Editor: Trâu lười Cái tay mảnh khảnh của Trình Dao Dao cầm bánh cao lương và dưa muối, đưa tới trước mặt của Tạ Ba, tha thiết nhìn hắn.
Đợi một lúc lâu, Tạ Ba rốt cục mở miệng: “Cầm về đi.”
Trình Dao Dao không thấy rõ biểu tình của Tạ Ba, nhưng thanh âm của hắn rõ ràng nghiêm túc.
Trình Dao Dao không hiểu, nói: “Cái này làm bằng bột mì hỗn tạp, ăn ngon hơn so với rau dại nắm, vì sao lại không muốn?”
Tạ Ba bỗng nhiên đứng dậy, giống như trở về lần đầu gặp nhau, quanh người đều phủ lên một tầng lạnh lẽo cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm: “Tôi giúp cô làm việc, không phải vì thù lao.”
“Tôi… Tôi biết.” Trình Dao Dao hỗn loạn rồi, cô chỉ vào nắm trong tay Tạ Ba nói: “Nhưng anh ăn cái này sao có thể chống đói, bánh cao lương này là tôi đặc biệt mang cho anh, anh cầm đi.”
Tiếng nói của Tạ Ba lạnh hơn: “Tôi nói, không cần!”
Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao trắng nhợt, bên trong đôi mắt hoa đào chứa nước mùa thu, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, Tạ Ba lần đầu tiên sử dụng ngữ khí này nói chuyện với cô.
Tay Trình Dao Dao khó chịu lơ lửng giữa trời. Thật lâu, cô cắn răng, bỗng nhiên hung hăng ném bánh cao lương trong tay xuống đất, nhảy dựng lên ồn ào: “Không ăn thì thôi, chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt!”
Bánh cao lương nhảy hai lần trên đồng cỏ, ùng ục lăn ở một bên. Tạ Ba nhìn chăm chú vào ánh mắt của Trình Dao Dao: “Nhặt lên.”
Xương lông mày Tạ Ba sâu sắc, hung dữ lên rất đáng sợ. Nhưng Trình Dao Dao hiện tại đã không sợ hắn, tực giận cãi lại: “Tôi không nhặt! Không mượn anh xen vào! Dù sao anh cũng không ăn!”
Trình Dao Dao nói, còn đá một phát lên bánh cao lương. Bánh cao lương lăn trên mặt đất một vòng, dính bụi đất và vụn cỏ, lăn đến bên cạnh chân Tạ Ba.
Thái dương Tạ Ba nổi gân xanh, môi lạnh lẽo kéo ra một độ cong, giọng chế nhạo: “Tùy cô!”
Tạ Ba nói xong, hai lần nuốt xong nắm, cầm xẻng sắt đựng dậy, đi qua người Trình Dao Dao, trở lại trong ruộng đất làm việc.
Trình Dao Dao tức giận ngơ ngẩn, ánh mắt kia của Tạ Ba đâm sâu vào cô đau nhói. Cô không rõ Tạ Ba vì sao lại hung dữ với mình, lại ẩn ẩn cảm thấy, cô giống như làm sai điều gì.
Trên bầu trời mây dần dần tản ra, ánh nắng chiếu xuống. Thôn Điềm Thủy bắt đầu làm việc từ sáng tới trưa rồi nghỉ ngơi một giờ, Tạ Ba lại một khắc cũng không ngừng, cắm đầu làm việc trong ruộng, mồ hôi dọc theo bả vai màu lúa mì trôi xuống, cơ bắp cánh tay kéo duỗi ra đường cong đầy đặn.
Trình Dao Dao ngồi ở chỗ thoáng mát phụng phịu, tức giận rất lâu, Tạ Ba nhìn cũng không nhìn cô một chút. Trình Dao Dao không thấy ý nghĩa, méo miệng cầm lên một nắm hạt đậu, đi đến sau lưng Tạ Ba bắt đầu gieo hạt.
Trình Dao Dao tức giận, Tạ Ba lạnh như băng, không có âm thanh líu ríu của Trình Dao Dao, trong ruộng một mảnh yên lặng, chỉ có thanh âm xẻng sắt xới đất cùng tiếng ve kêu, làm người buồn bực mất tập trung.
Trình Dao Dao không để ý, đầu đụng vào lưng Tạ Ba: “Ôi!”
Tạ Ba chuyển người, nhìn thấy Trình Dao Dao che mũi nước mắt rưng rưng, cau mày nói: “Làm sao vậy?”
“Tôi… Lỗ mũi của tôi đau quá!” Trình Dao Dao che mũi, ồm ồm trả lời, bên trên lông mi vểnh lên còn vương một giọt nước mắt.
Tạ Ba kéo tay cô xuống, chóp mũi nhỏ nhắn vểnh lên có chút đỏ, quá mức mềm mại.
Tạ Ba cụp mắt, hiển nhiên tính nhẫn nại chịu đựng khảo nghiệm cực lớn: “Không chảy máu.”
“Thế nhưng đau quá.” Trình Dao Dao còn đang nói, chợt nhớ tới mình đang tức giận với Tạ Ba, quay mặt sang một bên nói: “Được rồi, đau cũng không liên quan tới anh.”
Bộ dáng này của vô vô cùng đáng yêu, trên gương mặt cũng đỏ một chút, như bị phỏng nắng. Tạ Ba nhìn gương mặt phơi đỏ của cô, nhịn không được hỏi: “Sao không mang nón tre?”
Đúng rồi! Trình Dao Dao nghĩ ra, nắm chuôi nói: “Tôi cũng không cần lấy đồ của anh, nón tre trả lại anh, tôi không đội!”
Trình Dao Dao chạy tới cầm nón tre dùng sức nhét vào người Tạ Ba. Tạ Ba đưa tay nhọ nhõm tiếp được, mặt trầm có thể nhỏ ra nước.
Trình Dao Dao lại nổ một tràng về phía hắn: “Còn có gà ăn mày hôm qua, chuột tre hôm trước, bao nhiêu tiền tôi đổi thành tiền trả lại cho anh!”
Trình Dao Dao mạnh mẽ lục trong túi lấy ra một nắm phiếu lương thực. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba khó có khi luống cuống, rất nhanh bị hắn che giấu: “Đừng náo loạn.”
Trình Dao Dao càng nói càng ủy khuất: “Tôi không náo, trả lại anh trả lại anh! Anh không phải muốn tính toán rõ ràng, phân rõ giới hạn với tôi sao? Tôi cũng không thể nhận đồ của anh, tôi cũng không chiếm tiện nghi của đàn ông, dù sao… Dù sao chúng ta cũng không phải là bạn, tính toán rõ cung tốt.”
Nói xong lời cuối cùng, Khóe môi Trình Dao Dao cong xuống, gắng gượng nhẫn nhịn, chỉ là da cô trắng nõn, vành mắt đỏ lên rất dễ thấy.
Ngày thường cô vẫn đẹp như vậy, lộ ra sắc mặt bị ủy khuất, để trái tim người ta tan nát rồi, hận không thể quỳ trên mặt đất dâng cả thế giới lên cho cô.
Nắm đấm xuôi ở bên người Tạ Ba nắm chặt gắt gao, đè xuống một trận xao động mới mở miệng: “Tôi không có…”
“Anh không có gì?” Hai tay Trình Dao Dao khoanh trước ngực, giọng nói không muốn đàm phán: “Nhanh tính toán sổ sách, tôi đem tiền trả lại cho anh.”
Tạ Ba trầm mặc thật lâu, đội nón tre trong tay lên đầu Trình Dao Dao, nhanh chân đi về phía dòng suối nhỏ.
“Này, anh làm gì vậy?!” Trình Dao Dao nhấc nón tre lên, đã thấy Tạ Ba ngồi xổm bên cạnh dòng suối rửa tay, hiển nhiên là chờ ăn cơm.
Trình Dao Dao lộ ra vẻ mặt đắc ý cười lên, đi theo. Chính cô cũng chưa ăn cơm đâu, đều do Tạ Ba làm tức giận, hiện tại bụng kêu ục ục.
Trình Dao Dao đi đến bên dòng suối, khóe mắt thoáng nhìn cái bánh cao lương lăn trên mặt đất, lại nhìn qua Tạ Ba một chút, cắn cắn môi, vụng trộm nhặt bánh cao lương về.
Tạ Ba rửa mặt và tay bẩn, Trình Dao Dao mở hộp cơm ra, đưa cho Tạ Ba một cái bánh cao lương, vụng trộm giấu cái bánh bẩn kia ra sau lưng.
Tạ Ba nhìn thấy, đưa tay: “Cho tôi.”
Trình Dao Dao ngượng ngùng nói: “Nhưng bị bẩn rồi.”
Tạ Ba nhận lấy, lau qua liền muốn cắn, bị Trình Dao Dao đè lại cổ tay: “Chờ một chút.”
Trình Dao Dao nghiêng người tới gần, môi đỏ thổi thổi bánh cao lương, thổi vụn cỏ ở trên bánh đi: “Còn bẩn một chút.”
Bên tai Tạ Ba là thanh âm máu sôi trào. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, da thịt Trình Dao Dao vô cùng mịn màng, trắng nõn giống như quả vải vừa lột vỏ. Mùi hương hoa đào nhàn nhạt trên người Trình Dao Dao chui vào mũi, lông mi cong lên che khuất đôi mắt ẩn tình, dưỡi chiếc mũi cao cao là môi anh đào nhỏ, dẩu lên một chút, giống như đang chờ một nụ hôn…
Trình Dao Dao thổi xong, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tạ Ba, bị ánh mắt ám muội của hắn làm giật mình: “Tôi… Tôi thổi xong rồi.”
“Ừm.” Tạ Ba ừ một tiếng, miệng lớn cắn bánh cao lương, ăn ở trong miệng cũng không biết mùi vị ra sao, trước mắt đều là đôi môi đỏ kia. Cổ họng nuốt xuống, yết hầu khát khô bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
“Sao anh không cẩn thận vậy?” Trình Dao Dao bắt lấy cơ hội, lên mặt cụ non phê bình Tạ Ba, mở ấm nước của mình ra đưa cho hắn: “Nhanh uống nước đi!”
Tạ Ba nghẹn gò má đỏ lên, nhận nước uống luôn, giọt nước theo khóe môi lăn xuống cổ, khó khăn thở ra một hơi. Đợi thấy rõ trong tay là ấm nước của Trình Dao Dao, lại phun ra một ngụm nước.
Nhất thời nhốn nháo rối loạn.
Trình Dao Dao thế mà không cười hắn, mà là xấu hổ nói: “Đều tại tôi, về sau tôi không lãng phí lương thực nữa.”
Tạ Ba ăn bánh cao lương trong tay, trên gương mặt đỏ lên không dễ thấy.
Bánh cao lương coi như mới, nhai mềm, cẩn thận nhai nuốt có thể nếm ra mùi bột ngô thơm ngọt. Trình Dao Dao cắn miếng nhỏ miếng nhỏ, một miếng của Tạ Ba có thể nuốt xuống nửa cái, hắn ăn cái gì cũng rất nhanh, cẩn thận nhai nuốt giống như đang thưởng thức món ăn ngon khó có được.
Trình Dao Dao dùng nhánh cây kẹp dưa muối đặt lên bên trên bánh của Tạ Ba: “Ăn luôn đi. Nhưng dưa muối này không phải tôi làm, cho nên mới khó ăn như vậy.”
Trình Dao Dao nghiêm túc nói ra: “Chờ tôi hôm nào làm thêm chút mỡ heo, xào dưa muối mới thơm nhất.”
Bánh và dưa muối thực sự không thể so với nấm nướng và gà ăn mày Trình Dao Dao làm, Tạ Ba nhìn khuôn mặt Trình Dao Dao, lại cảm thấy bên trong miệng nếm ra chút vị ngọt.
Tạ Ba ăn hai cái thì không chịu ăn nữa, nhìn Trình Dao Dao chậm rãi gặm bánh, còn nhíu lại cái mũi, vô ý lộ ra biểu tình ghét bỏ, giống như con mèo kén ăn.
Tạ Ba mỗi ngày làm việc, đều phân công việc xa thôn nhất, cũng là công việc nặng nhọc nhất. Vì cơm trưa chạy tới chạy lui một chuyến muốn phí nửa ngày thời gian, không đáng, chỉ có thể tự mình mang cơm. Tiền công hắn nhận được đều đổi thành thuốc cho bà nội, dù cho có thể cầm cơm từ nhà ăn về, cũng đều mang về cho bà cùng em gái. Hắn một thanh niên to xác, chỉ ăn hai nắm rau dại, làm sao có thể ăn no.
Tạ Ba ăn hai nắm rau dại, lại ăn hai cái bánh cao lương, bánh bột ở trong bụng lâu đã có cảm giác no đủ. Ngồi song song cùng Trình Dao Dao, tâm tình khó được mềm mại.
Trình Dao Dao ăn chậm, một cái bánh ăn rất lâu, thấy Tạ Ba nhìn mình chằm chằm, liền sai bảo hắn: “Tôi muốn ăn quả dâu.”
Tạ Ba bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nhu hòa hơn so với hai ngày trước, lại làm Trình Dao Dao ngượng ngùng. Cô chống nạnh dữ dằn cường điệu: “Anh mỗi ngày phải hái dâu cho tôi, tôi mang bánh cao lương trả lại cho anh.”
Tạ Ba coi là thật lội nước đi đến bên bờ kia, qua rất lâu mới trở về, trong tay không cầm quả dâu, mà là anh đào óng ánh sáng long lanh.
Anh đào nho nhỏ màu đỏ cam, sáng long lanh như san hô, hạt châu, rửa qua trong suối, giọt nước nhấp nhô bên trên. Đặt ở bên trên chiếc lá xanh biếc, người nhìn thấy sinh lòng vui vẻ.
Trình Dao Dao lúc này vô cùng cao hứng, nắm lấy tay Tạ Ba hung hăng lắc một trận: “Sao anh biết tôi thích ăn anh đào nhất? Anh đào này vận chuyển khó khăn nhất, tôi nhiều năm chưa ăn qua rồi á !”
Tạ Ba không trả lời, cắm đầu về trong ruộng làm việc. Hơn nửa ngày, xúc cảm mềm mại trên cổ tay không biến mất, hắn vô ý dùng bàn tay sờ qua cổ tay, bên tau nóng hổi.
Trình Dao Dao ngồi ở chỗ râm mát trong đất ăn anh đào. Loại anh đào nhỏ này người bản xứ cũng gọi là ân đào, da mỏng vị nồng, so với anh đào lớn nhập khẩu ở kiếp trước của Trình Dao Dao ngon hơn nhiều. Đáng tiếc anh đào nhỏ da mỏng nhanh hỏng, buổi sáng hái buổi chiều có thể sinh ra giòi bọ, kiếp trước phải để trong hộp đá lạnh, dùng chuyển phát nhanh giao cũng không làm gì được. Trình Dao Dao từ khi rời nhà ông bà ngoại thì không ăn được nữa.
Trình Dao Dao nhét một quả rồi lại một quả vào miệng, quai hàm động động, môi đỏ cong lên, phun hạt anh đào ra, tự mình cười hề hề ngốc ngốc.
Tạ Ba bỗng nhiên tỉnh ngộ nhận ra mình đang nhìn cái gì, hung hăng bóp lấy bàn tay, ép mình chuyên tâm làm việc.
Trình Dao Dao lại chạy tới, trong tay cầm theo nửa cái bánh cao lương: “Tôi không ăn được nữa.”
Nói xong nấc một cái nho nhỏ.
Tạ Ba còn chưa lên tiếng, Trình Dao Dao che miệng lại, gương mặt đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn hắn nói: “Không cho cười, đều do anh đào ăn quá ngon!”
Tạ Ba không dám cười, nhìn phía sau cô, một đống lớn anh đào đều ăn sạch, lưu lại một đống hạt trụi lủi, kinh ngạc: “Cô ăn hết rồi?”
“Làm sao? Anh cũng muốn ăn sao, tôi quên để lại cho anh một ít rồi.” Trình Dao Dao có chút ngượng ngùng sờ sờ bụng.
Tạ Ba muốn nói lại thôi, ánh mắt liếc nhìn vòng eo của Trình Dao Dao, một vòng tinh tế, cũng không biết ăn tới chỗ nào.
Trình Dao Dao kín đáo đưa bánh cao lương cho Tạ Ba: “Cái này cho anh, tôi no bụng rồi, không muốn ăn nữa.”
Lại từ chối đó là già mồm, Tạ Ba nhận lấy hai cái ăn, để Trình Dao Dao nghỉ ngơi, tránh mặt trời một lát.
Trình Dao Dao đội nón tre nhỏ cô yêu thích, nói: “Không cần nghỉ ngơi. Chúng ta cố gắng làm việc, hôm nay về về nhà sớm.”
Tư thế gieo hạt của Trình Dao Dao rất nhuần nhuyễn, tay nhỏ vung một cái, bốn hạt đậu chỉnh tề rơi vào trong hố, dùng chân đẩy đất. Sau đó cẩn thận từng li từng tí ước lượng hai bước, ngoan ngoãn làm người ta muốn hung hăng nhào nặn.
Chưa đến h hai người đã kết thúc công việc. Không thể về nhà sớm, Trình Dao Dao ồn ào bắt Tạ Ba đưa cô lên núi hái anh đào, nói muốn mang về cho nhóm TNTT ăn thử.
Tạ Ba nói: “Cô ở đây chờ tôi, tôi hái cho cô.”
“Tôi muốn tự mình hái.” Trình Dao Dao hất cằm lên, dáng vẻ ngang ngược cũng không làm người ta chán ghét, chỉ làm cho người ta nhịn không được thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Tạ Ba im lặng chớp mắt, đáp ứng.
Trình Dao Dao cũng phát hiện, Tạ Ba thật ra rất dễ nói chuyện, mặc dù gương mặt luôn luôn lạnh lùng.
Thật ra cũng không kỳ quái. Ở trong sách, Tạ Ba là một nhân vật lặng lẽ, ít nói nhưng lại ngoài ý muốn làm cho người ta ỷ lại, nhân khí trước khi xuất hiện cao hơn nhiều so với nam chính, không hiểu sao bà tác giả mẹ kế bất công với người con đẻ đẹp đẽ cao ráo, để Tạ Ba đi theo đám đông cho có khí thế chứ thực ra không giúp được gì.
Đi sang bờ bên kia phải đi qua dòng suối nhỏ. Đối mặt với dòng suối nhỏ trong lành nhìn thấy cả đáy, Trình Dao Dao cởi giày đứng ở trên bờ, ngón chân trắng mịn khẩn trương cuộn lại, không dám xuống dưới. Con rắn lần trước để lại bóng ma quá lớn cho cô, nếu không có Tạ Ba liều mình cứu cô, cô có thể trúng độc chết!”
Mắt Trình Dao Dao nhìn đáy nước, lại nhìn người Tạ Ba dò xét, bỗng nhiên duỗi tay về phía hắn. Trong nháy mắt Tạ Ba cứng ngắc thành một khúc gỗ, tránh đi bước mấy bước đứng trong nước, nói với Trình Dao Dao: “Cô xuống đi, tôi cam đoan không có việc gì.”
“…Hừ!” Trình Dao Dao kéo ống quần lên, lộ ra bắp chân thẳng tắp tinh tế, mắt cá chân trơn bóng như ngọc. Cô cắn môi, thử giẫm vào trong nước thăm dò. Đá cuội dưới đáy nước trơn trượt, lòng bàn chân non mềm của Trình Dao Dao không kịp chuẩn bị đạp lên, đầu tiên là kịch liệt đau nhức, rồi lại trượt đi: “A!”
Lòng bàn chân của Trình Dao Dao cô cùng đau, nửa người đều tê, toàn bộ nghiêng nghiêng ngã vào trong nước, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Tạ Ba đỡ được cô, ôm lên cao, bọt nước tung tóe ướt nửa người Tạ Ba. Ấm, mềm, nhẹ, trong đầu Tạ Ba ầm vang một tiếng, thân thể vội vàng có phản ứng, hai tay nâng Trình Dao Dao lên, bước mấy bước lên bờ.
Trình Dao Dao sao lại nhẹ như vậy, mềm mềm giống như một đóa hoa mới nở, nhẹ nhàng ở trên đồng cỏ. Ngón chân mượt mà khẩn trương cuộn lại, mu bàn chân dính chút nước, trắng trắng tỉ mỉ tinh tế, lác mắt người.
Tạ Ba để Trình Dao Dao xuống rồi lập tức buông tay ra. Trình Dao Dao chỉ có chân bị ướt, Tạ Ba thì ướt hơn nửa người. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Trình Dao Dao sợ hãi không thôi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy sương mù, bàn chân trần trụi đứng ở đó, đơn giản…
Hầu kết Tạ Ba khẽ động, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Cô không cẩn thận gì cả.”
Trình Dao Dao nghe thấy giọng nói trách cứ, lập tức tủi thân nói: “Là anh muốn tôi xuống nước, tôi làm sao biết đá cuội trơn như vậy. Giày của tôi còn rơi mất…”
Trong lúc Trình Dao Dao kinh sợ, giày trong tay bay mất ra ngoài. Tạ Ba lau mặt, quay người đi vào dòng suối nhỏ giúp cô tìm giày. May mà cuối con suối có bèo ngăn lại, hai chiếc giày của Trình Dao Dao quấn ở bên trong cây bèo, không bị trôi đi.
Tạ Ba nhặt giày từ trong cây bèo, quỷ thần xui khiến, mở bàn tay so một chút. Dài bằng bàn tay hắn.
Tạ Ba đổ nước trong giày ra, phơi ở chỗ có ánh nắng mặt trời, sau đó đứng dậy, Trình Dao Dao đã chạy tới một bên kêu lên: “Mau nhìn, cây anh đào kia thật cao!”
Ở bên này dòng suối, cây anh đào lớn nghiêng nghiêng về một bên, trước mắt lập tức sáng lên. Đây là một sườn núi nhỏ không cao, giữa sườn núi mọc ra một gốc cây anh đào, thân cây to như cái chậu rửa mặt, đầu cành có từng chùm trái cây, giống như vô số hạt châu san hô. Rất nhiều chim tước vây quanh cây anh đào, líu ríu mổ anh đào.
Tạ Ba đi tới gần, bọn chúng vội nháo nhào mở cánh bay mất.
“Thật nhiều thật nhiều anh đào!” Trình Dao Dao hưng phấn ngửa đầu nhìn cây anh đào, còn vươn tay ra với, nhưng cây anh đào này quá cao.
Tạ Ba tháo dao phay ở trên lưng xuống, linh hoạt trèo lên cây. Vóc dáng hắn cao lớn, tay dài chân dài, trèo cây rất linh hoạt, đang quấn trên thân cây leo lên, không lâu sau bò tới chỗ cao.
Cành cây anh đào ở dưới chân hắn lung la lung lay, mấy quả anh đào rơi xuống đầu Trình Dao Dao.
Mặt mũi Trình Dao Dao trắng bệch, kêu lên: “Anh Tạ Ba, anh đừng trèo cao như vậy, rất nguy hiểm!”
Tạ Ba vươn tay tới chùm anh đào cao nhất, bẻ gãy, vứt xuống dưới.
Trình Dao Dao vội vươn tay đỡ được, một chùm anh đào thật to, sinh trưởng về phía ánh mặt trời, màu sắc đặc biệt đỏ. Trình Dao Dao không để ý tới anh đào, chỉ gọi Tạ Ba: “Anh xuống đi. Cao quá, tôi… tôi sợ…”
Ta Ba hình như đang cười, cũng có thể là không, quay người tiếp tục hái.
Trình Dao Dao kêu hai tiếng nữa, Tạ Ba thò người ra ngoài hái anh đào ở xa, cô cắn môi không dám lên tiếng nữa.
Cây cao như vậy, đừng ở dưới gốc nhìn lên, tâm tình đương nhiên không giống. Tạ Ba chỉ giẫm trượt một chút liền… Cô khẩn trương nhìn từng hành động của Tạ Ba, trái tim đập bang bang bang, hô hấp cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ quấy rầy Tạ Ba.
Tạ Ba hái liên tục bảy, tám chùm, anh đào chín trên cây hái xong, lúc này mới dừng tay, dọc theo thân cây nhảy xuống. Trong tay Tạ Ba còn cầm một tổ chim non, đưa tới trước mặt Trình Dao Dao, giọng nói hiếm khi vui vẻ: “Cô xem.”
Trình Dao Dao nhìn cũng không nhìn, hét lên: “Anh lần sau đừng trèo cao như vậy, làm tôi sợ muốn chết!”
Tạ Ba lau mồ hôi, nói: “Tôi thường xuyên trèo cây, không sao đâu.”
Khuôn mặt Trình Dao Dao lập tức sụp đổ. Lúc này Tạ Ba mới nhìn rõ, Trình Dao Dao giống như muốn khóc, khóe mắt đỏ đỏ.
Lòng bàn tay Tạ Ba lập tức đổ mồ hôi. Hắn lấy tay chà sát vào áo choàng ngắn, khóe mắt liếc thấy anh đào trên mặt đất, vội khom lưng xuống nhặt anh đào lên, đưa một đống lên trái cây tới trước mặt Trình Dao Dao, vẫn không đổi được một giọng nói ngọt ngào có lúm đồng tiền của cô.
Tạ Ba giống như làm sai chuyện gì, im lặng dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Trình Dao Dao.
Môi đỏ của Trình Dao Dao còn vểnh lên.
Hơn nửa ngày, trong lòng Tạ Ba cũng sáng ra chậm rãi nói: “Lần sau tôi… không trèo cây nữa.”
“Liên quan gì đến tôi?” Trình Dao Dao lẩm bẩm, lấy một quả anh đào cho vào miệng, lại nói: “Tổ chim anh cầm đâu? Nhanh cho tôi xem một chút.”
Tạ Ba đem tổ chim để ở một bên đưa cho Trình Dao Dao nhìn.
Tổ chim dùng nhánh cây mảnh bện thành vô cùng khéo léo, bên trong có ba trứng chim màu xanh nhạt nho nhỏ, đáng yêu đẹp đẽ. Trình Dao Dao lập tức cười: “Tiffany Blue! Thật đẹp!”
(Tiffany Blue: Tên gọi của màu phối này lần đầu tiên được xuất hiện vào năm trên quyển sách của Thương hiệu – BLUE BOOK và trở thành huyền thoại. Và năm màu TIFFANY đã trở thành màu sắc đặc trưng của từng chiếc hộp chứa sản phẩm trang sức kim cương của hãng.)
Cô duỗi tay muốn sờ, Tạ Ba tránh đi, nói: “Sờ lên trứng sẽ có mùi hơi người, chim lớn sẽ không ấp trứng.”
Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Không phải lấy trứng chim ăn sao?”
“…” Tạ Ba im lặng chớp mắt, nói: “Trứng chim này đã ấp một thời gian rồi, không ăn được.”
Trình Dao Dao ôm cánh tay nói: “Không ăn được anh lấy xuống làm gì?”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nheo lại, nốt ruồi dưới đáy mắt quyến rũ vô cùng, lúc không cười đẹp hung hăng vênh váo. Tạ Ba bị cô nhìn chằm chằm, đôi mắt rũ xuống, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Đẹp mắt… Cho cô xem một chút.”
Trình Dao Dao hừ một tiếng, nói: “Xem xong rồi anh trả về đi, chim mẹ trở về không tìm thấy tổ cùng con, sẽ liều mạng với anh.”
Tạ Ba ấp úng ừ một tiếng, thật sự trèo lên cây. Hắn trèo lên bằng một tay cũng vô cùng lưu loát, một cái tay cẩn thận tưng li từng tí ôm tổ chim, một chút cũng không để va chạm.
Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn hắn trèo lên cây, rón rén cất tổ chim lại, đột nhiên cô đè tay xuống ngực. Cái này… có chuyện gì xảy ra vậy?
Trình Dao Dao để chân trần chạy xung quanh sườn núi tìm đồ. Dốc núi này quả thực là bảo tàng, ngoại trừ một gốc cây anh đào, còn có mấy cây mơ, quả màu đỏ nhạt hoặc màu xanh.
Nghĩ đến thức ăn của Tạ Ba là quả mơ, tinh thần Trình Dao Dao tỉnh táo, bỏ hộp cơm ra bắt đầu hái mơ.
Tạ Ba nhắc nhở cô: “Quả này rất chua.”
Trình Dao Dao chọn quả mơ to sạch hái, cẩn thận đặt ở trong hộp cơm, không ngẩng đầu lên nói: “Không sợ chua, đến mai tôi làm đồ ăn ngon cho anh.”
Tạ Ba tùy cô, bản thân ở chỗ bóng râm tìm nấm.
Chùm mơ mọc gai nhỏ mềm, ngón tay nhẹ bẻ gai xuống, lực hơi nặng sẽ bóp nát quả mơ chảy ra nước. Những cây mơ này là hoang dại, không giống cây mơ ở kiếp trước đỏ biến thành đen, là màu đỏ nhàn nhạt, còn có nửa xanh nửa đỏ, sờ tương đối rắn chắc.
Hái một quả màu đỏ nhạt cho vào miệng, nước chua tràn đầy khoang miệng, một lát sau mới ngọt, làm cả mồm toàn nước miếng, cũng không chua như tưởng tượng.
Tạ Ba hái nấm gà sưới sườn núi, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao nhăn lại thành một nắm, nói: “Cô muốn ăn, phía sau núi đầu thôn tây có một cây Đông Khôi ngọt.”
Trình Dao Dao hứng thú: “Đông khôi? Trong thôn có loại tốt như vậy sao?”
Đông Khôi là cây mơ chi vương, cái cây này đầu lớn thịt dày, cảm giác lớn nhỏ không thể so sánh với cây mơ khác. Trình Dao Dao lúc trước thích ăn mứt hoa quả lâu năm, nó là bí phương làm mơ, cứ dùng cây mơ Đông khôi làm, thịt dày, không giống cây mơ thông thường làm mứt không cằn.
Tạ Ba ừ một tiếng, chỉ nói: “Cô muốn ăn?”
Trình Dao Dao chỉ vào ánh mắt mình: “Anh nhìn ánh mắt của tôi xem.”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao rất đẹp, lông mi dày đặc xen lẫn cong lên, che đậy nước mùa thu trong mắt, làm cho người ta cảm thấy ảo giác đa tình, nốt ruồi dưới đuôi mắt mê mẩn. Bị đôi mắt kia nhìn qua, lòng Tạ Ba rung động, từ sau lưng đến bàn tay đều đổ mồ hôi: “Sao, làm sao?”
“Thực ngốc.” Trình Dao Dao lặng yên không được đáp lại, chỉ vào ánh mắt của mình: “Anh nhìn ánh mắt của tôi, viết đầy chữ muốn ăn!”
“…” Tạ Ba nhấp môi, quay đầu nói: “Ngày mai mang cho cô.”
Trình Dao Dao mong chờ cây mơ Đông khởi, trên tay cũng không ngừng hái cây mơ dại. Cây mơ vừa mới vào mùa, không bao lâu liền hái tràn đầy hộp cơm. Trình Dao Dao lại đệm cây cỏ mềm mại bên trong túi vải, để một đống quả anh đào xuống, tràn đầy hơn nửa túi. Còn lại đặt ở trong giỏ của Tạ Ba, mang về cho người nhà hắn ăn.
Còn lại ít anh đào và mơ chứa không nổi, Trình Dao Dao quyết định ăn xong rồi đi. Hai người ngồi xếp bằng trên đồng cỏ, anh một quả tôi một quả ăn, hiếm khi mở ra máy hát.
Trình Dao Dao là lần đầu tiên nghe được người nhà của hắn từ trong miệng hắn. Lúc nói về bà nội và em gái, trên gương mặt lạnh nhạt của hắn hiện ra mấy phần mềm mại: “Anh đào bổ tỳ vị, thích hợp để bà nội tôi ăn.”
Trình Dao Dao hỏi: “Thân thể của bà anh không tốt sao? Là bệnh gì?”
“Năm đó… bị bệnh, là do tỳ vị suy yếu và tật ho.” Tạ Ba nhàn nhạt kể chuyện năm đó, chỉ là nắm đấm không tự giác nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi, thật sự là hết chuyện để nói. Cô vội vàng đổi chủ đề, nói: “Anh còn một em gái đúng không? Sao em ấy không ra đồng làm việc?”
Tạ Ba nhắc đến em gái, giọng nói dịu dàng xuống: “Thân thể từ nhỏ yếu ớt, lá gan cũng nhỏ, không thường ra khỏi cửa.”
Trình Dao Dao mút hạt mơ, nếm ra vị chua sót. Trong sách viết qua, em gái Tạ Ba – Tạ Phi cũng là một tiểu mỹ nhân, là một đóa bạch liên hoa nhỏ mềm mại, bởi vì dáng người xinh đẹp nhưng xuất thân lại không tốt, Tạ Ba chưa từng cho cô đi ra ngoài, vẫn luôn gắt gao che chở. Về sau có nữ chính trong sách che chở, cầm lấy kịch bản của nữ chính sủng văn.
Nghĩ đến Tạ Phi, không khỏi nghĩ đến nữ chính trong sách, nghĩ đến nữ chính trong sách, quả mơ trong miệng chua bốc lên.
Trình Dao Dao giơ tay lên, một hạt mơ nện vào đầu Tạ Ba.
Tạ Ba: “?”
Trình Dao Dao lau tay phần phật đứng lên: “Ăn no rồi, tôi muốn về nhà!”