Editor: Trâu lười Trình Dao Dao ngồi xổm trong dãy ngô, nếu không ngồi như vậy, tay chân của cô chỉ sợ mất khống chế quấn lên người Tạ Ba rồi.
Lá sen khóc lóc om sòm điên cuồng vung vẩy lá, liều mạng yêu cầu Trình Dao Dao đi tới bên người Tạ Ba.
Trình Dao Dao mặc kệ, ý đồ cùng nó nói chuyện: “Em là cái thứ gì vậy?”
Lá sen khóc lóc om sòm không có kết quả, cuốn lá con lại, che giấu giọt sương, dáng vẻ từ chối nói chuyện.
Trình Dao Dao tức giận: “Được, từ chối nói chuyện đúng không? Chị xé em thành từng mảnh nấu cháo lá sen tin hay không?”
Lá sen bị Trình Dao Dao dọa run rẩy, chậm rãi mở lá ra, trong đầu Trình Dao Dao lập tức cùng lá sen liên kết với nhau.
Nó là một lá sen, chẳng biết tại sao có thần thức (nhận thức), có thể tiết ra linh tuyền. Nó luôn ở bên trong một khối hình vuông, như hôm nay linh khí mỏng manh, linh tuyền gần như khô hạn, thần thức cũng lúc đứt lúc nối. Đến gần đây mới mơ hồ cảm nhận được linh khí xa cách, tỉnh lại.
Cỗ linh khí ở ngay trên người Trình Dao Dao, như ẩn như hiện. Hôm đó Trình Dao Dao bị thương, máu tươi nhỏ xuống, nó thừa cơ chạy ra khỏi ngọc bội, chui vào bên trong tâm linh của Trình Dao Dao.
Lá sen không có ngôn ngữ, nó cảm thụ “lòng người”, “linh khí đất trời”, Trình Dao Dao đều không hiểu, chỉ cho rằng lá sen là một cỗ “linh khí”, đơn giản thô bạo phiên dịch là dương khí.
Dù sao trên dưới cả người Tạ Ba nhìn không thấy linh khí gì, ngược lại dương khí rất nhiều.
Trình Dao Dao lại hỏi lá sen: “Em xuất hiện bên trong gối đầu?”
Tí tách, tí tách! Lá sen tức giận run rẩy.
Trình Dao Dao bỏ qua vấn đề này, hỏi một chuyện cô quan tâm hơn: “Vậy về sau chị gặp Tạ Ba sẽ đều kỳ quái như vậy à?”
Lá sen thoải mái lay động. Nó không biết nha.
“!!! Em cũng quá không chịu trách nhiệm đi, đây là thứ quái quỷ gì!” Trình Dao Dao tức giận xù lông.
Vừa rồi cô tỉnh táo nhớ một chút, mấy ngày nay cô chạm qua không ít người, đều không có phản ứng kỳ quái như vừa rồi, chỉ chạm vào Tạ Ba mới như vậy. Cô âm thầm quyết định, về sau thấy Tạ Ba vòng qua đi, để lá sen này tiếp tục ngủ tốt.
Lá sen điên cuồng lay động, giống như trẻ con làm nũng, không thể, không thể!
Trình Dao Dao quyết tâm lờ nó đi.
Lá sen lung lay, bỗng nhiên lấy lòng dâng ra giọt sương.
Tí tách, tí tách. Trình Dao Dao nhìn giọt sương nhỏ xuống trong hư ảo, hóa ra ngày đó ở trong mơ uống linh tuyền không phải là ảo giác, có thể lấy ra thì tốt.
Trong lòng vừa suy nghĩ, Trình Dao Dao nhìn đầu ngón tay của mình, chậm rãi ngưng kết ra một giọt sương, treo lơ lửng trên đầu ngón tay.
Thật sự có thể lấy ra! Cô giật nảy mình, giọt nước liên tục rơi trên mặt đất không ngừng.
Rau sam trên mặt đất bị giẫm nát, phiến lá ồn ào phấn chấn, cây khô gặp mùa xuân lớn lên như điên. Trình Dao Dao có thể trông thấy rau sam màu đỏ lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy phá bùn đất khô cạn, trực tiếp chui vào đế giày cô.
“A!” Trình Dao Dao thét chói tai nhảy dựng lên.
Tiếng bước chân của Tạ Ba gấp rút tới gần: “Làm sao vậy?”
Hắn mới đến gần dãy ngô, thấy hoa mắt, thân ảnh màu hồng trực tiếp nhào đếnm Tạ Ba vô thức đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.
“…” Hôm nay Tạ Ba không biết đây là lần thứ mấy lý trí sụp đổ, lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, hai tay hắn quy củ buông thõng, đôi mắt nhìn lá ngô đong đưa sau lưng Trình Dao Dao: “Làm sao vậy?”
Dáng dấp cây ngô rậm rạp, sẽ có mấy tên lưu manh không có ý tốt trốn trong dãy ngô bắt nạt con gái, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Đáy mắt Tạ Ba hung ác, chỉ cần Trình Dao Dao mở miệng, hắn sẽ lôi người kia ra ngoài xé nát.
Hai tay Trình Dao Dao quấn trên cổ hắn, mặt cũng úp vào trên đầu vai hắn, nửa ngày không nhúc nhích. Phía sau dãy ngô lại lắc lư một trận, giống như có ai ẩn núp.
“Ai ở đó?!” Tạ Ba khẽ quát, đẩy bả vai Trình Dao Dao ra: “Đừng sợ, tôi đi xem.”
“Không!” Hai tay Trình Dao Dao quấn càng chặt hơn, đôi chân cũng muốn quấn lên, vội vàng nói: “Không có gì không có gì.”
Giọng nói Trình Dao Dao kỳ quái, Tạ Ba cúi đầu nhìn Trình Dao Dao. Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đỏ lên, đôi mắt hoa đào lấp lóe không ngừng bị hắn nhìn thấy, vừa nhìn thì biết là đang nói dối.
Trong lòng Tạ Ba càng nghi ngờ, đến cùng là cái gì làm Trình Dao Dao sợ như vậy. Hắn đẩy Trình Dao Dao ra sau lưng bảo hộ: “Cô đừng sợ, tôi đi xem một chút.”
“Không cho anh đi! Không có gì…” Hai tay Trình Dao Dao kéo cánh tay Tạ Ba, sức lực không khỏe bằng hắn, bị Tạ Ba kéo đi vài bước về phía dãy ngô, mắt thấy Tạ Ba sắp nhìn vào, cô quyết tâm lớn tiếng nói: “Em chính là muốn ôm anh!”
“…”
Trong nháy mắt Tạ Ba cứng lại thành một bức tượng điêu khắc, hắn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài mở rất lớn, trên mặt lại không có biểu lộ gì. Hắn cúi đầu nhìn Trình Dao Dao, hai tay Trình Dao Dao còn ôm chặt cánh tay hắn, tư thế thân quật quá mức.
Hình ảnh này nếu để cho bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy sẽ ảnh hưởng phá hủy danh dự của Trình Dao Dao.
Đầu óc Tạ Ba rất nhanh khôi phục lại, hắn chậm rãi bỏ cánh tay từ trong tay Trình Dao Dao ra, không thể tránh khỏi chạm phải chỗ mềm mại, lập tức run lên. Hắn khàn tiếng nói: “Cô có biết mình đang nói không!”
Cô cũng rất muốn biết vừa rồi mình đang nói cái gì. Lúc Tạ Ba rút cánh tay ra, ngón tay Trình Dao Dao còn không nhịn được nhéo cánh tay rộng lớn của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi mặc dù ôm Tạ Ba rất dễ chịu, nhưng phản ứng trên người cô không kích động như trước đó nữa. Lúc này lá sen lung lay, dáng vẻ thỏa mãn, cũng không giống lần thứ nhất ôm Tạ Ba, dáng vẻ kích động không nhịn nổi.
Xem ra không phải mỗi lần đều mất mặt như vậy. Là do lúc trước hấp thu dương khí đủ rồi?
Trong lòng Trình Dao Dao vui mừng. Ngẩng đầu đối diện cới đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba, bên trong cuồn cuộn sóng to gió lớn, mặt cô chẳng biết sao nóng bỏng: “Đùa… Đùa thôi, em nhìn thấy một con thằn lằn chạy tới.”
Nói đùa. Trình Dao Dao nói thật nhẹ nhàng, gân xanh trên mu bàn tay Tạ Ba kéo căng lên, trong lòng mới lặng yên dâng lên vọng tưởng giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Trình Dao Dao còn đẩy hắn: “Anh quay lại làm việc đi.”
Dường như mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác. Trình Dao Dao hất cằm nhỏ, cây ngay không sợ chết đứng sai bảo hắn, giọng nói giống như đang làm nũng: “Anh đi mau đi.”
Tay mềm mại chạm tới lồng ngực hắn, trong lòng hai người lại kích động một trận.
Tạ Ba rốt cuộc quay người đi, đi thật nhanh. Trình Dao Dao nhìn chằm chằm tay nhỏ không khống chế nổi tội ác, lại quay đầu nhìn Tạ Ba, thấy hắn đi xa, lén lút lấy tay che mặt, hít sâu một hơi.
Mùi hương mát lạnh dễ ngửi lần nữa tràn vào ngực, lá sen thoải mái run run, giống như đang tắm rửa bên trong cơn mưa nhỏ mát mẻ.
Quá…quá ngu ngốc! Trình Dao Dao không biết tại sao nhớ tới người bạn thân nuôi mèo bông trong nhà, bình thường là bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng như tiên nữ, lúc chăm sóc mèo lại là bộ dáng hoàn toàn khác, một bên lăn qua lăn lại trên thảm, một bên phát ra âm thanh meo meo đặc biệt dính người.
Trình Dao Dao tranh thủ thời gian bỏ đi suy nghĩ này, đi về phía trước hai bước.
Giữa dãy ngô có một bụi rau sam lớn mọc đến bên chân Trình Dao Dao, vừa rồi Tạ Ba chỉ cần đi thêm một bước liền có thể nhìn thấy.
Giữa dãy ngôi bùn đất khô cạn, không có một ngọn cỏ, ngẫu nhiên có mấy cây cỏ dại ngoan cường, cũng bị giẫm nát bét, phơi thành một đống cỏ khô. Một bụi rau sam lại xanh tươi, một bụi rất lớn, phiến lá mập mạp muốn chảy ra nước. Cho dù ai nhìn đều cảm thấy kỳ quái.
May chỉ là mấy giọt sương mà thôi… Linh tuyền có chút lợi hại à nha.
Trong lòng Trình Dao Dao suy nghĩ, rốt cuộc sinh ra một niềm vui sướng.
Trong đầu cô hỏi lá sen: “Uống linh tuyền có thể đẹp ra sao?”
Lá sen hút đầy dương khí no đủ, vui sướng cuộn giọt sương lại, căn bản không để ý Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao dữ dằn nói: “Người lớn nói chuyện với em, em phải đối mặt với người lớn!”
Lá sen tiếp tục cuộn lại, vui sướng lười biếng như tảng đá.
Trình Dao Dao tức giận nói: “Chị sẽ không tiếp tục chạm vào Tạ Ba nữa!”
Lá sen run lên, ngoan ngoãn cúi lá cuộn. Có điều lá sen không hiểu cái này, nó chỉ biết linh tuyền của nó rất lợi hại, người người đều muốn. Trình Dao Dao liên kết với thần thức của nó, cũng không tìm được cái gì hữu dụng.
Đây là bàn tay vàng thiểu năng gì a…
Trình Dao Dao chỉ có thể tự mình tìm hiểu thử. Cô mở ấm nước, nước bên trong tràn đầy, cho thêm một giọt linh tuyền, lắc một chút.
Cô tìm một cây cỏ khô nhỏ, cẩn thận đổ xuống, cũng nhấc chân chuẩn bị giẫm chết nó bất kỳ lúc nào. Cỏ khô nhỏ hút nước no đủ, quả nhiên lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi mọc ra chồi non mới nho nhỏ yếu ớt.
Nhưng tốc độ rất chậm, mọc ra chồi non rồi đình trệ không động nữa. Xem ra sau khi pha loãng, hiệu quả linh tuyền sẽ yếu bớt.
Trình Dao Dao ngửi ngửi nước trong bình. Ở trong hư ảo cô uống qua linh tuyền rồi, toàn thân đều dễ chịu. Nhưng cô không biết trực tiếp uống hết sẽ có phản ứng gì. Nhỡ đâu cô giống rau sam, bỗng nhiên cao dài ra làm sao bây giờ? Trình Dao Dao cảm giác bây giờ dáng người cô vô cùng đẹp, không cần lớn hơn nữa.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm ấm nước, thở sâu, lấy khí thế Thần Nông thử trăm loại cỏ…
“Anh Tạ Ba, anh khát nước không?” Trình Dao Dao chạy đến trước mặt Tạ Ba, giơ ấm nước lên ân cần nhìn hắn.
Tạ Ba đầu tiên lui về sau hai bước, cả người kéo căng đề phòng. Trình Dao Dao vô tại nháy mắt mấy cái: “Anh làm việc lâu như vậy, không mệt à? Uống chút nước đi.”
Trình Dao Dao không tiếp tục dính bên hắn, nghiêm túc giơ ấm nước, bảo trì khoảng cách thích hợp với hắn. Trong lòng Tạ Ba không biết nên thở phào hay… Hắn nhìn chằm chằm ấm nước trước mắt, yết hầu nuốt xuống. Thật sự hắn rất khát, liền nhận lấy ấm nước, một hơi uống hơn nửa ấm nước.
Cổ họng Tạ Ba nuốt xuống, giọt nước cùng mồ hôi trôi xuống dọc theo cái cổ. Trình Dao Dao yên lặng lấy khăn tay nhỏ, bỗng nhiên lau qua.
Một ngụm nước của Tạ Ba phun ra, giống như gặp quỷ che cổ mình. Sau đó cái mũi nóng lên, hai dòng máu đỏ tươi dưới mũi chảy xuống.
…
Tạ Ba nửa mặt nửa ngày bên cạnh bờ suối, khó khăn lắm máu mũi mới ngừng chảy. Trình Dao Dao cẩn thận gấp khăn tay nhỏ lại, giọng nói dịu dàng mềm mại an ủi hắn: “Thân thể anh tốt mới có thể chảy máu mũi. Vừa rồi em hái rau sam, anh mang về nhà ăn, thanh nhiệt giải độc.”
Âm cuối của Trình Dao Dao không thể che hết giương cao, rơi vào trong tai Tạ Ba giống như có ý khác. Hắn ảo não lau nước trên mặt, mặt lạnh lùng có thể chảy ra nước.
Vừa quay đầu, lại thấy khăn tay nhỏ dính máu trên tay Trình Dao Dao. Vừa rồi Trình Dao Dao lấy khăn tay này lau mồ hôi, lau máu cho hắn.
Khăn tay nhỏ của Trình Dao Dao rất đẹp, luôn luôn trắng sạch, mang theo mùi hương.
Tạ Ba thường thấy cô dùng khăn tay này lau mặt lau miệng, đồ riêng tư như vậy… Cái mũi lại nóng lên, Tạ Ba bóp bóp lòng bàn tay, nói với Trình Dao Dao: “Khăn tay đưa cho tôi.”
“Làm gì?” Trình Dao Dao vội vàng nhét khăn tay nhỏ vào túi.
Lúc này Tạ Ba mới phản ứng được, khăn tay là đồ vật bên người của con gái, Trình Dao Dao hiểu lầm mình rồi, hắn khàn giọng nói: “Tôi muốn…giặt sạch rồi trả lại cô.”
“Không cần không cần, em giặt là được.” Trình Dao Dao quay người chạy đi, giống như sợ Tạ Ba đến đoạt lấy.
Mỗi lần Tạ Ba uống nước linh tuyền đều chảy máu mũi, đây là linh tuyền không sai!
Trình Dao Dao vui mừng lấy ấm nước uống một hớp. Đầu tiền cô nếm được không phải là linh tuyền, mà là… mùi vị của Tạ Ba.
Lá sen điên cuồng run run, vô số linh khí mát mẻ mênh mông tràn vào, khiến Trình Dao Dao và lá sen thoải mái thở dài. Còn dễ chịu hơn lúc ôm Tạ Ba nhiều…
Sau đó, Trình Dao Dao mới nếm ra cảm giác quen thuộc — bên trong đồ ăn của Trình Nặc Nặc có mùi vị này.
Trình Dao Dao kinh ngạc hỏi lá sen: “Trong ký túc xá của chị còn có một cái linh tuyền khác sao?”
Lá sen cao ngạo nhấc cuộn lá nhỏ lên, biểu thi nó là linh tuyền được trời đất tạo ra, rất hiếm có!
Trình Dao Dao nói: “Linh tuyền của Trình Nặc Nặc từ đâu tới?”
Lá sen căn bản không biết Trình Nặc Nặc là ai, lại tiếp tục cuộn lá nhỏ giọt sương.
Trình Dao Dao không hiểu ra sao. Cô và Trình Nặc Nặc đều có được bàn tay vàng? Hay là… lá sen trốn từ chỗ Trình Nặc Nặc ra? Một khối hình vuông là chỉ cái gì?
Trình Dao Dao cảm nhận lá sen. Nó núp ở bên trong lòng cô, chắc sẽ không bị người khác phát hiện. Dù sao cứ yên lặng xem biến đổi.
Hiện tại Trình Dao Dao phải giải quyết trước là hái rau sam. Một bụi lớn như thế, Tạ Ba khẳng định sẽ phát hiện. Cô ngổi xổm trên mặt đất tốn sức hái nửa ngày, mới hái xong hết chỗ rau sam này. Trình Dao Dao còn cầm xẻng sắt đào rễ lên, giẫm bằng mặt đất.
Trình Dao Dao loay hoay đầu đầy mồ hôi, bàn tay mảnh khảnh trắng nón đau nhức, còn có vết rách nhỏ.
Trình Dao Dao ủy khuất thổi ngón tay, vừa nghĩ, lấy hai giọt linh tuyền nhỏ lên vết thương. Vết thương nhỏ bé rất nhanh khép lại bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được,giống như chưa từng bị thương.
Trong lòng Trình Dao Dao vui mừng, lẩm bẩm nói: Quả nhiên là linh tuyền chữa khỏi trăm bệnh…”
Lá sen đắc ý xoay tròn, lại nghe thấy Trình Dao Dao nói tiếp: Về sau chị muốn mỗi ngày dùng linh tuyền rửa mặt!”
… Lá sen cuộn mình lại, run rẩy ôm chặt giọt sương nhỏ.
Hôm nay thời gian tan làm chậm chút, tan làm lúc ánh sáng mờ mờ. Có điều Tạ Ba thế mà nhận được quà của Trình Dao Dao.
Một giỏ rau sam.
Những cây rau sam mập mạp chắc khỏe, cành tím lá xanh, còn tốt hơn nhiều so với chỗ có rau sam ở trong thôn. Trình Dao Dao vô cùng đắc ý bóp eo nhỏ: “Đừng quan tâm em lấy từ đâu, anh mang rau này về nhà ăn. Rau sam thanh nhiệt giải độc, rất thích hợp để bà anh ăn.”
Còn thêm một câu: “Cũng thích hợp với anh. Không phải anh nóng sao?”
Bên tai Tạ Ba lập tức nóng bỏng.
Không giống tâm tình Tạ Ba phức tạp, tâm tình Trình Dao Dao vô cùng vui vẻ. Cô có linh tuyền, vết sẹo trên mặt nhất định có thể chữa khỏi! Mà linh tuyền còn có thể chữa bệnh, bệnh của bà nội Tạ Ba có thể chữa khỏi! Nói không chừng còn có thể giúp da Hàn Nhân trắng lên… Trong lòng Trình Dao Dao tính toán công dụng của linh tuyền không giới hạn.
Trình Dao Dao càng nghĩ càng vui vẻ, cũng không biết phải mất bao nhiêu linh tuyền. Lá sen ôm giọt sương run lẩy bẩy, bỗng nhiên chặt đứt thần thức, biến mất trong hư ảo.
Trình Dao Dao: “…”
Trình Dao Dao chọc lưng Tạ Ba: “Anh Tạ Ba.”
Tạ Ba quay đầu: “Ừm?”
Tí tách. Lá sen lại mơ hồ xuất hiện trên đầu.
Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao giương lên, nụ cười giống như trò đùa ác ý thực hiện được: “Gọi anh một tiếng.”
“…” Tạ Ba nhìn chằm chằm môi cô, đã bớt sưng, chỉ là càng đỏ hơn so với bình thường.
Bước chân Trình Dao Dao nhẹ nhàng chạy phía trước Tạ Ba, nhón chân hái một nắm cây kim ngân bên đường. Hình dáng cây kim ngân rậm rạp, mùi hương thơm ngát bay vào mũi, hấp dẫn rất nhiều ong mật bay xung quanh nhảy múa.
Trình Dao Dao nhón cân hái, trời chiều chiếu lên mặt cô, da thịt trắng nón như đồ sứ trơn bóng, rực rỡ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Cô ngây thơ thản nhiên, giống như việc xảy ra sáng nay chỉ là giấc mơ đẹp của Tạ Ba.
Trình Dao Dao cõng một bó lớn cây kim ngân trở lại ký túc xá, người chưa đến, mùi hương đã vào trước. Thanh niên trí thức khác đều đã về, Hàn Nhân nói: “Sao hôm nay cô về muộn vậy?”
Trình Dao Dao bước qua bậc cửa quay đầu nhìn, thanh ảnh cao gầy cõng giỏ lớn đã quay người rời đi.
Đây là lần đầu Tạ Ba đưa cô về nhà đi. Gương mặt Trình Dao Dao nóng lên, cô biết, Tạ Ba khẳng định lo lắng cô sẽ lại té xỉu… Trên đường cô nhấn mạnh rất nhiều lần, buổi sáng hôm nay là ngoài ý muốn, cô rất ít khi té xỉu! Khẳng định do vết thương trên mặt làm sức lực cạn sạch.
Tạ Ba dùng đôi mắt đen, hẹp dài, trầm tĩnh nhìn cô, nhiều lần Trình Dao Dao cảm thấy hắn muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.
Hàn Nhân giật Trình Dao Dao: “Phát ngốc gì vậy? Trong gùi của cô có cái gì, thơm như vậy?”
Trình Dao Dao lấy lại tinh thần: “Là cây kim ngân, phơi khô pha trà xuống.”
…
Ánh trăng giữa trời, đêm hè ở thôn Điềm Thủy ve kêu ồn ào, gió đêm mát mẻ, ánh trắng như nước.
Tạ Ba ngồi giữa sân, một đôi chân thon dài rắn chắc chống trên đất, cầm cái giũa mài giũa đồ vật trong tay, mảnh tre rơi đầy đất. Thanh niên có thân hình cao lớn, hơi gầy, đường cong cơ bắp cực lưu loát, giống như báo săn ẩn giấu không thể phát hiện ra.
Lâm Đại Phú ho một cái, đẩy cửa đi vào: “Tam ca nhi, đang bện cái gì vậy?”
“Đại đội trưởng.” Tạ Ba thả cái giữa và gối tre trên tay xuống đứng lên.
Lâm Đại Phú ngồi tại chỗ vừa rồi Tạ Ba ngồi, đi thẳng vào vấn đề: “Thôn chúng ta nhờ người từ huyện thành mua máy kéo lập tức đến rồi, mặc dù là đồ cũ, nhưng cũng phải dựa vào nhiều mối quan hệ mới cướp được! Chuyện lái máy kéo, cháu nghĩ thế nào rồi?”
Tạ Ba nói: “Cháu không muốn.”
“Cháu thanh niên trai tráng sao không biết tốt xấu vậy!” Lâm Đại Phú gấp gáp: “Lái máy kéo công điểm cao, cháu còn có thể chú ý người trong nhà,công việc tốt bao nhiêu!”
Tạ Ba vẫn im lặng không nói. Lông mày hắn cao ngất, khuôn mặt sâu sắc, lạnh lùng, cứng rắn, khóe môi mím chặt, cho dù là ai cũng không cạy miệng hắn ra được.
Lâm Đại Phú tức giận gõ tẩu thuốc, cầm đồ vật Tạ Ba bện lên xem, là một cái gối tre, bện nhỏ nhắn xinh đẹp. Từng cây nan đều được vuốt cẩn thận, bên rìa được giũa bóng loáng, ngón cái cọ lên nhẵn mịn.
Lâm Đại Phú sao lại không hiểu: “Người ta là mặt trăng trên trời…”
Lưng Tạ Ba chấn động, đoạt lấy gối tre nhét vào trong sọt, vẫn im lặng không nói, khóe môi mím chặt, bộ dáng quật cường.
Trong lòng Lâm Đại Phú bỗng nhiên thương xót, thở dài: “Việc ở ruộng đậu nành kiểu gì cũng sẽ làm xong. Mối này của các cháu, trước sau gì cũng phải tan.”
Ông không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi. Ông nghĩ, thằng nhóc Tạ Ba này lòng dạ cao, giống bố hắn, đáng tiếc Tạ gia đã không phải là Tạ gia trước kia, Tạ Ba không có mệnh giống bố hắn.
Hơn giờ tới, Tạ Ba đi đến nhà Lâm Đại Phú. Hắn mang theo một điếu thuốc lá, một giấy chứng minh.
Lâm Đại Phú vỗ vai hắn, vui mừng nói: “Nghĩ thông suốt rồi thì tốt. Giấy chứng minh của cháu có lúc nào, cũng không đưa cho bác sớm! Chuyện lần này dễ làm rồi! Sáng mai cháu không cần đi làm việc, nghỉ mấy ngày, xong đi học lái xe!”
Tạ Ba nói: “Không cần nghỉ.”
Dừng một chút lại nói: “Quá vắng vẻ, cô ấy không ở một mình được.”
Dứt lời, quay người đi.
Lâm Đại Phú trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, hơn nửa ngày mới quay về phòng. Vợ Lâm Đại Phú là Vương Quế Anh rửa qua chân, đang đập muỗi trong màn, nói: “Ở bên ngoài cáu giận cái gì cho muỗi đốt?”
Lâm Đại Phú cởi giày lên giường, nói: “Tôi để Tạ Ba dẫn thanh niên trí thức Trình đi làm việc, có phải sai rồi không?”
Vương Quế Anh tức giận lườm ông: “Khuôn mặt như vậy, dù là ai cũng đều là tai họa! Con trai thứ hai nhà bí thư chi bộ không phải mới chuyển nghề về sao? Bà mối tới cửa liên tục, từ chối. Nghe nói là hôm trở về thôn gặp phải Trình Dao Dao.”
Lâm Đại Phú vén chăn nằm xuống: “Đừng suốt ngày nghe mấy bà già ngu ngốc kia nói mò! Thôn chúng ta không có cây ngô đồng, không lưu được Kim Phượng Hoàng!”
Vương Quế Anh không phục véo hắn một cái: “Ai nói mò, chờ xem!”
Editor: Mấy chương trước mình để tên nam chính là Tạ Ba, nhưng theo Hán Việt để Tạ Tam đúng hơn, từ chương sau trở đi mình sẽ để tên Tạ Tam nhé, mấy chương trước mình sẽ sửa lại dần.