Dịch: Trâu lười
Trình Dao Dao nói khóc liền khóc, nước mắt cô rơi ào ào xuống: "Tôi thật sự bị dọa chết rồi... Sao các người bỏ tôi lại một mình chạy đi, tôi lạc đường, đi rất lâu, rất lâu..."
Trình Dao Dao có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, mọi người nhìn quen bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của cô, lúc này sắc mặt cô tái nhợt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, cô khóc rất đáng thương, mọi người nhất thời bối rối.
Nhóm nam thanh niên trí thức lên tiếng dỗ dành: "Dao Dao cô đừng khóc, cô làm sao vậy?"
"Cô chịu uất ức gì, mau nói cho chúng tôi biết!"
Bàn tay Trình Nặc Nặc bị Trình Dao Dao âm thầm bóp đau nhức, sắc mặt cô cứng đờ, cô thử rút về nhưng lại bị siết chặt hơn. Cô nhịn đau nói: "Chị Dao Dao, chị đang nói cái gì vậy?"
Trình Dao Dao bóp tay Trình Nặc Nặc không thả, trên mặt khóc lóc tủi thân: "Chúng ta cùng nhau đi lên núi hái nấm, không phải em nói trong khe núi kia có nấm sao? Chị hái được một vòng trở về không thấy em đâu nữa. Em có biết trên núi có bao nhiêu thứ dọa người không? Hu hu hu..."
Lời này vừa nói xong, Trình Nặc Nặc biến sắc, sắc mặt của đám người cũng dị thường nhìn về phía Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc vô tội nói: "Chị Dao Dao, có phải chị phát sốt nói mê sảng rồi không? Rõ ràng chúng ta cùng đi hái măng, kết quả vừa quay đầu chị đã không thấy đâu."
Bên nào cũng cho rằng mình phải.
Đại đội trưởng cau mày nói: "Thanh niên trí thức tiểu Trình, không phải cô nói thanh niên trí thức Trình chạy trốn sao? Đây là chuyện gì?"
"Tôi... thật sự ..." Trong lòng Trình Nặc Nặc cũng mờ mịt. Kịch bản này khác hẳn những gì cô biết, sao Trình Dao Dao lại ở trên núi được người cứu ra, còn thông minh quay ra cắn mình một cái?
Trình Nặc Nặc phản ứng cũng nhanh, đáy mắt rất nhanh tràn đầy nước mắt, cô tủi thân nhẫn nhịn nói: "Đúng, là tôi không tốt, chị Dao Dao không chạy trốn, nhất định là chị Dao Dao không cẩn thận lạc đường, là tôi hiểu nhầm..."
Thẩm Yến đau lòng nhìn Trình Nặc Nặc tựa như con thỏ nhỏ, hắn giải vây: "Nặc Nặc, em không cần phải che giấu thay cô ấy. Chúng ta thường hay đến khe núi kia, sao lại lạc đường được?"
Tốt lắm đồ cặn bã nhà anh! Trình Dao Dao nhìn về phía Thẩm Yến, cặp mắt hoa đào mông lung, tủi thân và thất vọng lớn, nốt ruồi cạnh khóe mắt nổi bật làm lòng Thẩm Yến nặng nề.
Lúc trước Trình Dao Dao đẹp thì đẹp nhưng chưa từng có dạng vẻ phong tình sống động như vậy?
Trình Dao Dao thoáng nhìn rồi ngừng lại, cô cắn môi nói: "Trời mưa to, tôi vốn không phân rõ đông tây nam bắc, sau đó... Sau đó còn bị lợn rừng đuổi theo. Nếu không phải anh thợ săn xuất hiện, hôm nay tôi đã không còn mạng!"
Một câu "Anh thợ săn" nói ra, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau. Người nào không biết Trình Dao Dao mắt cao hơn đầu, xem thường nhất những người nông dân này.
Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân bị cướp đi, một câu "Anh thợ săn" ngọt lịm, đừng nói nhóm nam thanh niên trí thức, ngay cả Thẩm Yến cũng nổi lên vị chua.
Đại đội trưởng nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh cầu xử lý lợn rừng.
Phần lớn thôn dân ở xung quanh người thân. Người trong thôn chạy theo tới tìm người, hiện tại thấy Trình Dao Dao hoàn hảo không chút tổn hại trở về, họ tự giác rời đi. Thứ nhất, nhóm thanh niên trí thức và các thôn dân có quan hệ không tốt, việc Trình Dao Dao chạy trốn họ không tiện can thiệp. Thứ hai, thịt lợn thật sự hấp dẫn, đầu năm nay trong bụng mọi người dều thiếu chất béo, nhìn con lợn kia xem, ánh mắt họ hâm mộ muốn nhỏ máu.
Lợn rừng lớn như vậy, có thể nặng đến - cân, tiểu tử này thật giỏi!
Đại đội trưởng kêu lên: " Tạ Tam, cháu tới đây một chút."
Thợ săn trẻ tuổi đang mổ nội tạng lợn rừng, hắn nghe vậy thì đứng lên, thân hình cao lớn so với nhóm thanh niên trí thức phương bắc tới không thua kém chút nào.
Đại đội trưởng Lâm Đại Phú chắp tay sau lưng uy nghiêm hỏi: "Tạ Tam, lời thanh niên trí thức Trình và thanh niên trí thức tiểu Trình nói cháu cũng nghe thấy được. Cháu tìm thấy thanh niên trí thức Trình ở đâu? Ai nói thật?"
Trình Dao Dao ngạt thở.
Tạ Tam!
Đây không phải là nam thứ trong sách, đại lão tương lai hại chết nguyên chủ sao! Trình Dao Dao hoảng hốt nhìn gương mặt hung ác nham hiểm và đôi tay đẫm máu của hắn, cả người cô run rẩy.
Trình Nặc Nặc cũng nhìn chằm chằm Tạ Tam, cô nói nhẹ nhàng: "Tạ Tam, cảm ơn anh đã cứu chị Dao Dao. Anh tìm thấy chị ấy ở đâu?"
Tạ Tam bị đám người nhìn chăm chú.
Đuôi mắt hẹp dài của hắn đảo qua Trình Dao Dao đứng ở giữa đám người, quần áo của cô ướt nhẹp cọ sát vào người, đường cong cơ thể lộ ra, áo choàng ngắn cũng che không nổi, ánh mắt nóng bỏng của đám đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm, thật sự không khéo léo.
Lúc này cô dùng đôi mắt câu người kia nhìn mình chằm chằm, giống như... giống như đang làm nũng.
Sớm biết sợ cần gì phải chạy trốn.
Thấy hắn không lên tiếng, trong lòng Trình Dao Dao lau vệt mồ hôi, trông mong nhìn hắn. Nguyên tác trong sách Tạ Tam rất ghét nguyên chủ, hắn có thể không...
Đại đội trưởng hỏi lại một lần: "Cháu cứ ăn ngay nói thật, không có chuyện gì!"
Ánh mắt mọi người đều tụ tập lại trên người Tạ Tam.
Mặt Tạ Tam lạnh nhạt, hắn mở miệng nói: "Ở rừng già trong khe núi. Cô ấy bị lợn rừng dọa sợ, cháu thuận tiện dẫn cô ấy về."
Hắn tích chữ như vàng, không đề cập tới việc hắn cứu được Trình Dao Dao từ trong miệng lợn rừng, ngược lại chứng minh cho câu của Trình Dao Dao. Lòng Trình Dao Dao nhẹ nhàng trở về chỗ cũ.
Nhóm thanh niên trí thức thảo luận ầm ầm, ánh mắt dị thường nhao nhao bắn về phía Trình Nặc Nặc.
Nữ thanh niên trí thức tết tóc bím chất vấn: " Trình Nặc Nặc, không phải cô nói Trình Dao Dao thừa dịp đi hái nấm cùng cô bỏ cô lại rồi trốn sao?"
"Tôi... Là tôi không tốt. Tôi không thấy chị Dao Dao đâu, tôi còn tưởng chị ấy lại giống hai lần trước muốn về nhà, là tôi không tốt. »
Nước mắt Trình Nặc Nặc rơi liên tục, cô cố gắng xin lỗi : « Đều tại tôi gây hiểu lầm ! »
Trình Dao Dao không để ý đến cô ta, cô quay đầu tức giận nói với nhóm thanh niên trí thức: « Vậy sao các người cũng không đến tìm tôi ? Một mình tôi bị bỏ rơi trên núi, các người biết rõ trên núi có sói ! »
Trình Dao Dao cùng em kế đấu trí đấu dũng nhiều năm như vậy, am hiểu sâu sắc làm sao khóc làm sao hùng biện mới có thể làm đám người đồng tình.
Cô khóc lóc kể lể vài câu, cô học theo bộ dáng kiêu căng của nguyên chủ hầm hừ chỉ vào đám người nói : « Thật ra các người đều cho là tôi trốn, không ai tới tìm tôi ! Tôi suýt nữa bị chó sói ăn rồi! »
Nhóm nam thanh niên trí thức thấy cô khóc lòng đều tan chảy, họ vội vàng chỉ lên trời thề mình tuyệt đối không có. Bọn hắn đến buổi trưa mới biết Trình Dao Dao chạy trốn, sau đó lập tức dầm mưa đi tìm người!
Trình Dao Dao lại tức giận: "Chúng ta là thanh niên trí thức cùng nhau xuống nông thôn, tôi mất tích lâu như vậy, đừng nói các người mới phát hiện ! »
Có thôn dân lập tức nói : « Đúng rồi ! Các người phải đến nói với chúng ta sớm hơn, như vậy cũng sẽ không như bây giờ, mãi mới tìm được người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao xử lý ! »
Sắc mặt nhóm nữ thanh niên trí thức đỏ bừng, họ kêu oan: « Chuyện cô bỏ đi chúng tôi cũng không biết ! Sáng nay cô cùng Trình Nặc Nặc đi ra ngoài đều không có trở về, đến giữa trưa lúc ăn cơm không thấy cô trở về, chúng tôi đề ra nghi vấn thì Trình Nặc Nặc mới nói cô chạy trốn... Đúng không? Trình Nặc Nặc, có phải hay không cô nói đi ! »
Nồi lại vung trở lại trên thân Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc xám xịt đứng một bên. Cô không giải thích được ! Bởi vì sáng nay chính Trình Nặc Nặc chỉ điểm nguyên chủ sau núi có đường tắt có thể trốn, còn tự mình đưa Trình Dao Dao lên núi.
Cô vốn dĩ có thể chờ lúc Trình Dao Dao vào núi, lập tức nói chuyện chuyện Trình Dao Dao chạy trốn cho đám người biết. Nhưng xuất phát từ tư tâm kéo tới giờ cơm trưa mới nói — Trình Nặc Nặc không trông cậy vào đứa ngu này có thể đi ra ngoài. Nghe thôn dân nói qua trên núi có dã thú, chỉ cần kéo nửa ngày, Trình Dao Dao ở trong núi đụng tới con lợn rừng hay sói hoang, không chết cũng tàn phế, cũng không lưu lại sơ hở !
Ánh mắt khinh bỉ cùng chỉ trỏ của đám người rơi vào trên người giống hệt lúc trước. Cô rất vất vả mới tạo lên hình tượng người tốt nhân duyên tốt, cứ như vậy bị Trình Dao Dao tùy tiện đánh nát.
Trình Nặc Nặc điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Thẩm Yến, chỉ cần lưu lại Thẩm Yến, Trình Dao Dao vẫn là bại tướng dưới tay cô !
Ánh mắt Thẩm Yến phức tạp tránh đi ánh mắt Trình Nặc Nặc. Trình Dao Dao là một người xinh đẹp ngu xuẩn, không thể bịa được lời nói dối này. Nhưng sao Nặc Nặc của hắn lại nói dối ?
Đại đội trưởng dựng râu trừng mắt quát : « Quả thực càn quấy mà ! Người trong thôn bận rộn cả ngày còn phải theo mấy cô cậu tìm người dưới mưa ! Chuyện này tôi nhất định phải báo cáo lên trên ! »
Báo cáo ? Chuyện này nếu báo báo, tiền đồ của cô sẽ bị phá hủy !
Trình Nặc Nặc cắn chặt hàm răng. Không, cô sẽ không để mình trở lại hoàn cảnh mặc người xem thường, coi khinh.
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc khóc to : « Chuyện này đều do tôi không tốt... Đều là lỗi của tôi, là tôi suýt nữa hại chị Dao Dao, chuyện này không liên quan đến chị Dao Dao, cũng không liên quan đến nhóm thanh niên trí thức. Phạt một mình tôi được rồi. »
Vẻ mặt mọi người xem thường.
Trình Nặc Nặc tiếp tục nói : « Tôi không xứng làm tiếp ở nhà ăn. Tôi xin nghỉ làm ở nhà ăn, tôi sẽ xuống đất làm việc cùng mọi người. »
Theo thanh âm của Trình Nặc Nặc rơi xuống, bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
Trình Dao Dao chậm rãi nhướn mày, cô phát giác được theo lời Trình Nặc Nặc, đại đội trưởng vốn đang phẫn nộ đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như... kiêng kị cái gì đó.
Những thôn dân khác mở miệng trước : « Như vậy sao được ? Thanh niên trí thức tiểu Trình, mấy ngày nay ăn cơm cô làm, chúng tôi đều có thêm sức lực. »
« Đúng vậy, cô cũng không thể bỏ gánh a ! »
Trình Nặc Nặc kiên định nói : « Không, chuyện hôm nay đều do tôi sơ ý chủ quan, kém chút hại chị Dao Dao. Tôi xuống đất cùng tất cả mọi người làm việc, mà phải làm công việc nặng nhọc nhất để tỏ rõ quyết tâm của tôi. »
Đám người thống nhất giữ lại. Đại đội trưởng nhẫn nhịn nửa ngày, ông vung tay lên đánh gãy đám người ồn ào: « Được rồi ! Chuyện này cô có lỗi, cũng do lá gan Trình Dao Dao quá lớn. Bắt đầu từ hôm nay không cho phép nhóm thanh niên trí thức đơn độc lên núi, đi ra ngoài phải kết bạn báo cáo ! Nếu còn có lần sau nữa sẽ nghiêm trị không tha ! »
Lời này đánh cái đại bản, tức là công nhận Trình Nặc Nặc « sơ ý chủ quan », cũng bác bỏ thỉnh cầu của Trình Nặc Nặc. Mà Trình Dao Dao suýt nữa mất mạng, lại không ai quản.
Không chỉ có đại đội trưởng chuyển biến, ngay cả thôn dân và nhóm trí thức vừa rồi la hét muốn thay Trình Dao Dao đòi công đạo cũng mất thanh âm.
Lúc này Thẩm Yến mới mở miệng : « Nặc Nặc trước khi ra cửa nấu một nồi canh gừng cho thêm đường. Nơi này gần chỗ nhóm thanh niên trí thức, mọi người đến uống một chén xua lạnh ? »
Đại đội trưởng gật đầu : « Được, mọi người vất vả rồi, vậy thì uống một chén. »
Thẩm Yến quay đầu nhìn Trình Dao Dao nói : « Dao Dao dầm mưa cũng phải tranh thủ thời gian uống một bát tránh bị cảm. »
Thay Trình Nặc Nặc giải vây, lại tới ổn định Trình Dao Dao, sợ cô không buông tha. Nếu nguyên chủ nghe được câu quan tâm này của Thẩm Yến, sợ không thể không có một màn quỳ liếm.
Trình Dao Dao cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, thật sự không lên tiếng.
Thẩm Yến bị cô liếc mắt mềm nhũn cả người. Quả nhiên Trình Dao Dao vẫn là Trình Dao Dao, mình nói một câu lập tức làm cô ngoan ngoãn nghe lời. Thẩm Yến chỉ huy người đi bê canh gừng, bóng lưng lộ ra vẻ đắc ý.
Trình Nặc Nặc vẫn sợ hãi đứng tại chỗ, bả vai còn run rẩy. Có thôn dân vừa nói vừa cười với cô coi như chuyện phát sinh vừa rồi hoàn toàn không đề cập đến nữa.
Trình Dao Dao líu lưỡi, cô nghĩ ngợi một lúc, Trình Nặc Nặc làm đồ ăn ngon đến mức nào mà có thể nắm chặt người trong một thôn ?