Hai người giày vò một trận trêи tầng, Cường Cường tưởng Tạ Chiêu bắt nạt Trình Dao Dao, nó ôm đùi Tạ Chiêu kêu ầm lên.
Âm thanh ồn ào vang lên, tro bụi trêи trần nhà rơi xuống liên tục.
Bà Tạ nghe thấy tiếng thì cầm đèn dầu đi đến đầu cầu thang gọi: “Chiêu ca nhi, Dao Dao, hai đứa đang làm gì vậy, Chiêu ca nhi, cháu đừng làm loạn!”
Giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tạ Chiêu vừa muốn trả lời, Trình Dao Dao liền mềm nhũn muốn khóc nhưng không khóc được, cô giống như con mèo nhỏ cào vào lòng hắn.
Mũi Tạ Chiêu lại nóng lên, máu mũi chảy tí tách xuống áo Trình Dao Dao.
Tay chân Trình Dao Dao nhũn ra, cô cố gắng tích góp sức lực tránh khỏi tay Tạ Chiêu, cô dựa vào vựa lúa che mũi: “Anh cách xa em ra, đừng đến đây!”
Tạ Chiêu vừa giơ cái tay dính đầy máu ra thì Trình Dao Dao muốn ngất đi luôn: “Bỏ ra, bỏ ra!”
Tạ Chiêu đành phải dừng lại, hắn cởi áo sơ mi lau máu tươi dính trêи mặt, sau đó che cái mũi lại ngẩng đầu lên.
“Bộp”, cái gáy Tạ Chiêu ăn một phát chổi.
Trình Dao Dao quay đầu nhìn, bà Tạ cầm cây chổi trong tay, bà tức giận nhìn chằm chằm Tạ Chiêu sau vụt thêm mấy phát: “Cháu dám bắt nạt Dao Dao à!”
Trình Dao Dao co lại thành một cục bông nhỏ, cô vừa hoảng sợ vừa bất lực, Cường Cường còn chắn trước người Trình Dao Dao, nó cong lưng nhìn Tạ Chiêu kêu meo meo.
Mà Tạ Chiêu cởi áo ra, trêи người chỉ mặc một cái áo ba lỗ, máu me be bét dính đầy mặt, cả người giống như tên tội phạm phát rồ.
Bà Tạ nhìn lướt qua rồi hỏi: “Cháu còn cái gì để nói không?”
Nhân lúc bà Tạ đánh Tạ Chiêu, Trình Dao Dao vội vàng vịn cầu thang chạy xuống tầng.
Mưa nhỏ khắp sân, gió đêm thổi tan mùi dương khí nồng đậm kia.
Trình Dao Dao dựa vào vạc nước thở sâu, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nửa ngày sau mới ép cảm xúc mềm nhun kia xuống được, nhưng tay chân cô không còn chút sức nào.
May mà hôm trước uống mấy giọt máu của Tạ Chiêu, không thì hôm nay phải xấu mặt rồi.
Trêи tầng, Tạ Chiêu khó khăn lắm mới làm bà Tạ tin tưởng mình vô tội.
Bà Tạ nhìn kỹ lại, sau lưng Tạ Chính dính đầy máu, nửa bên mặt cũng toàn là máu, bà vội vàng kéo hắn xuống tầng.
Nước giếng lạnh buốt phả lên mặt, khăn lông trắng dính đầy máu.
Đổi hai ba chậu nước mới miễn cưỡng rửa sạch máu trêи mặt.
Tạ Chiêu cúi đầu, bà Tạ dùng nước lạnh rửa sau gáy cho hắn: “Còn chảy nữa không?”
Tạ Chiêu nói: “Tốt hơn rồi ạ.”
Bà Tạ nói dông dài: “Mùa xuân dễ nóng trong người, ăn cay ít thôi.”
Mắt Tạ Chiêu nhìn về phía phòng phía đông: “Vâng ạ.”
Trình Dao Dao trốn trong phòng, cô thò cái đầu nhỏ ra giống như con mèo gây chuyện rồi trốn đến nơi bí mật quan sát tình hình.
Bà Tạ cũng nhìn thấy cô, bà vẫy tay: “Chiêu ca nhi không chảy máu mũi nữa, đến đây đi.”
Trình Dao Dao lề mề đi tới.
Mưa xuân rơi rì rào, mùi hoa cỏ bùn đất trộn lẫn vào nhau nhưng dương khí mát lạnh vẫn chui vào mũi cô.
Bà Tạ lau tro bụi dính trêи người Trình Dao Dao, bà phàn nàn: “Hai đứa cháu thật là, náo loạn ở trêи tầng như con chuột vậy.
Bà còn tưởng Chiêu ca nhi bắt nạt cháu.”
Tạ Chiêu xoay người đưa lưng về phía bà Tạ.
Bà Tạ kho khan rồi lại trách Trình Dao Dao: “Dao Dao có bệnh sợ máu à, sao trước kia nhà chúng ta giết gà, giết vịt không thấy cháu tránh đi?”
“Cháu…” Đầu óc Trình Dao Dao xoay chuyển một vòng: “Cháu không sợ máu gà, máu vịt, cháu chỉ sợ máu người thôi ạ.”
Bà Tạ nói: “Thể nào.
Vậy lần sau Chiêu ca nhi chảy máu mũi, cháu phải tránh luôn đi.
Chắc lần trước thằng bé ăn nhiều nhân sâm quá nên cứ động một tí lại chảy máu mũi.”
Bóng lưng Tạ Chiêu càng oan ức.
Bà Tạ thấy đuối lý, bà ho khan nói: “Dao Dao, cháu biết nấu canh giải nhiệt gì ý nhỉ?”
Trình Dao Dao nói: “Canh ruột non nấu măng đắng ạ, đúng lúc uống vào mùa xuân.”
Bà Tạ dặn Tạ Chiêu: “Ở ven rừng có rất nhiều măng đắng, cháu hái thêm ít rau sam trong ruộng về luôn, ngày mai nấu cho cháu ăn.”
Tạ Chiêu không nói gì, bà Tạ quất khăn lông vào lưng hắn: “Cứng đầu, còn oan ức à!
Trình Dao Dao bênh người yếu: “Bà nội đánh anh ấy trước mà! Bà đừng đánh anh ấy, nếu không lại chảy mũi nữa đó.”
Bà Tạ tức đến mức bật cười: “Bà vì ai hả, đúng là một đôi oan gia, bây giờ hai đứa là một nhóm, về sau gây chuyện cũng đừng tìm bà phân xử!”
Chờ bà Tạ vào phòng, Trình Dao Dao vỗ vai Tạ Chiêu, bên trêи có mấy vết roi, cô đau lòng nói: “Bà nội đánh anh đau không?”
“Đau.” Hai tay Tạ Chiêu ôm chặt eo Trình Dao Dao, hắn vùi mặt vào người cô.
Trình Dao Dao nghĩ đến chuyện vừa rồi mình không có nghĩa khí bỏ Tạ Chiêu lại chạy đi, cô lập tức thấy có lỗi.
Trình Dao Dao ôm đầu Tạ Chiêu vuốt ve: “Đều tại em không tốt, sớm biết thế đã không cho anh uống nhiều linh tuyền rồi.”
Tạ Chiêu vẫn im lặng…
Hắn lại cọ xát vào cô, Trình Dao Dao thích thú vò đầu hắn, mái tóc mềm mại như lông con cún to xác: “Anh yên tâm, ngày mai em nấu một nồi canh giải nhiệt cho anh, sẽ không chảy máu mũi nữa đâu.”
Mặt Tạ Chiêu vẫn úp sát vào người cô, thanh âm buồn bực: “Em ngửi thấy máu của anh sẽ choáng váng à?”
“Vâng.” Trình Dao Dao gật đầu: “Cả… Cả người sẽ nhũn ra.”
“Gặp người khác có như vậy không?”
“Không đâu!” Trình Dao Dao vội vàng phủ nhận.
Tạ Chiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài trong đêm lóe sáng: “Chỉ có máu của anh mới vậy sao?”
“…” Trình Dao Dao cắn môi, trực giác động vật nhỏ nổi lên, cô luôn cảm thấy Tạ Chiêu đang đào hố cho cô.
Cô suy nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu.
Hơi thở quanh người Tạ Chiêu lập tức lạnh lẽo, hai tay hắn nắm chặt eo cô: “Người khác cũng được?”
“Anh siết chết em rồi…” Trình Dao Dao nói nhỏ.
Cánh tay Tạ Chiêu buông lỏng, hắn cắn răng hỏi: “Rốt cuộc là được hay không được?”
“Không được, không được!” Trình Dao Dao giữ đầu hắn: “Bây giờ anh có thể buông em ra chưa?”
Giọng nói Tạ Chiêu lạnh nhạt: “Cho nên lúc đầu em quấn lấy anh chỉ vì cái này thôi đúng không?”
Lòng Trình Dao Dao lộp bộp.
Trình Dao Dao bị ép hút dương khí thêm lần nữa, đôi môi sưng đỏ nóng bỏng, cô hầm hừ chui vào chăn không chịu ra.
Tạ Chiêu nhìn quả bóng nhỏ trêи giường, đôi mắt dịu dàng như nước.
Vừa hút máu vừa hút dương khí, quả nhiên là yêu tinh nhỏ.
…
Thôn Điềm Thủy có tin tức mới: Trình Nặc Nặc mang thai! Chưa kết hôn mà có con! Ở nông thôn vào thập niên , chuyện này là vụ bê bối có tính bùng nổ mạnh.
Một cô gái chưa kết hôn, còn là người từ thành phố đến lại mang thai.
Đại đội muốn giấu chuyện này đi.
Dù sao chuyện xấu có thể gây ảnh hưởng đến việc bình chọn đại đội tiên tiến, Lâm Đại Phú tốn không ít miệng lưỡi mới thuyết phục Thẩm Yến đi chăm sóc Trình Nặc Nặc được.
Thẩm Yến muốn rũ sạch nhưng Lâm Đại Phú nói: “Trình Nặc Nặc nói đó là cậu, bây giờ cậu đến bệnh viện trông cô ấy đi, không có ai trông coi cũng không được, trước tiên cậu cứ an ủi cô ấy đã.
Đợi xuất viện lại nói tiếp!”
Lâm Đại Phú nửa dỗ nửa dọa, Thẩm Yến không có chủ ý gì đành phải đồng ý.
Thẩm Yến vào huyện chăm sóc Trình Nặc Nặc mấy ngày.
Mấy ngày này là ác ʍôиɠ với Thẩm Yến.
Da Trình Nặc Nặc khô héo, gương mặt quắt queo, tay chân lộ ra ngoài đều có dấu vết rắn cắn, xanh xanh tím tím, trêи mặt còn có một vết cào từ miệng đến khóe mắt, lúc cô cười cực kỳ đáng sợ.
Bác sĩ nói với Thẩm Yến: Trình Nặc Nặc trúng độc rắn, phải lọc máu và dùng rất nhiều thuốc, coi như đứa bé này có thể giữ lại nhưng lúc sinh ra sẽ có vấn đề.
Cuối cùng lòng Thẩm Yến cũng nguội lạnh.
Trình Nặc Nặc vì giữ thai nên phải nằm trêи giường không động đậy được, Thẩm Yến không những giúp cô ăn cơm mà còn phải dọn dẹp nước tiểu và phân cho cô.
Thẩm Yến chưa từng làm những việc này, hắn sắp điên rồi.
Mà chỉ cần hắn không làm theo ý Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc liền nhìn chằm chằm hắn, trong miệng tuôn ra lời ác độc mắng chửi Trình Dao Dao, không thì treo chữ “Kết hôn, “Báo cáo” ở trêи miệng, cô giày vò Thẩm Yến kiệt sức.
Hôm nay, Thẩm Yến gặp Lâm Nhiên Nhiên ở trêи đường, sau khi được cô mềm giọng an ủi vài câu, hắn không nhịn được nói hết mọi chuyện cho cô biết.
Lâm Nhiên nhiên cười động lòng người: “Em có ý này.”
Thẩm Yến nghe xong thì giống như người chết chìm bắt được cây gỗ nổi, mắt hắn sáng lên.
Biện pháp của Lâm Nhiên Nhiên rất hay, hắn mang Trình Nặc Nặc về nhà họ Lâm để bà Lâm chăm sóc cô! Dùng lời của Lâm Nhiên Nhiên: “Trình Nặc Nặc ở nhà em quen rồi, chỉ cần đun nước nóng, nấu thêm cơm, bảo đảm có thể chăm sóc cô ấy thoải mái.”
Đương nhiên Trình Nặc Nặc không đồng ý, nhưng cô đang giữ thai nên không dám động, cô không phản kháng được.
Thẩm Yến thuê xe, thừa dịp trời tối đưa Trình Nặc Nặc về nhà họ Lâm, sau đó hắn cho bà Lâm đồng rồi quăng củ khoai bỏng tay này đi.
Bà Lâm là người độc ác có thể ra tay với cả cháu chắt ruột của mình.
Bà không buông tha cho Trình Nặc Nặc, đồng tiền nằm yên lặng trong túi, không có nước nóng cũng không có cơm nóng, một ngày hai bữa đua ít đồ ăn cho Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc muốn chửi nhưng bà Lâm đã nói trước, giọng bà sắc bén: “Trong lòng toàn chứa thứ bẩn thỉu, che che giấu giấu, không nể người thân ruột thịt!”
Lâm Nhiên Nhiên chủ động dẫn em trai em gái vào ở trong kho củi.
Trình Nặc Nặc ở một mình một phòng như mong muốn, nhưng cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay.
Lâm Đan và Lâm Bình giống như điếc, dù cô có kêu to như nào cũng không có ai mở cửa đi vào.
Đến ngày thứ ba, Trình Nặc Nặc đau đớn cả đêm, cuối cùng sảy thai.
Bà Lâm lập tức chạy ra ngoài cổng thôn mắng to: “Đồ đàn bà hư hỏng không biết xấu hổ, nó để hết mấy cái thứ bẩn thỉu ở nhà tôi! Nó tích trữ vận xấu làm ảnh hưởng đến phong thủy nhà tôi mà! Mấy đời nhà họ Lâm không xảy ra loại chuyện này nha! Nhà tôi còn mấy cô gái chưa lấy chồng đó, về sau chúng tôi sống thế nào đây!”
Bà Lâm xách một bình nước sôi, một cái thớt gỗ và một con dao phay đến trước cửa thôn vừa chặt vừa mắng.
Mấy người phụ nữ già cả trong thôn cũng ném đồ ăn, con gà, đứng ở trước cổng thôn mắng cả ngày.
Chờ Lâm Đại Phú chạt đến ngăn cản, người trong thôn đều biết rõ mọi chuyện rồi.
“Thể nào mấy ngày nay không gặp Trình Nặc Nặc!”
“Thẩm Yến cũng chạy vào huyện, anh ta còn nói đi học, rõ ràng là đi chăm sóc người sảy thai!”
Có người nói nhỏ, cô ấy thấy cách đi đường uốn éo lắc ʍôиɠ của Trình Nặc Nặc là biết không phải con gái nhà lành rồi.
Người trong thôn truyền nhau chuyện của Trình Nặc Nặc, họ truyền ra , phiên bản, không ai biết vì sao Trình Nặc Nặc lại mất tích mấy ngày rồi xuất hiện ở trong huyện, nghe nói cô ta không những mang thai mà trêи người còn đầy dấu vết rắn cắn.
Cũng có người nói, thôn Điềm Thủy vừa có người chết vừa xảy ra chuyện này, nhất định là phong thủy phía sau núi bị phá, Sơn Thần nổi giận.
Đại đội nhanh chóng ngăn chặn chuyện mê tín này, nhưng lời truyền đi không lắng lại mà càng truyền càng khác.
Bà Lâm cảm thấy mình thiệt lớn.
Sớm biết Trình Nặc Nặc dính phải chuyện bẩn thỉu này, đồng sao có thể đủ được! Bà muốn đuổi Trình Nặc Nặc ra khỏi nhà nhưng Lâm Nhiên Nhiên nói bối cảnh nhà Thẩm Yến ở Thượng Hải rất sâu, nếu đắc tội hắn sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Bà Lâm nghe xong đành phải từ bỏ, nhưng Trình Nặc Nặc sảy thai trong nhà bà, chưa kết hôn mà có con là chuyện xấu, rất đen đủi! Bà dẫn hai cô con dâu sang phòng Trình Nặc Nặc, ba người đốt lá bưởi và bùa trừ tà, sợ bị người báo cáo hoạt động mê tín dị đoan, họ còn đóng hết cửa sổ và cửa chính vào.
Trình Nặc Nặc nằm trêи giường không động đậy được, tóc bẩn rối tung, cả phòng toàn mùi thối và mùi máu tươi, bây giờ còn ngửi thấy mùi khét, cô sặc sụa giẫy đành đạch trêи giường.
Mà mấy ngày này, Thẩm Yến đi ra ngoài không dám ngẩng đầu lên.
Công việc ở nhà kho của hắn cũng mất, trong nhà kho toàn là con gái chưa chồng, không ai muốn con gái mình làm việc trước mặt tên lưu manh này.
Thẩm Yến xuống ruộng làm việc, lúc tan làm cánh tay không nhấc lên nổi.
Điều làm hắn khó chịu nhất là phải làm việc dưới tay Tạ Chiêu.
Lúc trước chắn nổi tiếng nhất trong nhóm thanh niên trí thức, hắn giống như ngôi sao sáng, ngay cả cô gái xinh đẹp như Trình Dao Dao cũng vây quanh hắn làm hắn được bao nhiêu người hâm mộ.
Tạ Chiêu chỉ là đồ chó con nhà địa chủ không đủ cơm ăn, xách giày cho hắn cũng không xứng.
Qua nửa năm ngắn ngủi, tình cảnh hai người khác hoàn toàn.
Tạ Chiêu trông coi nhà trồng rau, tất cả mọi người đều phục hắn.
Ngày nào hắn cũng mặc quần áo sạch sẽ đi làm, lúc ăn cơm trưa, Tạ Chiêu vừa mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức bay lên làm mọi người có thể ăn thêm hai bát cơm.
Mà điều làm cho mọi người hâm mộ bà nói nhiều nhất chính là việc Trình Dao Dao thường mang cơm đến cho Tạ Chiêu.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, mấy người đàn ông đều đỏ mắt vỗ vai Tạ Chiêu.
“Thanh niên trí thức Trình rất dính cậu đấy!”
“Đều là dưa muối nhưng thanh niên trí thức Trình nấu ngon hơn nhiều!”
“Ồ, bên dưới còn có thịt này! Đúng là thương người mà!”
“Anh Tạ, anh giúp em hỏi thăm xem thanh niên trí thức Trình còn chị em nào không, bà con xa cũng được!”
Tạ Chiêu không nói gì, hắn hào phóng cho mọi người ăn đồ ăn, mặt mày lộ ra sự vui vẻ và đắc ý.
Mỗi khi đến lúc này, Thẩm Yến đều cúi đầu gặm bánh ngô khô, hắn hung hăng nuốt lương khô và sự hối hận xuống bụng.
Trình Dao Dao không biết mấy chuyện này.
Cô ngồi trước cửa vui sướиɠ ngóng trông Tạ Chiêu đi từ huyện về..