Editor: Trâu lười “Tôi nghĩ dáng vẻ em không mặc quần áo, cả đêm muốn. Em hài lòng sao? Còn muốn vào nhà tôi ở không?”
Từng câu long trời lở đất, đạp vào đầu Trình Dao Dao choáng váng, hơi thở mạnh mẽ trên người Tạ Tam thừa dịp xâm nhập vào giác quan của Trình Dao Dao.
Tạ Tam ở trước mặt cô vẫn luôn im lặng làm theo lời cô, lúc Trình Dao Dao bắt nạt hắn, nhiều lắm là dùng đôi mắt giống dã thú kia nhìn cô. Dần dần, Trình Dao Dao quên đi sợ hãi, coi hắn giống con cún lớn có tính tình tốt, bắt nạt hắn.
Lúc này bị Tạ Tam đè trên thân cây, bị hắn phóng thích khí lực nguy hiểm áp chế, Trình Dao Dao ngay cả sợ hãi cũng quên, chỉ mở to đôi mắt hoa đào kinh ngạc nhìn Tạ Tam, phía sau lưng kề sát kề sát thân cây thô ráp, da thịt non mềm bị mài đau nhức.
Xung quanh vắng lặng, buổi chiều trong đồng ruộng tràn nhập thực vật bị mặt trời hong khô, giống như chỉ cần vừa chạm vào liền cháy. Nơi xa ve kêu một trận cao hơn một trận, ồn ào bên tai, làm mồ hôi và sức chịu đựng bốc lên hầu như không còn.
Cùng lúc đó bị làm cho hao mòn hầu như không còn, còn có dũng khí của Trình Dao Dao. Cô giống như một con mèo con bị ép vào nơi hẻo lánh, thấy rõ tình thế — đối thủ mạnh hơn cô nhiều.
“Anh… Anh dám!” Mèo nhỏ giơ móng nhỏ không có chút lực sát thương nào tuyên chiến, ánh mắt cô như say như mê, không biết xấu hổ nhiều hơn hay buồn bực nhiều hơn: “Không cho phép anh nghĩ, không cho phép!”
“tôi là đàn ông.” Đôi mét hẹp dài của Tạ Tam liên tục nhìn đôi mắt cùng đôi môi của Trình Dao Dao, không che giấu chút nào: “Em có biết đàn ông sẽ nghĩ như thế nào về em không?”
“Tạ Tam…” Trình Dao Dao ngừng thở, cố gắng chống cự lại hơi thở trên người Tạ Tam làm cô theo bản năng muốn leo lên. Cô mềm mại kêu hắn, có ý bày tỏ yếu ớt, Tạ Tam đọc hiểu: “Cô không cho hắn nói.
Tạ Tam không buông tha cô, ép hỏi: “Em vào ở nhà của tôi, hàng đêm ngủ sát vách phòng của tôi, em không sợ?”
Hơi thở trên người Tạ Tam nóng hổi, một chỗ da thịt chạm vào nhau chui vào trong thân thể Trình Dao Dao. Cô bị cảm giác xa lạ đến từ sâu trong thân thể nối tiếp nhau ngấm vào kích động, đầu ngón tay đều mềm nhũn.
Tạ Tam tra hỏi rất quá đáng, cô không nên trả lời, càng sợ mình mở miệng ra liền rò rỉ âm thanh kì quái gì. Thế là xoay mặt, cắn chặt cánh môi, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy từ chối, không hợp tác.
Tạ Tam chưa từng nhìn Trình Dao Dao ở khoảng cách gần như vậy. Da thịt trắng muốt giống quả vải lột vỏ, không tìm ra nửa điểm tì vết, lúc này đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Ngón tay giống kìm sắt của Tạ Tam kéo gương mặt Trình Dao Dao quay lại, mặt Trình Dao Dao đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt không thể ngăn cản rơi vào trong mắt. Hắn không có làm gì, vành mắt Trình Dao Dao liền đỏ, lộ ra biểu lộ bị đau. Tạ Tam đang nắm vuốt gò má cô vội vàng bỏ ra, môi anh đào có hai dấu răng nhỏ.
Bên trong đôi mắt hoa đào đa tình chưa giọt nước, sáng loáng chiếu rõ ánh mắt như dã thú của hắn.
Trình Dao Dao đưa tay tát hắn, lại mềm nhũn tát đến cằm hắn, sức lực tựa như mèo con giơ móng vuốt, càng thấy mập mờ.
Cơ hồ trong nháy mắt, trong cổ họng Tạ Ba phát ra thanh âm thô dát.
…
Dã thú kêu gào đột nhiên lấy lại tinh thần, lồng ngực Tạ Tam nhấp nhô kịch liệt, ép buộc mình buông Trình Dao Dao ra, lập tức Trình Dao Dao mềm nhũn ngã xuống, dựa vào khuỷu tay Tạ Tam nắm đang ôm cô mới không ngã xuống đất.
Sợi tóc Trình Dao Dao lộn xộn, lông mi cong lên mang theo giọt nước mắt, một bộ dáng bị dọa sợ. Bên trên đôi môi đỏ như hoa hồng óng ánh nước, có chút sưng lên, áo nhỏ xinh đẹp trên người bị vò rối.
Dục vọng ngay lúc này được kéo lên đến đỉnh, không có một người đàn ông nào có thể dừng lại lúc này. Tạ Tam dừng lại, máu khắp người sôi trào bành trướng như núi lửa phun trào, kêu gào muốn tìm cửa ra, lý trí lại dội một chậu nước lạnh xuống, nhiệt độ nóng hổi trên người lập tức đông lại.
Hắn đã làm gì Trình Dao Dao?
Trong đầu Tạ Tam ầm ầm rung động.
Kích động điên cuồng vừa rồi làm đại não hắn hỗn loạn. Trình Dao Dao dường như đồng ý, cái tay vòng qua cổ hắn, cái lưỡi thăm dò đưa ra bên ngoài. Nhưng Trình Dao Dao lại giống như không đồng ý, cô nằm trong khuỷu tay hắn yếu đuối giống như giãy dụa, giữa răng môi mơ hồ kháng cự, mềm nhũn thút thít…
Tạ Tam như bị roi hung hăng quất vào tim.
Hắn ôm Trình Dao Dao, chậm rãi để xuống đất. Cả người Trình Dao Dao run rẩy, mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, là bộ dáng bị bắt nạt thảm. Tạ Tam vén sợi tóc lộn xộn dính bên cạnh gò má cô lên, cúi đầu nhìn đôi mắt của cô.
Trình Dao Dao nghẹn ngào một tiếng, giống như trốn tránh trốn về sau, cả người phát run. Cô sống trên dưới đời đều chưa từng hôn ai, cô không biết hôn chân chính là dạng gì, nhưng khẳng định không giống kiểu hôn này của Tạ Tam.
… Đầu lưỡi cô tê rồi.
Lúc Tạ Tam đưa tay sờ lên gương mặt cô, Trình Dao Dao vô thức né tránh. Hương vị mãnh mẽ bá đạp trên người Tạ Tam quấn lấy cô, làm cô đầu choáng mắt hoa, trái tim đập mạnh như muốn từ trong miệng nhảy ra.
Hơi thở trên người Tạ Tam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lạnh xuống. Trình Dao Dao vụng trộm vểnh lông mi nhìn hắn, đã thấy cơ bắp Tạ Tam căng lên, bỗng nhiên đưa tay, một bàn tay đánh vào trên mặt mình.
Ba một tiếng, da thịt nện vào một tiếng to làm Trình Dao Dao nheo mắt.
Một cái tát kia của Tạ Tam không lưu tình chút nào, bên trên khuôn mặt đẹp trai lập tức nhiều thêm một dấu tay đỏ tươi, khóe môi rách ra, tơ máu chảy ra ngoài. Hắn cắn răng, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô.
“Anh làm gì vậy!” Trình Dao Dao bị dọa vành mắt đỏ lên, bộ dáng bị dọa phát sợ.
“…Tôi sẽ không đụng vào em nữa.” Tạ Tam thấy cô trốn về sau, đáy mắt hiện lên chút đắng chát, tiếng nói khàn khàn rất thấp: “Em đừng sợ tôi.”
Trình Dao Dao vẫn trốn về sau, sợ hãi trừng mắt nhìn Tạ Tam, một tay còn che mũi, giống như ghét bỏ mùi trên người hắn. Tạ Tam thoáng động nhẹ, cô liền như chim sợ cành cong trốn về sau.
Im lặng lúc lâu, lâu đến mức lòng Tạ Tam dần dần lạnh buốt. Hắn tự giễu giật giật khóe môi, vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng nói mềm mại của Trình Dao Dao.
“Em muốn ở.”
Nho nhỏ, nũng nịu, mang theo chút ý tứ giận dỗi.
Tạ Tam khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tơ hồng lộ ra mấy phần kinh ngạc khó có thể kìm nén.
Môi anh đào của Trình Dao Dao có chút sưng, bị hôn đến đỏ tươi ướt át. Cô giống như tìm được sức lực trở về, hất cằm lên trừng hắn, giọng nói đề cao, không biết đang tuyên chiến với ai: “Em liền muốn ở.”
Tạ Tam rất khó hình dung tâm tình của mình vào lúc này, tiếng nói của hắn khàn khàn: “Em biết mình đang nói cái gì không? Em không sợ tôi…”
Trình Dao Dao bỗng nhiên nhào lên, che miệng Tạ Tam, tức hổn hển nhìn hắn chằm chằm: “Không cho phép anh nói! Về sau cũng không cho phép nghĩ, cũng không cho phép… không cho phép…”
Trình Dao Dao nói năng lộn xộn, trong đầu rối bời, nói nói tức muốn khóc.
Tạ Tam bị che miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài nhìn cô. Đôi mắt Tạ Ba càng thẳng thắn hơn bản thân hắn, lúc này bắn ra ánh sáng nóng rực, giống như dã thú tiếp cận con mồi, dùng đôi mắt từng tấc từng tấc xuyên thấu da thịt cô, cuối cùng rơi vào trên đôi môi mềm mại.
Tạ Tam cố ý. Nhận biết được điều này Trình Dao Dao bĩu môi dưới, lông mi rung động, không biết là ủy khuất nhiều hay tức giận nhiều. Oán giận nói: “Anh cũng không được nhìn!”
Lại muốn khóc rồi. Tạ Tam thản nhiên nghĩ, giơ tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao giống như bóp một cái liền gãy, nhẹ nhàng đẩy ngược về phía sau lưng cô.
“Tạ Tam, anh…” Trình Dao Dao trừng hắn, bên trong đôi mắt hoa đào sáng ngời hoảng sợ.
Tạ Tam giờ phút này phóng ra hơi thở khiến cô sợ, giương cung bạt kiếm, răng nanh khát mát chống đỡ cổ họng. Giống như một giây sau muốn xuyên qua cổ họng phá hủy cô rồi ăn vào bụng.
Tạ Tam như này không giống bình thường. Trình Dao Dao giãy mấy lần, bàn tay Tạ Tam giữ chặt như sắt quấn, kiềm chế làm cô không cách nào động đậy.
Hàm răng Trình Dao Dao run rẩy, ngạo mạn và kiêu căng trên mặt không chịu nổi một kích, muốn khóc lắc đầu nói: “Tạ Tam, anh đừng như vậy…”
Sóng mũi cao của Tạ Tam nhẹ nhàng mài cọ Trình Dao Dao, trên khuôn mặt đẹp trai không có chút biểu lộ nào: “Không muốn? Em vào nhà tôi ở, muốn hay không, không phải do em.”
Trên mặt Trình Dao Dao đều là nước mắt nhưng cũng không làm tổn hại chút nào vẻ đẹp của cô, nhìn qua ngược lại để cho người ta càng muốn bắt nạt cô.
Cô giống như động vật nhỏ bị dồn vào đường cùng, nức nở trốn trong ngực Tạ Tam, ý muốn cầu xin để đổi được lòng thợ săn: “Tạ Tam, anh như này em sợ…”
Mềm yếu như này cũng không đổi được tha thứ. Tạ Tam giữ hai cánh tay cô, nhẹ nhàng đẩy Trình Dao Dao ra một chút, xem kỹ cô: “Tôi không chỉ muốn nhìn em, còn muốn chạm vào em giống như hôm nay. Em còn muốn vào ở nhà tôi sao?”
Tiếng nói Tạ Tam trầm thấp khàn khàn, xét hỏi nghiêm khắc và dồn ép, thần kinh Trình Dao Dao yếu ớt bị dồn nén, rốt cuộc sụp đổ khóc thành tiếng, lắc đầu nói: “Không muốn nữa… Em không ở nhà anh nữa, thả em ra!”
Cổ tay đau đớn làm nước mắt Trình Dao Dao vô thức rơi. Đôi tay giữ cánh tay cô lập tức cứng ngắc như sắt, hơi thở nguy hiểm vây quanh cô. Tiếng nói Tạ Tam lạnh như băng: “Trình Dao Dao!”
Đây là lần đâu tiên Tạ Tam gọi cả họ và tên cô.
Trong đầu bột nhão của Trình Dao Dao nghĩ đến việc này đầu tiên.
Tiếng nói Tạ Tam trầm thấp, lạnh lẽo, hôm nay còn nhiều thêm chút khàn khàn không tả rõ được, rơi vào trong lỗ tai Trình Dao Dao làm lòng cô rung động, ánh mắt hỗn loạn. Trong lồng ngực khô nóng của cô lại bốc lên lần nữa, đốt cổ họng cô khát khô, đôi mắt nhìn chằm chằm khóe môi rách ra của Tạ Tam.
Khóe môi Tạ Tam có vết máu, hơi thở vô cùng lạnh lẽo từ miệng vết thương không ngừng phun ra, làm Trình Dao Dao không kiềm chế được.
Mặt Tạ Tam ở rất gần cô, đường cong gương mặt căng thẳng, ánh mắt hung ác, phức tạp. Bên tai Trình Dao Dao ầm ầm rung động, Tạ Tam giống như cách một màng nước, lúc đứt lúc nối: “Hôm qua…vì sao hôn tôi… quấn lấy tôi… Em coi tôi là gì…”
Nóng quá… Trình Dao Dao hoảng hốt nghĩ đến, trên người Tạ Tam ra thật nhiều mồ hôi, nhiệt độ thật cao, cộm cộm cứng rắn làm cô đau quá. Tạ Tam sao lại nhìn mình hung ác như thế? Thật to gan.
Ngực Trình Dao Dao nóng rực như từng con sóng liên tiếp đánh vào, làm cô không không chế nổi ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Tạ Tam.
Bên tai yên tĩnh một lát, tiếng nói Tạ Tam khàn khàn rơi xuống một câu cuối cùng: “… Rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
Tiếng nói Tạ Tam không còn bình tĩnh, gân xanh trên thái dương nổi lên, lông mày rậm và sắc bén nhăn lại, ánh mắt nóng rực nhìn Trình Dao Dao, lộ ra dục vọng rõ ràng cùng cảm xúc phức tạp.
Mà đôi mắt Trình Dao Dao mơ hồ chứa nước,cũng nhìn hắn chằm chằm, là ánh mắt trước sau như một đó nhìn mình, Tạ Tam chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy, vừa dũng cảm vừa ngay thẳng, vừa quyến rũ vừa ngây thơ.
Đôi môi anh đào mềm mại ngay gần, Tạ Tam như có như không cọ qua cô, thở dài hỏi lại một lần: “Trình Dao Dao, cuối cùng em muốn làm cái gì?”
Trình Dao Dao mê mẩn, cũng không biết mình thì thào nói ra lời gì: “Em… Em muốn hôn anh.”