từng bước bước đến trước người của Triệu Cương Băng, mà Dư Hiểu Vệ lại đứng sóng đôi cùng một chỗ với Lý ca.
- Lý ca, đây chính là tên dế nhũi đó, gọi là Triệu Cương Băng, cái loại điểu danh này, ha ha ha, cũng không biết cha mẹ hắn có phải nghĩ đến tiền muốn điên rồi hay không, nhưng mà cái loại Cương Băng này dù ấy chục cân cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu như gọi là kim chuyên, vậy thì còn có chút ý muốn hứng thú làm giàu phát tài!
Dư Hiểu Vệ trêu ghẹo nói.
Tên Lý ca kia cười cười, từ trong túi lấy ra gói thuốc mà trước kia Dư Hiểu Vệ cho, rút ra một điếu, đưa cho Dư Hiểu Vệ nói:
- Trước tiên làm một điếu đã.
- Ô hô, cảm ơn Lý ca!
Dư Hiểu Vệ mặt tươi cười cầm lấy điếu thuốc, ngậm lên môi.
Đương nhiên là sẽ có tùy tùng đốt cháy điếu thuốc ấy.
- Được rồi Hiểu Vệ, tự cậu ra tay đi, tôi cho cậu ra tay trước xem hắn dám làm gì!
Lý ca vừa cười vừa nói.
- Nói được đấy!
Dư Hiểu Vệ gật đầu rồi nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Triêu Cương Băng, tao không biết Hà Hiểu Nhu nghĩ thế nào mà lại sắp xếp để ày ngồi ở sau lưng Lâm Thư Nhã, tao biết mày có ưu thế về vị trí, nhưng mà tao muốn nói ày biết Lâm Thư Nhã là của tao, ai cũng không thể cướp đi cô ấy!
- Cậu nói của cậu là của cậu sao?
Triệu Cương Băng bĩu môi, nói:
- Tôi nói Lâm Chí Linh là của tôi thì cô ấy là của tôi hay sao?
- Dám mạnh miệng hả? Được lắm, tao ày hai lựa chọn, thứ nhât mày phải xin lỗi tao đồng thời ngày mai mày phải đi nói với Hà Hiểu Nhu yêu cầu đổi chỗ ngồi, thứ hai, chúng ta dùng vũ lực quyết định mọi chuyện, mày có thể lựa chọn đánh một mình hay là đánh một đám, mày thắng thì Lâm Thư Nhã sẽ là của mày, nếu như mày thua, mày cút khỏi trung học Hạo Nguyệt cho tao, thế nào? Một mình đánh, một mình mày đánh với tụi tao, đánh một đám, mấy người chúng tao cùng đánh một mình mày, mày tự chọn đi!
Dư Hiểu Vệ đắc ý nói.
- Cậu xem Lâm Thư Nhã là cái gì chứ?
Triệu Cương Băng híp mắt nhìn Dư Hiểu Vệ, nói:
- Dùng vũ lực định đoạt quyền sở hữu một cô gái? Cậu xem bọn họ thành thứ gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, Lâm Thư Nhã không phải là một thứ đồ vật!
"Anh mới không phải là đồ vật đó!" Lúc này một cô gái đang trốn ở góc phòng thầm mắng một tiếng.
- Được được được, mày có khí phách đàn ông như vậy, vậy hôm nay cũng chỉ có thể để ày hiểu rõ ràng một chút, ở trong trung học Hạo Nguyệt này cuối cùng ai mới là người định đoạt! Nói ày biết, người này là Lý ca, kiện tướng đắc lực của nhóm Quang ca ở khu Hoàng Vân, hôm nay mày có thể thấy được anh ấy thì mày chết cũng nhắm mắt!
Dư Hiểu Vệ nói.
Triệu Cương Băng bĩu môi, nói:
- Tôi có một vấn đề, là ai đã đập xe của tôi?
- Hỏi mẹ của mày đó!
Dư Hiểu Vệ thấy Triệu Cương Băng không có một chút sợ hãi nào như trong tưởng tượng của hắn, cơn giận này càng xông thẳng lên đầu, mắng một tiếng rồi sau đó kêu to lên:
- Anh em, lên, đánh cho tên Triệu Cương Băng này quỳ xuống đất!