Chương trình học buổi chiều rất nhanh đã kết thúc.
Triệu Cương Băng nhìn Lâm Thư Nhã đang vì những lời đồn nhảm kia mà nhìn đểu mình, bất đắc dĩ gãi đầu, đi ra khỏi lớp.
Mà lúc này Lâm Thư Nhã cũng đã cầm lấy điện thoại di động nói chuyện với cô bạn thân Hàn Điềm Điềm.
- Thư Nhã, nghe nói mối quan hệ của cậu và vị hôn phu kia đã có thay đổi rất lớn hả?
Hàn Điềm Điềm hỏi.
- Đã truyền tới tai của cậu nhanh như vậy rồi sao?
Lâm Thư Nhã kinh ngạc hỏi.
- Tớ có tiếng là người chuyện gì cũng biết mà, cái gì cũng không thể giấu diếm được tớ đâu, nhưng mà Thư Nhã, hôm qua thật sự là quá nguy hiểm đó, lúc tớ nghe được tin tức thì cảm thấy rất lo sợ đấy! Mà những người đó là ai vậy?
Hàn Điềm Điềm hỏi.
- Tớ cũng không biết, tớ cũng đã nói chuyện với baba rồi, baba nói có thể là một số kẻ thù của baba. Bây giờ baba muốn tớ ít ra ngoài một chút.
Lâm Thư Nhã bất đắc dĩ nói tiếp:
- Thật vất vả lắm mới yên bình được hơn một năm, giờ lại đụng phải chuyện như vậy.
- Ai kêu baba cậu có nhiều kẻ thù như vậy chứ!
Hàn Điềm Điềm lại nói:
- Bây giờ baba cậu cũng lợi hại lắm rồi, mỗi ngày có biết bao nhiêu người theo dõi chú ấy chứ, hey Thư Nhã, đừng nói sang chuyện khác, cậu nói thử xem tại sao mối quan hệ giữa cậu và người kia lại có thể xoa dịu lại rồi?
- Cũng không có hòa dịu lắm đâu.
Lâm Thư Nhã nói tiếp:
- Chỉ là tớ có chút tức giận mà thôi.
- Tức giận chuyện gì?
Hàn Điềm Điềm hỏi.
- Tại sao ngày hôm qua người hắn cứu trước tiên không phải là tớ mà là chị cảnh sát kia chứ? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn người vợ chưa cưới như tớ không sánh bằng một chị cảnh sát quan biết không tới mấy ngày sau sao? Hắn muốn theo đuổi tớ thì dù sao cũng phải chú ý tới thái độ của tớ chứ? Thời khắc như vậy lại không thừa dịp làm cho tớ cảm động mà lại chạy đi cứu người khác, hừ!
Lâm Thư Nhã bất mãn nói.
- Thì ra là như vậy, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không cứu cậu hay sao?
Hàn Điềm Điềm hỏi.
- Nói như vậy cũng không đúng, nhưng mà hắn không cứu tớ trước tiên, hắn làm như vậy làm cho tớ cảm thấy tớ được cứu chẳng qua chỉ là tiện thể mà thôi, cậu hiểu không? Cho nên tớ đã cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hừ, tên khốn kia!
Lâm Thư Nhã cắn răng nói tiếp:
- Tớ không đáng để người khác coi trọng hay sao?
- Đó là lý do nên cậu liền muốn đi cua ngược lại hắn sao? Ha ha ha, cái này cũng rất thú vị đó nha!
Hàn Điềm Điềm cười to nói.
- Làm sao có thể chứ! Tớ chỉ muốn xem thử xem thái độ của hắn thay đổi thế nào thôi, rốt cuộc thì trong lòng hắn có coi trọng tớ hay không, tớ cũng không tin tớ không sánh bằng chị cảnh sát kia. Điềm Điềm, cậu nói thử xem có phải tớ không sánh bằng người khác hay không?
Lâm Thư Nhã hỏi.
- Dĩ nhiên là không rồi, chỉ với gương mặt và meo meo của cậu thì ... à, còn vóc người cậu nữa thì ai có thể sánh được với cậu chứ? Đâu phải ai cũng dễ dàng có được size C đâu nè, đúng không?
Hàn Điềm Điềm trêu chọc.
- Cậu cười tớ hả? Hừ, cũng không phải ai cũng có thể có được size A đâu nha!
Lâm Thư Nhã phản kích.
- Cậu khốn kiếp, dám đụng vào nỗi đau của tớ hả, ngày mai chờ chết đi nha, ha ha ha!
- Đến đây đi, xem ai chết!
Bên này đang nói chuyện vui đùa mà ở một nơi kia.
Triệu Cương Băng không hề để ý tới chuyện Hoàng Chính Đạo hạ chiến thư, cũng không thèm quyết đấu gì cả, vấn đề chính của hắn chính là phải kiếm được thật nhiều tiền chứ không phải loại chuyện đi đánh nhau bầy đàn hay một mình. Đây chỉ là những chuyện mà chỉ có loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển mới thích mà thôi.
Triệu Cương Băng liền rời khỏi trường, đi tới quán trà sữa quan sát một chút. Bên trong quán trà sữa đã được lắp đặt gần đủ đồ dùng cần thiết, Quách Phù Dung đang ở bên trong chỉ đạo, tốc độ lắp ráp hết sức nhanh.
Sau đó, Triệu Cương Băng liền cỡi xe về nhà.
Mà ở trong sân vận động trường.
Buổi chiều hôm nay tại sân vận động có không ít người, nhìn thế nào cũng có đến mấy trăm.
Những người này đều là do nhìn được chiến thư mà mò tới, đáng lẽ sẽ không có nhiều người tới như vậy bởi vì cũng không có ai nhận ra Triệu Cương Băng, nhưng mà sau khi chuyện của Triệu Cương Băng và Lâm Thư Nhã được lan truyền thì rất nhiều người muốn tới xem một chút xem rốt cuộc người có thể cua được hoa hậu của trường - Triệu Cương Băng là người nào.
Ngay giữa sân vận động, một thằng con trai co lớn khoảng m, mặc bộ quần áo màu trắng, bên hông có đeo một cái túi xách màu đen.
Đây chính là Hoàng Chính Đạo!
Đạt đến đai đen thứ , được mệnh danh là một người có thế đánh được rất nhiều người trong trung học Hạo Nguyệt.
Mà lúc này, ở cạnh Hoàng Chính Đạo còn có mười đứa con gái.
Mười người này chính là nhóm mười chị em.
Một người có bộ ngực lớn nhất trong nhóm đang được Hoàng Chính Đạo ôm, cô gái này chính là bạn gái sơ cua tạm thời của Hoàng Chính Đạo, dĩ nhiên ai cũng biết người Hoàng Chính Đạo thích chính vẫn chính là hoa khôi Trần Khả Khả.
Mỗi khi nhớ tới cặp mắt trong veo của Trần Khả Khả thì Hoàng Chính Đạo liền cảm thấy khó kiềm chế được ham muốn mãnh liệt muốn chiếm lấy cô làm của riêng, mà bên trong nhóm mười chị em chỉ có một cô gái có bộ ngực lớn nhất có thể chịu đựng được dục vọng của hắn, những người khác Hoàng Chính Đạo cũng đều lén lút thử qua nhưng họ đều không thể kiên trì chiến đấu cùng với hắn được một đêm.
Tinh lực dồi dào, đây chính là đặc điểm của Hoàng Chính Đạo.
- Tại sao còn chưa tới?
Lâm Như Hoa cau mày, một bên mắt của cô mơ hồ có máu ứ đọng, đây chính là do ngày hôm trước bị Triệu Cương Băng đánh một đấm, đây cũng chính là mối nhục của Lâm Như Hoa.
- Sợ nên không dám tới sao?
Tô Lôi khinh thường cười cười, nói tiếp:
- Tiên khốn kia quá vô sỉ, vậy mà đi bắt nạt nữ sinh.
- Đến lớp tìm hắn thử xem sao?
Hoàng Chính Đạo lại nói:
- Xem hắn có còn ở trong lớp hay không?
- Ok!
Một người gật đầu rồi chạy ra khỏi sân vận động.
- Đúng rồi Chính Đạo, Quang ca muốn cậu trong tuần này đi gặp anh ấy.
Lâm Như Hoa lại nói:
- Chính Đạo, Quang ca thật sự rất coi trọng cậu.
- Quang Đầu sao?
Khóe miệng Hoàng Chính Đạo nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh thường, nói:
- Hắn đánh thắng được tôi sao?
- Ha ha ha, Chính Đạo, tuy là cậu có thể đánh rất tốt nhưng mà tôi dám cam đoan cậu tuyệt đối không phải đối thủ của Quang ca.
Lâm Như Hoa lại nói:
- Tôi đã từng thấy Quang ca một mình đánh năm người, đối phương cũng đều là cao thủ.
- Một người đánh năm người, tôi cũng có thể.
Hoàng Chính Đạo múa sơ vài quyền, nói:
- Cô hãy nói hắn chờ tôi, tối mai tôi sẽ đi tìm hắn, nếu như hắn có thể đánh thắng được tôi thì tôi có thể lăn lộn chung với hắn, nếu như hắn đánh không lại tôi thì thật ngại quá, tôi không thích đi cùng với hắn.
- Ha ha, cậu vẫn cứ lớn lối như vậy, ngày mai cậu cứ đi thử đi, tới quán bida Tôn Tước.
Lâm Như Hoa nói.
- Ừ, biết rồi.
Mấy phút sau, người đi tìm Triệu Cương Băng quay trở lại, thở hổn hển quay về.
- Hoàng ca, không tìm thấy Triệu Cương Băng, nghe người ta nói hắn đã về nhà rồi.
Người kia nói.
- Khốn kiếp!
Hoàng Chính Đạo tức giận nắm chặc tay, nói tiếp:
- Lại dám chơi đểu tôi, lần này là lần thứ hai rồi, tôi nhất định sẽ làm cho hắn được vẻ vang.
- Đến lúc đó để tôi xem xem có thể gọi Quang ca đến được hay không, lần này mười chị em chúng tôi, Hoàng Chính Đạo cậu, còn có cả Quang ca liên thủ lại, nhất định sẽ làm cho Triệu Cương Băng suốt đời không quên được.
Vẻ mặt Lâm Như Hoa dữ tợn nói.