Triệu Cương Băng cũng không ngờ Hàn Điềm Điềm này vậy mà còn nhớ tới chuyện lúc trước hắn làm ra vẻ tài giỏi, loại chuyện như vậy vốn là loại chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn nữa, Triệu Cương Băng quay đầu một cái thì đã quên, nhưng mà Hàn Điềm Điềm thì vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng, cho nên tối hôm nay bắt đầu tán tỉnh hắn, Hàn Điềm Điềm mới để cho Triệu Cương Băng cùng đi đến đây, mà tới đây mục đích lại chính là muốn chuốc say Triệu Cương Băng.
Rất dễ nhận thấy, Tiểu Tứ người này hẳn là nhận được ít nhiều ám thị của Hàn Điềm Điềm.
Châm ngôn quả nhiên nói không sai, chỉ riêng tiểu nhân và con gái là rất khó nuôi.
Người xưa không lừa gạt mình.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ một người mười mấy tuổi như Triệu Cương Băng chưa từng đi đêm nhưng lại được di truyền gien uống rượu từ lão cha của hắn, tuy là uống hơn nửa kết bia nhưng mà chẳng qua chỉ cảm thấy bụng hơi no mà thôi.
Triệu Cương Băng ợ bia, nhàm chán nhìn về hướng trong sàn nhảy.
Nơi này, hắn thật sự là không thể nào thích được, xem một đám người ở đó nhảy tới nhảy lui, mỹ nữ lại không có nhiều, nhưng mà những mỹ nữ đó cũng phải là để cho hắn có thể cua được, hắn bây giờ một nghèo hai trắng, không có gì cả.
Thảo nào quán bar kiếm được nhiều tiền!
Quán bar thích hợp cho người có tiền đến chơi đùa, kẻ có tiền vì mỹ nữ mà vung tiền như rác, đây chính là điều kiện thuận lợi để kinh doanh quán bar.
Đang lúc này.
Toàn bộ ngọn đèn của sàn nhảy thoáng cái tối tăm.
Triệu Cương Băng kinh ngạc nhìn về phía giữa sàn nhảy.
Chỉ thấy một tên quản lý đi lên sàn, sau đó là một tràng những câu nói nhảm dài dòng, những câu nói kia cũng không quá dài.
Chờ những lời nói nhảm kia kết thúc để chuyển qua những câu khác, người quản lý như heo đực phát tình vậy, lớn tiếng la lên:
- Bây giờ, chúng ta hãy mời ca sỹ siêu cấp xuất hiện, người đã từng giành được giải vô địch CCTV (China Central Television Avenue of Stars (Đại lộ danh vọng )), tiểu thư Lâm Sảnh Như.
Một cô gái xuất hiện ngay giữa sàn nhảy.
Cô gái mặc trên người bộ y phục biểu diễn sáng lóng lánh, chiếc váy rất ngắn nhưng mà không biết bên trong có mặc thêm quần váy hay là nguyên nhân do ánh đèn mà quang cảnh trong chiếc váy ngắn kia lại không nhìn thấy được, mà nửa người trên của cô gái thì lại mặc một cái áo bó sát người cổ sâu, một đôi ngọn núi cao thẳng phơi bày khoảng một phần ba ra bên ngoài.
Thoạt nhìn thì không làm cho người ta cảm thấy giống như một vũ công bình thường, ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy phong cách trên người so với vũ công là cao hơn một bậc.
Mà lúc Triệu Cương Băng nhìn thấy người này thì ánh mắt cũng thay đổi một chút.
Người này ... không phải chính là cô nữ sinh không có lễ độ làm rơi điện thoại mà hắn nhặt lại được ở tiểu khu Tân Hà sao?
Trên tay cô gái cầm micro, có vẻ hết sức chừng mực, ở trên đài hát một ca khúc, phía dưới tiếng vỗ tay vang lên từng đợt, bài hát mặc dù là ca khúc sôi nổi nhưng mà Triệu Cương Băng cũng nhìn thấy được từng tia mệt mỏi trong đôi mắt của cô gái.
Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Sảnh Như mà bầu không khí của quán bar bị đẩy lên đến cao trào, rất nhiều nam nhân có thể là vì muốn lấy lòng mỹ nữ hoặc là do nguyên nhân uống quá hóa rồ mà liều mạng tặng quà cho Lâm Thiến Như.
Chẳng qua là một ca khúc, Lâm Thiến Như liền nhận được vòng hoa, còn có vương miệng, vô số băng vải màu gì đó.
Tính được ít nhất cũng phải hơn một vạn, tiền này vào được trong tay Lâm Sảnh Như thế nào cũng có mấy ngàn.
Một ca khúc liền lấy được mấy ngàn, công việc này thật sự là rất tốt nha!
Triệu Cương Băng thầm gật đầu, một diễn viên giỏi, có thể mang tới hiệu quả hết sức khả quan cho quán bar.
Triệu Cương Băng có một điểm rất lợi hại chính là, đụng phải thứ gì thì mà hắn cho là thứ hữu dụng, hắn sẽ nhớ rất kỹ, mặc kệ thứ này có hữu dụng hay không, dù sao thì trí nhớ Triệu Cương Băng cũng đáng sợ dọa người, mà sau khi nhớ kỹ, biết đâu ở một nơi nào đó Triệu Cương Băng cũng sẽ dùng đến thứ này.
Triệu Cương Băng giống như là một khối bọt biển vậy, tất cả mọi thứ đều có thể được hắn tiếp thu, học được rất nhanh chóng.
Đây cũng là lý do tại sao Triệu Cương Băng ở trường học Liệp Nhân lại có thể dễ dàng tốt nghiệp nhanh như vậy.
Năng lực học tập thực là đáng sợ.
Cô gái được kêu là Lâm Sảnh Như sau khi hát mấy bài thì liền được một người phục vụ cho gọi xuống khỏi sàn, sau đó hướng về căn phòng trên lầu đi tới.
Đoán chừng là phải đi bồi rượu.
Triệu Cương Băng sờ sờ đầu, không nghĩ cô ấy lại là một ca sĩ, cuộc sống này thật đúng là kỳ diệu nha.
- Anh tờ rơi, đừng tiếp tục xem nữa, đến uống bia đi.
Tiểu Tứ cười híp mắt nhìn Triệu Cương Băng bên cạnh, ôm vai Triệu Cương Băng, nói:
- Mỹ nữ tuy tốt nhưng mà cũng là của người khác, ca sĩ này cũng không phải là người bình thường đâu nha. Ít nhất thì theo ta biết, vẫn không ai có thể âu yếm được cô ấy, có người một buổi tối ném một trăm vạn ra, cũng không có thể mang cô ấy lên giường được đấy.
- Tôi cũng không có tiền.
Triệu Cương Băng cười lắc đầu, trên người Tiểu Tứ có mang theo một mùi nước hoa làm cho Triệu Cương Băng cảm thấy rất không thoải mái, Triệu Cương Băng cảm thấy một đại nam nhân thơm phức như vậy thì giống như nam nhân mang theo điềm xấu vậy, đều thuộc về hành vi biến thái vô cùng.
- Không có tiền thì tốt, ít nhất cũng không cần lo lắng xem phải xài tiền thế nào.
Tiểu Tứ gật đầu cười, đưa một chai bia cho Triệu Cương Băng, nói:
- Nào, cạn sạch đi!
- Được!
Triệu Cương Băng gật đầu một cái, cầm chai bia lên hướng về phía miệng chai mà nốc cạn.
Tiểu Tứ này xem ra cũng uống rất tốt, Triệu Cương Băng uống xong một chai thì Tiểu Tứ cũng đã uống cạn, nhưng mà cậu ta lại liên tục nấc cục mấy cái, xem ra đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
Mà lúc này Triệu Cương Băng cũng lại cười xấu xa mà khui thêm một chai bia, đưa tới trước mặt Tiểu Tứ, nói:
- Nào, tôi mời cậu một chai.
Mặt Tiểu Tứ liền biến sắc, nói:
- Chờ một lát đi.
- Không đợi lâu được đâu, tối hôm nay các người có thể dẫn tôi tới đây để mở mang hiểu biết, hiểu thêm việc đời, tôi hết sức cảm ơn các người, cho nên tôi phải mời cậu, nhất định phải mời cậu.
Triệu Cương Băng nói, đem chai bia mới vừa khui nhét vào trong lòng Tiểu Tứ, mà mình thì ngẩng đầu uống ừng ực.
Sau mấy giây, một chai bia đầy đã uống hết vào trong bụng.
Triệu Cương Băng nhìn sắc mặt khó coi của Tiểu Tứ, ngũ quan gần như vặn vẹo, nói:
- Tứ ca không thể uống thì để cho người khác thay thế là được rồi.
Tiểu Tứ vốn dự định gọi người uống thế, nhưng mà sau khi Triệu Cương Băng nói ra những lời này thì Tiểu Tứ liền gạt bỏ cái suy nghĩ kia, sau đó hít một hơi thật sâu, nói:
- Tôi mới không cần kêu người khác uống thay đâu, một chai thôi mà.
Tiểu Tử nói xong, ngửa đầu lên bắt đầu uống.
Nhưng mà, Tiểu Tứ rốt cuộc là đánh giá tửu lượng mình quá cao, chai này uống đến một nửa thì sắc mặt Tiểu Tứ liền thay đổi, quai hàm liền phồng lên, sau đó cũng không kịp nói chuyện mà đi tới một góc bên cạnh nôn ra.
Triệu Cương Băng cười cười, nhìn về phía Hàn Điềm Điềm, Hàn Điềm Điềm mặt đang tươi cười nhìn hắn.
- Đi vệ sinh một chút.
Triệu Cương Băng dùng tay ra dấu, đi về hướng phòng vệ sinh.
Mà cùng lúc đó, tại quán bida Tôn Tước ở khu Hoàng Vân.
Quán bida làm ăn rất tốt.
Lúc này, mấy người đàn ông mặc tây trang từ ngoài quán bida đi vào, Quang Đầu bị Triệu Cương Băng làm cho sợ vỡ mật vội vàng ra nghênh đón, vẻ mặt cười nói tươi rói:
- Phát ca, anh mới tới.