Editor: Trâu lười
Có trời mới biết Thẩm Yến và hai chị em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lúc trước hắn chưa từng chú ý tới Trình Nặc Nặc gầy ốm như giá đỗ. Có thể do ánh đèn trên hành lang hôm đó quá tốt, chiếu ra Trình Nặc Nặc trắng như tuyết, đôi mắt trong sáng đáng yêu.
Một người là chị gái được ngàn vạn nuông chiều, một người là em gái ngồi trơ trọi ở hành lang khóc. Thiếu niên Thẩm Yến lập tức nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, tự động coi Trình Nặc Nặc là đứa nhỏ đáng thương bị chị gái bắt nạt, mà hắn thì ở trong ánh mắt sùng bái của Trình Nặc Nặc, trở thành bạch mã hoàng tử cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Mỗi lần nguyên chủ ra ngoài tìm Thẩm Yến chơi, mẹ kế đều lấy lý do không yên tâm an toàn của cô, để Trình Nặc Nặc đi theo cô. Mỗi lần nhóm người chơi đùa với nhau, lực chú ý của Thẩm Yến đều sẽ vô tình hoặc cố ý rơi trên người Trình Nặc Nặc, lúc trông thấy nguyên chủ “bắt nạt” Trình Nặc Nặc cũng sẽ không nhịn được giải vây cho Trình Nặc Nặc.
Nguyên chủ vẫn là một người có lòng lớn, lại bị mọi người làm hư, sao có thể nghĩ đến em kế vừa có khuôn mặt bình thường vừa ủ rũ hổ thẹn sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, vẫn cho rằng Thẩm Yến đang dỗ mình.
Từ nhỏ Thẩm Yến cũng được mọi người tâng bốc đã quen, nguyên chủ mặc dù đẹp nhưng tính tình quá lớn, càng làm nổi bật Trình Nặc Nặc ngoan ngoãn động lòng người. Hơn nữa vợ lớn không bằng vợ bé, vợ bé không bằng trộm, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc thường vụng trộm liếc mắt đưa tình trước mặt nguyên chủ, nắm chặt tay ở chỗ không người, ngoắc tay ngoắc chân dưới gầm bàn, thú vị hơn nguyên chủ ngay cả nắm tay cũng không được nhiều.
Nguyên chủ thực sự là người mắt mù, hai người liếc mắt đưa tình ở trước mặt cô, nguyên chủ lại không biết. Đến khi Trình Nặc Nặc cố ý để cô nghe thấy tin tức Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc cùng nhau xuống nông thôn, thật sự là sét đánh giữa trời quang đối với nguyên chủ trải qua năm thuận buồm xuôi gió. Liều lĩnh đi theo xuống nông thôn, giống như vì Thẩm Yến, thực ra là do lòng hiếu thắng mãnh liệt của nguyên chủ không cam chịu thua Trình Nặc Nặc thôi.
Trình Dao Dao dừng lại ký ức, đối diện với ánh mắt đưa tình của Thẩm Yến, lập tức bực mình. Nếu không phải hai người ngu ngốc này, bây giờ mình còn đang êm đẹp ngốc ở Thượng Hải, tốt hơn làm thanh niên trí thức ở nông thôn nhiều.
Không đúng, nếu như thế thì cô không gặp được Tạ Chiêu… Suy nghĩ của Trình Dao Dao lại bay xa, đến khi tay bị bóp một chút.
Giọng nói Thẩm Yến êm dịu: “Dao Dao…”
Lúc này Trình Dao Dao mới nhận ra hắn đang cầm tay mình. Lòng bàn tay Thẩm Yến nóng ẩm, bàn tay mập mờ nắm vuốt cô, cả người Trình Dao Dao nổi da gà, rút tay về: “Buông tay ra!”
Thẩm Yến cảm nhận được xúc cảm trơn nhẵn lưu lại ở lòng bàn tay, không tức giận, tốt tính dụ dỗ: “Dao Dao, những điều anh vừa nói đều là thật. Chỉ cần em gật đầu, anh nhất định đưa em về.”
Trình Dao Dao từ chối cho ý kiến, nhíu mày: “Tôi đi với anh, vậy Trình Nặc Nặc làm sao bây giờ?”
Trình Dao Dao chế giễu bị Thẩm Yến cho rằng cô ăn giấm, không khỏi vui như mở cờ trong bụng. Cô không từ chối hoàn toàn, Thẩm Yến nghĩ cô đã đồng ý ba phần, vội nói: “Dao Dao, từ nhỏ đến lớn bố mẹ anh đều nhận định em. Chỉ cần em gật đầu, anh nhất định nghĩ biện pháp đưa em đi.”
Nếu là nguyên chủ, nghe nói như vậy không chừng muốn nhảy dựng lên tát cho hắn một phát. Tốt lắm đồ nam cặn bã không biết xấu hổ! Trình Dao Dao lấy khăn tay ra lau tay, nhấc mí mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy Tạ Chiêu ở sau lưng Thẩm Yến.
Tạ Chiêu đứng ở đằng kia, mặt không biểu cảm, không biết nghe được bao nhiêu rồi. Hắn tiến lên một bước, đẩy Thẩm Yến ra, để một cái thẻ lên bàn: “Số lượng đã cho lên xe.”
“Anh!” Thẩm Yến giận mà không dám nói gì, xương sường còn đang đau âm ỉ, chỉ quay đầu nhìn Trình Dao Dao, thấp giọng nói: “Dao Dao, anh biết em còn giận anh. Đây là tiền đồ cả đời của em, em phải nghĩ thật kỹ.”
Thẩm Yến biết Trình Dao Dao không có khả năng vì hắn lập tức đổi ý, nói xong câu này xoay người rời đi.
Trình Dao Dao kêu lên: “Này, chờ một…”
Thân hình cao lớn của Tạ Chiêu chắn trước mặt cô, đẩy cái thẻ lên trước mặt cô: “Đếm xong rồi.”
“Thật sao.” Trình Dao Dao cầm cái thẻ đếm đếm, nhớ kỹ số lượng. Ngẩng đầu muốn nói với Tạ Chiêu một câu, người đã đi.
Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao lập tức sụp xuống.
Trình Dao Dao đã tức giận lâu rồi, cũng không thấy người đến dỗ, khỏi nói có bao nhiêu ủy khuất.
Ngày thứ hai lúc làm việc, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân vụng trộm kéo cô qua một bên.
Hàn Nhân đi thẳng vào vấn đề: “Chỗ thanh niên trí thức chúng ta có một danh ngạch sinh viên đại học công, nông, binh!”
(Kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia đã bị bãi bỏ vào đầu cuộc Cách mạng văn hóa năm . Mãi đến năm , trường đại học mới tiếp tục tuyển sinh. Nó đã thực hiện kết hợp với khuyến nghị đại chúng, phê duyệt lãnh đạo và đánh giá của trường học. Sau đó, những sinh viên này được chọn từ công nhân, nông dân và binh lính.)
Trương Hiểu Phong chấn động: “Cô nghe nói từ đâu vậy?”
“Tin tức nội bộ, tin tức nội bộ.” Hàn Nhân làm bộ dáng thần bí, nói với Trương Hiểu Phong: “Nhóm trưởng, bên trong mấy người chúng ta có cô là người cố gắng nhất, mỗi ngày cầm sách đọc mãi không xong, danh ngạch này trừ cô ra không thể là ai khác.”
Trình Dao Dao suy nghĩ: “Điều này cũng chưa chắc.”
Hàn Nhân biến sắc nói: “Này, sao cô lại giội nước lạnh vậy!”
Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, nói: “Ý của tôi là, danh ngạch chỉ có một cái, Trương Hiểu Phong có thể tranh với Thẩm Yến sao?”
Hàn Nhân vội nói: “Cô nghe thấy gì sao?”
Trình Dao Dao nói thẳng: “Hàn Nhân đã biết rồi, Thẩm Yến bên kia còn thu được tin sớm hơn, bây giờ nhà hắn đã bắt đầu hành động rồi.”
Mặt Trương Hiểu Phong vốn tràn đầy hy vọng lập tức cứng lại.
Trình Dao Dao thấy thế, an ủi Trương Hiểu Phong nói: “Cô đừng buồn. Bây giờ có rất nhiều sinh viên công nông binh dựa vào quan hệ, loại trình độ học vấn này trước sau gì cũng thất bại, nói không chừng đều không được công nhận. Tự mình thi đỗ mới tốt!”
Hàn Nhân liếc mắt: “Hiện tại kỳ thi đại học đã bị hủy bỏ, nhóm trưởng muốn thi cũng không thi được!”
Trương Hiểu Phong miễn cưỡng cười cười: “Dao Dao cũng có ý tốt thôi.”
Trình Dao Dao há to miệng, muốn nói cho Trương Hiểu Phong biết kỳ thi đại học sớm muộn sẽ khôi phục. Nhưng ở niên đại này bị bắt vì nói linh tinh nhiều lắm, hơn nữa việc liên quan đến kfy thi đại học, Trình Dao Dao không biết nên mở miệng thế nào.
Hàn Nhân nắm nắm tay, nói: “Danh ngạch sinh viên công nông binh phải thông qua tuyển chọn bên trên đại đội, còn có thanh niên trí thức chúng ta bỏ phiếu. Nhóm trưởng ưu tú như vậy, tôi không tin sẽ thua Thẩm Yến!”
Nhưng thực tế trong lòng các cô đều rõ ràng, bối cảnh gia đình Thẩm Yến vững chắc, thành tích trước đó ở nông thôn cũng không tệ. Học tập, lao động và biểu hiện của Trương Hiểu Phong mặc dù xuất sắc, nhưng bố mẹ cô chỉ là nông dân bình thường, có thể cạnh tranh với Thẩm Yến sao?
Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô nghe được gì từ chỗ Thẩm Yến không?”
Trình Dao Dao không nói chuyện Thẩm Yến muốn dẫn mình về Thượng Hải, chỉ nói hắn hình như có cách trở về, mà trong nhà hắn đã hành động. Nhìn vẻ mặt thất vọng của Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, Trình Dao Dao xung phong nhận việc, quyết định đi tìm Thẩm Yến nghe ngóng thêm.
Buổi chiều, Trình Dao Dao và mấy cô gái được an bài chuyển đệm rơm. Đệm rơm vừa thoáng khí vừa mềm mềm, trải trên máy kéo có thể tránh dưa hấu bị va chạm hỏng trên đường vận chuyển.
Mấy cái đệm rơm kia rất bẩn, còn rất nặng. Trình Dao Dao dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không bê được, người khác đã bê đệm rơm bước như bay đi xa.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm bó đệm rơm, khuôn mặt lộ ra chút bối rối, hơn nửa ngày chậm rãi ngồi xổm xuống, thử tìm một chỗ sạch sẽ ra tay.
Bộ dáng kia vô cùng đáng yêu. Tạ Chiêu buông công việc trong tay xuống, đi đến chỗ cô.
Còn chưa đến gần, Thẩm Yến đã chạy tới trước mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến, không biết hắn nói gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười yếu ớt, mặc dù thoáng qua liền biến mất, vẫn làm cho người hoa mắt say mê.
Sau đó, Trình Dao Dao đứng dậy tránh ra, Thẩm Yến bê đệm rơm bẩn thỉu nhẹ nhàng đi đến chỗ máy kéo.
Tạ Chiêu nắm chặt tay để bên người, mặt không thay đổi quay người đi.
Mấy cái đệm rơm dùng rất nhiều năm rồi, vừa bẩn vừa nặng. Thẩm Yến không chê chút nào, ôm chặt đệm rơm, vui mừng như nhặt được vàng.
Mấy cô gái khác thấy Thẩm Yến giúp Trình Dao Dao làm việc, vừa ghen tị vừa đỏ mắt, có một cô gái đanh đá nửa đùa nửa thật nói: “Thanh niên trí thức Thẩm, chỉ giúp Trình Dao Dao làm việc, cũng không giúp mấy nữ đồng chí chúng ta a?”
Thẩm Yến luôn luôn được mấy cô gái này hoan nghênh, thấy các cô ghen tuông vì mình cũng rất đắc ý. Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Trình Dao Dao, hắn không chớp mắt bê đồ, cũng không tiếp lời.
Trình Dao Dao nhàn nhã đứng ở một bên, ngón tay cuốn bím tóc, cười nói: “Đồng chí Thẩm Yến luôn có phong độ thân sĩ. Sao có thể chỉ giúp tôi làm việc? Đúng không Thẩm Yến?”
Âm cuối của Trình Dao Dao đáng yêu ngoặc một cái, mấy tháng vừa qua, đây là lần đầu tiên Trình Dao Dao dùng giọng nói này nói chuyện với hắn. Cả người Thẩm Yến hăng hái sôi nổi, không nghĩ kỹ đồng ý luôn nói: “Đương nhiên!”
“Vậy thì tốt quá.” Trình Dao Dao vỗ nhẹ tay: “Các đồng chí nữ có thể nghỉ ngơi, đồng chí Thẩm Yến sẽ giúp chúng ta làm xong chỗ còn lại.”
Mấy cô gái hoan hô, nhao nhao cảm ơn Thẩm Yến.
Thẩm Yến nhìn một đám con gái cảm ơn mới phản ứng kịp. Đệm rơm thậy dày có , cái, ném cho một mình hắn?
Nhưng Trình Dao Dao còn đang đứng ở kia, cười như không cười nhìn hắn. Thẩm Yến không thể dừng lại ở đây như xe bị tuột xích được, gắng gượng chuyển xong hết đệm rơm, xương cốt toàn thân sắp rời ra thành từng mảnh, còn phải giả dạng thành dáng vẻ điêu luyện, đi đến bên cạnh Trình Dao Dao: “Dao Dao, chuyển xong rồi.”
Trình Dao Dao “A” một tiếng, nhìn hắn: “Mệt muốn chết rồi?”
“Vẫn tốt” Thẩm Yến ôn nhu cười: “Anh mệt mỏi cũng không sao, không thể để Dao Dao làm loại việc này được.”
Trình Dao Dao không hứng thú lắm: “Về sau còn có việc, anh cũng có thể giúp tôi làm.”
Trong lòng Thẩm Yến nóng lên, nắm lấy cơ hội nói: “Chỉ cần em theo anh trở về, về sau có việc gì cũng không cần em làm. Em có thể ở nhà giống như trước, không, em càng hạnh phúc hơn so với lúc trước.”
Thẩm Yến rất có tố chất làm nam cặn bã, nói mấy câu liền phác họa ra cảnh tốt đẹp. Trình Dao Dao hừ một tiếng: “Nói lời dễ nghe, chúng ta phải cắm rễ ở nơi này, làm sao còn về được?”
“Đương nhiên có thể!” Thẩm Yến muốn nói lại thôi.
Trình Dao Dao nhấc chân đi: “Không nói thì thôi.”
“Dao Dao!” Thẩm Yến vội vàng kéo tay cô, bị Trình Dao Dao hất ra.
Trình Dao Dao tức giận nói: “Đừng chạm vào tôi!”
Thẩm Yến vân vê bàn tay, chỉ cảm thấy Trình Dao Dao vui buồn lẫn lộn, lúc cô nổi giận càng xinh đẹp động lòng người, cũng không biết vì sao lúc trước mình không thích. Hắn thấy bộ dáng không nhịn được của Trình Dao Dao, cắn răng nói: “Dao Dao, trong nhà anh dự định để anh đi làm lính. Chỉ cần em đồng ý đi theo anh, nhà anh cũng sẽ chuẩn bị cho em một cái danh ngạch…”
Hóa ra Thẩm Yến không hướng về danh ngạch sinh viên công nông binh. Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, không quan tâm Thẩm Yến nói gì đằng sau, quay người đi.
Trình Dao Dao báo tin tức tốt này cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hai người cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên. Nhưng Trình Dao Dao lại không cao hứng như vậy.
Nhỏ trọc đầu kia lại tới! Còn quấn lấy Tạ Chiêu nói này nói nọ!
Trình Dao Dao chạy tới gần chỗ hai người, muốn nghe rõ họ đang nói gì. Nhưng Tạ Chiêu chưa từng nhìn cô một chút, làm Trình Dao Dao tức giận cầm giỏ chạy đi.
Trình Dao Dao cầm giỏ không về nhà, bà Tạ và Tạ Phi đang phơi cà trong sân. Rau quả trong vườn lớn quá nhanh, quả cà vừa lớn vừa mọng, thừa dịp cà còn chưa già hái xuống, rửa sạch hong khô sau đó cắt thành miếng, phơi khô sau này xào với mỡ heo và đường, hương vị kia có thể bay ra đầu ngõ.
Bà Tạ cẩn thận cắt cà, ra tay vừa nhanh vừa lưu loát, Tạ Phi phơi cà lên cái sàng. Trong sân bay ra mùi thơm của cà.
Trình Dao Dao bước vào sân, uể oải chào bà nội.
Bà Tạ cười nói: “Dao Dao về rồi à, Chiêu ca nhi ăn ngon không?”
“Khẩu vị của anh ấy rất tốt.” Trình Dao Dao quẳng giỏ xuống.
Bà Tạ nói: “Nóng hỏng rồi à? Để Tiểu Phi lấy bánh đúc đậu ở trong giếng cho cháu ăn, cho thêm mật ong, giải nóng.”
Tạ Phi bỏ cà xuống muốn đi lấy. Trình Dao Dao lắc đầu: “Không muốn ăn.”
“Sao vậy? Không phải cháu sáng sớm dậy la hét muốn ăn sao?” Bà Tạ vôi vàng lau tay, sờ trán Trình Dao Dao: “Có phải bị cảm nắng rồi không?”
Mũi Trình Dao Dao chua xót, lắc đầu: “Không có, cháu chỉ muốn ngủ một lát.”
“Được, vậy đi ngủ đi.” Bà Tạ thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cơm tối để bà làm, cháu ngủ thêm một lúc đi.”
Trình Dao Dao đi về phòng.
Qua một lúc lâu Tạ Chiêu mới về đến nhà. Cả người đầy mồ hôi giống như vớt ra từ trong nước, trên quần áo dính đầy sương muối, về nhà lập tức múc nước giếng uống một mạch.
“Uống chậm một chút, chậm một chút! Ở đây có nước trà Dao Dao pha, uống cái này!” Bà Tạ vội vàng nhét vò nước trà vào trong tay hắn, Tạ Chiêu nhận ngửa đầu uống cạn, nước trôi xuống dọc theo cổ họng.
Bà Tạ đau lòng nhìn cháu trai: “Mệt muốn chết rồi ? Trời nóng như này, làm việc quá mệt nhọc.”
Nước trà trong veo, Tạ Chiêu cảm thấy tai mắt thanh tỉnh, cảm giác rã rời và chậm chạp trong người cũng tiêu tan. Tạ Phi vắt khăn ướt đưa đến, Tạ Chiêu nhận lấy lau mặt, lập tức dễ chịu hơn nhiều, ánh đi nhìn quanh sân.
Bà Tạ nói: “Dao Dao đang ngủ trong phòng.”
Tạ Chiêu không lên tiếng, xách nước đi tắm. Nước giếng mát lạnh rửa sạch mồ hôi rã rời, Tạ Chiêu lắc lắc tóc ngắn ướt sũng, cầm khăn lau cơ bắp nhấp nhô, mặc áo ba lỗ vào.
Bà Tạ bê một bát nước mật ong và điểm tâm tới: “Ăn lót dạ trước, cơm tối sắp xong rồi!”
Trong mâm có bánh gạo nếp ngọt và hai miếng bánh, Tạ Chiêu hỏi: “Điểm tâm ở đâu vậy?”
Tạ Phi cười nói: “Chị Dao Dao mang bánh phục linh về, ăn rất ngon.”
Tạ Chiêu không lên tiếng, cũng không động vào bánh điểm tâm này.
Ánh sáng trên bầu trời bao phủ sân nhỏ, Tạ Chiêu thấy chum nước chỉ còn một nửa, cầm thùng đi múc nước, bà Tạ đang nấu cơm trong phòng bếp, vừa nhìn thấy vội nói: “Bỏ xuống! Cháu mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi.”
Tạ Chiêu mắt điếc tai ngơ, cơ bắp trên cánh tay nhô lên, múc đầy thùng nước bê lên chum nước bên cạnh giếng đổ vào.
“Cứng đầu!” Bà Tạ nhỏ giọng mắng, lại nói: “Chiêu ca nhi, trong giếng có bánh đúc đậu, cháu cầm một bát cho Dao Dao ăn đi.”
Bà Tạ nói xong đi rán trứng, vốn dĩ cho rằng Tạ Chiêu sẽ nghe lời, không nghĩ tới bên ngoài lại vang lên thanh âm đổ nước. Bà Tạ ngó đầu ra nhìn, Tạ Chiêu vẫn đang xách nước. Kỳ lạ.
Bà Tạ nhớ lại bộ dáng Trình Dao Dao mệt mỏi về đến nhà, lại nhìn bộ dáng cháu trai bướng bỉnh như con lừa, hiểu rõ, hai đứa này cãi nhau rồi!
Bà Tạ lắc đầu, nói với Tạ Phi: “Tiểu Phi, cháu cầm đi. Dao Dao vừa về liền không bình thường, không biết có phải bị cảm nắng rồi không…”
Thùng gỗ loảng xoảng rơi vào trong chum nước.
Tạ Phi đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp lò, nghe nói như thế lập tức muốn đi ra, bà Tạ nói: “Không có chuyện của cháu, nhóm lửa.”
Tạ Phi kỳ quái nói: “Nhưng…”
Bà Tạ vừa khoát khoát tay với cô vừa chỉ chỉ bên ngoài, cười sâu xa. Tạ Phi nháy mắt, cái hiểu cái không.
Tạ Chiêu nhấc cái giỏ trong giếng lên, lấy ra một cái bát có nắp rồi thả giỏ lại.
Bên trong bát có nắp là bánh đúc đậu màu xanh, đậu phụ đông lại giống như thạch, óng ánh sáng long lanh. Dùng dao cắt thành miếng nhỏ, đổ mật ong lên trên, để lại gần có thể ngửi được mùi hương thơm mát.
Tạ Chiêu cầm một bát bánh đúc đậu xanh biếc óng ánh, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trình Dao Dao. Hắn chờ một lát, không có âm thanh.
Tạ Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng Trình Dao Dao rất mát, trên bàn bày hoa nhài và lá bạc hà, mùi thơm bay ra xung quanh. Nắng chiều chiều xuống ô cửa sổ, tia sáng mờ nhạt không rõ. Trên giương mắc một cái màn nhỏ mới tinh, màn rũ xuống, chỉ thấy mơ hồ một thân ảnh đang nằm lỳ trên giường.
Tạ Chiêu để bát xuống, thìa và bát va chạm phát ra thanh âm nhẹ, người trên giường vẫn không có động tĩnh.
Tạ Chiêu nhẹ nhàng vén màn lên, chỉ thấy mặt Trình Dao Dao nằm sấp, bộ dáng phụng phịu. Chăn nhỏ lộn xộn thành một đống, tướng ngủ lệch một bên, một cái chân trắng như tuyết thò ra ngoài màn.
Tạ Chiêu ở trên cao nhìn xuống: “Ngủ rồi à?”
Trình Dao Dao không nhúc nhích.
Tạ Chiêu để chân cô vào trong màn. Vừa buông tay lại thò ra ngoài, còn hung hắng đạp hắn một phát.
Mặt Tạ Chiêu không biểu tình, ngón tay gãi gãi lòng bàn chân trắng mịn.
“Anh!” Trình Dao Dao vội rụt chân lại, ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu chỉ bát bánh đúc đậu: “Bà nội bảo anh mang tới.”
Gương mặt Trình Dao Dao mới tỉnh ngủ ửng đỏ, giống như hoa hải đường mới nở, làm nũng quay đầu đi: “Em không muốn ăn!”
Tạ Chiêu dừng một chút, không lên tiếng.
Trình Dao Dao hầm hừ ôm cánh tay, chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy Tạ Chiêu dỗ cô, vụng trộm quay đầu nhìn, trong phòng trống rỗng, làm gì thấy bóng dáng Tạ Chiêu? Nếu không phải vẫn còn bát bánh đúc đậu, Trình Dao Dao còn tưởng vừa rồi là ảo giác của mình.
Nếu không phải là ảo giác, vậy tại sao Tạ Chiêu có thể lạnh lùng với mình như vậy?
Ánh sáng trong phòng dần dần tối đi, Trình Dao Dao ôm gối tre nhỏ, vụng trộm lau nước mắt, cô muốn về nhà.
Trình Dao Dao bắt đầu chiến tranh lạnh với Tạ Chiêu — đơn phương. Mặc cho Trình Dao Dao mỗi ngày dùng ánh mắt cừu hận trừng Tạ Chiêu, không ăn cháo Tạ Chiêu thổi cho mình, Tạ Chiêu xách nước tắm cho cô, cô cũng kiên quyết không nói lời cảm ơn với hắn! Nhưng ngoại trừ Trình Dao Dao, hình như không có ai chú ý tới điều này.
Bởi vì — Tạ Chiêu quá bận.
Sau khi hái dưa trong ruộng xong, lập tức đặt lên xe máy kéo vận chuyển vào huyện, một ngày phải vận chuyển hai chuyến. Mấy ngày tiếp theo, các thôn dân hái dưa đều mệt quá sức, Tạ Chiêu phụ trách lái xe càng không được nghỉ ngơi một chút nào, dù hắn thể lực tốt, gương mặt cũng gầy một vòng, càng giống con dao cứng ngắc.
Mấy ngày này, Trình Dao Dao gần như không thể gặp mặt Tạ Chiêu. Trời còn chưa sáng Tạ Chiêu đã lái xe vào huyện, về nhà chỉ ăn mấy ngụm cơm rồi lại vội đi, buổi tối sau khi giúp Trình Dao Dao xách nước tắm cũng có thể tựa vào cạnh cửa ngủ.