Hà Hiểu Nhu không ngờ chỉ một câu nói chơi của mình lại làm cho Triệu Cương Băng đi vào bếp thật.
Mấy phút sau, Triệu Cương Băng bưng ra một dĩa đồ ăn.
- Tôi chỉ tùy tiền dùng một ít thịt còn lại để xào với tỏi băm, mọi người ăn thử xem.
Triệu Cương Băng đặt dĩa thịt lên bàn.
Hà Hiểu Nhu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, vẻ mặt lập tức thay đổi.
- Tại sao lại ngon như vậy chứ?
Hà Hiểu Nhu nghi ngờ hỏi:
- Dùng nguyên liệu đơn giản mà mùi vị lại ngon như vậy!
Lâm Thư Nhã thấy biểu hiện của Hà Hiểu Nhu, cảm thấy nghi ngờ nên cũng gắp thử một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
- Thực sự là ăn rất ngon nha.
Mắt Lâm Thư Nhã sáng lên, nói tiếp:
- Thịt này ăn rất ngon!
- Có khoa trương quá không vậy hả?
Hàn Điềm Điềm không tin, cũng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, sau đó Hàn Điềm Điềm liền nhảy dựng lên, la to:
- Ăn ngon thật đó, thịt nấu rất vừa vặn, không có chín quá, hết sức ngon miệng, hương thơm của tỏi làm ùi vị của thịt càng thêm đậm đà, ăn ngon quá à!
Triệu Cương Băng ngượng ngùng cười cười, nói:
- Đây chỉ là tùy tiện làm thử thôi, mọi người cũng đừng quá sùng bái tôi.
- Anh phát tờ rơi, không phải là anh tốt nghiệp từ trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương đó chứ?
Hàn Điềm Điềm vừa ăn vừa hỏi.
" ... Tại sao lại giống như chị Phù Dung vậy chứ?"
Triệu Cương Băng im lặng nhìn Hàn Điềm Điềm, một lúc lâu lại nói:
- Chỉ là tôi thích nấu ăn thôi mà. Hơn nữa cô không cảm thấy nếu như có thể có được một người yêu nấu ăn ngon thì sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ cho chuyện tình của mình hay sao?
- Đúng à nha! Mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn do người yêu mình nấu, thực sự là rất hạnh phúc đó.
Hàn Điềm Điềm tán đồng gật đầu, lại nói:
- Anh phát tờ rơi, anh quả thực không phải là người tầm thường đâu nha. Em rất là coi trọng anh đó.
Lâm Thư Nhã thì lại có phần kinh ngạc liếc nhìn Triệu Cương Băng, nhưng không có nói thêm gì.
Về phần Hà Hiểu Nhu, mặt cô càng thêm phần u sầu.
Tại sao Triệu Cương Băng lại có thể như vậy chứ? Ngay cả nấu ăn cũng lợi hại như vậy. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì e rằng em họ sẽ rơi vào tay hắn cũng chỉ là vấn thề thời gian mà thôi. Không được, mình cần phải tìm cách khác.
Sau khi cơm nước xong, Hàn Điềm Điềm vẫn không chịu an phận, lại đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi.
Hà Hiểu Nhu và Lâm Thư Nhã cũng đồng ý, dĩ nhiên là Triệu Cương Băng cũng không có ý kiến gì.
Không tới hai mươi phút sau, Hà Hiểu Nhu đã mời đến nhà thêm , người khác.
Cuối cùng, Hàn Điềm Điềm lại muốn chơi trò chơi giết người.
Trò chơi này thực sự là một trò chơi lừa bịp. Trong mấy người tham gia, sẽ có sát thủ, có người thường, có cảnh sát. Tiếp đó, mọi người đều không biết thân phận của đối phương, nhiệm vụ của sát thủ là giết người thường và cảnh sát, mà nhiệm vụ của cảnh sát là phải bắt được sát thủ, về phần người thường thì nhiệm vụ chính là chỉ đường cho cảnh sát bắt được sát thủ.
Dù sao thì trò chơi này cũng rất phức tạp, nhưng mà thực sự rất vui.
Dĩ nhiên, loại trò chơi này đối với Triệu Cương Băng thì không có một chút hứng thú nào cả, nhưng mà mọi người đều muốn vui chơi, lại thêm việc có vị hôn thê hào hứng tham gia nên Triệu Cương băng cũng cùng mọi người ngồi quây quần bên nhau.
Lượt chơi đầu tiên, Triệu Cương Băng bị chọn làm người bình thường, sau đó cũng không biết là cố ý hay sao mà Triệu Cương Băng lại trở thành người đầu tiên bị sát thủ giết chết.
Sau khi bị giết thì cũng không cần làm gì nữa hết, Triệu Cương Băng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh.
Hơn mười phút sau, trò chơi kết thúc, hóa ra Hà Hiểu Nhu và Hàn Điềm Điềm chính là sát thủ, và mục tiêu thứ nhất của hai người lại chính là Triệu Cương Băng.
Lượt chơi thứ hai, Triệu Cương Băng được chọn làm cảnh sát, cố gắng kiên trì thì cũng bị sát thủ giết chết qua vòng thứ hai.
Thành ra Triệu Cương Băng lại phải ngồi im xem.
Lượt chơi thứ ba, Triệu Cương Băng lại bị chọn là người bình thường và lại bị giết chết thêm lần nữa.
- Mẹ kiếp, làm sao mà tôi luôn bị giết vậy?
Triệu Cương Băng bất mãn nói.
- Nhân phẩm anh tốt quá đó anh phát tờ rơi.
Hàn Điềm Điềm che miệng cười nói.
Lại một lượt chơi mới bắt đầu.
Mỗi người lại cầm tấm thẻ quyết định thân phận của mình.
Triệu Cương Băng bắt được tấm thẻ ghi sát thủ thì liền cảm thấy vô cùng phấn khởi.
- Chó chết! Cuối cùng thì lão tử cũng sát ...
Nói đến đây thì Triệu Cương Băng liền ngây ngẩn cả người.
Hạnh phúc quá nên đã đem thân phận của mình tiết lộ ra hết cả !!!
Nhưng mà Triệu Cương Băng chính là Triệu Cương Băng, đầu óc rất nhanh nhạy. Sau khi chữ "sát" vừa được tiết lộ thì thì con ngươi Triệu Cương Băng đảo quanh một vòng, gần như không có dừng lại, nhanh chóng nói tiếp:
- Sát ... quá ngu mà! ( Sát .. sỏa bức a!)
- ... cậu quá ngu ngốc mà cũng tự hào như vậy sao?
Hàn Điềm Điềm tò mò hỏi.
- Không có.
Triệu Cương Băng lắc đầu, thờ phào nhẹ nhõm. Lão tử thực sự là quá nhanh trí mà!
Cuối cùng, thật vất vả lắm hắn mới có thể làm sát thủ một lần, nhưng qua màn thứ thì đã bị cảnh sát bắt được rồi.
Triệu Cương Băng liền đứng dậy không chơi nữa, nói là muốn đi về trước, mà ánh mắt Hàn Điềm Điềm cũng nhìn quanh một vòng rồi nói chào tạm biệt.
- Không được đi đến quán bar đâu đó!
Lâm Thư Nhã lại nói với Hàn Điềm Điềm:
- Trong quán bar có đủ loại người, không an toàn đâu, nơi đó so với cuộc sống xa hoa của cậu thì không hợp chút nào.
- Tớ biết rồi mà Thư Nhã, làm sao tớ lại đi bar được chứ. Hơn nữa cũng không có ai đi với tớ mà, đúng không nè? Thôi, tớ đi trước nha, tạm biệt mọi người.
- Anh phát tờ rơi, chờ tôi một chút, anh có xe không vậy? Cho tôi đi ké một đoạn nha! Gì chứ? Xe máy điện hả? Xe máy điện cũng được mà.
Hàn Điềm Điềm vừa chạy vừa la lên.
- Đi thôi, tới trung tâm thành phố.
Hàn Điềm Điềm chờ sau khi Triệu Cương Băng cỡi lên con xe thì cũng nhảy phóc lên ngồi phía sau Triệu Cương Băng.
- Muốn đi đến quán bar thật hả?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Dĩ nhiên rồi, tôi cũng hẹn mọi người xong hết rồi. Bây giờ là giờ phút, đến trung tâm thành phố cũng khoảng giờ, vừa đúng lúc quán bar mở cửa. Đến lúc đó chúng ta cùng uống rượu đi nha, vui lắm!
Hàn Điềm Điềm nói.
Triệu Cương Băng gật đầu, lại nói:
- Tôi không có tiền.
- Tôi biết anh không có tiền mà, chúng tôi mua rượu là được rồi!
Hàn Điềm Điềm lại nói:
- Một đồng cũng không bắt anh chia, mà nếu như anh có muốn đưa vũ công đi ra ngoài thì tiền mướn phòng tối nay tôi cũng cho anh luôn.
- Tôi rất thuần khiết.
Triệu Cương Băng nói.
- Tôi cũng vậy.
Hàn Điềm Điềm ngượng ngùng nói.
- Không biết xấu hổ.
Triệu Cương Băng khinh bỉ nói.
- Như nhau cả thôi.
Cho dù nói như thế nào đi nữa thì Triệu Cương Băng vẫn phải chở Hàn Điềm Điềm đi đến quán bar.
Ban đêm ở bất kỳ một thành phố lớn nào cũng đều ngập tràn trong ánh đèn điện xa hoa. FJ tuy không phải là một thành phố kinh tế lớn nhưng trời vừa chập tối thì cuộc sống về đêm cũng rất là phong phú, trai gái ra vào quán bar nườm nượp, thả trôi và thư giản cùng tuổi thanh xuân của mình.
Gordon là một quán bar mới mở, nằm ở trung tâm khu Đức Hóa.
Ở FJ có tất cả khu lớn, khu Đức Hóa này được coi là khu có cuộc sống về đêm sôi nổi, ồn ào nhất, bởi vì nơi này có một con đường chứa đầy rẫy những quán bar phồn hoa nhất FJ.
Lúc Triệu Cương Băng chưa đến tuổi trưởng thành thì đã bị lão cha bắt đi học ở khắp nơi, sau này lại phải đến học ở trường Liệp Nhân cho nên đối với những thứ đồ chơi về đêm này, Triệu Cương Băng trên cơ bản là chưa từng tiếp xúc qua.
Mặc dù trong tay cha hắn là mấy quán bar nổi tiếng cả nước nhưng Triệu Cương Băng đối với những thứ này lại không cảm thấy hứng thú, nếu không phải do Hàn Điềm Điềm rủ rê níu kéo thì Triệu Cương Băng cũng không muốn đi đến quán bar một chút nào cả.
Xe máy điện dừng lại ở trên đường thì thật đúng là một vật hi hữu, trên lề đường là vô số xe ô tô xa sỉ, nào là BMW vù vù lướt qua, hay là một con Lamborghini Martha.
Dọc theo đường là vô số nam nữ đang háo hức đi đến quán bar.
Con trai thì hy vọng có thể thõa mản được nhu cầu của bản thân, con gái thì thích được thể hiện mị lực của bản thân để được chiêm nghiệm cảm giác trêu hoa ghẹo nguyệt.