- Có chút quyền thuật!
Tên trung niên một tay nhấc chai bia bên cạnh lên, nói:
- Nhưng mà bây giờ, có quyền thuật cũng không nhất định có tác dụng, các anh em, mần thịt nó.
Nói xong, tên trung niên liền hướng về phía Triệu Cương Băng vọt tới.
- Nếu như không muốn mọi người cùng nhau đi đời nhà ma, đập hết mấy thằng cha này đi!
Triệu Cương Băng vừa la lên, vừa cầm lấy một đế nến trên bàn, sau đó liền đập lên đầu của một người gần mình.
Một thanh âm "ầm" vang lên, đầu người kia liền bị Triệu Cương Băng đập nứt ra, ngã lăn trên đất.
Đám trung niên này thoạt nhìn thì là người thường hay đánh nhau, cho dù hai người bị đánh ngã lăn ra, nhưng mà những người khác cũng hết sức hung hãn hướng về phía Triệu Cương Băng tấn công tới.
- Không thể làm người khác quá chú ý!
Triệu Cương Băng nhìn đám trung niên kia, bây giờ là ở quán bar, mà bản thân chỉ là một học sinh trung học mà thôi, nếu như biểu hiện quá mức nghịch thiên, không biết sau này phải nói thế nào với bọn người Hàn Điềm Điềm.
Dựa vào suy nghĩ khiêm tốn kiếm tiền, Triệu Cương Băng tạm thời vứt bỏ đủ loại kỷ xảo đánh nhau ở trong trường học Liệp Nhân, giống như là một tên côn đồ không có văn hóa vậy, cùng đánh nhau với mọi người xung quanh.
- Lên thôi!
Hàn Điềm Điềm vừa thấy Triệu Cương Băng lọt vào trong lòng vây, liền cầm một chai bia lên, hét to:
- Tối nay không thắng bọn họ, tất cả mọi người sẽ gặp xui đấy.
Vừa nói xong, Hàn Điềm Điềm cũng xông về đám người đang vây quanh Triệu Cương Băng.
Tiểu Tứ bị một người bạt tai gần như bị hù dọa sợ bể mật, mắt thấy Hàn Điềm Điềm xông vào trận chiến, do dự một chút nhưng cũng cầm lấy một cái mâm đựng trái cây, cũng hướng về phía bên kia nhào tới.
Vạn sự khởi đầu nan, bên này Triệu Cương Băng mở màn, Hàn Điềm Điềm và Tiểu Tứ lần lượt gia nhập vào cuộc chiến, mấy người ở phía sau cũng không quan tâm gì nhiều mà cầm lấy bất cứ thứ đồ nào mà xông vào trận chiến.
Có mấy người này tham gia vào trận đánh thì có thể che giấu tai mắt người khác, Triệu Cương Băng dĩ nhiên là buông lỏng động tác một chút.
Đùng đùng đùng.
Hàng loạt tiếng vang vang lên, trong tay Triệu Cương Băng cầm đế cắm nến rất nặng, giống như là thần binh lợi khí vậy, nện trên người ai thì người đó phải đau đến nửa ngày không hết, vận khí không tốt thoáng cái trực tiếp bị đập cho sây sát, cũng đang co người lại thấp giọng kêu rên.
Sau khi Triệu Cương Băng hạ bốn người kia thành công, đám trung niên bên này rõ ràng là lâm vào tình trạng tan tác, vì Triệu Cương Băng quá mạnh, quả đấm đánh vào trên người hắn dường như không có bất cứ cảm giác gì, cái này thì người khác phải đánh thế nào chứ?
- Khốn kiếp!
Mắt thấy Triệu Cương Băng thì như thấ yêu ngưu X, đám trung niên giận dữ, cầm cái chai bị đập vỡ ở trong tay ném qua một bên, sau đó cầm lên một chai bia chưa khui, hướng về phía đầu của Hàn Điềm Điềm đang vung vẫy bên cạnh, đập xuống.
- Aaaaa...
Hàn Điềm Điềm đáng lẽ là một người đang hết sức vui vẻ đánh nhau, bất ngờ thấy tên trung niên xuất hiện ở trước mặt mình, liền sợ ngây người, chờ đến lúc thấy cái chai bia đang đập tới đầu của mình, Hàn Điềm Điềm càng thêm sợ hãi.
Lần này đập xuống, đầu thế nào cũng phải nở hoa đây!
Hoặc là hủy hoại nhan sắc cũng không chừng!
Vừa nghĩ tới có thể bị hủy hoại nhan sắc, chân của Hàn Điềm Điềm liền mềm nhũn ra.
Bụp!
Một âm thanh vang lên.
Hàn Điềm Điềm đau khổ nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà ...
Đau đớn tưởng tượng ra trong đầu cũng không có chút xíu nào truyền tới, một thân thể ấm áp chắc chắn lại đang bao bọc lấy người cô.
Hàn Điềm Điềm mở mắt.
Một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trong tầm mắt của Hàn Điềm Điềm.
Hàn Điềm Điềm đờ đẫn nhìn gương mặt đó.
Rượu, hoặc là máu loãng gì đó theo gương mặt đó chảy dọc xuống.
- Không đánh được thì cũng đừng khoe tài với người ta chứ!
Khóe miệng Triệu Cương Băng lộ ra nụ cười có hơi trách cứ, sau đó xoay người, nhìn tên trung niên, một cước liền đạp tới.
Ở ngay giữa hạ bộ.
Tên trung niên khom lưng ngã xuống.
Mấy người khác đang bị đám người Tiểu Tứ vây đánh chợt thấy đại ca của mình ở bên này lại bị người ta hạ ngục, liền hướng về phía bên kia chạy mất.
Cũng chính vào lúc này, bảo vệ quán bar mới thong dong đi tới.
Dĩ nhiên, nói giống như là rất lâu, nhưng mà thực ra thì thời gian cũng không tới một phút.
- Tất cả dừng tay!
Thấy người của bên này đang gọi thêm mấy người khác muốn đuổi theo đám người kia, liền hô lên:
- Tất cả dừng tay cho tôi, ai cử động thêm nữa thì bị ném ra ngoài ngay.
- A ... anh.. anh không sao chứ?
Hàn Điềm Điềm hoảng sợ nhìn Triệu Cương Băng.
- Cô thử cầm lấy chai bia chưa khui rồi đập lên đầu của mình thử xem?
Triệu Cương Băng xoa xoa chỗ ướt nhẹp trên đầu, rồi đưa tay xuống nhìn.
- Mẹ nó, chảy máu rồi!
- Aaa...
Hàn Điềm Điềm vội vàng hét lớn:
- Nhanh đi đến bệnh viện đi, nhanh đi đến bệnh viện đi.
- Chảy một chút xíu máu thôi mà.
Triệu Cương Băng lắc đầu, nói:
- Không cần phải hoảng sợ như vậy đi, bình tĩnh đi.
- Nhưng mà, máu càng chảy càng nhiều rồi.
Hàn Điềm Điềm chỉ vào đầu của Triệu Cương Băng, nói:
- Càng ngày càng nhiều kìa!
- Ừ!
Triệu Cương Băng sờ đầu của mình, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Vết thương lớn lắm ...
Cuối cùng, Triệu Cương Băng rốt cuộc cũng được đưa vào bệnh viện thành công.
Triệu Cương Băng không phải là thần, một cái chai bia nện vào đầu của hắn, liền đập ra một đường nứt.
- Đánh nhau?
Một nữ bác sĩ thoạt nhìn chừng hơn tuổi, nhìn đầu của Triệu Cương Băng, nói.
Triệu Cương Băng nhìn thẳng vào nữ bác sĩ này, trong lúc nhất thời vậy mà quên mất nói chuyện.
- Mẹ nó, đồng phục thật là quyến rũ nha!
Nữ bác sĩ trước mắt nhiều lắm chỉ chừng tuổi, dáng dấp và gương mặt hết sức quyến rũ, mà trên gương mặt này lại mang theo một loại lạnh lùng mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Quyến rũ, đẹp lạnh lùng.
Hai loại khí chất này đặt chung một chỗ, vậy thì liền khiến cho nữ bác sĩ vốn chỉ đạt có / liền nhảy lên tới ,/, khiến cho người ta không nhịn được suy nghĩ muốn đem quần áo trên người mình đều cởi ra hết rồi sau đó cũng đưa roi da giao cho cô, để cho cô hung hăng quất lên người mình.
- Câm sao?
Mỹ nữ bác sĩ cau mày nhìn Triệu Cương Băng.
Cái nhíu mày nhỏ nhẹ này khiến ỹ nữ bác sĩ thoạt nhìn càng thêm rung động lòng người.
Thậm chí ngay cả Hàn Điềm Điềm ở bên cạnh cũng có chút ngây người.
- Không có không có.
Triệu Cương Băng liền vội vàng lắc đầu, nhưng mà cái lắc đầu này lại làm áu trên đầu liền dính vào trên mặt của nữ bác sĩ.
- Đừng nhúc nhích.
Nữ bác sĩ lạnh lùng rầy một tiếng, cơ thể Triệu Cương Băng liền cố định, giống như là được thi triển định thân thuật vậy.
- Miệng vết thương này cần phải vá lại, qua bên kia nằm đi.
Nữ bác sĩ ra lệnh.
Triệu Cương Băng liền vội vàng đi tới chiếc giường bên cạnh, sau đó nằm lên trên giường.
Thật là thơm ... Làm sao lại có hương thơm hoa cúc nhàn nhạt vậy chứ?
- Đó là giường để tôi nghỉ ngơi.
Sắc mặt của nữ bác sĩ trầm xuống, nói:
- Cậu qua chỗ bên kia nằm đi.
- À!
Triệu Cương Băng đứng lên, lúng túng sờ đầu, cũng là lập tức mò trúng vết thương, đau đớn là Triệu Cương Băng phải hít lấy một hơi thật sâu.
- Haizzz!
Nữ bác sĩ lắc đầu, đi tới bên cạnh giường.