Editor: Trâu lười
Đang nói chuyện, hai bát mì Dương Xuân nóng hổi và một đĩa ớt xanh xào thịt được bưng lên.
Trình Dao Dao gặp một đũa ăn thử, mì được làm trơn trượt mềm mịn, mùi vị không tệ.
Lâm Gia Tuấn không kìm nén được, lại hỏi lần nữa: “Cô thật sự muốn tham gia đoàn văn công sao?”
Mắt Ngô Man và Lộ Lộ nhìn kỹ Trình Dao Dao, Trình Dao Dao chậm rãi cắn đứt một sợi mì, cười cười: “Đúng thế.”
Cô không bỏ qua vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Ngô Man, trong bụng cười thầm, cố ý nói: “Lúc đầu không có ý định báo danh, nhưng người ta nhiệt tình mời, tôi cũng không tiện từ chối.”
Mặt Lâm Gia Tuấn tràn đầy quang vinh: “Còn không phải sao, điều kiện thanh niên trí thức Trình tốt như vậy, nhất định được tuyển!”
Trình Dao Dao hờ hững cười, quay đầu thấp giọng nói chuyện với Tạ Tam: “Mì sợi này làm không ngon bằng em, về nhà em làm cho anh ăn.”
Ấn đường của Tạ Tam hơi buồn rầu, dường như không nghe thấy cô nói.
Phần ngạo mạn của Trình Dao Dao làm mắt Ngô Man đau nhói. Cô không có khẩu vị, trong lòng hốt hoảng đắn đo phần thắng của mình.
Lâm Lộ Lộ cũng không thích Trình Dao Dao, giúp bạn tốt nói: “Ngô Man cũng tham gia tuyển chọn, từ nhỏ bạn ấy đã tập múa, khẳng định có thể được tuyển!”
Lâm Gia Tuấn không nghe thấy, vội vàng đẩy đĩa thịt đến trước mặt Trình Dao Dao, ân cần nói: “Thịt kho tàu này rất thơm, cô ăn thử đi!”
Trên mặt Ngô Man không nhịn được, vẫn là Lâm Gia Kỳ trầm ổn nói: “Đãi ngộ của đoàn văn công không tệ, hộ khẩu cũng có thể chuyến tới trong huyện, là đơn vị tốt.”
“Đúng rồi, anh cũng ở trong huyện, về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau.”Lâm Gia Tuấn nói.
Lâm Gia Kỳ sửng sốt, ánh mắt đảo nhanh qua mặt Trình Dao Dao, “Ừ” một tiếng. Nụ cười của Ngô Man sắp không giữ được nữa, giống như nói giỡn: “Anh Gia Kỳ, về sau chúng ta đều ở trong huyện, anh cũng không thể bên nặng bên nhẹ nha.”
Lâm Gia Kỳ cười nhạt nói: “Không đâu. Nhanh ăn cơm đi, lời thăm hỏi xong rồi, cơm cũng nguội. Thanh niên trí thức Trình, Tạ Tam, đồ ăn của chúng tôi nhiều, đừng khách khí, ăn chung đi.”
“Đúng thế.” Lâm Lộ Lộ rốt cuộc tìm được chuyện để nói với Tạ Tam, lấy hết dũng khí kẹp một miếng thịt kho tàu định để vào bát Tạ Tam: “Anh Tạ Tam, khẩu vị anh lớn, ăn nhiều một chút…”
Đũa nửa đường bị chặn lại.
Trình Dao Dao lấy đũa chặn lại đũa Lâm Lộ Lộ, ngăn cản cô ta, nước thịt kho tàu đậm đà nhỏ xuống bàn, cô nói: “Anh ấy không ăn thịt kho tàu.”
Đầu năm nay đề phòng chuyện nam nữ rất chặt, tâm tư của Lâm Lộ Lộ bị chặn nửa đường, giống như bị lột trần trụi cho người ta nhìn, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Cô ỷ vào anh trai đang ở đây, mang theo ba phần ghen tuông nói: “Sao cô biết anh ấy không ăn? Anh Tạ Tam, anh nhìn cô ấy…”
Thanh âm ủy khuất thấp xuống, cô gái xấu hổ oán trách, thực sự làm người thương yêu.
Lông Trình Dao Dao lập tức xù lên. Đôi mắt hoa đào liếc xéo Tạ Tam, bên môi có ý cười: “Anh ăn không?”
“…” Tạ Tam để đũa xuống, trong bát đã trống không. Hắn lạnh nhạt nói: “Tôi ăn no rồi.”
Vành mắt Lâm Lộ Lộ đỏ lên. Lâm Gia Tuấn vội bê bát nhận miếng thịt kho tàu, cười ha ha nói: “Anh ăn anh ăn, anh thích ăn thịt kho tàu nhất.”
Lâm Gia Kỳ gắp rau xanh để vào bát em gái, nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong anh đưa em về đơn vị.”
Một bữa cơm có bầu không khí quỷ dị, chỉ có Ngô Man nói chuyện thân thiện với Lâm gia, mấy người khác đều không nói một lời.
Lượng cơm ăn của Trình Dao Dao không lớn, một bát mì còn non nửa bát không ăn được nữa. Nếu ở nhà Tạ Tam đã giải quyết cho cô, nhưng ở trước mặt mấy người kia đành phải cố gắng ăn hết. Vẻ mặt cô đau khổ, ăn từng miếng nhỏ nuốt xuống.
Tạ Tam thấy thế, đứng dậy đi rót nước cho cô. Lâm Lộ Lộ nhìn thấy, càng tức giận đâm nát đồ ăn trong bát.
Cơm nước xong xuôi, đã một rưỡi chiều. Lúc này trời nóng nhất, ve kêu ồn ào khắp huyện Lâm An. Trình Dao Dao che cái bụng của mình, thở phì phò vùi đầu đi vào ngõ hẻm.
Tạ Tam yên lặng đi theo phía sau cô. Lúc đi qua cái ngõ nhỏ thứ ba, Tạ Tam rốt cuộc lên tiếng gọi cô lại: “Vừa ăn no không được đi quá lâu, sẽ đau bụng.”
“Em thích!” Trình Dao Dao giống như máy cày được đốt lửa, cuối cùng tìm được chỗ nổ, chỉ vào Tạ Tam: “Anh quản em làm gì! Quản nhỏ trọc đầu của anh đi!”
Tạ Tam đang buồn rầu, lúc này nghe thấy mờ mịt: “… Ai?”
Trình Dao Dao giậm chân, tức giận nói: “Cô ta là ai? Sao lại gọi anh là anh Tạ Tam?” Nghĩ đến giọng nói Lâm Lộ Lộ khi gọi Tạ Tam, trong lòng Trình Dao Dao nổi giận bừng bừng. Cô ta cho rằng bản thân là gà mái sao, suốt ngày kêu khanh khách?
(哥[gē]: nghĩa là anh, đồng âm với từ 咯咯[gēgē]: tiếng gà kêu khanh khách.)
Tạ Tam rốt cuộc hiểu rõ cô đang nói đến Lâm Lộ Lộ: “Cô ấy là con gái út nhà bí thư chi bộ.”
Trình Dao Dao ôm cánh tay hỏi: “Vậy anh rất quen thân với cô ta sao?”
Tạ Tam thẳng thắn nói: “Lúc anh đi săn trên núi cứu cô ấy một lần.”
Trình Dao Dao kéo dài tiếng nói: “Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân a ~ trách không được người ta quấn quýt si mê anh như thế, còn vừa rồi vừa cười.”
“Anh không có.” Tạ Tam nhìn khuôn mặt kéo căng của cô, giải thích nói: “Anh không để ý tới cô ấy. Cô ấy là con gái, anh không cười cười nói nói với cô ấy.”
Trình Dao Dao rất không muốn biểu hiện ra dáng vẻ ăn dấm của mình, nhịn nhịn, vẫn không nhịn được tức giận nói: “Anh còn để cô ta gọi anh là anh Tạ Tam!”
Tạ Tam vô thức nói: “Anh lớn hơn cô ấy… Về sau không cho cô ấy gọi như vậy nữa.”
Tiếp nhận ánh mắt rực lửa của Trình Dao Dao, Tạ Tam bổ sung thêm một câu.
Trình Dao Dao còn không chịu quay đầu, phụng phịu với bức tường. Ánh nắng gay gắt không có gì che chắn chiếu xuống, gương mặt trắng nõn của cô ra mồ hôi rất nhanh.
Da Trình Dao Dao trắng, ra mồ hôi nhìn trong suốt, bộ dáng giống như gốm sứ. Tạ Tam đứng trước người cô, che ánh nắng, Trình Dao Dao quay đầu, lại quay lưng đi.
Trình Dao Dao rất ít khi phụng phịu với hắn. Cô nổi nóng lên giống như mèo con, sấm to mưa nhỏ, sẽ kêu meo meo, quơ móng vuốt không có lực sát thương cào mặt hắn. Bây giờ Trình Dao Dao có bộ dáng này, ngược lại làm Tạ Tam càng đau lòng.
Giống như thật sự do mình làm cô ủy khuất.
Tạ Tam giống như con cún lớn làm sai: “Anh thật sự không cười nói với cô ấy. Cô ấy ở đơn vị trong huyện, rất ít khi về thôn, chỉ có tháng trước về tìm anh một lần.”
“… Mấy ngày nay cũng tìm anh, nhưng anh không gặp.”
Không đánh mà thắng. Trình Dao Dao không nói gì, Tạ Tam đã nói rõ mọi chuyện, hận không thể móc tim ra nâng lên cho cô.
“Mấy ngày nay cũng đi tìm anh!” Trình Dao Dao đột nhiên quay đầu lại, trong mắt bắn ra lửa giận hừng hực.
Tạ Tam chảy mồ hôi.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm bán kem, hắn bắt lấy cây cỏ cứu mạng: “Em Dao Dao, anh mua kem cho em nhé.”
Trình Dao Dao khẽ cắn môi, hung dữ nói: “Em muốn ăn hai cái! Vị khoai môn và đường trắng!”
Lúc này cô muốn mua hết kem ở sạp hàng, Tạ Tam cũng không nói hai lời, lập tức chạy đi mua. Một lát sau cầm kem về, một cây kem ly vị khoai môn, một cây kem đường trắng, hai cây kem bốc lên khói trắng, không bị tan ra.
Mồ hôi Tạ Tam nhấp nhô, cơ bắp màu lúa mì phát sáng.
Trình Dao Dao bỏ lớp giấy trên cây kem ly, lộ ra kem khoai môn màu tím nhạt. Thực sự lạnh, lấy que gỗ nhỏ múc một miếng cho vào miệng, mùi khoai môn nồng đậm tan ra trong lưỡi, bơ nhẵn mịn, càng ngon hơn đời sau nhiều.
Một tay Tạ Tam cầm kem ly, một tay cầm kem đường trắng, thấy tức giận giữa hai lông mày của cô nhạt dần, thấp giọng nói: “Về sau không cho cô ấy gọi anh Tạ Tam, chỉ để em gọi.”
“Em mới không thèm!” Trình Dao Dao lại tức giận, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, giống mèo con bảo vệ đồ ăn: “Bị cô ta gọi rồi, em không muốn gọi nữa!”
“…” Thật sự là tai bay vạ gió, Tạ Tam nhìn đôi môi anh đào của cô, lạnh cóng đỏ bừng: “Vậy phải làm sao?”
Trình Dao Dao ngậm que gỗ nghĩ nghĩ: “Về sau em gọi anh là Tạ Chiêu. Tạ Chiêu!”
“Được.” Trong lòng Tạ Tam rung động, dịu dàng lên tiếng.
Trình Dao Dao ngoẹo đầu, thử thăm dò gọi: “Tạ Chiêu.”
Tiếng nói của cô vô cùng êm tai, khẩu âm phổ thông mềm mại, răng môi va chạm, nói tên của hắn: “Tạ Chiêu.”
Trình Dao Dao gọi lưu loát: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu, Tạ Chiêu.”
Tạ Tam nghiêm túc trả lời từng tiếng: “Anh đây.”
Nụ cười trên môi Trình Dao Dao chứa mật, rốt cục nở nụ cười ngọt ngào: “Tạ Chiêu, về sau em gọi anh như vậy.”
Tạ Tam, không, Tạ Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Không gọi anh sao?”
“Tạ Chiêu ca ca? Nghĩ hay lắm.” Trình Dao Dao hừ một tiếng: “Em ăn một miếng kem đường trắng.”
Tạ Tam xé lớp giấy dầu bên trên giúp cô, kem đường đã tan chảy chút, trôi xuống tay của hắn.
Trình Dao Dao chạm lên, mút kem đường chảy trên tay Tạ Chiêu. Ngọt ngào, hơi lạnh. Đầu năm nay kem đường không cho đường hóa học, là đường trắng, mặc dù không ngọt như đường hóa học, nhưng ngọt nhàn nhạt càng giải khát.
“Kem này ăn ngon hơn kem ly.” Trình Dao Dao lấy kem đường trắng, mút ăn, hào phóng nói: “Cho anh kem ly.”
Môi đỏ như hoa hồng ngậm kem đường, mút một miếng một miếng, miệng cô nho nhỏ, ngậm kem nửa ngày cũng không ăn được bao nhiêu.
Mắt Tạ Tam rơi vào đôi môi đỏ, hầu kết khó khăn nuốt xuống, chảy bỏng như lửa.
Hắn ăn hết nửa cây kem ly tan chảy, hương vị khoai môn ngọt đậm, Tạ Tam lại nếm ra chính xác mùi hương hoa hồng.
Kem lạnh vào trong bụng, lại đốt lên một mồi lửa nóng khác.
Trình Dao Dao ăn xong kem đường, đã thấy Tạ Tam đầy mồ hôi, bộ dáng còn nóng hơn trước đó, kỳ quái nói: “Sao anh nóng vậy? Cho anh khăn tay.”
Cô lấy khăn tay nhỏ ra, lau mồ hôi trên trán Tạ Tam. Dương khí nồng đậm đập vào mặt, lá sen run lên, Trình Dao Dao khó khăn cắn môi nhịn lại cảm xúc muốn chạm lên.
Cũng may Tạ Tam không chú ý tới, nhận khăn tay tự lau: “Bẩn rồi.”
“Sợ cái gì, khăn tay lấy ra dùng mà.” Trình Dao Dao nhìn chằm chằm mồ hôi đã lau của hắn, đoạt khăn tay nhỏ cẩn thận gấp lại, coi như bảo bối nhét vào trong túi.
Động tác này của Trình Dao Dao càng làm Tạ Chiêu khô nóng. Hắn nhìn chằm chằm nửa ngày, mới phun ra một câu: “Thời gian không còn sớm nữa, anh phải về rồi.”
“A?” Mắt Trình Dao Dao nhìn đồng hồ, thế mà gần giờ rồi. Cô buồn buồn nói: “Nhanh vậy sao. Em cũng phải đi tìm mấy người Hàn Nhân, nếu không các cô sẽ lo lắng.”
Tạ Chiêu gật gật đầu, nhìn kỹ Trình Dao Dao, môi giật giật, vẫn hỏi câu kia: “Em muốn tham gia đoàn văn công sao?”
“A, cái kia à.” Trình Dao Dao nở nụ cười mang theo phần giảo hoạt: “Em không đi.”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Chiêu, cô trừng mắt nhìn: “Ai bảo cái cô Ngô Man kia làm người ta chán ghét. Em cố ý hù dọa cô ta, danh ngạch chỉ có cái, cô ta nghĩ rằng em chiếm một cái, muốn hù chết cô ta.”
Trong lòng Tạ Chiêu buông lỏng, lại cảm thấy xấu hổ vì tâm tư riêng của mình, nói: “Đoàn văn công là cơ hội rất tốt, em…”
Trình Dao Dao kỳ quái nhìn hắn: “Anh muốn em đi sao?”
Tác giả lời muốn nói:
Anh Tạ Tam từ bây giờ có đại danh rồi á!