Editor: Trâu lười
Trình Dao Dao cất kỹ tiền, Hàn Nhân lôi kéo cô đi qua quầy vải vóc, vui mừng nói: “Tôi vừa nhìn trúng hai khối vải, cô giúp tôi xem nên chọn cái nào!”
Mùa hè đến, cung tiêu xã nhập về một loạt vải vóc sợi tổng hợp có màu sắc tươi sáng. Hàn Nhân thích hai khối vải, một khối màu hồng nhạt hoa trắng, một khối màu đỏ kẻ ô trắng, vô cùng đẹp mắt.
Hàn Nhân đứng trước quầy xoắn xuýt rất lâu, cô gái bán hàng cười nói: “Nhìn kỹ rồi thì mua đi, mỗi loại còn mấy thước, vừa vặn làm một cái áo.”
Hàn Nhân lấy vải so lên người, nói với Trình Dao Dao: “Cô biết cách ăn mặc nhất, cô mau nhìn giúp tôi, tôi mặc màu nào hợp hơn?”
Trình Dao Dao nhìn kỹ vào khối vải màu hồng nhạt hoa trắng, sờ lên. Hàn Nhân nói: “Chọn màu hồng?”
Trình Dao Dao cười nói: “Khí chất của cô hoang dã, mặt mày cũng đậm nét, khối vải màu đỏ hợp với cô.”
Hàn Nhân được Trình Dao Dao khen vô cùng cao hứng, lại hơi chần chờ: “Nhưng màu hồng cũng rất đẹp… Tôi xem lại lần nữa.”
Trương Hiểu Phong buồn cười nói: “Tôi cũng bảo cô mặc màu đỏ đẹp, cô nhất định không chịu.”
Hàn Nhân để khối vải đỏ lên quầy, cô vẫn chưa buông tay, vèo một cái, khối vải bị một cái tay khác giật qua.
“Tôi muốn khối vải này.”
Thanh âm vô cùng quen tai, Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, là Ngô Man và Lâm Lộ Lộ. Trong tay Ngô Man cầm khối vải kia, nói với nhân viên mậu dịch: “Bao nhiêu tiền?”
Đây là hướng đến mình. Trình Dao Dao nhíu mày, Hàn Nhân vượt lên trước tức giận nói: “Tôi nhìn trúng khối vải này trước!”
Ngô Man không thèm để ý đến cô, lấy tiền và phiếu vải đập lên quầy: “Bọc lại cho tôi!”
“Cô nghe thấy lời tôi nói không, tôi muốn mua khối vải này!” Hàn Nhân bị thái độ của Ngô Man chọc giận, lấy tay đoạt lấy khối vải đó.
Ngô Man giấu ra sau lưng, Lâm Lộ Lộ cũng đứng ra: “Bạn tôi nhìn trúng khối vải này trước, chúng tôi trả tiền trước, dựa vào đâu nói là của cô?”
“Cô!” Hàn Nhân còn muốn nói, lại bị Trương Hiểu Phong kéo lại.
Trương Hiểu Phong nhỏ giọng nói: “Cô ấy là con gái của bí thư chi bộ.”
Mặt Hàn Nhân biến đổi, cố gắng nhịn xuống, chỉ là không cam lòng trừng mắt nhìn Ngô Man.
Lâm Lộ Lộ biết các cô nhận ra mình, trên mặt lộ ra thái độ kiêu ngạo hơn người một bậc, còn vừa nói vừa cười thương lượng với Ngô Man: “Khối vải này có thể làm một cái áo mới, chờ cậu được chọn vào đoàn văn công vừa vặn mặc.”
Nhân viên mậu dịch bọc vải lại, cực kỳ hâm mộ nói: “Đoàn văn công? Đây chính là đơn vị tốt.”
“Ai nha. Còn không biết được tuyển hay không, Lộ Lộ cậu đừng nói nữa.” Trên mặt Ngô Man không che hết ý cười.
Hàn Nhân tức giận cắn răng, Trương Hiểu Phong vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng nói: “Đừng giận, còn có vải khác nữa mà.”
Nhân viên mậu dịch cũng nói: “Cô đừng vội, loại hoa văn này tuần sau sẽ về thêm, lúc đó các cô đến sớm chút, nhất định mua được.”
Ngô Man và Lâm Lộ Lộ liếc nhau, cố ý dùng giọng nói mấy người có thể nghe thấy nói: “Mình cũng không thích mặc quần áo giống người khác, nhưng đến lúc đó mình mặc mấy lần rồi, người khác nhặt lại đồ chúng ta mặc có quan hệ gì?”
Hàn Nhân tức giận vành mắt đỏ bừng, suýt nữa nhào tới: “Cô!”
Trương Hiểu Phong nắm chắc Hàn Nhân, Trình Dao Dao cười lạnh, khóe mắt đảo qua mặt Hàn Nhân và Lâm Lộ Lộ nói: “Mặc lại thì sao? Chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Giống áo không sợ, ai xấu người đấy sợ.”
Mặt Ngô Man và Lâm Lộ Lộ lập tức xanh xám. Các cô tự nhận khuôn mặt mình xinh đẹp, nhưng nghe câu này từ trong miệng Trình Dao Dao nói ra, lại làm họ không có chút lực phản kích nào, đơn giản một đao mất mạng.
“Phốc phốc”, Hàn Nhân không khách khí cười ra tiếng.
Đến khi Ngô Man và Lâm Lộ Lộ tức điên người rời đi, Trương Hiểu Phong mới nói: “Dao Dao, Lâm Lộ Lộ là con gái của bí thư chi bộ, cô không cần đối chọi với cô ấy.”
“Con gái bí thư chi bộ thì sao?” Trình Dao Dao nhếch miệng, bí thư chi bộ và vợ ông mình cũng không sợ.
Chỉ còn lại khối vải màu hồng phấn hoa trắng. Lúc này Hàn Nhân không muốn nữa, chỉ một lòng nhớ tới khối vải màu đỏ kẻ ô trắng. Nhân viên mậu dịch hơi ngượng ngùng, nói với cô: “Tuần sau vải mới đến, tôi giữ cho cô một khối.”
“Nói rồi nha!” Bây giờ Hàn nhân mới vui vẻ.
Trình Dao Dao nhân tiện nói: “Tôi muốn khối vải màu hồng này.”
Hàn Nhân nói: “Không phải cô có hai bộ màu hồng rồi sao?”
“Tôi mua cho người khác.” Trình Dao Dao mua khối vải màu hồng, còn mua thêm một khối vải bông màu xanh nhạt và một khối vải màu xanh đậm. Trình Dao Dao còn đi đến quầy hàng tạp hóa mua nửa cân dầu, dùng phiếu dầu bố cô gửi cho.
Ba người mua đồ xong rồi, liền đến bưu cục.
Hôm nay đầu tháng, trong nhà nhóm thanh niên trí thức sẽ gửi đến vài thứ, bên trong bưu cục đầy người.
Trình Dao Dao lấy thư giới thiệu ra, nhân viên mậu dịch đưa cho cô một bao đồ lớn và phong thư, xem ra đồ cô gửi lần trước rất hữu dụng nha.
Trình Dao Dao nhéo nhéo phong thư, hai cái thật dày, một cái mỏng hơn. Nhìn kỹ tên bên trên, bên trên một phong thư dày gửi cho Trình Nặc Nặc, người gửi cũng là bố Trình.
Trình Dao Dao dùng tay nhéo nhéo, rất dày, đoán chừng có không ít phiếu định mức. Cô trừng mắt nhìn bức thư này, do dự một chút, vẫn đưa cho nhân viên mậu dịch.
Cô mở hai phong thư ra, một phong thư viết tương đối ngoáy, trên thư hỏi thăm Trình Dao Dao ở nông thôn sao lại khổ cực như vậy, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc có giúp đỡ cô làm việc không, bảo Trình Dao Dao giữ phiếu đường lại cho bản thân ăn, nhất định phải giữ gìn sức khỏe vân vân, rõ ràng lúc viết thư tâm tình rất kích động.
Phong thư thứ hai tỉnh táo hơn nhiều, phía trên khen Trình Dao Dao gửi thanh mai khô tới ăn rất ngon, dặn dò Trình Dao Dao phải chú ý đoàn kết, cùng em gái mình và Thẩm Yến giúp đỡ nhau. Hai, ba tờ giấy lưu loát, Trình Dao Dao xem qua, đổ tiền và phiếu định mức trong phong thư ra xem.
Phiếu định mức lần này ít hơn chút, trong đó còn có rất nhiều dòng chữ “Trợ cấp đặc biệt”, dễ nhận thấy bố Trình lấy được từ con đường đặc thù. Tiền có đủ đồng. Trình Dao Dao không khỏi nghĩ đến phong thư của Trình Nặc Nặc, rất muốn biết bố Trình để gì bên trong.
Trình Dao Dao cất kỹ thư và phiếu định mức, viết một phong thư cho bố Trình. Trên thư theo thường lệ cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố Trình, bảo bố Trình không cần gửi tiền cho cô, ở nông thôn không cần tiêu tiền gì mấy. Nếu có phiếu đồng hồ, có thể gửi cho cô một phiếu. Nghĩ nghĩ, Trình Dao Dao gạch câu nói này đi, chỉ nói bố Trình gửi ít quần áo cô mặc chật rồi cho cô.
Trình Dao Dao đọc lại một lần, đóng kín gửi đi. Bây giờ cô không thiếu tiền, tiền lương mỗi tháng của bố Trình có hơn đồng, muốn ông mỗi tháng gửi tiền cho cô có chút cố hết sức.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng nhận được đồ trong nhà gửi, chỉ là đều không có gói hàng nặng như Trình Dao Dao. Ba người tìm một chỗ không có ai mở ra.
Trong bao của Hàn Nhân là khoai lang khô tẩm đường, hai cân mì sợi, còn có một bộ quần áo mới. Trong bao Trương Hiểu Phong có một bình bột sữa mạch, một chồng bánh rán nướng, loại bánh rán này chống đói, có thể giữ được lâu.
Trình Dao Dao mở bọc đồ của mình ra, bên trong có , hộp thịt viết chữ Liên Xô, sô cô la, một cái váy Tây Phương xinh đẹp, ngoài ra còn có một hộp bánh quy và một đống xúc xích đỏ, vừa nhìn đã biết bố Trình có quan hệ với người Liên Xô.
(Liên bang Xô Viết hay được gọi là Liên Xô, với tên gọi chính thức là Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô Viết, là một quốc gia nằm ở phía Bắc lục địa Á-Âu, tồn tại từ năm đến năm . Đây là một quốc gia độc đảng, do Đảng Cộng sản Liên Xô lãnh đạo, thủ đô đặt tại Moskva.)
Hàn Nhân cầm cái váy Tây dương xem đi xem lại, nói: “Thật sự là người so với người làm người ta tức chết, bố cô đối với cô thật tốt! Nhiều đồ tốt như vậy!”
“Vẫn tốt, biết dùng tiền lừa gạt tôi.” Trình Dao Dao ra vẻ khinh thường, không biết sao cái mũi chua xót, cô nghĩ tới cha ruột ở đời sau của mình. Mặc dù không đáng tin cậy, nhưng lúc bay đến các nơi trên thế giới, hầu như sẽ mua các loại hoa quả, đồ vật cho cô.
Người bố của nguyên chủ này, thật ra cũng không tính quá xấu.
Ba người trao đổi chút đồ ăn cho nhau. Hàn Nhân đổi hai cân mì sợi lấy hộp thịt của Trình Dao Dao, Trương Hiểu Phong cũng đổi bánh rán lấy xúc xích đỏ với Trình Dao Dao.
Hàn Nhân nói: “Tôi phải viết thư nói với nhà tôi, đừng gửi mì sợi nữa, gửi đồ vật có thể trực tiếp ăn giống như bánh rán của Trương Hiểu Phong.”
Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Không phải mì sợi quý hơn sao?”
“Tôi ở nhà khác, sao có thể nấu ăn một mình? Nấu xong, trẻ con nhà họ chạy tới trước mặt tôi, tôi cho hay không? “ Hàn Nhân lấy đồ vật trong bao nhét hết vào túi của mình.
Trương Hiểu Phong cũng làm giống vậy, nhét đồ vào trong túi, nhìn từ bên ngoài không nhìn ra hình dạng. Ở trong nhà người khác không tiện, còn không bằng ở ký túc xác như trước, ban đêm mọi người ăn riêng phần của mình, một cây củi cũng không thể náo loạn.
Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Cô cứ để những đồ vật này như vậy mang về?”
Trình Dao Dao thoải mái nói: “Tạ gia khác hai nhà các cô ở nhờ, không có trẻ nhỏ, không có ai thèm sô cô la của tôi.”
Hàn Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi thấy cô đừng ngu quá, trước kia là Lưu Mẫn Hà, bây giờ là Tạ gia! Tạ gia vừa nghèo vừa đói, cô đừng mang đồ gì tốt lấy ra, chúng ta có kg lương thực ở nhà họ, mỗi ngày ăn với họ là được rồi.”
Lúc này Trương Hiểu Phong nói: “Hai cô nghe nói không, Lưu Mẫn Hà tự mình nấu cơm.”
“Chuyện này tôi biết rõ!” Hàn Nhân luôn nhẹn bén nhất với mấy chuyện Bát Quái, nói: “Cô ta giấu kg lương thực ở trong phòng của mình, mỗi ngày tự đốt lửa nấu cơm, lại dùng củi lửa nhà Lâm Quý, cô nói da mặt cô ta dày không, hiện tại nhà Lâm Quý vô cùng tức giận! Còn có Trình Nặc Nặc, lần này cô ta gặp được đối thủ rồi!”
Ba người thu thập đồ xong, nhấc đồ đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe Hàn Nhân kể chuyện: “Trình Nặc Nặc ở gia đình kia, phụ nữ trong nhà rất lợi hại, trực tiếp lấy kg lương thực của Trình Nặc Nặc cất trong tủ, mỗi ngày ăn cơm đều ăn cháo rau dại, chờ Trình Nặc Nặc ra cửa lại vụng trộm ăn lương thực tinh!”
Sắc mặt Trình Dao Dao cổ quái, sao nghe tác phong này quen vậy?
Trương Hiểu Phong kinh ngạc nói: “Sao họ có thể làm như vậy? Trình Nặc Nặc cũng không náo loạn?”
“Trình Nặc Nặc mới lợi hại. Cô ta đoán chắc nhà họ ăn vụng lương thực tinh, nắm cơ hội phản kích lại, giả vờ đi ra ngoài sau đó quay lại cười tủm tỉm đi tới bàn ngồi ăn với họ.” Hàn Nhân kể chuyện vỗ tay một cái: “Làm cả nhà hắn xấu hổ chết rồi. Ông cụ nhà kia là người thẳng thắn thật thà, mắng cả nhà đó một trận, nói về sau nấu lương thực như nhau.”
Trình Dao Dao cười nhạo: “Ông cụ kia là người thẳng thắn thật thà, sao trước đó ăn hai loại cơm không thấy thật thà?”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đều nói: “Cô nói cũng đúng. Quản bọn họ làm gì, Trình Nặc Nặc cũng coi như gặp được đối thủ.”
Trình Dao Dao đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ ra, nói: “Trình Nặc Nặc ở nhà kia, ông cụ tên là gì?”
Hàn Nhân nghĩ nghĩ, nói: “Hình như tên là… Lâm Võ Hưng.”
Trình Dao Dao suýt nữa trượt chân, là nhà ông ta!
Lâm Võ Hưng sinh ba người con trai, cuộc sống ở trong thôn xem như giàu có, còn vừa mới xây hai phòng ở lát gạch xanh. Nhưng Lâm Võ Hưng ở trong thôn không nổi tiếng vì cái này, mà là bà vợ lợi hại của ông — Lâm Vương thị, còn gọi là bà Lâm.
Bà Lâm luôn nắm giữ chìa khóa phòng bếp ở Lâm gia, cũng nắm giữ quyền nói chuyện, gian xảo ngang ngược, trọng nam khinh nữ, là người đàn bà chanh chua đanh đá số một trong thôn.
Con dâu thứ hai của bà là Trương Ái Hoa, ngu đần như heo, nổi danh là người nhiều chuyện. Con dâu thứ ba là Lưu Mẫn, độc ác nham hiểm, bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.
Vì sao Trình Dao Dao hiểu rõ nhà ông ta như vậy? Bởi vì nữ chính trong sách là cháu gái nhà ông ta a!
Sao lại trùng hợp như vậy? Trong sách không viết đoạn này nha, là do mình xuất hiện kéo theo hiệu ứng cánh bướm thay đổi kịch bản sao?
Trong đầu Trình Dao Dao rối bời, có thể khẳng định duy nhất một điểm là, Trình Nặc Nặc vào nhà đấy ở, giống như nuôi sâu độc, không biết cuối cùng ai có thể thắng.
Lời editor:
Đọc mấy chương gần đây, mình cảm thấy Tạ Chiêu thật sự vất vả và khổ cực, cảm thấy chua xót thay anh.
Vì thân phận thấp kém mà bị đối xử lạnh nhạt.
Vì người mình yêu cố gắng kiếm tiền mỗi ngày.
Anh còn phải cố gắng thật nhiều, thương anh! >.