Trần Quân giống như chịu biết bao oan ức, vừa bắt đầu diễn đã hồi hộp, về sau ngay cả lời nói sắp đặt cho Giang Triều cũng càng ngày càng trôi chảy, cậu ta thật lòng không muốn để cho Thẩm Nhu tiếp xúc với Giang Triều.
“Chị, bây giờ chị vẫn chưa rõ cách làm người của anh ta? Anh ta nói thích chị, nhưng biết em là em trai của chị lại còn đánh em, loại người này sao đáng tin chứ, làm sao đáng để phó thác, cho dù làm bạn cũng không thể, ai biết sau này anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Anh Chu Tự cũng vẫn luôn hi vọng chị đừng lui tới với anh ta nữa.”
Trần Quân cầm lấy tay Thẩm Nhu: “Chị, chị không cần lo lắng cho em, em không sao, nhưng mà nếu như chuyện này có thể khiến chị thấy rõ Giang Triều là ai, đánh thế này cũng đáng giá.”
Tần Lễ nhẹ nhàng đá một cước vào tường, nén giận không nói lời nào, lần hắt nước bẩn này, Trần Quân nên cảm thấy may mắn vì cậu ta là em trai của Thẩm Nhu đi.
Giang Triều một mực không nói chuyện, đứng bất động tại chỗ, Thẩm Nhu hỏi: “Giang Triều, cậu không bị thương chứ?”
Loại lựa chọn thế này, kiếp trước Thẩm Nhu đã làm vô số lần, mỗi một lần lựa chọn đều không phải Giang Triều, cho nên kiếp này cô dự định mỗi một lần đều sẽ là Giang Triều, không cần nói đạo lý, không cần hỏi nguyên nhân đều lựa chọn cậu.
Giang Triều kinh ngạc, cậu thử vươn tay, giọng nói khàn khàn nghèn nghẹn: “Tay bị xước đỏ rồi.”
Lúc cậu túm cổ áo của Trần Quân đã dùng tốc độ quá nhanh dùng quá sức, để khóa kéo trên áo đồng phục của Trần Quân quẹt một phát lên mu bàn tay.
Thẩm Nhu tức giận, cô nói: “Trần Quân, xin lỗi!”
Từ lúc Trần Quân có thể nhớ kỹ mọi chuyện đến bây giờ, từ trước đến nay đều là Thẩm Nhu che chở cậu ta, ở nhà trẻ che chở cậu ta không cho người khác động đến đồ ăn của cậu ta, sau này che chở cậu ta không cho người khác trách móc cậu ta một câu, người khác trách móc cậu ta, Thẩm Nhu sẽ đứng ra tranh luận với người đó.
Lúc đó, lá gan của Thẩm Nhu rất nhỏ, một người nhỏ bé, tay cũng đang run lên, bảo người bạn nhỏ có vóc người to béo học trên bọn họ một lớp xin lỗi Trần Quân vì đã đẩy cậu ta, bây giờ cậu ta nói mình bị Giang Triều đánh, Thẩm Nhu lại bảo cậu ta xin lỗi Giang Triều?
Ký ức của Trần Quân dần dần rõ ràng, đúng vậy đó, Thẩm Nhu đưa dâu tây để dành cho cậu ta ăn, đưa tiền tiêu vặt tiết kiệm được cho cậu ta nạp game, sẽ vì mình lấy hết can đảm bảo người ta xin lỗi cậu ta, sao cậu ta lại muốn đối tốt với Sở Lam hơn Thẩm Nhu chứ.
Trần Quân: “Chị, chị bảo em xin lỗi Giang Triều, chị tin lời Giang Triều nói sao?”
Không đúng, Giang Triều ngay cả tranh luận không tranh luận, cậu chỉ đứng ở chỗ kia nói một câu tôi không có, Thẩm Nhu đã tin tưởng cậu, bảo cậu ta nói xin lỗi.
Trong lòng Trần Quân cũng không dễ chịu, Thẩm Nhu không nhận người em trai là cậu ta đây, cậu ta đưa thứ Thẩm Nhu muốn cho cô nhưng Thẩm Nhu vẫn không cần người em trai này, bây giờ cô còn còn lựa chọn Giang Triều vô điều kiện, bảo mình xin lỗi Giang Triều.
Cậu ta thật sự mù quáng mà, dùng sức nắm chặt tay Thẩm Nhu: “Chị, chị đừng tức giận với em có được hay không, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, chị đừng bênh vực anh ta được không, là anh ta đánh em.
Chị với em từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, chẳng lẽ chị không tin em? Em sẽ không bắt nạt người khác.”
Thẩm Nhu càng tức: “Cho nên, em đang nói Giang Triều bắt nạt em?”
Trần Quân: “Em...!Đúng, Giang Triều bắt nạt em, nhưng mà chị à, chị đừng vì cãi nhau với em mà cứ tức giận như vậy với em có được hay không?”
Thẩm Nhu kinh ngạc nhìn Trần Quân: “Chị cho rằng, em chỉ tạm thời không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ, nhưng mà chị không ngờ thế mà em đã bắt đầu học được vu oan hãm hại, học được nói láo.
Sao Giang Triều cậu ấy có thể bắt nạt em được, cậu ấy dụ dỗ em thì còn tạm được.”
Một câu Trần Quân cũng không nói nên lời, cái gì gọi là sao Giang Triều có thể bắt nạt cậu ta mà dụ dỗ cậu ta còn tạm được.
Cậu ta cũng tức đến phát run: “Thẩm Nhu, Giang Triều là yêu tinh đó, anh ta khiến chị bênh vực, che chở anh ta như thế, đúng là anh ta bắt nạt em mà!”
Nếu như là những người khác, là chuyện khác thì Thẩm Nhu sẽ hỏi vì sao, nhưng mà là Giang Triều với Trần Quân thì không cần thiết hỏi, thậm chí cô cũng không cần Giang Triều nói một câu cậu không có.
Kiếp trước chỉ cần không phải Trần Quân muốn cãi nhau với mình, muốn nhắm vào mình, có lần nào Giang Triều nói gì cậu ta? Thậm chí Giang Triều còn có thể chủ động dỗ dành cậu ta, sau đó bảo cậu ta đi dỗ dành cô, Giang Triều như thế này, Trần Quân lại nói Giang Triều đánh cậu ta.
Thẩm Nhu cười, ý cười không đến đáy mắt, nhưng vẫn yếu đuổi mềm mại: “Trần Quân, em thật sự khiến cho người ta thất vọng.”
Trong một chớp mắt, Trần Quân hoảng loạn, cậu ta nghe thấy Thẩm Nhu nói tiếp: “Lần này em vì để cho chị cách xa cậu ấy một chút lại làm ra chuyện như vậy, lần sau thì sao, lần sau em dự định làm cái gì, vu oan nói láo, lần sau thì sao, em nói đi.”
Cô tin tưởng Giang Triều, cho nên chính là Trần Quân đang vu oan nói láo, những lời cậu ta vừa nói chính là lý do cậu ta làm như vậy, cậu ta muốn để mình rời xa Giang Triều.
Cái gì cô cũng không hỏi đã lựa chọn tin tưởng mình.
Giang Triều cười, giọng nói rất thấp: “Thẩm Nhu.”
Thẩm Nhu trấn an nhìn cậu một cái, tiếp tục kiên trì: “Em, xin lỗi!”
Trần Quân cũng phát cáu, cho dù là ai chị ruột mình đứng tại đây cũng không có lý do tin tưởng những người khác mà không tin mình, mặc dù chuyện là do cậu ta sắp đặt, nhưng mà cậu ta cũng bởi vì chuyện này kìm nén lửa giận.
Trần Quân: “Em xin lỗi ai cũng không xin lỗi Giang Triều.”
Trần Quân dứt lời, một bàn tay của Thẩm Nhu đánh tới vang lên một tiếng chát, cô nói ra từng chữ, hai bàn tay đều nắm thành quyền: “Vậy, cái tát này xem như lời xin lỗi của em đi."
Thẩm Nhu muốn đến phòng làm việc của hiệu trưởng giúp Giang Triều giải thích, cô vừa mới đi về phía trước mấy bước thì bị Giang Triều giữ tay lại, cậu nhẹ nhàng thổi vào bàn tay Thẩm Nhu, động tác rất chậm lại cẩn thận.
Giang Triều dỗ cô: “Tôi để cậu ta xin lỗi tôi, em đừng tức giận, có được hay không?”
Thẩm Nhu: “Nó không phải em trai tớ, cậu không cần nhường nó.”
Thẩm Nhu tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, giọng nói của hiệu trưởng Khương trong phòng làm việc bên ngoài cũng nghe thấy.
Thẩm Nhu mặc đồng phục, đều là đồng phục giống nhau, Thẩm Nhu mặc trông đẹp mắt hơn so với người khác, cô gái nhỏ đứng thẳng tắp, trong mắt lại quật cường lúc nói chuyện lại trật tự rõ ràng.
“Hiệu trưởng Khương, chuyện này đều là Trần Quân sai, cậu ấy muốn để em cách xa Giang Triều một chút cho nên mới sắp xếp chuyện này, nếu như muốn xử lý thì xử lý cậu ta là được rồi, Giang Triều không làm sai gì cả!” Lúc Thẩm Nhu nói một câu cuối cùng, lên giọng.
Cửa phòng làm việc của hiệu trưởng Khương bị Giang Triều đẩy ra, cậu đứng ở bên ngoài nhìn Thẩm Nhu, nghe Thẩm Nhu nói xong bèn đi vào, đứng ở trước mặt Thẩm Nhu.
Giang Triều: “Vâng, em không sai.”
Thái độ của hiệu trưởng Khương đối với Thẩm Nhu không tệ: “Thầy biết rồi, em đi về trước đi, thầy hỏi em ấy một chút, nếu như em ấy thật sự không sai, thầy sẽ không phạt em ấy.”
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người hiệu trưởng Khương với Giang Triều, hiệu trưởng Khương chậm rãi ung dung: “Chịu nói rồi? Thầy nói với em một vạn câu, cũng không bằng cô gái nhỏ đó nói với em một câu, ông cụ Giang không nên để cho thầy dạy em, hẳn là phải tìm em ấy dạy em, em ấy dạy em, em đã là nhân tài đậu đại học A rồi.”
Giang Triều không trả lời, hiệu trưởng Khương nói: “Làm sao, lại không nói à, em nói cho thầy biết trước, vừa nãy vì sao em không giải thích?".
Giang Triều tự mình kéo ra một cái ghế rồi ngồi xuống, giọng điệu tùy ý cũng không có gì ngượng ngùng: “Trần Quân ném đồ của em khiêu khích em, đồ ném đi là khăn quàng cổ em đan, không học được nên đan có chút xấu.”
Hiệu trưởng Khương: “..."
Đối với Thẩm Nhu đi ra từ trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Tần Lễ quả thực chỉ muốn nói cô trâu bò, có cô gái nào có thể giống như cô đây chứ.
Đi theo Thẩm Nhu về phía trước, Tần Lễ hỏi: “Sao cậu lại tin tưởng anh Triều như vậy?”
Lông mi của Thẩm Nhu khẽ run, nhẹ nhàng trả lời: “Tần Lễ, tôi tin tưởng cậu ấy thích tôi.”
Đúng vậy, Giang Triều thích cô, sao lại bắt nạt em trai của cô chứ.
Trần Quân bị hiệu trưởng Khương gọi vào văn phòng, trải qua hơn một giờ phê bình giáo dục, Trần Quân cũng xin lỗi Giang Triều tại phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Khương cũng làm rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện, nhưng bởi vì Giang Triều tỏ ý tha thứ cho Trần Quân, hai người kia cũng thật sự không tính là động tay, Trần Quân nói xin lỗi, hiệu trưởng Khương không gọi phụ huynh, cũng không muốn phạt, chỉ tiến hành giáo dục và phê bình.
Lúc đi ra Trần Quân lập tức thay đổi sắc mặt: “Giang Triều, anh đừng đắc ý, chị ấy cãi nhau với tôi thôi.” Cậu ta nói tiếp: “Huống chi anh Chu Tự là thanh mai trúc mã với chị ấy, là bạch nguyệt quang nốt chu sa của chị ấy, anh dùng cái gì để so với anh ấy?”
Đợi đến khi Trần Quân đi về phía trước mấy bước, cậu ta nghe được Giang Triều ngữ điệu rất chậm: “Dùng trái tim chân thành nhiệt huyết, dùng tôi tình nguyện làm chuyện gì vì cô ấy, dùng tôi muốn đền bù tất cả sự ấm ức cho cô ấy.”
.......!
Ban đêm sau khi Thẩm Nhu ngủ, rất nhanh lại tỉnh, cô nằm mơ, trong mơ Giang Triều cãi nhau với Trần Quân, Giang Triều một mực giải thích với cô rằng bản thân không bắt nạt Trần Quân, cậu cầu xin mình tin tưởng cậu.
Uống một hớp nước lớn, Thẩm Nhu cũng không ngủ được.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Nhu dứt khoát tiếp tục ôn tập, một hồi mệt rồi lại tiếp tục ngủ.
Sau khi Thẩm Nhu mở đèn trong phòng lên, Giang Triều ngồi dưới lầu liếc nhìn căn phòng Thẩm Nhu sáng đèn, mấy phút sau đèn cũng không tắt, cậu cầm điện thoại bấm số điện thoại của Thẩm Nhu.
Giang Triều: “Là tôi, tôi ở dưới lầu.”
Lúc Thẩm Nhu đi xuống lầu đụng phải Trần Thắng và Thẩm Tư ở phòng khách, hai người này đang ở trong phòng khách bàn bạc chuyện hợp đồng, nhìn thấy Thẩm Nhu cũng không hỏi han gì, Thẩm Nhu cũng không có nói chuyện với bọn họ.
Lúc xuống dưới lầu, Thẩm Nhu gặp được Giang Triều, Giang Triều cầm bốn hộp dâu tây, cậu đưa tất cả dây tây cho Thẩm Nhu, cố ý dữ dằn: “Một trái cũng không được cho người khác.”
Thẩm Nhu ôm dâu tây, cười hỏi: “Không được cho cậu luôn à?”
Giang Triều: “Có thể, em cho tôi dâu tây, tôi rửa sạch rồi cho em.”
Thẩm Nhu mở ra một hộp ra, tất cả dâu tây trong hộp đều được Giang Triều rửa sạch sẽ, trên quả còn có giọt nước đọng, cô cầm lấy một trái dâu tây ở bên trong đưa đến bên miệng Giang Triều: “Giang Triều, cậu ăn đi.”
Động tác đưa dâu tây cho Giang Triều duy trì nửa phút, Giang Triều cũng không nhúc nhích, Thẩm Nhu lại nói: “Giang Triều, cậu cho tớ kẹo đi, cậu ăn dâu tây, cho tớ kẹo sữa.”
Giang Triều cắn đầu dâu tây, rất ngọt, cậu lại tiếp tục cắn xuống mấy miếng, cuối cùng khi đụng phải đầu ngón tay của Thẩm Nhu, Thẩm Nhu nhanh chóng thu tay về, trong nháy mắt, thân thể Giang Triều căng cứng tim đập rộn lên.
Thẩm Nhu lui về sau một bước, cô nói: “Giang Triều, tớ quay về đây, lần sau rồi cậu lại cho tớ kẹo.”
Giang Triều đuổi kịp Thẩm Nhu, cậu đúng là lúc nào cũng mang kẹo bên người, cậu nhét kẹo sữa vào trong túi quần của Thẩm Nhu, Thẩm Nhu ôm dâu tây Giang Triều mua cho cô cùng với kẹo sữa Giang Triều cho trở về.
Giang Triều nói: “Thẩm Nhu, ở chỗ ông đây, em đều ngọt hơn dâu tây và kẹo sữa, em chính là tốt nhất.”.