Chu Nguyệt Bằng được người ta đưa ra khỏi sân, hắn đã không thể đủ sức tiếp tục chơi bóng rổ.
- Thật ngại quá!
Trần Đạo bất đắc dĩ nói, nhún vai một cái rồi nói tiếp:
- Ai biết cậu ấy rơi xuống chuẩn như vậy chứ, chỗ khác không rơi lại cứ khăng khăng rơi ở trên chân của tôi.
Lớp mười hai tám bên này xin tạm dừng trong chốc lát.
- Chậc chậc chậc, thật đúng là ác độc mà!
Triệu Cương Băng híp mắt nhìn Trần Đạo mà nói, vừa rồi tuy nhìn Trần Đạo như là lơ đãnh để bị người ta đạp trúng, nhưng mà hết thảy đều bị Triệu Cương Băng thấy rõ ràng, lúc Chu Nguyệt Bằng nhảy lên đập bóng thì Trần Đạo cố tình để chân dưới chân của Chu Nguyệt Bằng, lúc này mới để cho Chu Nguyệt Bằng rơi xuống đạp trúng để phải bị trật mắt cá chân.
Triệu Cương Băng vốn cho rằng “cái còi ma” thì “cái còi ma” chứ, dù sao thì cũng không đáng để nói, đợi lát nữa sau khi trận đấu bóng kết thúc hắn còn phải đi đón Hoàng Linh Linh để tới gặp Quang Đầu nói chuyện, nhưng mà Triệu Cương Băng không ngờ đối phương lại chơi những chiêu xấu xa, độc ác như thế này, cái này chỉ là bị thương nhẹ một chút thôi, nhưng nếu bị nặng hơn thì có thể làm tổn thương khớp xương, suốt đời để lại dị tật.
Cái này đã không còn là phạm quy đơn giản nữa rồi, cái này là hoàn toàn muốn để cho người ta phải tàn phế mà!
- Đồng Ngôn, một lát nữa để tôi vào chơi đi!
Triệu Cương Băng nói với Chu Đồng Ngôn: - Tôi cũng có thể chơi được ở vị trí tiền đạo.
- Anh Cương Băng, anh có thể không đó?
Chu Đồng Ngôn hỏi.
- Có thể hay không thì khó mà nói được, nhưng mà tôi có ý như thế này ...
Triệu Cương Băng nói xong, tiến đến bên cạnh Chu Đồng Ngôn rồi thì thầm gì đó.
Mà ánh mắt của Chu Đồng Ngôn cũng là càng ngày càng sáng lên.
- Được! Anh Cương Băng cũng thông minh quá nha! Liền làm theo lời anh nói đi!
Chu Đồng Ngôn hưng phấn gật đầu, nói.
Rất nhanh sau đó, trận đấu lại bắt đầu.
Triệu Cương Băng thay bộ đồ dự bị mang số , đi vào trong sân.
- A, cái người kia không phải là lão sư sao? Sao lại chạy vào chơi bóng rổ vậy?
Lâm Như Hoa kinh ngạc nhìn Triệu Cương Băng.
Mà ở một góc bên cạnh sân bóng rổ cũng có một đôi mắt trong veo đang mở to nhìn chằm chằm người ở trong sân!
“Người đó không phải là lão sư sao?”
Triệu Cương Băng nhẹ nhàng khởi động tay chân một chút, Trần Đạo nhìn rồi nói:
- Tiểu tử, nếu như mày cũng muốn giống như người vừa nãy thì chào mừng mày theo sát tao bất cứ lúc nào!
Trần Đạo cười nói.
Triệu Cương Băng lạnh lùng nói: - Nói nhảm nhiều rồi đó.
- Mày! Mày nhất định chết chắc, tao sẽ đánh gãy xương mày!
Trần Đạo hung ác nói.
Tấn công lần này là lớp mười hai tám.
Sau khi Khống Vị đang đột phá đến nửa sân thì liền chuyền bóng thẳng cho Triệu Cương Băng.
- Xem tao đây!
Trần Đạo vừa thấy Triệu Cương Băng nhận bóng, tay liền giơ ra lao thẳng về tay của Triệu Cương Băng mà bắt tới.
Mà Triệu Cương Băng cũng chỉ híp mắt, nhìn Chu Đồng Ngôn cách đó không xa, kêu lên:
- Đồng Ngôn, nhận bóng!
Chu Đồng Ngôn vội vàng giơ tay lên.
Triệu Cương Băng dùng lực cánh tay một chút.
Vèo!
Bóng liền rời khỏi tay hắn bay đi, nhanh như điện bay về phía Chu Đồng Ngôn.
Mà lúc này Chu Đồng Ngôn cũng vừa đúng lúc làm một động tác là chạy ngược lại.
Nhưng mà không biết là bởi vì độ ăn ý không đủ hay là gì nữa mà Chu Đồng Ngôn lại chạy về hướng ngược lại, mà bóng thì lại xuất hiện ở hướng bên kia.
Quả bóng bay thẳng đến chỗ mà Chu Đồng Ngôn vừa đứng lúc nãy, mà sau cái vị trí kia chính là chỗ của Mã Phong Phong đang đứng ngậm tu huýt.
Lúc đầu là do Chu Đồng Ngôn ngăn cản nên Mã Phong Phong cũng không nhìn thấy bóng đang bay về hướng của mình, mà sau khi Chu Đồng Ngôn chạy mất thì mã Phong Phong liền cả kinh, bởi vì quả bóng đã bay tới trước mặt mình.
Tốc độ bóng tương đối nhanh, nhanh đến mức làm cho Mã Phong Phong căn bản là không kịp né tránh.
Bịch!
Bóng rổ đập thẳng vào mặt của Mã Phong Phong.
Trong miệng của Mã Phong Phong đang ngậm cái tu huýt nên khi bị quả bóng này đập thẳng vào mặt thì cái tu huýt liền trực tiếp đụng gảy hàm răng của Mã Phong Phong, sau đó chui vào trong miệng hắn, tiếp đó ừng ực một cái đã bị Mã Phong Phong nuốt xuống.
Kèm theo đó là mấy cái răng bị đánh trúng cũng rơi ra, bởi vì động lực quá lớn cho nên Mã Phong Phong đều phải một hớp mà nuốt xuống tất cả.
Dĩ nhiên, nuốt mấy thứ này thì nay mai có thể tống ra được, không có sao, nhưng mà mặt của Mã Phong Phong cũng là quá sức thậm tệ rồi.
Sức mạnh của trái bóng này vượt quá sự tưởng tượng của con người!
Mọi người thậm chí có thể thấy được bóng đụng vào trên mặt của Mã Phong Phong thì thoáng cái mặt của hắn liền thay hình đổi dạng!
Mà bởi vì hàm răng đã bị gãy cho nên trong miệng của Mã Phong Phong liền phun thẳng ra một ngụm máu.
Phù phù.
Mã Phong Phong nằm ngã người trên mặt đất.
Toàn bộ cái mũi bị lệch qua một bên, thoạt nhìn chắc là gãy xương sống mũi, mà máu mũi cũng từ trong lỗ mũi bắt đầu chảy ra ngoài.
Lần này trực tiếp giết Mã Phong Phong trong nháy mắt!
Nằm bất tĩnh giống như chết vậy.
Triệu Cương Băng lúng túng sờ sờ đầu, nói: - Thật ngại quá, chuyền bóng không được chính xác cho lắm.
Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được mà nói:
- Con mẹ nó chứ không chuẩn, cứ như trực thăng ấy!
- Chuyền bóng thì có cần dùng sức như vậy không chứ?
- Chỉ cần là người ở đây thì ai mà không nhìn ra được là cậu hướng thẳng vào mặt người ta mà đập tới chứ!
- Rõ ràng là Chu béo đã đứng trước mặt của người ta, không phải là muốn che khuất tầm nhìn của người ta hay sao?
Mọi người đều vội vàng đứng ra bênh vực cho trọng tài, sau đó có người mang Mã Phong Phong đang ngất lịm nằm dưới đất đi.
- Tôi thật là không cố ý mà!
Triệu Cương Băng ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Cả trận đấu đều bởi vì Mã Phong Phong bị bóng đập trúng ngất đi mà phải tạm dừng.
Mấy thầy cô giáo chuyên môn đều chạy đến tìm Triệu Cương Băng, muốn hắn nói cho rõ ràng xem lúc nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng mà Triệu Cương Băng đều giả vờ ngây ngốc, nói mình muốn chuyền bóng nào có biết thầy Mã Phong Phong đứng ở đó đâu chứ, không ngờ bóng lại đập thẳng vào mặt của thầy ấy.
Đối với lần này, các thầy cô giáo đều có vẻ rất tiếc, bởi vì căn bản cũng không có chứng cứ chứng minh là Triệu Cương Băng cố ý đập bóng trực tiếp vào mặt của Mã Phong Phong. Hơn nữa, Hà Hiểu Nhu ở bên kia cũng ủng hộ Triệu Cương Băng, cho nên cuối cùng cũng qua hiệp thương, mấy thầy cô giáo chuyên môn lại tìm một thầy giáo thể dục khác tới để làm trọng tài cho trận đấu này, mà Triệu Cương Băng cũng đã nhận được cảnh cáo ngoài miệng một chút:
- Cương Băng, đánh cho tốt đó, thầy cô giáo đều bắt đầu nhìn cậu với cặp mắt khác rồi, tiếp theo phải làm cho thật tốt, nếu như có thể đánh thắng trận bóng này thì tôi liền đem Thư Nhã cho cậu!
Hà Hiểu Nhu thấp giọng nói.
Mà Lâm Thư Nhã đứng ở bên cũng đã nghe được lời này, trừng cặp mắt to mà căm tức nhìn Hà Hiểu Nhu, nói:
- Chị họ, chị làm gì vậy?
- Chị chỉ đùa một chút thôi mà!
Hà Hiểu Nhu lúng túng sờ sờ đầu, sau đó ôm bả vai Triệu Cương Băng, nói:
- Cương Băng, nhất định phải thắng bóng, biết không?
- Rõ!
Triệu Cương Băng gật đầu, sau đó quay qua nhìn về phía bên cánh tay phải của mình, nói:
- Cô, vật gì của cô chọt vào tay của em kìa!
- Hả?
Hà Hiểu Nhu cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, bởi vì cô ôm Triệu Cương Băng cho nên toàn bộ bộ ngực đều dính ở trên vai của Triệu Cương Băng.
- Cô à, em cảm giác được cánh tay này tràn đầy sức lực nha!
Triệu Cương Băng giơ tay phải lên, vẻ mặt sáng rỡ, nói tiếp:
- Dùng cánh tay này thì em có thể thắng được bất cứ kẻ nào! Em có thể đâm thủng bất kỳ trái bóng nào!
- Cút đi, mau đi vào sân đi!
Hà Hiểu Nhu đỏ mặt nói.
Triệu Cương Băng cười hắc hắc rồi đi vào trong sân, mà Lâm Thư Nhã thì có hơi nghì ngờ một chút mà nhìn Triệu Cương Băng rồi lại nhìn Hà Hiểu Nhu.