Lâm Gia Kỳ lâu rồi không thấy đứng trước cổng, trong tay còn cầm một cái túi.
Trình Dao Dao lập tức đóng cửa lại.
Lâm Gia Kỳ chống tay lên cửa, hắn nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi đến chúc Tết.”
Trình Dao Dao trừng mắt nhìn hắn.
Lòng Lâm Gia Kỳ rung động, mỗi lần nhìn thấy Trình Dao Dao, hắn đều bị sự xinh đẹp của cô làm rung động.
“Ai vậy?” Tạ Chiêu thấy Trình Dao Dao muốn đóng cửa thì đi tới bên cạnh cô.
Trình Dao Dao đành phải buông tay ra, cô tức giận nói với Tạ Chiêu: “Tự mình nhìn đi.”
Tạ Chiêu mở cửa ra, hắn gật đầu chào Lâm Gia Kỳ.
Bà Tạ nhiệt tình tiếp đón: “Gia Kỳ à, mau vào đi.
Sao sáng sớm đã đến đây rồi?”
Lâm Gia Kỳ cười nói “Chúc mừng năm mới”, hắn đưa túi đồ cho bà: “Cháu mới từ huyện về nên tới chúc Tết bà luôn.
Đây là trà khô ở trong huyện, đơn vị mới phát ạ.”
“Đứa nhỏ này, đơn vị phát đồ tốt phải mang về nhà chứ.” Bà Tạ nói vài câu khách sáo.
(Trà khô: Đây là một loại sản phẩm cao cấp làm từ đậu nành.
Nó còn được gọi là đậu phụ khô, trà khô được làm từ hạt đậu nành được chọn lọc tốt nhất, cam thảo và mười mấy loại nguyên liệu tự nhiên.
Trà khô màu nâu đậm, có tính dẻo, để được lâu.)
Lâm Gia Kỳ cười.
Tóc hắn cắt ngắn lộ ra gương mặt đẹp trai sáng ngời, tư thế hiên ngang của người lính làm người lớn tuổi thích.
Cường Cường cũng chạy đến cạnh chân hắn ngửi tới ngửi lui, nó giơ móng vuốt kéo dây giày của hắn.
Bà Tạ mời Lâm Gia Kỳ vào nhà ăn cơm: “Cháu vừa từ huyện về, nhất định chưa ăn cơm đúng không? Mau vào ăn cơm đi.”
Lâm Gia Kỳ không vào nhà, hắn nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cúi đầu gọi Cường Cường, Cường Cường lập tức nhấc chân ngắn chạy theo sau Trình Dao Dao.
Lâm Gia Kỳ cười nói với bà Tạ: “Không cần đâu ạ, cháu có một chút chuyện muốn nói với Tạ Chiêu.”
Bà Tạ nói: “Được rồi.
Lúc nào lại đến chơi nha.”
Lâm Gia Kỳ cười đáp ứng, Tạ Chiêu và Lâm Gia Kỳ đi ra ngoài cổng, không biết hai người nói chuyện gì.
Bà Tạ đặt trà khô lên bàn, bà chọc trán Trình Dao Dao: “Đứa nhỏ này, Gia Kỳ đến chúc Tết, sao cháu không để ý tới người ta?”
“Cháu không để ý đến anh ta bao giờ, là anh ta không đi vào đó chứ.” Trình Dao Dao ngụy biện nói.
Bà Tạ nói: “Về sau không được như vậy nữa.
May mà Lâm Gia Kỳ hiểu chuyện hào phóng, không so đo với cháu.”
Lâm Gia Kỳ là người hiểu chuyện, hắn nhất định biết chuyện Tạ gia nói giúp Lâm Lộ Lộ.
Hắn mang quà tặng đến cửa vừa muốn cảm ơn vừa nói cho người trong thôn biết, nhà bí thư chi bộ và người nhà họ Tạ không vì việc này mà ghét nhau.
Trình Dao Dao bị bà Tạ nói một trận, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi.” Thực ra cô cũng không ghét Lâm Gia Kỳ, Lâm Gia Kỳ từng cứu Tạ Chiêu đấy.
Tạ Phi ngồi bên cạnh cười xấu xa: “Người làm mai với anh trai là Lâm Lộ Lộ, chị Dao Dao ghét cả anh trai của cô ấy luôn.”
Bà Tạ cũng nói: “Gia Kỳ rất tốt, gương mặt đẹp trai, thân hình cao ráo, hơn nữa còn đi lính.
Quan trọng nhất là tính tình chững chạc, suy nghĩ thoáng!”
Trình Dao Dao lập tức trả lại một đòn: “Lâm Gia Kỳ tốt như vậy, không bằng nói chuyện anh ta và Tiểu Phi đi!”
“Trời ạ, chị Dao Dao! Chị hư quá!” Tạ Phi xấu hổ đỏ bừng mặt, cô che miệng Trình Dao Dao lại.
Trình Dao Dao trốn sau lưng bà Tạ, cô cười nói: “Bà nội, bà nhìn mặt Tiểu Phi đỏ bừng rồi kìa, nhất định là bị cháu nói trúng rồi!”
Bà Tạ cười không ngừng: “Dao Dao nói đúng, bà nhìn trúng đứa nhỏ Gia Kỳ này rồi!”
Tạ Phi giậm chân: “Bà nội, sao bà lại hư như chị Dao Dao vậy!”
Trình Dao Dao ở sau lưng bà Tạ làm mặt quỷ với cô, Tạ Phi tức giận: “Chị đừng chạy!”
Tạ Chiêu vừa đi vào sân, Trình Dao Dao liền chạy về phía hắn, Tạ Chiêu đưa tay đỡ, vòng eo nhỏ nhắn linh hoạt xoay một cái chạy ra sau lưng Tạ Chiêu, cô cười đến mức thở không ra hơi: “Cứu mạng, Tiểu Phi muốn đánh em!”
Hiếm khi Tạ Phi tức giận như vậy, giống như con thỏ trắng bị chọc giận: “Anh, anh tránh ra!”
Khóe môi Tạ Chiêu cong cong, hắn nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Trình Dao Dao, sau đó lại nhìn em gái đỏ bừng mặt: “Sao Dao Dao lại bắt nạt em?”
“Chị ấy, chị ấy…” Tạ Phi đỏ mặt không nói ra lời.
Trình Dao Dao đắc ý, cô đặt tay làm thành hình cái loa nói nhỏ bên tai Tạ Chiêu: “Em nói cho anh…”
“A a a! Chị Dao Dao, chị không được nói!” Tạ Phi giậm chân: “Anh tránh ra đi, lần này anh lại che chở chị Dao Dao, em sẽ không sống nổi mất!”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Tạ Chiêu xoa đầu Tiểu Phi, hắn dẫn Tạ Phi vào bếp: “Em không sống nổi thì ai làm công việc ở xưởng may đây?”
“Cái gì? Em có thể đi làm rồi sao?” Sự chú ý của Tạ Phi lập tức bị dời đi, cô hỏi Tạ Chiêu về chuyện công việc.
Tạ Chiêu kiên nhẫn trả lời câu hỏi của em gái, một tay vẫn nắm chặt Trình Dao Dao, hắn giải quyết quan hệ giữa hai chị em rất tốt.
Công việc của Tạ Phi là chuyện quan trọng, bà Tạ và Trình Dao Dao cũng nghiêm túc nghe.
Vừa rồi Lâm Gia Kỳ tìm Tạ Chiêu bàn bạc chuyện cày bừa vụ xuân trong thôn, tiện thể nói chuyện xưởng may: Ngày tháng giêng công nhân mới đến đơn vị báo cáo.
Công nhân chính quy của xưởng may bắt đầu làm từ mùng tháng giêng, công nhân mới chưa biết làm, sau khi vào đơn vị phải đi theo thầy dạy học tập, còn phải tham gia khóa đào tạo tư tưởng, cho nên xưởng may kéo dài đến ngày .
Bà Tạ cao hứng nói: “Rất tốt, có thể ở nhà ăn Tết Nguyên Tiêu.”
Mặt Tạ Phi ửng hồng, lúc này là vì kϊƈɦ động và chờ mong: “Cháu có thể kiếm tiền rồi! Chờ cháu kiếm được tiền, anh trai không cần khổ như vậy nữa.”
Ánh mắt Tạ Chiêu ấm áp: “Chị Dao Dao tìm công việc này giúp em.”
Tạ Phi nhìn Trình Dao Dao, cô vừa cảm kϊƈɦ vừa áy náy.
Chị Dao Dao đối xử tốt với mình như vật, vừa rồi mình còn muốn đánh chị ấy, mình quá xấu rồi!
Đáng tiếc ánh mắt đầy tình cảm của Tạ Phi phải trôi theo dòng nước chảy, Trình Dao Dao chỉ để ý đến cái khác: “Thơm quá, đây là trà khô chính tông này!”
Bên trong lá sen đựng trà khô xếp chỉnh tề, miếng nào cũng được buộc một sợi dây nhỏ, trà khô màu nâu trơn bóng tản ra mùi thơm của nước sốt và đậu nành.
Bà Tạ cười hớn hở: “Sáng nay chúng ta có lộc ăn rồi.
Vừa có trứng gà mới đẻ, vừa có trà khô.”
Bà Tạ mang bát cơm trắng nóng hổi ra, sau đó lấy trứng gà mới đập thẳng vào bát cơm, trứng gà mới còn nhỏ, nhưng giá trị dinh dưỡng rất cao, lòng đỏ trứng giống như mặt trời nhỏ.
Bà cho thêm một ít mỡ lợn và nước tương vào, mùi thơm tản ra hấp dẫn mọi người.
Trứng gà mới đẻ chưa tới nửa tiếng nên trứng rất tươi, mùi vị cũng không chênh lệch nhiều so với trứng gà nhập khẩu Nhật Bản Trình Dao Dao ăn lúc trước.
Cô ăn một thìa cơm trộn trứng gà, sau đó gắp thêm một miếng trà khô.
Trà khô làm từ đậu nành, nó không khô cứng mà mềm dẻo, nước sốt được chế biến đặc biệt, mùi vị mặn mặn ăn rất ngon.
Răng bà Tạ không tốt, bà ăn một miếng rồi thôi, mấy người Trình Dao Dao rất thích, càng nhai càng thơm.
Bà Tạ mỉm cười nhìn mấy đứa nhỏ ăn, trong lòng bà vui vẻ: “Thích ăn như thế thì bảo Chiêu ca nhi hỏi Gia Kỳ xem mua trà khô này ở đâu.”
Tạ Phi vừa nghe thấy tên Lâm Gia Kỳ thì xấu hổ, cô vội vàng kêu lên: “Bà nội, sao bà lại nói đến anh ấy rồi!”
Bà Tạ vô tội nói: “Bà không nói gì mà.”
Trình Dao Dao đặt bát xuống, cô ồn ào: “Tiểu Phi để ý rồi, bà nội, bà không hiểu ạ?”
“Chị Dao Dao!” Tiểu Phi nhảy dựng lên.
Trình Dao Dao đứng dậy chạy đi, Tạ Chiêu ngồi ở đầu ghế suýt nữa ngã xuống đất, Cường Cường cũng bật dậy kêu meo meo đuổi theo sau.
Bà Tạ nói: “Đừng chạy, vừa ăn cơm xong cẩn thận đau bụng đấy!”
Chuyện của Tạ Phi và Lâm Gia Kỳ chỉ là nói đùa thôi nhưng Trình Dao Dao lại cho là thật.
Trong sách nói Tạ Phi có rất nhiều người theo đuổi, đáng tiếc mắt cô bị anh trai mình nuôi cao quá, ai cũng không lọt vào mắt, cuối cùng lại gặp tên cặn bã kia…
Trình Dao Dao nghĩ ngợi, Lâm Gia Kỳ cũng là một ứng cử viên không tệ.
Mặc dù lớn hơn Tạ Phi tuổi nhưng lại hợp với tính tình mềm yếu của Tạ Phi.
Hai người lại ở cùng thôn, nhà mình cũng không sợ Tạ Phi phải chịu oan ức ở nhà chồng.
Trình Dao Dao vỗ tay, nếu có thể làm mai hai người Tạ Phi và Lâm Gia Kỳ trước khi tên cặn bã kia xuất hiện, Tạ Phi sẽ không đau lòng nữa! Trình Dao Dao càng nghĩ càng thấy điều này có thể thực hiện được, cô cũng không hành động mù quáng mà lặng lẽ nói chuyện này với Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu đang uống nước thì giật mình phun hết lên chậu than làm Cường Cường đang nằm cạnh chậu than dính đầy tro bụi, nó sợ hãi nhảy lên cao.
Tạ Chiêu tức giận nói: “Anh ta dám có ý với em gái anh…!”
“Không phải, không phải… Khụ, khụ, khụ…” Trình Dao Dao cũng bị sặc, cô vội vàng xua tay giải thích một lúc lâu mới làm cho Tạ Chiêu tin tưởng đây chỉ là ý tưởng mới xuất hiện trong đầu cô.
Tạ Chiêu giống như tất cả người anh khác, hắn không thích chuyện tìm đối tượng cho em gái: “Tiểu Phi còn nhỏ, không cần vội.”
Trình Dao Dao nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chờ bị lừa anh mới sốt ruột nha.”
Tạ Chiêu hỏi: “Hả?”
“Không có gì, không có gì.” Trình Dao Dao xua tay, cô đành phải gác chuyện này xuống không nói tới nữa, cô cảm thấy trách nhiệm trêи vai mình càng ngày càng nặng.
Tạ Phi sắp phải vào huyện, bà Tạ ăn cơm xong lập tức vào trong phòng tìm đồ, bà muốn thu dọn hành lý cho Tạ Phi, tránh cho ngày vào huyện luống cuống tay chân.
Đồ của Tạ Phi rất ít: “Chăn, chậu rửa mặt, mấy bộ quần áo.
Bà Tạ còn ôm một cái đệm mới nói: “Không biết ký túc xá chỗ cháu lạnh không nữa, bà có một cái đệm mới, cháu mang đi đi.”
Tạ Phi ngoan ngoãn nghe theo, bà Tạ sắp xếp cái gì thì cô đồng ý cái đó.
Bà Tạ còn lấy một khối vải màu xanh in hoa trắng ra gói đồ vào.
Trình Dao Dao thấy màu sắc của cái đệm kia chỉ dùng cho người lớn tuổi, chậu rửa mặt cũng cũ rồi, lớp tráng men bị rơi gần hết.
Tính tình và thành phần của Tạ Phi rất dễ bị bắt nạt.
Cô còn mang theo chỗ hành lý cũ này nữa, chắc chắn người ta sẽ cảm thấy hoàn cảnh của cô không tốt mà giẫm đạp lên đầu cô.
Bà Tạ đang rất vui, Trình Dao Dao chỉ có thể nói uyển chuyển: “Chăn ga của Tiểu Phi cũ rồi, không hợp với cái đệm mới này.
Để Tạ Chiêu vào huyện mua khối vải bông mới, chúng ta làm đệm và chăn mới chó Tiểu Phi được không ạ?”
Mắt Tạ Phi sáng lên, cô nói: “Nhưng chăn đệm tốn rất nhiều vải và bông…”
Bà Tạ cũng hiểu rõ: “Đúng đúng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phi đi làm, mọi thứ phải tốt mới được!”
Bà Tạ lập tức gọi Tạ Chiêu tới, bà lấy đồng tiền và phiếu vải đưa chọ Tạ Chiêu: “Bà không biết người trẻ thích kiểu dáng gì, mắt Dao Dao tốt, các cháu đi chọn đi!”
Tạ Chiêu không nói hai lời, buổi chiều lập tức dẫn Trình Dao Dao và Tiểu Phi vào huyện.
…
Bên trong cung tiêu xã huyện Lâm An.
Ngày Tết, cung tiêu xã có rất nhiều hàng mới, khách cũng đến rất đông.
“Áo khoác của cô gái kia thật đẹp, là lông dê sao?”
“Đôi giày của cô ấy cũng rất đẹp, đi hỏi cô ấy mua ở đâu đi.”
“Cô đi đi.”
“Tôi không dám, cô đi đi…”
Mấy cô gái nói nhỏ, bọn họ xấu hổ nhìn nhau, không ai dám đi lên hỏi.
Trước quầy hàng giày da, mấy cô khác cũng nhỏ giọng nói chuyện.
“Ngô Man, cô nghe thấy không, bọn họ muốn hỏi cô mua áo khoác ở đâu đấy.”
Mặt Ngô Man đắc ý, cô cố ý nói: “Thật phiền mà, cậu tôi đi Quảng Châu mang về cho tôi đó.
Hỏi cũng vô dụng thôi, họ chỉ có một chiếc này.”
“Bọn họ mua cũng không mặc được như cô đâu.” Triệu Đình Đình nịnh nọt.
Ngô Man càng đắc ý.
Cô là người xinh đẹp đứng đầu trong đoàn văn công, lại còn biết cách ăn mặc, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm.
Tiếng bàn luận phía sau càng ngày càng to, Ngô Man sửa sang lại mái tóc, cô mỉm cười chậm rãi quay đầu cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Nhưng không có ai nhìn cô.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào quầy vải vóc.
Ngày Tết, mọi người đều mặc quần áo đẹp nhất mà mình có, màu sắc lấy vàng và xanh làm chủ, nhân dịp Tết mấy cô gái đều quàng khăn lụa màu đỏ tươi trêи cổ, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ.
Trình Dao Dao lại mặc một màu làm rung động lòng người nhất.
Cô mặc áo khoác màu trắng, trêи mái tóc đen nhánh cài một cái kẹp tóc ngọc trai, cách ăn mặc giản dị nhưng không thể che hết sự xinh đẹp này.
Rõ ràng là áo khoác phổ thông nhưng mặc lên người cô lại khác hẳn, sự xinh đẹp của cô làm mọi người quên đi sự tồn tại của quần áo mà chỉ nhìn gương mặt cô.
Trình Dao Dao đi vào cung tiêu xã, mấy cô gái đứng trước quầy không xem vải vóc mà đều quay đầu nhìn quần áo trêи người cô.
Thấy cô quay mặt lại, bọn họ càng không dời nổi mắt.
Một người bạn của Ngô Man không nhịn được nói: “Cô ấy đẹp quá!”
Mấy cô gái có thể vào đoàn văn công thì đều xinh đẹp và cao ngạo.
Nhưng Trình Dao Dao làm các cô phục sát đất, cô dùng sự xinh đẹp đè ép bọn họ.
Ngô Man thấy Trình Dao Dao, gương mặt lập tức co quắp.
Oan gia ngõ hẹp! Trình Dao Dao thực sự là trời sinh khắc cô mà! Cơ hội lần trước tốt như vậy, nếu không phải Trình Dao Dao chạy đến, đạo diễn Vinh nhất định chọn nhân vật chính ở trong đoàn văn công!
Nhưng Trình Dao Dao đi đóng phim thì sao chứ? Không phải vẫn quay lại huyện Lâm An sao? Xem ra biểu hiện của cô không làm đạo diễn Vinh hài lòng, nếu không vì sao ông không giữ cô ta lại?
Ngô Man dùng cách nghĩ tự cho là đúng trấn an tinh thần của mình, Triệu Đình Đình lập tức nói: “Đẹp cũng làm được gì đâu, không phải cô ta không vào được đoàn văn công sao.”
Triệu Đình Đình là người mới vào đoàn văn công, cô không biết Trình Dao Dao.
Mấy người cũ đều biết chuyện đạo diễn Vinh đến tìm Trình Dao Dao, họ lập tức giật áo Triệu Đình Đình.
Triệu Đình Đình vẫn không ngừng miệng, cô nịnh nọt Ngô Man: “Muốn nói ý, có một số người xinh đẹp nhưng không được lên hình, gương mặt của Ngô Man mới là…”
“Chúng ta đến mua đồ mà sao cô nói lắm thế!” Ngô Man nhăn mặt, cô tức giận quay đi.
Triệu Đình Đình vuốt ʍôиɠ ngựa nhưng lại vỗ nhầm đùi ngựa, sắc mặt cô lập tức đỏ bừng.
Mấy người biết rõ chuyện cười trộm, họ cũng không nhắc nhở Triệu Đình Đình.
Lúc trước Trình Dao Dao được đạo diễn lớn chọn đi đóng phim, Ngô Man lại không được chọn.
Triệu Đình Đình cho rằng lời mình nói rất tốt nhưng vào trong tai Ngô Man chẳng khác gì mắng cô.
Trình Dao Dao không biết gì, cô con đang nghiêm túc chọn vải.
Tiểu Phi nhỏ giọng nói: “Chị Dao Dao, hình như bọn họ đang nhìn chúng ta.”
“Kệ họ nhìn, sợ cái gì.” Trình Dao Dao không để ý, cô nói với nhân viên mậu dịch: “Làm phiền cô lấy khối vải màu xanh kẻ caro cho tôi xem một chút.”
Nhân viên mậu dịch lấy khối vải xuống, sau đó họ đưa thêm một khối vải trắng kẻ ô cho cô xem: “Hai loại vải này sản phẩm bán chạy nhất chỗ chúng tôi, nhãn hiệu An Cửu.
Loại vải bông vừa mịn vừa dày, mùa đông ấm áp mùa hè thấm hút mồ hôi, sau khi giặt cũng không bị phai màu!”
Tạ Phi lau sạch tay lên áo, sau đó cẩn thận sờ vải bông.
Ga giường từ nhỏ Tạ Phi dùng là vải dệt thủ công, bà Tạ dùng hai mao tiền tìm người nhuộm thành vải màu xanh in hoa trắng, giặt đi giặt lại nhiều năm như vậy, sợi vải vừa cứng vừa mất màu.
Khối vải bông trước mắt vừa dày vừa mềm, màu sắc cũng đơn giản thanh lịch, Tạ Phi vừa nhìn liền thích.
Trình Dao Dao cười nói: “Em thích khối vải này thì lấy làm vỏ chăn.”
Nhân viên mậu dịch nghe xong lập tức biết đây là khách hàng lớn, cô vội vàng nói: “Khối vải màu xanh lam này rất tốt, màu xanh nhẹ nhàng thoải mái, có rất nhiều người mua!”
Tạ Phi nói: “Vậy, vậy lấy màu lam?”
Trình Dao Dao thấy tay cô sờ khối vải màu hồng thì hỏi: “Không phải em thích màu hồng sao?”
“Vâng,” Tạ Phi gật đầu, cô do dự nói: “Chị Dao Dao, chị thấy màu nào đẹp?”
Trình Dao Dao che trán.
Tạ Phi rất tốt, nhưng tính tình quá mềm yếu, ngay cả việc mua vải cũng phải nghe ý kiến người khác.
Trình Dao Dao nhìn Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nói: “Vậy mua cả hai.”
Trình Dao Dao: “…”
Bà Tạ lớn tuổi, đôi khi không chú ý đến tâm tư của cháu gái.
Tạ Chiêu lại là người đàn ông sắt thép, thể nào Tạ Phi bị nuôi thành tính tình mềm yếu như vậy.
Cũng trách không được về sau cô bị tên cặn bã hại thảm như thế.
Nhất định phải sửa lại cái tình tính này của cô mới được!
Trình Dao Dao tức giận đẩy Tạ Chiêu ra, chỉ có mình mới dạy Tạ Phi được: “Em tự mình mua đồ thì em tự mình chọn nha, em thích loại nào thì lấy loại đấy.”
Mắt Tạ Phi mờ mịt: “Em… Em không biết.”
Trình Dao Dao nói: “Vậy mua màu lam đi!”
“Nhưng…” Tạ Phi nhìn chằm chằm khối vải màu hồng, cô nhỏ giọng nói: “Khối vải này làm vỏ chăn nhìn rất đẹp, giống như giường của chị Dao Dao vậy.”
Trình Dao Dao vỗ tay: “Xem đi, trong lòng em có chọn rồi đó.”
Tạ Phi nửa hiểu nửa không trừng mắt nhìn, cô thấy Trình Dao Dao nói với nhân viên mậu dịch: “Tôi lấy khối vải màu hồng.
Chúng tôi muốn làm một bộ ga giường, vỏ gối và chăn thì cần bao nhiêu vải?”
Nhân viên mậu dịch vẫn đang tính toán, Tạ Phi đã nói ra kϊƈɦ thước.
Nhân viên mậu dịch kinh ngạc nói: “Tính chuẩn vậy!”
“Đương nhiên rồi.
Em gái tôi cắt may rất tốt!” Trình Dao Dao tự hào nói.
Tạ Phi mím môi cười, bả vai không tự chủ đứng thẳng lên.
Nói đến chủ đề may vá, cô rất tự tin.
Trình Dao Dao bảo nhân viên mậu dịch cắt thêm: Ký túc xá dùng giường hai tầng, em phải mắc một cái màn nữa.”
Tạ phi mở rộng tầm mắt, cô sùng bái nhìn Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu là con trai, hắn không cẩn thận đến mức này.
Chuyện mua sắm dựa hết vào Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đã ở ký túc xá mấy ngày, cô có rất nhiều chủ ý, hơn nữa còn cam lòng tiêu tiền, bọn họ mua đủ đồ dùng cần thiết.
Đồ dùng nói nhiều cũng không nhiều: Bình nước, chậu rửa mặt tráng men, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, xà phòng, còn có một quyển sổ và một cái bút máy — khi đi họp không thể thiếu sổ ghi chép.
Ngoài ra còn có một ít đồ của con gái, may mà Trình Dao Dao nghĩ ra.
Cuối cùng mua hết mấy bao to, may mà Tạ Chiêu khỏe mạnh hơn người, hắn xách không tốn sức lắm.
Trình Dao Dao bẻ ngón tay, cô và Tạ Phi nghĩ xem còn thiếu cái gì không.
Tạ Chiêu nhắc nhở: Mua thêm mấy khối vải đi, làm thêm hai bộ quần áo.”
Trình Dao Dao nói: “Tiểu Phi có quần áo rồi.”
Tạ Chiêu nhấn mạnh: “Quần áo phổ thông.”
Trình Dao Dao nghiêng đầu nhìn, cô thấy quần áo trêи người Tạ Phi thì phản ứng kịp..