“Thẩm Nhu, bố mẹ tôi không có thời gian tham gia buổi họp phụ huynh lần này, vì vậy...”
“Chị nhờ Thẩm Tư tham gia họp phụ huynh giúp chị rồi hả?”
“Nhu Nhu, thực sự xin lỗi.”
“Nếu cảm thấy có lỗi thì sao lại làm chứ? Đã làm rồi thì sao còn tới tìm tôi để khoe khoang?”
Tiếng ghi âm im bặt, phụ huynh ngồi trong phòng học mỗi người một vẻ mặt, người đàn ông trung niên vốn còn ngồi cạnh và nói chuyện với Trần Thắng không tệ trực tiếp dịch ghế sang bên cạnh.
Trần Thắng đỏ mặt, Thẩm Nhu cong môi: “Hóa ra bố biết bản thân bố sai, biết rằng nếu nói chuyện này ra ngoài thì sẽ mất mặt, đã vậy thì làm phiền bố dạy dỗ Sở Lam đàng hoàng.”
Trong phòng học có nhiều người nên Trần Thắng không thể ra tay hay mắng chửi Thẩm Nhu dù chỉ một câu, ông ta ngồi ở đây với thân phận phụ huynh của Trần Quân, dượng của Sở Lam, không chỉ có một mình ông ta mất mặt mà còn cả Trần Quân và Sở Lam, Thẩm Nhu giáng cây gậy này xuống, sau này ở trường học Trần Quân và Sở Lam gặp người ta thế nào.
Trần Thắng biết trong lòng Thẩm Nhu thì Trần Quân quan trọng hơn một chút, ông ta hạ thấp giọng nói: “Mày có biết đây là buổi họp phụ huynh của em trai mày không hả?”
Thẩm Nhu: “Bố cũng cần dạy lại Trần Quân đi, bây giờ cậu ta đã biết đi nói láo và vu oan người khác rồi đó.”
Thẩm Nhu đi ra khỏi lớp Trần Quân, sắc mặt giáo viên của Trần Quân rất khó coi, buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn thầy ấy đã nghe cô Lý nói về chuyện của Thẩm Nhu, không ngờ chuyện về sau lại càng khiến người ta cảm thấy không đúng chuẩn mực đến vậy, bố mẹ ruột không đi họp phụ huynh cho con gái mình mà đi họp cho con cái nhà họ hàng.
Đến cửa lớp của Sở Lam, Thẩm Nhu gõ cửa đi vào, vô cùng lễ phép cúi chào các bậc phụ huynh ngồi ở đó, ngoan ngoãn nói: “Cháu xin phép làm phiền các cô chú mấy phút.”
Thẩm Tư đang nghe giáo viên khen ngợi Sở Lam, cả lời khen của các phụ huynh khác đối với Sở Lam, cảm thấy cả người đều khoan khoái, lúc bà ta nhìn thấy Thẩm Nhu thì tưởng rằng thẩm Nhu biết bà ta đến trường nhưng lại đi họp cho Sở Lam nên đến đây bảo bà ta đi họp cho cô.
Thẩm Tư không muốn buổi họp phụ huynh của Sở Lam xảy ra sai sót gì: “Thẩm Nhu, giáo dục của mày đi đâu hết rồi, ai dạy mày tới quấy rầy giáo viên mở họp phụ huynh hả, để nhiều người chờ mày thế này, mau đi về đi!”
Thẩm Nhu đứng trên bục giảng: “Cháu xin tự giới thiệu một chút, cháu tên là Thẩm Nhu, là con gái của Thẩm Tư, cũng chính là người ngồi ở vị trí họp phụ huynh cho Sở Lam, cháu đến đây không phải vì bảo bà ấy đi họp phụ huynh cho cháu, cháu chỉ muốn nói nếu bà ấy muốn họp cho Sở Lam thì hãy để bà ấy nói xem đạo đức của Sở Lam thế nào.”
Thẩm Nhu cầm điện thoại mở bản ghi âm ra, bản ghi âm vừa phát ở lớp Trần Quân lại vang lên một lần nữa.
Khác với ở lớp Trần Quân, đây là lớp của Sở Lam, có rất nhiều phụ huynh biết Sở Lam, bọn họ nghe ghi âm xong thì sắc mặt ai cũng vô cùng đặc sắc.
Sở Lam làm gì thế này?
Cô nhóc mới mấy tuổi đầu sao tâm tư lại ác độc, quá đáng như thế.
Trước khi Thẩm Nhu đi ra khỏi phòng thì nói xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi mọi người, quấy rầy mọi người rồi.”
Lúc Thẩm Nhu từ phòng học của Sở Lam đi xuống dưới thì đi ngang qua lớp mình ở tầng trệt, cô thấy Lý Lê phấn khởi đứng ngoài lớp, cô đi qua mỉm cười với Lý Lê.
Thẩm Nhu: “Hình như cậu rất vui đó nhỉ, bọn họ đang nói gì vậy?”
Lý Lê kích động: “Nhu Nhu, Giang Triều tới họp phụ huynh cho cậu, vừa nãy tớ thấy bố mẹ cậu đều tới cả, tớ cứ nghĩ bọn họ sẽ tới họp cho cậu nên chờ ngoài phòng học, nhưng bọn họ một người đi họp cho Sở Lam, một người thì đi họp cho Trần Quân, lúc giáo viên đi đến tớ cảm thấy rất ấm ức cho cậu, sau đó Giang Triều cũng tới, cậu ấy nói muốn họp phụ huynh cho cậu!”
Giữa phòng có cửa sổ, có thể nhìn thấy bên trong phòng qua cửa sổ, Thẩm Nhu nhìn vào trong qua cánh cửa phía dưới lớp, Giang Triều ngồi ở chỗ của cô, cậu ngồi ngay ngắn khác hẳn bình thường, vẻ mặt nghiêm túc, cứ như đang làm việc gì rất quan trọng.
Thẩm Nhu từng thấy Giang Triều mở video họp với cấp dưới của cậu, nhưng dù thế nào cũng không bằng dáng vẻ chăm chú lúc này.
Thẩm Nhu đứng ngoài phòng học hơn một tiếng, sau khi buổi họp kết thúc, mọi người lục tục đi ra ngoài, Giang Triều thận trọng tự kìm nén, gần như là người ra cuối cùng, hắn không quen trang phục kiểu này, lúc đi ra muốn nới lỏng cà vạt của mình ra, nhìn thấy Thẩm Nhu thì vô thức đứng sững lại.
Giang Triều không biết Thẩm Nhu đứng ngoài bao lâu rồi, cậu mở miệng nhưng rồi nuốt mấy lời định nói lại, dỗ cô: “Không để em mất mặt.”
Thẩm Nhu hỏi: “Giang Triều, tại sao chứ, tại sao cậu lại tới đây họp phụ huynh cho tớ?”
Giang Triều Không trả lời Thẩm Nhu, cậu lấy chìa khóa căn hộ trong túi của mình ra, đặt vào tay Thẩm Nhu: “Đây là chìa khóa căn hộ, ở đó có tôi, tôi sẽ nấu cơm, làm việc nhà.”
Tình yêu của cậu hai sáu tuổi mang sự nhiệt liệt nóng bỏng, phí hết tâm tư xây một tòa thành cho cô.
Tình yêu của cậu lúc mười tám tuổi lại ấm áp rực rỡ, dùng hết sức lực muốn cho cô một mái ấm.
.........!
Sau khi buổi họp phụ huynh ở trường kết thúc, Sở Lam nhận ra vẻ mặt mọi người xung quanh nhìn cô ta không đúng cho lắm, nó mang chút đánh giá và cả chút coi thường, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải chịu ấm ức thế này, cô ta đi hỏi người bạn mình quen, mặt đỏ bừng từ tai đến tận cổ, đây là hổ thẹn.
Thẩm Nhu, sao nó dám!
Thẩm Tư nghe Trần Thắng kể chuyện tốt mà Thẩm Nhu làm, tức giận đến mức run lên cầm cập, khi bà ta tìm thấy Sở Lam, nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Sở Lam thì vội vàng bước đến: “Cháu đừng gấp, dì chắc chắn sẽ bảo con bé đó làm rõ chuyện này giúp cháu, sẽ không ảnh hưởng đến cháu đâu.
Nhưng con bé này nhẫn tâm thật đó, không quan tâm tới cháu cũng không để ý Trần Quân, nếu cháu còn tức giận thì dì bảo nó tới xin lỗi cháu.”.
Tự nâng đá ném chân mình, chẳng trách ai được nhưng Sở Lam vẫn không thèm để ý tới Thẩm Tư, cô ta gọi điện thoại cho tài xế, không trở lại phòng học nữa.
Buổi tối tan học, lời đồn liên quan đến Sở Lam đã biến thành mấy phiên bản rồi.
Có người nói Sở Lam đố kị Thẩm Nhu, có người nói vì Chu Tự và Thẩm Nhu tập diễn với nhau, quan hệ thân thiết khiến Sở Lam ghen, còn có người nói nhà họ Trần muốn nịnh bợ nhà họ Sở, đã thế còn trọng nam khinh nữ, nhưng dù là lời đồn nào thì lời thảo luận về Sở Lam cũng đã khác so với trước, trước kia hễ nhắc đến Sở Lam mọi người đều cảm thấy cô ta là ánh trăng, nhưng bây giờ nhắc tới Sở Lam chỉ cảm thấy cô ta khiến người ta không rét mà run.
“Cậu nói xem có phải Sở Lam hơi quá đáng rồi không, chuyện này quả thực là làm mất lòng mà."
“Đúng vậy, nếu là tôi thì chắc tôi đã giận điên lên luôn rồi.”
“Các cậu có nghe tin là nhà họ Trần muốn lấy lòng nhà họ Sở, lại trọng nam khinh nữ mới làm ra chuyện này.”
“Thẩm Nhu thật đáng thương.”
.........!
Tan học về, Thẩm Nhu nói với Lý Lê hôm nay không ăn cơm ngoài quán, Lý Lê còn tưởng rằng Thẩm Nhu định về xử lý chuyện này.
Đến cổng trường, Thẩm Nhu thấy Giang Triều lái chiếc xe mô tô địa hình màu hồng hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Tần Lễ và Lý Thâm cũng có mặt, bọn họ thấy Thẩm Nhu thì chào cô, Giang Triều trực tiếp cầm mũ bảo hiểm màu hồng đội lên cho Thẩm Nhu.
Giang Triều nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm.”
Thẩm Nhu thấy Giang Triều định nhấc cô lên xe giống trước kia thì nhanh chóng nói với Lý Lên một tiếng, tự mình ngồi xuống chỗ phía Giang Triều, bên ngoài trường rất nhiều người, cô không muốn để Giang Triều nhấc cô ngồi ghế sau.
Nhìn Giang Triều đi tới, Thẩm Nhu nói: “Cậu nghe về chuyện hôm nay rồi nhỉ.”
Lý Thâm vỗ tay: “Xử lý vô cùng tuyệt, ngầu lòi!”
Cặp đôi này quả là người làm lên việc lớn, một người thì đi họp phụ huynh cho Thẩm Nhu, người còn lại thì đi tới hai lớp khác nói lý lẽ trước mặt mọi người, có ai không nói bọn họ xứng kia chứ, bọn họ xứng đôi nhất, bọn họ là cặp đôi tuyệt vời.
Giang Triều: “Biết rồi, Thẩm Nhu, tôi bằng lòng cưng chiều người con gái của tôi, không phải chịu ấm ức nữa.”
Giống y hệt câu trả lời đời trước, Thẩm Nhu rũ mắt cười.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống, hai hàng cây long não ven đường đung đưa theo gió, Giang Triều ngồi lên xe khởi động, đến lúc Thẩm Nhu ôm lấy cậu mới đưa cô gái của cậu về nhà.
Thẩm Nhu biết Giang Triều nấu cơm rất ngon, cô đã ăn rất nhiều lần, cô cứ nghĩ so Giang Triều có thiên phú tốt, không giống cô, chỉ làm ra món miễn cưỡng nuốt trôi, cô nói: “Giang Triều, chắc hẳn cậu nấu cơm rất ngon nhỉ?”
Giang Triều: “Đương nhiên cơm ông đây làm ngon rồi, cái này không phải đọc sách một lần là biết được đâu.”
Nghe Giang Triều trả lời, Lý Thâm - vật thí nghiệm thử món ăn cho Giang Triều khoảng thời gian trước luôn muốn ói ra: “..."
Lý Thâm tự an ủi mình, không sao hết, anh Triều của họ nấu cơm khó ăn đã là chuyện xưa rồi, chuyện cũ thì không nên nhắc lại, bây giờ anh Triều của bọn họ nói mình là cậu chủ nhỏ của Trung Hoa cũng không phải khoác loác.
.........!
Đến căn hộ của Giang Triều, Giang Triều đi vào trước, đợi đến lúc Thẩm Nhu vào thì trước mặt đã có một đôi dép lê màu hồng, cô xỏ dép vào, Giang Triều dẫn cô tới căn phòng đối diện phòng cậu.
Căn hộ của Giang Triều rất rộng, cho dù bình thường Lý Lê và Tần Lễ mỗi người ở một phòng thì vẫn còn phòng ngủ trống, trong phòng đã bày sẵn đồ dùng hằng ngày Giang Triều mới mua, hôm nay cậu không đi học mà bận làm rất nhiều chuyện, đây coi như là một trong số những chuyện đó.
Vừa đẩy cửa ra, Thẩm Nhu nhìn căn phòng màu hồng, lại rũ mắt nhìn dép lê của mình rồi mới theo Giang Triều đi vào.
Căn phòng có chút thơ mộng, trên đất trải thảm lông nhung dày, giẫm lên rất mềm mại, bên giường có một giá đồ ăn vặt, tầng đầu tiên đều là kẹo, các loại kẹo với vị khác nhau.
Giang Triều nói: “Sau này đây chính là phòng của em.”
Giang Triều đi làm cơm, cậu đeo tạp dề đứng trong phòng bếp, cầm xẻng cơm một cách thoải mái tự nhiên, Thẩm Nhu ngồi ở phòng ăn bên ngoài phòng bếp, nhìn thấy bóng mình qua cửa kính, bên cạnh cô lần lượt là Tần Lễ và Lý Thâm.
“Người đàn ông tốt của gia đình.”
“Không biết anh Triều nấu gì nhỉ?”
“Các cậu có muốn làm bài tập không?”
Thẩm Nhu lấy sách trong túi ra: “Chúng ta làm bài tập đi, sau đó ôn tập, nếu các cậu không biết thì tôi có thể giảng cho các cậu, nếu như tôi không biết thì tôi học xong sẽ chỉ các cậu.”
Bởi vì Thẩm Nhu cảm thấy Tần Lễ và Lý Thâm rất tốt, cô nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra cách này để làm bạn với bọn họ.
Lý Thâm: “Tôi, tôi sẽ chép bài tập.”
Giang Triều đẩy cửa phòng bếp ra, giọng nói trầm sắc: “Lý Thâm, cậu học hành đàng hoàng đi.”
Lý Thâm: "..."
Cậu ta muốn cảm động vì Giang Triều nhưng không ngờ tên hề lại chính là cậu ta!?.