Editor: Trâu lười
Không đợi Tạ Chiêu mở miệng, Trình Dao Dao vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn: “Bố em gửi sách đến!”
Gương mặt trắng nõn của cô phơi nắng đỏ ửng, ngửa đầu ngoan ngoãn nhìn hắn, bên trong đôi mắt hoa đào chứa đầy tình cảm thân mật mà bản thân cũng không phát hiện.
Lửa giận mới nổi lên của Tạ Chiêu tùy tiện bị san bằng, gật đầu với cô, dịu dàng nói: “Nóng không? Đi uống nước nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Gia Kỳ thu hết tất cả vào mắt, bê mấy bao đồ thản nhiên như không có chuyện gì cười nói: “Mấy bao này rất nặng, muốn để ở đâu?”
Trình Dao Dao nói: “Để vào phòng em đi.”
Lâm Gia Kỳ còn chưa mở miệng hỏi phòng cô là phòng nào, Tạ Chiêu liền giơ tay: “Để tôi.”
Lâm Gia Kỳ nhìn cánh tay còn bó thạch cao của hắn, nói: “Vết thương của anh chưa khỏi, vẫn để tôi bê đi.”
“Anh là khách.” Giọng nói của Tạ Chiêu nhàn nhạt, không đợi Lâm Gia Kỳ từ chối, một tay cầm hai cái bao nặng nhất.
Trình Dao Dao lập tức ôm cái bao nhỏ nhất, đi theo sau lưng chạy vào trong phòng.
Trình Dao Dao chỉ huy Tạ Chiêu: “Để lên bàn.”
Tạ Chiêu để lên bàn, hỏi: “Bây giờ mở luôn ra?”
Mỗi lần Trình Dao Dao nhận được bao hàng đều không kịp chờ mở luôn ra tại chỗ, nếu không thì đứng ngồi không yên, phỏng đoán bên trong bao đến cùng là cái gì.
Một câu nhắc nhở Trình Dao Dao, cô lập tức nói: “Em muốn mở luôn bây giờ, bố em nhất định lấy được rất nhiều tư liệu tham khảo, không biết có quyển em muốn không!”
Tạ Chiêu thản nhiên gật đầu, lúc ra ngoài thuận tiện cài cửa lại.
Trình Dao Dao tìm một cái kéo mở bao ra, một bao là quần áo mới tinh, một bao là đồ ăn, bao lớn nhất quả nhiên là tư liệu học tập, Trình Dao Dao tìm kiếm một chút, quả nhiên tìm được ba quyển tư liệu ôn tập bìa màu xanh nhạt!
Trình Dao Dao ôm ba quyển sách, đôi mắt tỏa sáng. Đây chính tư liệu ôn tập ông ngoại đề cập qua năm đó! Trình Dao Dao ôm tư liệu tham khảo nhào trên giường vui sướng lăn một vòng, không kịp đợi lật vài trang nhìn xem, thật sự là quyển kia! Bên trong đề cập tới một số kiến thức trọng điểm và loại đề, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu còn chưa ôn tập đến.
Chờ Trình Dao Dao nhớ ra Lâm Gia Kỳ, Lâm Gia Kỳ đã được bà Tạ nhiệt tình tiếp đãi một lúc lâu, xin phép về rồi.
Trình Dao Dao ôm hai quyển sách, nói: “Anh hai Lâm đi rồi sao?”
Bà Tạ dọn dẹp bàn, nói: “Vừa đi rồi, cháu tìm cậu ấy có chuyện gì à?”
“Cháu có hai quyển sách ở đây, có thể cho anh ấy mượn xem.” Trình Dao Dao nói: “Không sao, hôm nào cháu đưa cho anh ấy.”
Trình Dao Dao cất sách đi, đã thấy Tạ Chiêu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hàm xúc không rõ. Cô cười nói: “Mau đến đây, bố em gửi đồ tốt đến!”
Học tập là chuyện nghiêm chỉnh. Tạ Chiêu đè tâm tư xuống, chăm chú nghiên cứu tư liệu ôn tập với Trình Dao Dao, sau đó lập ra một kế hoạch ôn tập mới, có một mục tiêu rõ ràng hơn.
Gần tối, thời tiết hiếm khi mát mẻ, mọi người ngồi trong sân ăn cháo. Cháo gạo nấu ra mỡ, mềm mềm đặc sệt. Trên bàn để mấy món ăn: Dưa chuột non ướp muối, hoa bí xào, mộc nhĩ trộn, thịt ốc xào tiêu.
Trình Dao Dao nói: “Hái hết hoa bí rồi, bí bỏ lớn thế nào được a?”
Bà Tạ cười nói: “Gần đây rau xanh trong vườn lớn điên rồi, không hái dây bí đỏ của cháu, nó sẽ bò ra ngoài sân.”
Bà Tạ nhắc tới, mọi người quay đầu nhìn lại, dây bí đỏ mập mạp vững chắc, bò dọc lên tường viện và cây hương thung, nụ hoa và hoa tươi tốt, vàng óng ánh một mảnh. Dưa chuột và cà chua cũng đầy quả, mấy lần làm gãy cành. Người Tạ gia căn bản ăn không hết, thường hái đưa cho nhà hàng xóm — lúc trước Tạ gia quan hệ lạnh nhạt với người trong thôn, hành động này ngược lại làm nhân duyên của người Tạ gia tốt hơn nhiều.
Trong lòng Trình Dao Dao trỗng rỗng. Gần đây cô thường dùng linh tuyền cho Tạ Chiêu ngâm trong bồn, nước thừa đổ ra sân chảy vào bên trong vườn rau, không nghĩ tới sẽ làm cho rau xanh tươi tốt như vậy.
Tạ Chiêu thấy Trình Dao Dao ngẩn người, gắp một đũa hoa bí vào trong bát cô, nói: “Hoa bí nhiều, nhưng không ra quả. Anh giữ lại ít hạt bí đỏ giúp em, đợi bí đỏ ra quả đã.”
Trình Dao Dao cao hứng nói: “Em trồng hạt bí đỏ, nhất định sẽ ra quả bí đỏ lớn!”
Bà Tạ cười nói: “Được được được, Dao Dao cho gà ăn rất tốt, gần đây gà đẻ trứng vừa nhiều vừa to. Tháng trước nhà Lâm Quý đưa một con gà đến, bà không nỡ giết. Thế mà qua mười ngày đã đẻ được hơn quả trứng.”
Trình Dao Dao càng đắc ý mũi vểnh lên trời: “Cháu tích góp được hơn quả trứng gà rồi!”
Bây giờ trong nhà có con gà mái, trung bình một ngày có thể nhặt được , quả trứng gà, trứng gà trong giỏ của Trình Dao Dao cuối cùng cũng nhiều lên.
Tạ Phi cười nói: “Gà nhà chúng ta mỗi ngày đều ăn ve sầu và châu chấu, đương nhiên có thể đẻ nhiều trứng hơn.”
Bà Tạ cũng cao hứng nói: “Đến mai bà đi chợ, mang quả trứng đi bán, có thể đổi được ít gạo.”
Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Đi chợ? Bây giờ có thể mở phiên chợ sao?”
Bây giờ trên thị trường kiểm soát việc đầu cơ trục lợi rất nghiêm ngặt, một khi bị bắt, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì cải tạo lao động, các thôn nhiều lắm là mang ít trứng gà, lương thực đến chợ đen vụng trộm đổi ít tiền, đồ ăn Trình Dao Dao làm đều để Hầu Tử bán qua tay. Thời điểm này, có sự tồn tại của phiên chợ?
Tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của Trình Dao Dao, Tạ Chiêu giải đáp cho cô. Thôn Đập Thượng ở gần sát nơi ở của người dân miền núi, người dân miền núi trao đổi vải vóc, lương thực, thịt khô với những thôn dân xung quanh, không ai dám quản người dân miền múi, bởi vậy tạo thành một phiên chợ nho nhỏ. Đại đội trưởng thôn Đập Thượng suy nghĩ linh hoạt, mở rơi xay bột làm đậu hũ của đại đội ra, mỗi lần đi chợ có thể kiếm thêm không ít tiền cho đại đội.
Trình Dao Dao nghe vậy, vội nói: “Vậy em cũng muốn đi!”
“Cháu đi làm cái gì?” Bà Tạ hoàn toàn gạt bỏ: “Cháu và Chiêu ca nhi ở nhà học cho giỏi.”
Trình Dao Dao ủy khuất bẹp miệng, nhìn về phía Tạ Chiêu. Lúc này Tạ Chiêu cũng không giúp cô: “Ngoan, lần sau anh dẫn em đi.”
Bà Tạ nói: “Những người dân miền núi kia rất hung dữ, thấy cháu xinh đẹp, lúc đó bắt cháu vào núi làm cô vợ trẻ.”
“Bà đừng dọa người.” Trình Dao Dao hầm hừ nói, cũng không nháo muốn đi nữa.
Tập tục của người dân miền núi hung hãn, Trình Dao Dao biết dáng dấp của mình dễ gây chú ý, vết thương của Tạ Chiêu còn chưa khỏi, nếu một mình cô đi theo bà Tạ, nói không chừng thật sự gây phiền toái.
Bà Tạ nói: “Ngoan, đến lúc đó bà mua cho cháu mấy cái bánh ngọt, bánh ngọt của người dân miền núi rất ngon.”
Trình Dao Dao “A” một tiếng, thấy ánh mắt tội nghiệp của Tạ Phi, nói: “Vậy bà mang Tiểu Phi đi cùng. Tiểu Phi chưa từng được đi chợ?”
Bà Tạ nói: “Tiểu Phi?”
Tạ Chiêu cũng nói: “Bà nội, đưa Tiểu Phi đi cùng đi. Bà đi cùng mấy người khác, không có việc gì.”
Mắt Tạ Phi sáng lên, vội vàng nhìn bà Tạ. Bà Tạ do dự một lúc, gật đầu đồng ý.
Lần này làm Tạ Phi vui như điên. Cô từ nhỏ đến lớn còn chưa từng đi ra khỏi thôn, thế mà bây giờ có thể đi chợ! Cả buổi tối cô đều quấn lấy Trình Dao Dao nói này nói kia, nghĩ đến phiên chợ có hình dạng thế nào, có thể mua món gì ăn ngon chơi vui.
Khối vải màu hồng phấn Trình Dao Dao mua cho Tạ Phi đã làm xong, Tạ Phi vẫn không nỡ mặc, buổi tối đặc biệt cầm bản là ủi thẳng, chỉ còn chờ ngày mai mặc đi chợ. Trình Dao Dao lấy một tờ tiền nói: “Ngày mai đi chợ cần dùng tiền.”
Tạ Phi vội vàng khoát tay: “Em có tiền.”
Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Em lấy tiền ở đâu ra?”
Tạ Phi sờ tiền trong túi, hé miệng cười nói: “Anh trai cho em đồng, để em thấy thích cái gì thì mua.”
Tạ Chiêu thật sự là anh trai tốt.
Trình Dao Dao cười sờ bím tóc của cô: “Vậy ngày mai em mua mấy cái bánh ngọt cho chị ăn.”
“Vâng.” Tạ Phi dùng sức gật đầu: “Đến lúc đó em mua được cái gì chơi tốt, đều mua thêm một phần cho chị Dao Dao!”
Bà Tạ nhiều năm rồi không ra khỏi nhà. Từ khi đường núi bị chặn lại, trong thôn rất lâu không được ăn đậu hũ và thịt heo tươi mới. Bà Tạ muốn mua mấy miếng đậu hũ về cho Tạ Chiêu bồi bổ thân thể, mẹ Phi Phi ở thôn Đập Thượng cùng bố mẹ của mấy đứa nhỏ được Tạ Chiêu cứu đã mời bà Tạ mấy lần, bà Tạ liền dẫn theo Tạ Phi, hẹn Kim Ny và mấy người phụ nữ qua lại thân thiết gần đây cùng nhau xuất phát.
Trình Dao Dao sáng sớm đã dậy ăn sáng, nhặt mấy quả trứng gà, dần dần buồn ngủ. Bà Tạ và Tạ Phi sắp xếp đồ ra cửa.
Một quả trứng gà bị Trình Dao Dao mãnh liệt yêu cầu giữ lại. Nói đùa, đây chính là trứng gà có nước linh tuyền đó, cầm đi bán nhiều lắm được phân một quả, thực sự phung phí của trời. Lại nói, gần đây trong nhà cũng không thiếu chỗ tiền kia, bà Tạ đành phải cầm tiền đi.
Tạ Chiêu đưa hai người đến cổng thôn, Trình Dao Dao ở nhà một mình.
Bà Tạ cười nói: “Có tin chúng ta vừa bước chân trước ra ngoài, chân sau Dao Dao liền nằm lại trên giường không?”
Ánh mắt Tạ Chiêu chứa ý cười. Tạ Phi giải thích giúp Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao sẽ không như vậy đâu, mấy ngày này chị và anh trai đọc sách rất nghiêm túc.”
Lúc ba người đi đến cổng thôn, thấy Trương Hiểu Phong đi qua trước mặt, không hề nhìn thấy bọn họ. Trương Hiểu Phong thường đến tìm Trình Dao Dao chơi, quan hệ với Tạ gia cũng tốt, bộ dáng mất hồn này vô cùng kỳ lạ.
Tạ Chiêu nhíu nhíu mày, không hỏi nhiều, nhìn bà Tạ và Tạ Phi đi cùng mấy người phụ nữ trong thôn rời đi, quay người về nhà.
Trong sân Tạ gia hoàn toàn yên tĩnh, dây bí đỏ và lá bí đỏ bị gió thổi xì xào, gà mái cúi đầu uống nước trong chậu. Cửa phòng Trình Dao Dao đóng lại, im lặng không có tiếng động.
Tạ Chiêu không nhanh không chậm đẩy cửa bước vào, trước bàn sách không có ai.
Trình Dao Dao thoải mái nằm trên giường, thay lại váy ngủ, bộ dáng không sợ hãi.
Tạ Chiêu gọi cô: “Em Dao Dao, không được ngủ nữa.”
Tạ Chiêu vén chăn của cô, cô lẩm bẩm che mắt, còn đặc biệt hung dữ: “Ồn ào quá, đi ra!”
“Đến giờ học rồi.” Tạ Chiêu làm đâu ra đấy, nắm cái mũi nhỏ của Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lập tức hít thở không thông, lăn lộn một trận cuối cùng mở mắt, dứt khoát ngang ngược nói: “Em không dậy, không dậy!”
Hôm nay Tạ Chiêu không kiên nhẫn và dễ nói chuyện như bình thường, nhàn nhạt nhìn cô ầm ĩ. Trình Dao Dao hơi sợ, làm nũng nói: “Hôm nay thực sự buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lúc nữa mà.”
Tạ Chiêu dùng giọng nói trần thuật nói: “Gần đây em lại không ngoan rồi.”
Trình Dao Dao bỗng chốc dựng lông lên. Mỗi khi Tạ Chiêu dùng giọng nói này nói chuyện, đã nói lên hắn muốn “Tính sổ” với mình.
Đừng nhìn Tạ Chiêu bình thường giữ yên lặng, tâm tư rất nhỏ đó! Trình Dao Dao hoài nghi hắn có một quyển sổ nhỏ, chuyên ghi chép ngày thường cô không ngoan, góp nhặt tới mức độ nhất định liền muốn giáo huấn cô.
Trình Dao Dao đang khó khăn chọn lựa giữa sự sợ hãi hoặc nằm ỳ trên giường, kéo chăn che mặt, không nhìn thấy mặt Tạ Chiêu, lá gan lại nổi lên, ồn ào: “Cứ không ngoan!”
Trình Dao Dao nói xong, Tạ Chiêu im lặng. Trình Dao Dao lén lút nhẹ nhàng thở ra, chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Trong lòng Trình Dao Dao hơi hồi hộp, vén chăn ra nhìn lên, Tạ Chiêu chốt cửa lại, quay đầu nhìn cô chăm chú.
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao chạy mau!