- Vương sở, tình hình thế nào?
Hoàng Linh Linh trốn sau một chiếc xe cảnh sát, hỏi Vương An.
- Bây giờ đã biết được bọn cướp có tổng cộng người, một người có con tin trong tay, ngoài ra còn hai người kia đang ở bên trong, một tên khác đang đi lấy xe.
Sắc mặt Vương An âm trầm nói tiếp:
- Xem ra những tên cướp này rất chuyên nghiệp đó!
- Vương sở, chúng ta nên làm cái gì đây?
Hoàng Linh Linh ngước đầu nhìn về phía một tên cướp cách đó không xa, rồi lại rụt đầu về.
- Còn có thể làm sao chứ, đương nhiên là án binh bất động rồi, bây giờ chủ yếu là chờ những đồng chí trong thị cục đến đối phó với bọn họ, chúng ta chỉ có nhiệm vụ giữ trật tự hiện trường mà thôi.
Vương An lại nói:
- Tất cả mọi người đứng im, loại tình huống như thế này đợi lát nữa cảnh sát cơ động sẽ đến.
Vừa dứt liền, mấy chiếc xe màu xanh lá cây đã chạy tới, hơn hai mươi cảnh sát cơ động từ trên xe nhảy xuống, trên người những cảnh sát này đều có mang súng trường tự động, sau khí xuống xe lập tức che người lại, sau đó nhấc súng lên, hướng về phía những tên cướp ở quãng trường.
- Chậc chậc chậc, thế trận thật lớn nha!
Tên cướp kẹp cổ Lâm Thư Nhã vừa cười vừa nói tiếp:
- Lâm đại tiểu tư thật danh tiếng nha, quả nhiên dùng rất tốt, ha ha ha!
Lâm Thư Nhã biến sắc, nói:
- Anh biết tôi?
- Biết, dĩ nhiên biết chứ, tiểu thư Lâm Thư Nhã của thanh bang SH thì người nào mà không biết chứ? Ha ha ha, chẳng lẽ Lâm tiểu thư cho rằng mấy người chúng tôi tới đây lần này chỉ là vì một chút vàng bạc đó hay sao?
Tên cướp cười khinh thường một tiếng.
- Các người muốn làm gì? Có mục đích gì?
Lâm Thư Nhã bình tĩnh hỏi.
- Không có mục đích gì hết, mấy người chúng tôi không ưa Thanh bang các người, bây giờ phần lớn Hoa Đông đều là do thanh bang các người định đoạt, anh em chúng tôi không có chỗ kiếm tiền, cũng chỉ có thể tìm Lâm tiểu thư cô xem xem thanh bang có thể giúp gì cho anh em chúng tôi hay không?
Tên cướp vừa cười vừa nói.
- Muốn tiền, không thành vấn đề!
Lâm Thư Nhã nói tiếp:
- Muốn bao nhiêu?
- Cái này sao? Vậy thì phải chờ sau này hãy nói.
Tên cướp lại nói:
- Bây giờ còn chưa an toàn, chờ sau khi an toàn chúng tôi sẽ từ từ bàn bạc chuyện này. Đã sớm nghe nói Lâm đại tiểu thư xinh đẹp vô cùng, hôm nay nhìn mới biết được quả thực là danh bất hư truyền, nhưng mà chúng tôi là những tên cướp có tư chất, cũng chỉ cướp tiền chứ không cướp sắc.
- Hy vọng các người có thể nói được là làm được.
Lâm Thư Nhã nói.
Hiện trường rất nhanh đã bắt đầu giằng co nhau, Phó cục trưởng từ thị cục cầm một cái loa hướng về phía mấy tên cướp khuyên hàng, dĩ nhiên mấy tên cướp này vừa nhìn cũng đã là những lão đạo giàu kinh nghiệm, sẽ không có chút nào ý muốn đầu hàng, thậm chí còn không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận, điều này làm cho những chuyên gia đàm phán không thể làm được gì.
Rất nhanh, một chiếc xe tải chạy tới trước mặt bọn cướp, một tên cao to vạm vỡ từ trên xe bước xuống.
Trên đầu tên này cũng có mang một chiếc mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự hung ác.
Lúc này, Hoàng Linh Linh từ sau một chiếc xe cảnh sát len lén thò đầu ra, nhìn những tên cướp một chút.
Sau khi thấy tên đàn ông cao to từ chiếc xe bước xuống thì Hoàng Linh Linh liền lập tức ngây dại.
Tuy là người kia dùng khăn che mặt nhưng mà bên cạnh mắt có một vết sẹo cũng là điểm làm Hoàng Linh Linh giật mình.
Vết sẹo này! Không sai, chính là vết sẹo này!
Tên trộm lúc trước vào nhà cô trên mắt cũng có một vết sẹo như vậy, hơn nữa còn là vết sẹo ở bên cạnh mắt trái, dáng người hai người này thoạt nhìn gần như không có gì khác biệt.
Vết sẹo này vẫn in sâu vào lòng Hoàng Linh Linh, lúc thấy vết sẹo này Hoàng Linh Linh run rẩy toàn thân.
Nhất định chính là hắn!
Nhất định là hung thủ giết hại cha mẹ cô!
Hoàng Linh Linh run rẩy, nhìn thẳng vào mấy tên cướp kia.
Thấy mấy tên cướp chuẩn bị lên xe, lúc này Hoàng Linh Linh đột nhiên hét lớn:
- Chờ một chút!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều tập trung vào Hoàng Linh Linh.
- Hoàng Linh Linh, cô làm gì thế? Cô điên rồi phải không? Mau nấp xuống cho tôi!
Vương An nấp phía sau xe cảnh sát sợ bọn cướp nhìn thấy hay là sợ bị súng bắn nên liền vội vàng kêu lên.
- Mấy người là nam tử hán đại trượng phu mà lại bắt một cô bé làm con tin, nói ra không sợ mất mặt sao?
Hoàng Linh Linh kêu lên, nhưng người cũng đang run rẩy.
Cô vốn không phải người can đảm mà lúc này lại ở trước mặt mọi người lại dám nói chuyện với bọn cướp hung ác, xem ra cô đã phải dùng hết dũng khí của bản thân.
- Thế nào? Chẳng lẽ cô muốn thay thế sao?
Tên cướp kẹp cổ Lâm Thư Nhã cười hỏi.
- Không sai!
Hoàng Linh Linh hét lớn: - Các người buôn cô bé ra, tôi sẽ làm con tin của các người!
Những lời này của Hoàng Linh Linh làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây dại, thậm chí những người cảnh sát cơ động cũng ngây người.
- Hoàng Linh Linh, lập tức câm miệng cho tôi!
Vương An hét lớn: - Ở đây không tới lượt cô nói chuyện!
Hoàng Linh Linh lại không quan tâm tới mà tiếp tục nói:
- Nếu như có thể, bây giờ tôi liền đi qua đó.
- Được, không thành vấn đề, cô đi qua đây đi, trao đổi con tin!
Tên cướp nắm lấy Lâm Thư Nhã, nói:
- Chúng tôi là cướp có tư chất, cô qua đây đi!
Hoàng Linh Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén kích động và sợ hãi trong lòng, từ sau xe cảnh sát đi ra, từ từ đi về phía bọn cướp.
Cảnh sát địa phương cùng với cảnh sát cơ động có mặt tại hiện trường trên trăm người đều nhìn chằm chằm Hoàng Linh Linh, chẳng ai nghĩ tới việc một cô nữ cảnh sát nhỏ nhắn mà lại có dũng khí lớn như vậy, dám làm con tin cho bọn cướp, điều này thật sự là quá nguy hiểm.
Từ từ, Hoàng Linh Linh cũng đi tới trước mặt bọn cướp, ánh mắt Hoàng Linh Linh thỉnh thoảng đảo qua tên cướp chạy xe tới. Không sai, chính là người này.
Trong đầu Hoàng Linh Linh xuất hiện bóng dáng của tên trộm năm trước, tuy là người nay mang khăn che mặt nhưng mà ánh mắt hắn, dáng người hắn cùng với người kia gần như giống nhau như đúc! Nhưng mà bây giờ so với trước kia càng có phần hung hãn hơn.
- Ném khẩu súng qua đây!
Tên cướp nói.
Hoàng Linh Linh gật đầu rồi rút khẩu súng từ sau lưng ra để xuống đất, nói:
- Bây giờ xong chưa, có thể đổi con tin được chưa?
- Cô qua đây!
Một tên cướp nói:
- Qua đây rồi đổi!
- Được.
Hoàng Linh Linh hít một hơi thật sâu, đi thêm vài bước về phía trước, tên cướp cũng nhanh chóng sãi bước về phía Hoàng Linh Linh, sau đó một tay kẹp lấy đầu Hoàng Linh Linh, kéo cô tới bên cạnh.
- Thả con tin ra đi chứ!
Hoàng Linh Linh nói.
- Chúng tôi là cướp có tư chất!
Tên cướp khống chế Lâm Thư Nhã vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà chúng tôi không phải là cướp có chữ tín, thật ngại quá cảnh quan, chỉ có thể làm phiền cô đi cùng chúng tôi.
- Gì chứ?
Hoàng Linh Linh nổi giận, nói:
- Các người gạt tôi!
- Cảnh sát và cướp luôn đối lập nhau, thậm chí ngay cả lời của tên cướp mà cô cũng tin, ôi, khó trách cô lại kích động như vậy mà tự tiện chạy tới, một đứa trẻ đáng thương.
Tên cướp bất đắc dĩ lắc đầu, giơ súng lên chĩa phía đầu Hoàng Linh Linh, nói:
- Ngại quá tiểu thư xinh đẹp, chúng tôi chỉ cần mạng một người, không ngờ lại kinh sợ nhiều người đến như vậy!