Editor: Trâu lười
“Anh sờ em rồi đúng không?”
Sau khi Trình Dao Dao nói ra câu này, mặt Tạ Tam trong nháy mắt lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy đỏ lên, gân xanh nổi lên từ thái dương đến cổ, giống như một giây sau sẽ tự nổ ngay tại chỗ.
Bên trong đôi mắt hẹp dài của người con trai lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi và hoảng hốt, liếc mắt nhìn hai bên, đè thấp tiếng nói: “Sao em… Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Đồ lưu manh!” Biểu hiện của Tạ Tam giống như bị nói trúng tim đen, càng chứng thực hoài nghi trong lòng Trình Dao Dao.
Ban ngày ban mặt, mặt trời sáng ngời, bác bảo vệ và đám người trẻ tuổi cách đó không xa còn đang nhìn chằm chằm hai người, Tạ Tam suýt nữa tìm kẽ đất chui vào: “Anh… Anh không phải…”
“Chính là anh!” Gương mặt Trình Dao Dao nóng hổi, nghe thấy Tạ Tam phủ nhận, không biết ủy khuất từ đâu chui ra: “Trên người của em đều… đều đỏ. Sao anh có thể làm như vậy?”
“…” Sự ướt át đêm hôm đó hiện ở trước mặt, mũi Tạ Tam nóng lên, gần như đau khổ nhắm mắt lại, cầu xin tha thứ: “Dao Dao!”
Hai người mặt đối mặt, tiếng nói không hẹn ép thật thấp, một gương mặt không biểu tình, một gương mặt nhỏ lạnh lùng, người cách đó không xa xem náo nhiệt, ai cũng không đoán được lúc này hai người đang nói gì.
Trong đầu Tạ Tam có một ý niệm: Dao Dao lại đang làm nũng!
Trong lòng Trình Dao Dao lại báo động: Thằng nhãi này không muốn nhận nợ?
Bên trong đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao bắn ra lửa giận hừng hực, gương mặt đỏ rực. Rơi vào trong mắt Tạ Tam, ngây thơ đáng yêu như say, dáng vẻ muốn người đau lòng. Tạ Tam nhịn xuống cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Dao Dao, chuyện này… chờ anh nghỉ trưa tới tìm em, được không?”
“Ai muốn anh đến tìm em.” Trình Dao Dao tức giận phun ra mấy chữ, bỗng nhiên đề cao tiếng nói, mặt không thay đổi nói: “Bà nội bảo em mang đồ đến cho anh, em đi đây.”
Lúc cô lạnh lùng có một khí thế kiêu ngạo và không thể khinh thường, làm người không dám tời gần. Chủ nhiệm xưởng máy móc Triệu Hải dừng chân lại, chờ Trình Dao Dao quay người rời đi mới phản ứng được, vỗ vai Tạ Tam cười nói: “Cô gái này tính tình đủ lớn à, là họ hàng nhà cháu?”
“Vâng.” Tạ Tam lấy lại tinh thần, thu lại vẻ mặt, nói với ông: “Chủ nhiệm tìm cháu?”
Triệu Hải cũng không hỏi tới, nói: “Sáng nay sư phó xe số không đến, cháu mang mấy người họ đi tập lái xe, được không?”
“Được!” Tạ Tam chỉ nói một chữ, đôi mắt không tự giác nhìn về hướng Trình Dao Dao rời đi.
Triệu Hải không biết gì, nói mãi tình hình bây giờ với Tạ Tam, để Tạ Tam biểu hiện tốt một chút, nói khô cả họng mới thỏa mãn vỗ vai Tạ Tam, khích lệ hắn vài câu rồi đi.
Tạ Tam lập tức quay đầu nhìn đường đi, mọi người mặc quần áo lao động đi đầy đường, không thấy thân ảnh dịu dàng mặc váy vàng nhạt đâu nữa.
Tạ Tam rũ mắt, cúi người nhặt bữa sáng trên đất lên, phủi bụi trên túi giấy dầu, lại cầm túi đồ lớn kia, nặng như vậy, cũng không biết Trình Dao Dao xách kiểu gì tới.
Vừa rồi cứ để cô thở phì phò đi, cũng không biết phải dùng bao nhiêu khí lực mới có thể dỗ tốt.
Suy nghĩ của Tạ Tam bị đám người trẻ tuổi đánh gãy, bọn họ đã sớm nhịn không nổi chạy về phía Tạ Tam kề vai sát cánh: “Anh Tạ, cô gái vừa rồi là ai vậy?”
“Nhất định là em gái anh Tạ, anh Tạ lớn lên giống Nhạc Mây, cô gái kia lớn lên giống Quan Âm!”
“Tôi khẳng định là anh Tạ… Hắc Hắc.”
Tạ Tam trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm! Trở về ăn sáng đi!”
Một người cao to đẩy những người khác, hét lên: “Không nghe thấy anh Tạ nói sao? Đi đi đi!”
Chờ những người khác đi rồi, Triệu Đại Dũng mới cười hắc hắc nói: “Vừa rồi không phải là nữ thanh niên trí thức lần trước chúng ta gặp sao? Trong ngực anh có gì vậy, cô ấy mang cơm cho anh? Anh Tạ, cô gái trước đó đưa bao nhiêu đồ cho anh anh cũng không nhận, anh…”
Tạ Tam mở bọc giấy ra: “Thanh danh con gái người ta quan trọng, đừng nói linh tinh.”
“Đúng vậy. Những cô gái trong thành phố luôn cao ngạo, ở chỗ thanh niên trí thức của chúng em có mấy con mắt để trên đỉnh đầu. Huống chi là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp như vậy, nghe nói bố cô ấy là kỹ sư công trình cao cấp gì đó.” Triệu Đãi Dũng có quan hệ tốt với nữ thanh niên trí thức chỗ hắn, biết rất nhiều tin tức ngầm.
Nghe được chuyện của Trình Dao Dao, bên tai Tạ Tam giật giật, kỹ sư công trình cao cấp, lần đâu tiên hắn nghe thấy danh hiệu này. Trách không được Trình Dao Dao có thể có khí chất như vậy, có thể nuôi thành yếu ớt như vậy. Đôi mắt Tạ Tam hiện lên một vòng ảm đạm, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trình Dao Dao đột nhiên kéo xa rất nhiều.
“Oa, bánh bao thịt!” Trình Dao Dao nhìn chằm chằm bọc giấy của Tạ Tam, đôi mắt sáng lên.
Tạ Tam ném một cái cho hắn. Triệu Đại Dũng tranh thủ tiếp được, bánh bao thịt vừa lớn vừa nóng hổi, cắn một miếng nước thịt chảy xuống, bên trong đầy thịt mỡ thơm ngon. Triệu Đại Dũng ăn bánh bao, khóe miệng chảy mỡ nói: “Anh, em đi mua cơm, lấy giúp anh một phần?”
“Ừm.” Tạ Tam đưa hộp cơm cho hắn, tự mình cầm đồ về ký túc xá.
Ký túc xá xưởng máy móc để ra hai phòng để đám thanh niên học lái xe ở tạm, người ở một phòng giường đôi, phòng rộng rãi sáng sủa. Chỗ nằm của Tạ Tam ở giường dưới cạnh cửa sổ, trên giường sạch sẽ, chỉ có một cái gối đầu và một cái chăn.
Tạ Tam để bữa sáng lên bàn, mở túi vải ra trước. Hai cái bình, một bình là rau ngâm bà nội làm, một bình khác là gà tung béo ngậy, chính là dầu gà tung Trình Dao Dao đã nói. Còn có một chồng bánh mì đựng trong túi giấy dầu, mở ra, từng miếng lớn bằng bàn tay, nướng hai mặt khô vàng, có mùi thơm đặc thù của bột mì trắng. Trong nhà chỉ có ít lương thực tinh, chỉ sợ đều ở đây.
Nhóm Tạ Tam ăn cơm trong nhà ăn của xưởng máy móc, trong thôn phụ cấp một ngày kg lương phiếu và mao tiền. Nhưng một đám thanh niên khỏe mạnh cường tráng to xác, học lái xe là công việc vừa cần trí nhớ vừa phí thể lực, chỉ có thể ăn lửng dạ. Tạ Tam mấy ngày nay không phải chịu đói, dựa vào đồ ăn trong nhà đưa tới.
Tạ Tam gói kỹ bánh mì để vào trong ngăn tủ, lúc thu dọn túi vải thấy bên trong còn cái gì đó. Hắn lấy ra xem, là một cái khăn mặt mới tinh, còn có một cái bàn chải đánh răng mới và một hộp kem đánh răng.
Khăn mặt cực kỳ mềm, là loại đắt nhất bán ở cung tiêu xã. Kem đánh răng và bàn chải đánh răng cũng thế. Những đồ vật này ở Tạ gia đều do Tạ Tam mua ở cung tiêu xã, lần trước mua bàn chải đánh răng là lúc trước tết rồi, lông bàn chải sắp rơi hết. Đồ tốt như vậy, chỉ có thể là Trình Dao Dao lấy ra.
Trước mắt Tạ Tam hiện ra buổi sáng rửa mặt hôm đó, khăn mặt rách và bàn chải đánh răng hỏng không cẩn thận để trước mặt Trình Dao Dao, mặc dù hắn cất nhanh đi rồi, nhưng vẫn để Trình Dao Dao thấy sao?
Sờ khăn mặt mềm mại trong tay, còn có túi đồ ăn trước mặt này, trong lồng ngực Tạ Tam nổi lêncảm xúc phức tạp và vui vẻ đan xen lẫn nhau. Hắn hận không thể kết thúc giáo trình vào ngày mai, quay về bên người Trình Dao Dao. Hắn càng muốn sớm kiếm được tiền, kiếm thật nhiều tiền, mới có thể làm cho mình và Trình Dao Dao đứng bình đẳng với nhau, mới có thể đường đường chính chính cưới Trình Dao Dao về nhà yêu thương, không phải ăn lương thực của cô, dùng đồ vật cô cho, còn muốn cô đi theo mình chịu ủy khuất.
Triệu Đại Dũng bê hai hộp cơm, dùng bả vai đẩy cửa đi vào: “Nhanh nhanh nhanh, dọn cái bàn, bỏng chết em rồi!”
Tạ Tam thu lại vẻ mặt, đẩy đồ vật linh tinh gọn ra, hộp cơm loảng xoảng rơi trên bàn, Triệu Đại Dũng vung vẩy tay: “Sáng nay ăn cháo! Còn có hai cái bánh ngô làm từ bột kiều mạch!
Tạ Tam mở hộp cơm ra, cháo loảng bốc lên hơi nóng. Tạ Tam không biểu tình bê bát cháo lên uống một hớp, nói: “Ăn xong đi học lái xe, hôm nay anh dạy.”
Triệu Đại Dũng kêu lên: “Sư phó lại không đến à? Anh Tạ, anh dạy một mình em là được rồi, đừng móc tim thật lòng dạy bọn họ, giấu tay nghề của mình đi!”
Tạ Tam ăn màn thầu, màn thầu dùng bột mì làm, cho thêm đường, ngọt tận tim. Hắn thản nhiên nói: “Lái xe là việc liên quan đến mạng sống, học nhiều một phần, yên tâm thêm một phần.”
Triệu Đại Dũng nghe xong, tin tưởng gật đầu.
Tạ Tam lại nói: “Chờ chút anh dạy cậu quay xe.”
Triệu Đại Dũng vui vẻ: “Tốt quá, em học cái này không tốt, anh Tạ, anh dạy dễ hiểu hơn sư phó nhiều!”
“Là cậu không để tâm học.” Trên bàn còn hơi nóng chưa bay đi, Tạ Tam để một cái bánh tiêu cho Triệu Đại Dũng, hai người ăn uống xong, rửa hộp cơm rồi đi đến bãi tập học lái xe.
Triệu Đại Dũng vốn là thanh niên trí thức, chủ nhiệm Triệu Hải ở xưởng máy móc là chú họ hàng xa của hắn, dựa vào quan hệ nhét hắn đi học lái máy kéo, đơn giản để kiếm sống. Tạ Tam lại khác, thân phận hắn thấp, xuất thân không tốt, muốn một cơ hội phải liều mạng mới kiếm được.
Tạ Tam không nói gì, lại học được vừa nhanh vừa giỏi. Lão sư phó giấu riêng không chịu dạy, hắn lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, nhận hết việc lau xe, tự suy nghĩ cũng sẽ biết. Những người khác ghen tỵ, tránh không được ở sau lưng chế giễu hắn liều mạng.
Tạ Tam cũng không phản bác, thật sự là hắn liều mạng. Hắn muốn tích lũy vốn lấy vợ, sớm ngày cưới được Dao Dao về nhà.
Bên này, Trình Dao Dao tức giận chạy về, nước mắt xoay quanh hốc mắt một vòng, suýt nữa rơi xuống. Tạ Tam sờ soạng cô còn không thừa nhận, còn hung dữ với cô! Đàn ông thối, đàn ông thối!
Vừa rồi nếu không phải bị một đám người nhìn chằm chằm, Trình Dao Dao muốn nhào tới cào rách mặt hắn! Cô cũng tức giận bản thân không chịu tranh giành, lời nói nghĩ sẵn trong đầu lâu như vậy cũng đều vô dụng, mới mở miệng đã suýt khóc, thật sự không có khí thế mà! Bây giờ lại có rất nhiều lời muốn mắng người, nhưng nhân vật chính lại không ở trước mặt mình.
Môi đỏ của Trình Dao Dao dẹp lại, vành mắt đỏ lên giống như bị ủy khuất lớn, mặc một bộ váy màu vàng tinh tế, mềm mại vô cùng, vừa nhìn liền biết là cô gái nhỏ không rành chuyện đời.
Bên cạnh vang lên thanh âm của một người đàn ông: “Đồng chí, ai bắt nạt cô vậy? Đừng khóc, nói với tôi, tôi làm chủ thay cô!”
Trình Dao Dao vừa quay đầu lại, đối mặt với một người đàn ông mặt vuông, đáy mắt thèm nhỏ dãi không che giấu được, còn ra vẻ lo lắng.
Lúc này cô mới nhận ra người đi bên cạnh cô suốt không phải là Tạ Tam, thế mà hắn không đi cùng?! Nước mắt Trình Dao Dao lập tức thu lại, lông mày dựng thẳng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng: “Liên quan gì đến ông, cút! Đồ lưu manh!”
Đây là trên đường cái người đến người đi, người kia cũng không phải là lưu manh từng trải gì đó, chỉ là một người đàn ông trung niên nảy lòng tham trên đường mà thôi, bị Trình Dao Dao cao giọng mắng chửi, mấy người xung quanh lập tức xông đến: “Ông dám đùa giỡn lưu manh? Bắt ông ta đến cục công an!”
Người kia vội vàng giơ cặp công văn lên che mặt, ảo não chạy đi.
Qua chuyện này, Trình Dao Dao xả được cơn giận, cuối cùng nhớ ra chuyện đứng đắn. Cô nghe ngóng tìm được nhà văn hóa huyện, bên ngoài cửa ra vào hôm nay rất náo nhiệt, có rất nhiều cô gái trẻ tuổi và người nhà của họ đứng ở cửa.
Các cô gái trẻ tuổi đều lớn lên vô cùng xinh đẹp, ăn mặc cũng tươi sáng, giống như là trang phục đặc biệt. Bím tóc chải bóng loáng trơn mượt, lông mày vẽ đen nhánh, có mấy người còn bôi son.
Ở niên đại này, có thể một lần được nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp ăn mặc tươi sáng như này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trình Dao Dao tùy ý nhìn lướt qua, ngẩng đầu nhìn tấm biển nhà văn hóa huyện. Những cô gái kia và người trong nhà họ đồng loạt tập chung vào Trình Dao Dao, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trình Dao Dao nhìn xung quanh, thấy một thanh niên mặc đồ lao động màu xanh đang ngây ngốc nhìn mình, giống như là nhân viên công tác, tiến lên hỏi: “Xin hỏi…”
“Cô đến báo danh đúng không?” Thanh niên vô cùng thân thiện: “Đến đây, tôi đăng ký cho cô.”
Đằng sau lập tức có mấy cô gái ồn ào: “Chúng tôi tới trước, dựa vào đâu để cô ta chen ngang?”
Đặc biệt là cô gái mặc váy màu vàng nâu, trừng mắt nhìn Trình Dao Dao, giọng nói vô cùng hung hăng: “Cạnh tranh phải chú trọng công bằng, chen ngang có gì giỏi!”
Thanh niên kia tức giận nói: “Xinh đẹp chính là bản lĩnh! Danh sách có mấy người, cô nhìn người ta thế này, còn cô nhìn lại chính mình xem, còn sắp xếp cái gì, về nhà tắm rửa đi ngủ đi!”
“Anh… Sao anh có thể nói như vậy!” Những cô gái này có gương mặt không tệ, cho tới bây giờ đều được tâng bốc, chưa từng bị ai nói như vậy, nhưng lại không dám cãi nhau với thanh niên kia.
Diễm Vương dễ trêu, tiểu quỷ khó chơi. Các cô tới báo danh, nếu bị động tay động chân không được tuyển làm sao bây giờ? Ai cũng kìm nén bực bội, đem ánh mắt oán hận nhìn về phía Trình Dao Dao.
Đáng tiếc Trình Dao Dao xinh đẹp áp đảo, dáng người càng kiêu ngạo, váy kèm đai lưng nổi bật nên vòng eo nhỏ nhắn, một đôi chân dài thẳng tắp, mắt cá chân lung linh. Cô chỉ cần đứng ở đấy, làm một đám cô gái trẻ không chiến mà bại.
Trình Dao Dao không hiểu ra sao bị thanh niên nhét tờ giấy vào tay: “Phiếu báo danh? Tôi không đến báo danh, tôi đến tìm người.”
“Không báo danh?” Thanh niên Trình Dao Dao từ trên xuống dưới, lớn lên xinh đẹp như vậy không phải đến báo danh? Hắn kỳ quái nói: “Cô tìm ai?”
Trình Dao Dao nói: “Tôi tìm Lưu Hiểu Lỵ.”
Thanh niên nghe xong, hóa ra là có người đằng sau, nhân tiện nói: “Cô tìm trợ lý Lưu à? Cô ấy mang thai, mấy ngày nay không đến làm.”
Trình Dao Dao nói: “Cô ấy không ở đây, tìm Trần Dũng cũng được.”
Thanh niên nói: “Trần chủ nhiệm của chúng tôi ở bên trong, cô đi vào tìm anh ấy đi.”
“Cảm ơn.” Trình Dao Dao để phiếu báo danh lại cho thanh niên, đi vào cửa nhà văn hóa huyện.
Bên trong nhà văn hóa huyện mát hơn bên ngoài nhiều, cửa sổ dùng rem che màu đỏ che lại, tia sáng rất tối, vì vậy bật đèn sáng. Bên trong người đến người đi, trên sân khấu có tiếng nhạc và cô gái đang biểu diễn, giống như đang tuyển chọn gì đấy.
Trình Dao Dao tìm nhân viên công tác, nói với cô ấy mình đến tìm Trần Dũng. Đợi một lúc lâu, mới thấy Trần Dũng vội vã chạy tới, vừa thấy Trình Dao Dao đầu tiên là sững sờ, lập tức nở nụ cười mừng rỡ: “Là cô! Sao bây giờ cô mới đến! Đi đi đi, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện!’
Trình Dao Dao đi theo Trần Dũng đến văn phòng. Trần Dũng không kịp chờ nói: “Vợ tôi ăn thanh mai khô cô làm, khẩu vị tốt hơn nhiều, nhưng không đủ ăn. Mấy ngày nay tôi vội muốn chết, đi chợ đen tìm cô mấy lần!”
Trình Dao Dao lấy một bình thanh mai lớn để trên bàn: “Ngại quá, mấy ngày nay tôi có việc chưa vào huyện. Ở đây có cân, anh xem thử có đủ không.”
“Cô mang nhiều hay ít tôi đều muốn!” Trần Dũng thỏa mãn mở nắp bình ra nhìn, hương vị chua ngọt bay vào mũi, làm người ta không nhịn được tiết nước bọt, dường như còn thơm hơn lần trước.
Trình Dao Dao lại lấy một bình dầu gà tung ra: “Cái này, anh muốn không?”
Dầu gà tung dùng làm dầu thực vật để chiên xào, bộ dáng hơi xấu. Nhưng dầu và gà tung đều là đồ quý giá, Trình Dao Dao ra giá đồng tiền. Trần Dũng do dự một lúc, mua.
Trình Dao Dao làm mùi vị thanh mai khô hắn biết đến, mùi vị dầu gà tung này chắc cũng không kém, để người mang thai ăn tăng khẩu vị cũng không tệ. Nhưng Trần Dũng mua càng nhiều chính là để bán một nhân tình, hi vọng lần sau Trình Dao Dao còn có thể đưa thanh mai khô tới cho bọn họ.
Ba cân thanh mai khô và một bình dầu gà tung bán được đồng và một chồng phiếu định mức. Cô cất tiền vào trong cái ví nhỏ, cầm chén trà Trần Dũng đưa cho uống một ngụm.
Mùi hương hoa nhài ít, trà rất thô, bởi vì không cất giữ tốt nên còn có vị hỗn tạp. Trình Dao Dao vẫn nể mặt uống mấy ngụm, đầu năm nay lá trà là đồ đắt tiền, Trần Dũng lấy lá trà chiêu đãi mình xem như đối đãi với khách quý.
Lúc này Trần Dũng mới cười nói với Trình Dao Dao: “Cô vừa lúc gặp được náo nhiệt. Hôm nay nhà văn hóa tuyển hội viên đoàn văn công, cô vừa đến, mấy cô gái bên ngoài sẽ lo lắng.”
Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Trách không được vừa rồi nhân viên công tác ngoài cửa hỏi tôi đến báo danh phải không. Các anh đang tuyển người sao?”
Trần Dũng hơi suy nghĩ, nhìn Trình Dao Dao từ trên xuống dưới: “Đừng nói, cô có thể tới báo danh! Đồng chí Trình, dáng người cô rất cao, tư thế cũng tốt, trước kia học múa sao?”
“Học qua.” Trình Dao Dao khá tự tin, đời trước cô học qua mấy loại vũ đạo, ngay cả múa cột cũng học, nguyên chủ khí còn bé cũng học qua điệu nhảy dân tộc một thời gian dài.
Trần Dũng kích động nói: “Vậy cô có thể tới báo danh!”
“Nhưng tôi là thanh niên trí thức.” Trình Dao Dao nói.
Trần Dũng càng nói càng cảm thấy có thể thực hiện, nói: “Điều kiện tuyển người của nhà văn hóa chúng tôi rất rộng, chỉ cần điều kiện ngoại hình tốt, có nền tảng căn bản về múa, còn điều kiện khác có thể nới lỏng.”
Trần Dũng có một câu không nói ra, Trình Dao Dao có khuôn mặt xinh đẹp như này, những điều kiện khác đều có thể nhượng bộ vô điều kiện vì cô.
Trình Dao Dao hơi chút ngoài ý muốn: “Cái này à, tôi chưa từng không có suy nghĩ tới.”
Trình Dao Dao nhìn chăm chằm lá trà trong chén, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi mờ mịt, nốt ruồi dưới đáy mắt vô cùng xinh đẹp.
Bông hoa phú quý trong nhân gian này sao có thể cam tâm cả đời cắm rễ ở nông thôn? Trần Dũng thay cô suy nghĩ, nói: “Thanh niên trí thức các cô ở nông thôn rất vất vả, nếu được tuyển chọn, về sau có thể ăn lương thực cao cấp, còn có thể chuyển vào huyện ở. Về sau, hộ khẩu ở trong huyện, không cần cả đời cắm rễ ở nông thôn, còn lo lắng cái gì?”
Còn lo lắng cái gì? Trước mắt hiện ra gương mặt Tạ Tam, Trình Dao Dao chậm rãi cắn môi. Tạ Tam còn chưa cho mình một câu trả lời hợp lý đâu, bà Tạ đã đồng ý với cô, để cô nhặt trứng gà, còn có Tạ Phi, Tạ Phi chờ cô mua vải về nhà may quần áo.
Trần Dũng ở nhà văn hóa làm mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không có hứng thú với đoàn văn công, ngược lại thành anh ngồi đây cầu cô.
Trần Dũng không làm gì được, tìm một tờ phiếu báo danh đưa cô: “Báo danh chỉ cần đi qua sân khấu, chủ yếu là nhìn khuôn mặt và tố chất của mọi người. Cô là thanh niên trí thức, thẩm tra chính trị hơn phân nửa không có vấn đề.”
Trong bọc của Trình Dao Dao có thêm một tờ phiếu báo danh. Trần Dũng tự mình đưa Trình Dao Dao ra, đi đến cửa còn nói liên miên: “Cô suy nghĩ kỹ lại, hạn báo danh hết ngày mai. Lần này chỉ có ba danh ngạch, chỉ cần cô gật đầu, danh ngạch này tuyệt đối là của cô!”
Bên ngoài ánh nắng chói mắt, Trình Dao Dao đưa tay che mắt, đi xuống bậc thang, bị người va vào: “Ai nha!”
Trình Dao Dao lảo đảo, mắt cá chân cọ xát vào bậc thang, đau nhức nhối. Cô liếc mắt nhìn, một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu nâu vàng như không có việc gì đứng ở kia, khóe môi cười lạnh còn chưa kịp thu lại.
Trình Dao Dao nổi giận: “Sao cô đâm vào tôi?”
“Ai đâm vào cô? Tự mình đi đường không cẩn thận.” Cô gái kia ôm cánh tay, cười lạnh nhìn cô: “Đi cửa sau cho rằng mình nhất định được chọn, xương cốt gầy yếu, khó trách đi đường ngã nhào.”
Một cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên: “Ngô Man, đừng nói nữa.”
Một cô gái bôi son cũng nói: “Đừng nói cái gì, chúng ta tận mắt nhìn thấy cô ta đi cửa sau, dám làm cũng đừng sợ người khác nói!”
Các cô gái trẻ tuổi đứng xung quanh cũng hả hê nhìn cô. Ai bảo Trình Dao Dao vừa được chủ nhiệm nhà văn hóa đưa ra? Vừa nhìn liền biết đi cửa sau.
Gương mặt Trình Dao Dao tức giận đỏ bừng, sắc mặt càng lạnh hơn. Một cây làm chẳng nên non, đám người này muốn nhìn cô làm trò cười.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nhìn xung quanh, đối mắt với cái người gọi là Ngô Man. Khuôn mặt cô xinh đẹp, đẹp đến mức lộ ra sự sắc bén, Ngô Man bị cô nhìn dần dần không tự nhiên được nữa, nổi nóng nói: “Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Trình Dao Dao hờ hững sờ ngón tay, đôi môi đỏ như hoa hồng cong lên mỉa mai: “Tôi nhìn cô có đủ tư cách vào đoàn văn không nha. Chỉ có danh ngạch, các cô nói, ai có thể được tuyển?”
Mười ngón tay của cô thon dài, đầu ngón tay trơn bóng như thủy tinh, nhẹ nhàng quét về mấy cô gái trẻ tuổi kia. Chỉ cô gái tóc ngắn kia: “Cô, nhất định được chọn.”
Cô gái tóc ngắn lớn lên xinh hơn những người kia nhiều, mà tư thế cân xứng, vừa nhìn liền biết có kỹ năng vũ đạo. Những người khác sớm chuẩn bị tâm lý, ngay cả Ngô Man cũng không lộ ra vẻ mặt ghen ghét.
Nhưng… Ba danh ngạch, Trình Dao Dao nhất định được chọn, cô gái tóc ngắn chiếm một cái, chỉ còn một cái cuối cùng.
Những người khác không kìm lòng được bị Trình Dao Dao hấp dẫn lực chú ý, nhìn đầu ngón tay trơn bóng của cô, giống như có ma lực biến đá thành vàng, chỉ đến ai, người đó thật sự có thể được chọn.
Trình Dao Dao nhẹ nhàng nghiêng đầu, bên trong đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ hoạt bát lại buồn rầu nói: “A, hai người các cô… hơi khó chọn.”
Ngón tay đẹp đẽ của cô động động, chỉ Ngô Man và cô gái bôi son đứng cách cô không xa.
Hai người liếc nhau, bầu không khí đột nhiên đầy bão táp, hai người này là người nổi trội nhất trong đám người, lúc trước các cô còn có thể duy trì được sự hòa thuận ở mặt ngoài, bây giờ bị Trình Dao Dao phá cửa sổ giấy, biến thành giương cung bạt kiếm.
Tuyển chọn phải duy trì trong nửa tháng nữa, để các cô đấu một trận đi.
Trình Dao Dao ngẩng đầu, giống như thiên nga cao ngạo chậm rãi đi qua trước mặt đám người này. Đi đến đường rẽ không có người, trên mặt biểu hiện đau nhức, vội vàng vịn tường chậm rãi ngồi trên hòn đá.
Mắt cá chân trắng nõn bị cọ xát đau rát. Còn phải làm bộ như không có việc gì đi một đoạn đường, lúc này đã chảy máu.
Vẻ mặt ngạo mạn biến mất không còn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao nhăn lại.