Editor: Trâu lười Trình Nặc Nặc gần như thành kính rửa sạch cái gối, san bằng gai, mang trở về phòng.
Mặt Trình Dao Dao đã rửa sạch. Vết thương bất ngờ dài ,cm xẹt qua má phải, lộ ra da thịt giống như cây bị bóc vỏ, dữ tợn chói mắt. Gai tre đâm thô ráp, lúc cô nằm xuống nghiêng cào vào da thịt, chỉ một chút nữa liền đâm vào mắt.
Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút xíu.
Vụng trộm, phát ra tiếng thở dài đáng tiếc.
Cô vẫn đẹp. Vết sẹo kia chỉ là khuyết điểm nhỏ của cô, bởi vì khuyết điểm đó, ngược lại làm cô từ người cao không thể với tới, đổi thành rung động lòng người.
Không biết những người khác nghĩ như thế nào, Trình Dao Dao cảm thấy trời cũng sắp sụp xuống. Trên mặt cô mọc một nốt mụn đều không nhịn được, huống chi là một vết sẹo như này.
Toàn thân Trình Dao Dao phát run, bờ môi trắng bệch, Hàn Nhân liên tục nắm chặt tay cô cũng không làm nên chuyện gì.
Chỗ thanh niên trí thức cũng không có thuốc, chỉ có duy nhất một bình thuốc đỏ trị trăm vết thương, nhóm thanh niên trí thức sứt đầu rách da đều dùng cái này. Trình Dao Dao kiên quyết không chịu bôi, thuốc đỏ kia mỗi ngày qua tay không biết bao nhiêu người, cũng không biết có thể làm vết thương nhiễm vi khuẩn hay không.
Đêm khuya nhóm nam thanh niên trí thức đi đập cửa, mời bác sĩ duy nhất trong thôn là Lão Lâm Đầu đi chân đất tới. Lão Lâm Đầu cầm túi thuốc của mình thở không ra hơi chạy đến, suýt chút tức chết.
“Còn tưởng cào rách thành dạng gì! Vết rách nhỏ như vậy gọi tôi đến làm gì!”
Thẩm Yến nghe vậy, nói: “Nói như vậy sẽ không lưu lại sẹo nữa?”
Lão Lâm Đầu quan sát Trình Dao Dao một chút, dưới ánh đèn Trình Dao Dao khóc như mưa, xinh đẹp bức người, đáng tiếc vết sẹo trên mặt vô cùng chói mắt, chậc chậc nói: “Không lưu lại sẹo là không thể, da cô trắng như vậy, ít nhiều sẽ còn chút.”
Trình Dao Dao gào khóc, nhóm nam thanh niên trí thức vây quanh lão Lâm la lên: “Như vậy sao được! Ngài tranh thủ thời gian kê chút thuốc!”
Một câu của Lão Lâm Đầu dọa Trình Dao Dao khóc, mình cũng không tiện, tranh thủ thời gian kê thuốc trừ độc mọc da mới, rồi tự mình trở về.
Lão Lâm Đầu chính là thầy lang nông thôn, thuốc lưu lại đều phơi đen như mực, nhìn thế nào cũng không sạch sẽ, những người khác cũng không dám cho Trình Dao Dao dùng.
Thẩm Yến nói: “Đi, tôi đi nhà đại đội trưởng mượn xe đạp, đưa Dao Dao vào thành khám bác sĩ.”
Trương Hiểu Phong khuyên nhủ: “Giờ này anh đi xe đạp vào thành quá nguy hiểm, vẫn đợi sáng mai đi.”
Mọi người lại an ủi Trình Dao Dao một lúc, rồi trở về phòng riêng đi ngủ. Thẩm Yến thấp giọng nói với Trình Nặc Nặc: “Em đi theo anh.”
Trình Nặc Nặc có chút mừng rỡ nhìn hắn: “A Yến, sao vậy?”
“Có phải em làm không?” Thẩm Yến mở miệng chính là chất vấn.
Trình Nặc Nặc trợn mắt vô tội nói: “Em làm cái gì?”
Thẩm Yến tức giận nói: “Còn giả ngu! Mặt Dao Dao, đến cùng có phải em làm hay không?
“A Yến, sao anh lại cảm thấy là em?”
Trình Nặc Nặc cả kinh nói, nước mắt chảy lăn xuống: “Coi như em có tư tâm, đem bánh cao lương ở nhà ăn cho anh, cũng không có nghĩa em hư hỏng như vậy, xấu đến mức hại chị ruột mình!”
“Em còn mặt mũi nói cái này!” Thẩm Yến nghĩ tới hai cái bánh cao lương kia, trên mặt nóng lên. Hắn không thiếu ngụm lương thực kia, hắn nghĩ là Trình Nặc Nặc bỏ tiền túi của mình làm nhiều bánh cao lương cho hắn. Hắn làm sao cũng không nghĩ Trình Nặc Nặc tham ô món lợi nhỏ như vậy, thế mà tham ô lương thực ở nhà ăn cho mình! Mỗi ngày hắn ăn nhiều hơn hai cái bánh cao lương, là đã chiếm một phần lương thực của cô gái nhỏ!
Trình Nặc Nặc khóc nước mắt rơi như mưa nói: “Cho dù anh nhận định là em làm. Nhưng cả ngày hôm nay e đi cùng với anh, em… em tìm thời gian nào hại chị Dao Dao?”
“…” Thẩm Yến ho khan một tiếng. Hôm nay Trình Nặc Nặc mềm giọng quấn hắn, hắn nhịn không được, đi theo cô ra ngoài quấn lấy nhau. Xem thời gian, Trình Nặc Nặc hoàn toàn không có khả năng động tay động chân.
Da thịt gần đây của Trình Nặc Nặc trắng nuột hơn nhiều, khóc như mưa, là bộ dáng Thẩm Yến không cách nào kháng cự. Giọng nói Thẩm Yến mềm nhũn: “Thật xin lỗi, là anh hiểu lầm em.”
Trình Nặc Nặc thuận thế tựa vào trong ngực hắn: “Chỉ cần A Yến đừng rời ra em, em chịu bao nhiêu oan ức đều nguyện ý.”
Vào lúc ban đêm, Trình Dao Dao nằm trên giường không ngủ được. Toàn thân cô từ trên xuống dưới đều đau nhức khó chịu, ngực giống như có một đám lửa đốt, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong thay phiên chăm sóc cô, đút cô uống rất nhiều nước, lại lấy khăn lông vắt ướt lau người cho cô, toàn thân Trình Dao Dao vẫn nóng như lửa.
Bát nước để bên môi, chất lỏng ấm áp rót vào, Trình Dao Dao không kịp chờ uống từng ngụm từng ngụm, lại đột nhiên buồn nôn. Nước ngọt đến phát khổ, cổ họng đang nóng bỏng khó chịu càng thêm đau đớn: “Khục khục…”
Thanh âm Trình Dao Dao yếu ớt, Hàn Nhân vội vàng nói: “Dao Dao, đây là nước đường đỏ Trình Nặc Nặc đặc biệt làm cho cô, cô nhanh uống nhiều một chút!”
Trình Dao Dao há miệng muốn nói không uống, càng nhiều nước vào cổ họng, làm Trình Dao Dao ho khan, yết hầu vốn đang cháy bỏng càng gian nan, lại không phát ra âm thanh nào, mê man ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Trình Dao Dao được đưa vào bệnh viện huyện thành. Lúc này tinh thần Trình Dao Dao tốt chút, trên người cũng không nóng. Mái tóc dài của cô buộc ở sau gáy, lộ ra vết thương đỏ tươi bên má phải.
Nhắc tới vết sẹo dữ tợn đáng sợ, chỉ vì nó rơi trên mặt Trình Dao Dao, nếu rơi trên mặt người khác, một vết thương nhỏ như vậy căn bản không tính là tổn thương, càng đừng đề cập đặc biệt chạy vào bệnh viện huyện thành khám.
Nữ bác sĩ trung niên đeo khẩu trang trắng mắng: “Vết thương nhỏ như vậy, lấy cồn-i-ốt trừ độc là được rồi! Nhiều người chờ xếp hàng khám bệnh đâu, thật sự là thêm phiền!”
Hàn Nhân suýt chút ầm ĩ với bà ta, Trương Hiểu Phong vội kéo cô, nói với bác sĩ: “Nhưng đêm qua nhiệt độ cơ thể của cô ấy rất nóng, giống như bốc cháy.”
Nữ bác sĩ ném một cây nhiệt kế cho Trình Dao Dao, đo xong nhìn lên: “Nhiệt độ cơ thể độ, sốt nhẹ mà thôi.”
“Chuyện gì xảy ra a? Đêm qua rõ ràng rất nóng.” Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong hỏi Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cũng không biết. Đêm qua cô thật sự khó chịu, trên người nóng giống như muốn bốc cháy.
Nữ bác sĩ cuối cùng giúp Trình Dao Dao trừ độc tiêu tan vết thương, kê cho Trình Dao Dao một viên thuốc tiêu viêm. Đầu năm nay thuốc khan hiếm, một viên thuốc tiêu viêm vẫn cần hai cân phiếu lương đổi lấy.
Vết thương của Trình Dao Dao không cần nằm trong viện, một đám người ngựa không dừng vó quay lại trong thôn, lúc đầu Trình Dao Dao không thoải mái, chịu đựng mặt trời nóng bức, xóc nảy trở về thôn, trên đường nôn một lần, về đến ký túc xá lại mê man nằm xuống.
Mấy ngày nay là ngày mùa, nhóm thanh niên trí thức đều phải đi làm việc, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỗi ngày thay phiên trở về đưa cơm cho Trình Dao Dao.
Lúc đầu Trình Dao Dao còn tốt, về sau vết thương sưng đỏ, dần dần sinh mủ.
Chuyện lần này nghiêm trọng rồi. Lâm Đại Phú cùng bí thứ chi bộ thôn đều đến thăm Trình Dao Dao, vợ bí thư chi bộ Vương Thúy Bình nhớ kỹ túi sữa bột tốt kia, còn đặc biệt làm canh rau sam đưa đến cho Trình Dao Dao, nói là tiêu sưng hóa ứ.
Chờ nhìn thấy mặt Trình Dao Dao, thẳng thắn lắc đầu với Lâm Đại Phú và bí thư chi bộ: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy bị hủy!”
Bí thư chi bộ nói: “Người không có việc gì liền cảm ơn trời đất! Còn quan tâm mặt đẹp hay không.”
Vương Thúy Bình lắc đầu. Bọn họ không phải phụ nữ, không biết được mặt vô cùng trọng yếu đối với phụ nữ, huống chi là một người đẹp như vậy.
Chuyện mặt mày hốc hác của Trình Dao Dao truyền ra trong thôn.
Khi đó Tạ Ba đang trên đường đi làm việc.
Từ ngày hái nấm đó đến nay, Tạ Ba không nhìn thấy Trình Dao Dao. Ngày hôm sau đi làm việc hắn đợi ở giao lộ đợi rất lâu, Trình Dao Dao đều không tới, hắn coi là Trình Dao Dao đơn thuần bực bội, liền tự mình đi làm việc.
Về sau nghe Lâm Đại Phú nói, thân thể Trình Dao Dao không thoải mái, muốn nghỉ ngơi hai ngày.
Cho tới hôm nay, lúc đi làm hắn nghe thấy hai người nhiều chuyện trong thôn đang nói: “Tôi đã nói rồi, khuôn mặt giống như yêu tinh, cũng không phải là người thôn Điềm Thủy chúng ta nên có.”
“Tôi nghe nhà bí thư chi bộ nói, một vết sẹo thật dài trên mặt, đều sinh mủ, mặt sưng lên nửa bên, trời nóng như vậy còn không nát sao?”
“Lúc trước cha chồng tôi chính là ở trời nóng như vậy, thời điểm lên núi đốn củi té bị thương chân, về sau sinh mủ đã mất rồi, chậc chậc.”
…
Bên tai Tạ Ba ầm vang rung động, trước mặt hiện ra một gương mặt trắng ngư ngọc, da trắng môi đỏ mắt hoa đào, đáy mắt có một nốt ruồi lệ vô cùng đẹp.
Một người mềm yếu như thế bị thương ở mặt, sẽ có tâm tình như thế nào. Chỉ suy nghĩ một chút, liền làm trái tim hắn co rút đau đớn, khó chịu.
Rõ ràng là thời điểm làm việc, Tạ Ba bỗng nhiên về đến nhà, vào trong phòng bắt đầu lục tung, mang theo một trận loảng xoảng vang động, không biết đang tìm cái gì.
Tạ Ba từ trước tới nay trầm ổn yên tĩnh, ở bên ngoài chịu bắt nạt lớn thế nào cũng không ở trước mặt người nhà lộ ra nửa phần, hành động thất thường này làm em gái Tạ Phi dọa sợ.
Tạ Phi năm nay vẫn chưa qua tuổi, vẫn là bộ dáng trẻ con: “Anh, anh đang tìm gì vậy?”
Tạ Ba không nói lời nào, kéo một cái tủ đựng thuốc đẩy ra, ào ào đổ đầy đất.
Tạ Phi quay người chạy về phía phòng bếp, gọi: “Bà nội, bà nhanh đi xem anh đi, anh ấy không biết làm sao!”
Bà Tạ vứt cái nồi xuống vào nhà, thấy Tạ Ba lật thành một đống hỗn độn, nói: “Chiêu ca nhi, sao bỗng nhiên trở về rồi? Chiêu ca nhi, cháu… khụ khụ khụ…”
Bà Tạ gấp đến ho khan. Lúc này Tạ Ba mỗi dừng lại động tác, miệng lớn thở phì phò: “Cháu tìm đồ.”
Tạ Phi giúp bà Tạ vuốt ngực, chờ bà bình phục lại, mới chậm rãi nói: “Cháu muốn tìm đồ gì nói với bà nội, nhìn cháu gấp gáp gân xanh nổi lên cả rồi, là thứ gì quan trọng sao?”
“Sừng tê.” Tạ Ba nói.
Sắc mặt bà Tạ thay đổi.
(Sừng tê: Sừng tê giác – vị thuốc Đông y.)
Tạ Phi nhìn bà Tạ rồi nhìn anh trai, hiếu kỳ nói: “Sừng tê là cái gì?”
“Tiểu Phi, cháu đi phòng bếp trông lửa đi.” Bà Tạ trầm giọng nói.
Ánh mắt nai con của Tạ Phi hiếu kỳ, vẫn nghe lời đi.
Bà Tạ đóng cửa phòng lại, nhìn Tạ Ba nói: “Cháu muốn sừng tê làm gì?”
Tạ Ba nói: “ Chữa thương.”
Bà Tạ hỏi lại: “Chữa vết thương cho ai?”
Tạ Ba rũ mắt, khóe môi quật cường mím chặt, bày ra dáng vẻ bà Tạ quen thuộc nhất, hắn không muốn nói không ai cạy miệng hắn được.
Bà Tạ tức giận lấy cái chổi lông gà ở bên cạnh.
Tạ Ba nhíu mày lại nhưng không có nhăn, còn nói: “Bà nội, cẩn thận tay bị thương.”
Bà Tạ tức phát run, cháu trai đau lòng, đánh cũng không đánh nổi: “Sừng tê là đồ quý giá bao nhiêu, lúc trước bà lấy đồ cổ tranh chữ mà ông nội lưu giữ đều đập đốt hết đi, cũng không bỏ được cái này! Năm đó cháu lên núi bị sói cào nát bả vai, cũng dựa vào nó sống sót. Cháu đem nó cho người khác, về sau cháu lên núi bị thương nữa, làm sao bây giờ?”
Mắt Tạ Ba nháy cũng không nháy: “Vậy cháu cũng chịu!”
“Cháu…Cái loại cứng đầu này!” Bà Tạ cầm chổi lông gà quất nặng vào vai Tạ Ba.
Tạ Phi ghé vào cửa phòng bếp, thấp thỏm nghe góc tường. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh trai làm bà nội tức giận, cũng là lần đầu tiên thấy bà nội tức giận như vậy, cô không biết mình có nên đi khuyên nhủ hay không.
Đúng lúc này, bà Tạ tiến vào. Tạ Phi tranh thủ thời gian chạy đến trước bếp lò làm bộ nhóm lửa.
Bà Tạ nhặt cái nồi lên, nói: “Đi vào phòng bà, đem đồ vật màu đen trong hộp đựng kim khâu đưa cho anh trai cháu.”
“Vâng ạ.” Tạ Phi không hỏi cái gì, chạy đi lấy.
Bà Tạ nhìn chằm chằm cái nồi sinh ra mờ mịt sương mù, bỗng nhiên lấy tạp dề dụi mắt. Ông trời, hãy để cháu trai yêu quý của tôi kéo dài giấc mơ của nó lâu một chút đi.
Nhưng mơ cuối cùng cũng có một ngày tỉnh lại, chiêu ca nhi khi đó làm thế nào?
Tạ Phi đưa khối nhỏ màu đen vừa tìm thấy cho anh trai: “Anh, bà nội bảo em đưa cho anh cái này, anh tìm cái này sao?”
Đồ vật nhỏ bằng đốt ngón tay, đen như mực, xúc cảm ôn hòa. Tạ Ba nhận lấy, chăm chú nắm chặt. Sừng tê, có thể tiêu sưng giải độc, có tác dụng trừ mủ tái tạo da.
Lúc trước ông nội mua từ Nam Dương về, một khối nho nhỏ đáng giá ngàn vàng.
Lúc xét nhà, bà nội bỏ qua rất nhiều tài vật, chỉ mạo hiểm lưu lại nó. Ngoại hình của sừng tê không có gì lạ, cũng không có ai biết giá trị của nó, liền lưu lại.
Năm đó Tạ Ba tuôi lên núi đi săn, gặp được sói hoang. Thân thể lúc nhỏ gầy yếu, bị sói hoang vây công xem như con mồi, bả vai bị cào nát bét. Móng vuốt sói hoang có độc, vết thương thối rữa không còn hình dáng, người già và lang phu trong thôn đều lắc đầu nói tay hắn không dung được nữa. Bà nội mài một khối sừng tê rắc vào vết thương của hắn, sau đó không lâu vết thương biến mất, đúng là đem hắn gắng gượng từ Quỷ Môn quan kéo trờ về.
Tạ Ba biết bà nội coi trọng sừng tê này, nhưng hắn lại… Tạ Ba vuốt ve khối sừng tê nhỏ, tìm cái bát đựng thuốc, không chút do dự đập nát nó.
Tạ Phi ở bên cạnh, chịu khó hỗ trợ Tạ Ba. Tính tình cô yếu đuối, cả thể xác và tinh thần ỷ lại người anh này, cũng không hỏi hắn đang làm gì, dù sao anh trai làm chuyện nhất định không sai.
Tạ Ba mài nhỏ sừng tê, cho thêm thuốc khác vào đảo nát, mài thành dầu bôi, cất vào bên trong bình nhỏ. Mắt hắn nhìn em gái mình: “Muốn ra ngoài không?”
“Thật sao? Em có thể đi ra ngoài?” Tạ Phi chỉ mình, mừng rỡ.
Buổi chiều, mặt trời nóng làm da đầu bỏng rát, trong thôn yên tĩnh không có một ai. Ngoại trừ người ra đồng làm việc, còn lại đều tránh ở trong nhà hóng mát, ngủ trưa, ngay cả bọn nhỏ ồn ào nhất cũng không chạy loạn bên ngoài.
Mặt trời sáng loáng gai mắt người, hơi nóng không dứt, ve kêu từng đợt, lá cây hòe già đầu thôn bị phơi nắng cuộn lại. Tạ Phi đi theo bên cạnh anh trai, bước chân nhẹ nhàng, đối với mọi thứ đều cảm thấy thân thiết và vui thích.
Cô rất ít khi đi ra ngoài, bà nội và anh trai đều không yên tâm cô ở ngoài một mình. Anh trai thấy cô cô đơn, sẽ nhân lúc nhàn rỗi tận lực đưa cô ra ngoài đi dạo. Thế nhưng anh trai quá cực khổ, Tạ Phi rất hiểu chuyện không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, bởi vậy cô đã gần tuổi nhưng ngay cả thôn đều không có đi ra, người ở trong thôn phần lớn cũng không biết.
Tạ Phi đi theo anh trai đến đầu thôn tây, đi vào ký túc xá thanh niên trí thức. Ký túc xá là nhà máy cũ cải tạo thành, kiến trúc hình chữ nhật có hơi rách nát, lúc này yên tĩnh khác thường.
Ký túc xá nữ sinh không có cửa, chỉ có một cái rèm che. Gió thổi qua, có thể thấy mơ hồ cảnh tượng bên trong, trên giường có một người nằm, tóc tơ lụa rơi vào bên gối.
Mắt Tạ Phi nhìn anh trai. Tạ Ba đưa thuốc mỡ cho cô, ra hiệu cô: “Anh đứng ở cửa ra vào, đừng lo lắng.”
Tạ Phi nhẹ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí vén rèm lên vào phòng.
Lúc này, Trình Dao Dao đang gặp ác mộng.
Cô quay trở về ngày đó ở phía sau núi.
Mưa rào xối xả, đường núi khó đi, cả người Trình Dao Dao ướt đẫm, chân tay nặng nề, mỗi bước đi đều khó khăn. Cổ họng giống như nổi lửa, vừa mệt vừa khát.
Gương mặt đột nhiên nhói nhói, cô theo bản năng khua tay: “Đau quá!”
Có người ở bên tai kinh hô, hoảng hốt lúng túng nói: “Anh, tay của chị ấy thật nóng. Chị ấy không cho em bôi thuốc!”
Tạ Ba không lo được tránh nghi ngờ, vén rèm bước vào phòng.
Trình Dao Dao mặc váy ngủ nằm trên giường, chăn đắp bị cô đá văng ra, lộ ra da thịt cùng bờ vai trắng mượt mà.
Tạ Ba dời mắt về chỗ khác, Tạ Phi giúp đỡ Trình Dao Dao đắp chăn lại. Trình Dao Dao rất không thành thật, ở trên giường uốn qua uốn lại, phát ra thanh âm muốn khóc lẩm bẩm: “Nóng…”
“Tay và đầu của chị ấy rất nóng.” Tạ Phi sợ nói.
Tạ Ba lúc này mới đi tới, ánh mắt rơi vào trên mặt Trình Dao Dao, đáy mắt nổi lên tâm tình phức tạp giống như sóng gió to lớn. Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Trình Dao Dao tươi cười sáng rỡ giống như hoa tươi bị mất nước, đôi môi trắng bệch, gương mặt nóng ửng đỏ, đẹp vô cùng.
Cô nhíu chặt lông mày, giống như đã chịu ủy khuất vô tận, ở trong mơ cũng mơ hồ không rõ, tóc mai ướt sũng dính trên mặt, không biết là nước mắt hay là mồ hôi.
Tạ Ba thường thấy bộ dáng được nuông chiều ngang ngược của cô, lúc này Trình Dao Dao giống như con mèo con rơi xuống nước, vừa chật vật vừa đáng thương.
Tạ Phi cố gắng bôi thuốc cho cô, cô ở trong mơ cũng cảm thấy đau nhức, khua tay phản kháng kịch liệt: “Đau…”
Cái bình suýt nữa rơi xuống đất, Tạ Ba nhanh tay tiếp được, sừng tê vô cùng khó kiếm, rơi vỡ liền không còn.
Tạ Phi luống cuống nói: “Anh, làm sao bây giờ?”
Tạ Ba cầm cổ tay Trình Dao Dao giữ chặt, ấn xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Bôi thuốc cho cô ấy.”
“…Được.” Tạ Phi luôn vô điều kiện nghe theo Tạ Ba, dùng một cái lông vũ sạch bôi thuốc cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đau dữ dội, giống như con cá mất nước liều mạng nhảy. Tạ Ba giữ hai tay cô, dùng sức đè ép cô, thuận tiện đắp chăn cho cô.
Trình Dao Dao chảy rất nhiều nước mắt, Tạ Ba lại một thân mồ hôi. Hai người mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dinh dính, tư thế thân mật.
Trình Dao Dao rất nóng, giống như cô bị rơi vào trong nước nóng đun sôi, khó tránh thoát, không thể thở nổi. Một bàn tay lớn nắm chặt cô, giống như có sức lực ào ào và không khí mới mẻ truyền đến.
Trình Dao Dao khó khăn lên tiếng: “Nước… Nước…”
Cổ họng khô như nuốt phải nắm cát, Trình Dao Dao chưa bao giờ khát vọng nước như vậy, dù chỉ có một giọt…
Trong hư ảo, bỗng nhiên xuất hiện một gốc hoa sen. Nụ hoa mới lộ ra góc nhọn, xanh tươi đáng yêu. Cánh hoa sen lay động, giống như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa lớn, chậm rãi nở ra như cánh quạt.
Cánh hoa nở ra, biến thành một bông hoa hình cầu to như đồng tiền. Ở giữa cánh hoa sen chậm rãi ngưng tụ lại một giọt sương.
Nước… Nước… Trình Dao Dao khao khát, theo bản năng nắm thật chặt bàn tay lớn kia.
Cánh sen vui thích lay động, giọt sương dần dần ngưng tụ thành hình, lăn xuống dọc theo cánh sen…
Đầu lưỡi tiếp xúc một giọt nước. Vào miệng ngọt ngào, linh khí dồi dào vọt đến, giống như linh suối ngọt không ngừng chảy vào đất khô cằn, an ủi ý nghĩ khát nước cháy bỏng, trạng thái toàn thân đau nhức cũng rửa sạch hết.
Trình Dao Dao thở dài một tiếng, đột nhiên sặc ho khan.
Ngọt ngào chua chua bên trong miệng làm Trình Dao Dao nhíu mày lại, vô thức nôn ra ngoài: “Khụ khụ khụ…”
“Tỉnh tỉnh!” Tiếng nói mềm vại vang lên.
Trình Dao Dao cố gắng mở đôi mắt khóc sưng lên, nhìn thấy một đôi mắt giống như con nai con.
Cô gái , tuổi vui vẻ nhìn cô, lập tức ngượng ngùng: “Chị… Chị tỉnh rồi?”
“Em là ai?” Trình Dao Dao hỏi, cổ họng vốn dĩ bị đau dễ chịu hơn nhiều, chỉ là không có sức, có chút khàn, làm người mặt đỏ thẹn thùng.
« Em tên là Tạ Phi. » Tạ Phi không giỏi giao tiếp với người khác, nhìn bên cạnh xin giúp đỡ : « Anh… »
Mắt Trình Dao Dao chuyển sang bên cạnh, cô nằm trên giường, nhìn không rõ sau lưng. Muốn chống đỡ ngồi dậy, một tiếng nói vang lên : « Đừng dậy, cơ thể cô còn chưa tốt. »
… Cũng chưa mặc quần áo.