Chu Hải cầm bài thi của Triệu Cương Băng đi lên trên bục giảng, sau đó cầm bút lên bắt đầu tính toán.
Kết quả chính là, toàn bộ bài thi của Triệu Cương Băng đều hoàn toàn đúng.
- Làm sao có thể?
Chu Hải không dám tin mà nhìn vào bài thi Triệu Cương Băng:
- Vậy mà lại đúng hoàn toàn, tiếp tục như vậy thì nhất định có thể thi cao phân ...
Vừa nghĩ tới việc Triệu Cương Băng thi cao phân thì nhất định sẽ làm náo động cả trường, nhận thêm được sự coi trọng của hiệu trưởng nên Chu Hải cầm bút lên, liền suy nghĩ muốn sửa đổi vài đáp án trong bài làm của Cương Băng.
Nhưng mà vừa lúc lại nghĩ tới ánh mắt quỷ dị của Triệu Cương Băng, Chu Hải vẫn là không hạ thủ được, chỉ thở dài, đem bài thi của Triệu Cương Băng để ở một bên.
Sau khi Triệu Cương Băng nộp bài thi thì liền rời khỏi trường học đi ra bên ngoài.
Bên ngoài trượng học có một số nhà cửa cùng với cửa hàng, lúc này chỉ là hơn tám giờ sáng, trên đường đi dọc theo trường học có vẻ hết sức vắng vẻ.
Khu Hoàng Vân này được coi là một nơi hoang vu ở FJ, từ nơi này đến trung tâm thành phố ngồi xe buýt cũng phải hơn một giờ đồng hồ.
Kinh tế ở nơi này có thể nói là một trong sáu nơi lạc hậu nhất ở FJ, cũng là nơi có rất nhiều người từ bên ngoài đến.
Sau khi Triệu Cương Băng chạy hết một vòng nơi này thì cuối cùng cũng thấy được thứ mình muốn thấy.
Có một cửa hàng kim khí treo tấm bảng hiệu chuyển nhượng ở trước cửa.
Ở trước cửa trường học lại mở một cửa hàng kim khí, hèn chi phải chuyển nhượng là phải.
Triệu Cương Băng vừa nghĩ vừa đi vào trong.
Ông chủ của cửa hàng kim khí thấy có khách vào, mặt tươi cười tiến lên tiếp đón.
Sau khi biết mục đích tới đây của Triệu Cương Băng, ông chủ cửa hàng liền nói ngay số tiền chuyển nhượng là vạn.
- Ông chủ, đây là ông ức hiếp người nhỏ tuổi như tôi rồi!
Triệu Cương Băng bất mãn nói:
- Chỉ với cửa hàng này của ông thì vạn tiền phí chuyển nhượng là đủ rồi!
- Bạn nhỏ, nói cũng không thể nói như vậy, cửa hàng của tôi đây rất là thịnh vượng, đối diện chính là một trường học lớn đó, thấy không? Mỗi ngày học sinh đều đi đi lại lại, có bao nhiêu người hả? vạn có thể nói là khá rẻ rồi đó!
Ông chủ nói.
- Nếu ông đã không có thành ý thì chúng tôi cũng không cần phải nói nhiều!
Triệu Cương Băng làm ra vẻ muốn đi, ông chủ kia liền vội vàng kêu lên:
- Ôi, giá cả gì gì đó cũng có thể thương lượng lại mà!
Khóe miệng Triệu Cương Băng lộ ra một nụ cười, nói:
- Phải thế chứ, mọi thứ đều có thể thương lượng.
Sau nửa giờ đàm phám.
- Hai vạn thì hai vạn, tiểu huynh đệ, cậu thực sự là người trả giá khiếp nhất mà tôi từng thấy đó, vạn, không đôi co qua lại nữa. Cậu đưa tiền đây, tôi liền chuyển nhượng cửa hàng này lại cho cậu, nhưng mà tiền thuê gì gì đó thì các người vẫn phải tự mình trả đó nha!
Ông chủ nói.
- Đó là đương nhiên!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
- Thật ra thì ông chủ à, tôi cho rằng vạn rưỡi là được rồi ...
- Dừng lại, tôi sợ cậu lắm rồi, cậu đừng có nói chuyện nữa!
Ông chủ la lên.
Triệu Cương Băng cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Linh Linh.
Sau khi biết Triệu Cương Băng đã chuẩn bị xong chuyện cửa hàng thì Hoàng Linh Linh rất cao hứng, liền ở trong điện thoại hôn bập môi với Triệu Cương Băng một cái, hai mươi phút sau, Hoàng Linh Linh đã xuất hiện trước mặt Triệu Cương Băng.
- Trốn việc hả chị Linh Linh?
Triệu Cương Băng cười hỏi.
- Không có sao, dù sao thì cũng có người chống lưng cho chị rồi nên cứ làm xong chuyện này rồi quay về là ok!
Hoàng Linh Linh cười, ôm lấy vai Triệu Cương Băng, lại nói:
- Em trai Cương Băng, em thật là giỏi đó nha! Nhanh như vậy mà em đã nói chuyện xong xuôi hết rồi!
- Đàn ông, nhất định có thể làm được!
Triệu Cương Băng cười nói.
Tiếp theo câu chuyện chính là Hoàng Linh Linh cùng thỏa thuận với ông chủ, lại thấy phía bên kia là cảnh sát nên ông chủ liền quả quyết ký hợp đồng, sau đó Hoàng Linh Linh giao tiền.
Cứ như vậy, Hoàng Linh Linh và Triệu Cương Băng, còn có cả Quách Phù Dung có được cửa hàng thứ nhất.
Mà lúc này Triệu Cương Băng cũng phải quay về trường, bởi vì môn thi thứ hai là ngữ văn nửa giờ sau sẽ bắt đầu.
Lúc Triệu Cương Băng quay về lớp học, cuộc thi số học đã sớm kết thúc, rất nhiều người ở đây đều đang cùng nhau tìm đáp án.
Triệu Cương Băng nghe được câu nói đầu tiên và cũng là câu nói nhiều nhất chính là, ôi trời, lần này lại thi không tốt rồi!
Triệu Cương Băng đối với những người nói lời này đều cảm thấy khá khinh bỉ, bởi vì tuy lời nói của bọn họ là như vậy nhưng kết quả thi đạt được lại rất tốt, dựa theo những gì Triệu Cương Băng hiểu thì những người này đang giả bộ.
- Trời ơi, lần thi này không xong rồi!
Chu Đồng Ngôn đang kêu rên.
Đối với lời nói của Chu Đồng Ngôn thì Triệu Cương Băng lại rất tin tưởng.
- Anh Cương Băng, anh sẽ không tùy tiện viết một số thứ rồi đem đi nộp đó chứ?
Chu Đồng Ngôn hỏi.
- Làm sao có thể chứ? Tôi đã viết đầy hết đấy.
Triệu Cương Băng đắc ý nói tiếp: - Max điểm cũng không có vấn đề gì!
- Max điểm? Anh Cương Băng, đừng kiêu ngạo quá như vậy chứ, nghe nói số học lần này hết sức khó đấy!
Chu Đồng Ngôn nói.
- Đối với các cậu mà nói thì là như vậy, nhưng đối với tôi thì chỉ đơn giản mà thôi!
Triệu Cương Băng lại càng đắc ý, nói.
Lâm Thư Nhã ngồi phía trước quay đầu lại nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Anh không khoác lác thì sẽ chết hay sao?
- Ơ, vậy chúng ta đánh cuộc một lần nữa đi!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.
Lâm Thư Nhã hỏi: - Đánh cuộc như thế nào?
- Nếu như tôi không thi max điểm thì tôi sẽ đồng ý với với cô bất cứ chuyện gì, còn nếu như tôi thi max điểm thì ... cô sẽ hôn tôi một cái!
Triệu Cương Băng cười bỉ ổi.
- Bất cứ chuyện gì anh cũng đồng ý sao?
Lâm Thư Nhã hỏi.
- Dĩ nhiên.
- Được lắm, tôi đánh cuộc với anh!
Lâm Thư Nhã nghiêm túc nói. Cuộc thi lần này hết sức khó, đề thi như vậy thì ngay cả Lâm Thư Nhã cũng không nắm chắc, có cái hiểu cái không, Lâm Thư Nhã cảm thấy bài thi này điểm thì cô chỉ có thể lấy được điểm, mà thành tích của cô ở trong lớp thì luôn đứng nhất, cũng chỉ có thể có vài người đạt được mà thôi, vậy thì càng khỏi phải nói đến người khác.
- Cô đảm bảo cô không chơi xấu!
Triệu Cương Băng nói.
- Tôi bảo đảm!
- Tốt lắm, ai sợ ai!
Triệu Cương Băng cười nói: - Cô chờ thua đi!
- Con khỉ!
Sau khi cùng Lâm Thư Nhã giao hẹn đánh cuộc xong xuôi thì Triệu Cương Băng liền cầm quyển sách ngữ văn lên mở ra xem.
Trên cơ bản Triệu Cương Băng chỉ xem mỗi trang khoảng giây, sau đó lại lật tới trang kế tiếp.
- Anh Cương Băng, chỉ còn hơn phút nữa, đến lúc nước ngập chân mới nhảy thì không kịp đâu!
Chu Đồng Ngôn nói.
- Tôi vẫn nên xem một chút!
Triệu Cương Băng lại nói:
- Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa xem qua sách ngữ văn bao giờ cả.
- Bà mẹ nó, anh Cương Băng, anh thực sự là ngang bướng mà, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ cần xem sách trong hơn phút là có thể thi được tốt hay sao?
Chu Đồng Ngôn hỏi.
- Không thử một chút thì làm sao biết chứ? Đúng rồi Thư Nhã, chúng ta sẽ đánh cược thêm một cái nữa, thế nào?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Đánh cược gì?
- Chỉ cần tôi hơn điểm cô thì cô lại hôn tôi một cái, ngược lại thì tôi sẽ đồng ý với cô một chuyện, thế nào?
- Không thành vấn đề.
Trên mặt Lâm Thư Nhã lộ ra nụ cười có vẻ hơi khinh thường:
- Cũng bao gồm cả ngữ văn phải không?
- Dĩ nhiên.
Hơn hai mươi phút trôi qua.
Chu Hải quay lại lớp học, rất nhanh thì đề thi đã được phát xuống.
Hơn hai giờ sau, nộp bài thi.
Ca thi buổi chiều là tiếng Anh và vật lý tổng hợp, Triệu Cương Băng cũng chỉ bắt đầu học ngay tức thì.
Rất nhanh, toàn bộ các môn đều đã thi xong.
Lần này Triệu Cương Băng cũng không có về nhà ngay lập tức mà mà đi tới một cửa hàng.