Gần Ân thành.
Hoàng Phủ Thành ngồi vào xe ngựa Trương Khang Niên chuẩn bị cho hắn.
“Tiểu mỹ nhân…” Trang Ngũ nhìn Hoàng Phủ Thành ngồi vào xe ngựa, vẻ mặt nôn nóng, “Đang yên đang lành lại ngồi xe ngựa làm gì a.” Y vô cùng hờn giận nói.
“Ân thành nhiều người hỗn tạp, Vương gia cứ nên giấu mặt thì tốt hơn.” Trương Khang Niên giải thích.
Trang Ngũ bĩu môi, rầu rĩ không nói nữa.
Hoàng Phủ Thành liếc y một cái, tiểu tặc lại không thừa cơ lên xe cùng hắn, thật sự là hiếm thấy.
Xe vừa đi được một lát, tiểu tặc lại kéo màn xe, một cái đầu tiến vào dò xét, “Tiểu mỹ nhân, còn một đoạn đường nữa mới vào thành, ta thấy phong cảnh gần đây rất đẹp, ngươi có muốn ra ngoài cưỡi ngựa một lát không?”
Không bình thường, Hoàng Phủ Thành nhìn hắn thật kỹ rồi kết luận trong lòng.
“Muốn vào đây không?” Hắn hỏi.
Trang Ngũ ngây người, “Cái gì?”
“Ta đang bảo ngươi vào ngồi xe ngựa cùng ta.” Hoàng Phủ Thành chậm rãi giải thích.
Vẻ mặt Trang Ngũ cứng đờ.
“Ngươi say xe ngựa.” Hoàng Phủ Thành nói.
Sắc mặt Trang Ngũ lập tức trắng bệch.
“Say vô cùng lợi hại.” Hoàng Phủ Thành lại nói.
Trang Ngũ hoàn toàn đứng hình.
Buông màn xe, khóe môi Hoàng Phủ Thành cong lên một độ cong cực kỳ duyên dáng. Rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của tiểu tặc. Tương lai nhất định phải tìm cơ hội trừng trị y cho tốt!
“Hách Liên Nghiễm phụng mệnh Hoàng Thượng ở đây cung nghênh Trấn Nam Vương.” Còn chưa vào thành, một vị lão tướng thân mặc giáp, nhanh nhẹn khỏe mạnh đã chờ ở cửa thành.
“Làm phiền lão tướng quân, thân thể bản vương không khỏe, không tiện đáp lễ, mong tướng quân thứ tội.” Tiếng Hoàng Phủ Thành vọng từ trong xe ra còn bản thân thì không xuống.
“Tiểu mỹ nhân khó chịu sao?” Trang Ngũ vừa nghe hắn nói thân thể không khỏe lập tức thò đầu vào trong xe.
Hoàng Phủ Thành trừng mắt nhìn y, đẩy cái đầu nhỏ của y ra ngoài.
“Cựu thần phụng mệnh hộ tống Vương gia về phủ, mời Vương gia.” Hách Liên Nghiễm bước ra nhường đường, nhìn đoàn người Hoàng Phủ Thành đem theo rồi lại nhìn những người của mình ở phía sau.
Lần này không tiếc số tiền lớn thuê sát thủ hạng nhất trong giang hồ lại vẫn không thể giết chết Hoàng Phủ Thành.
Hách Liên Nghiễm thở dài. Thật ra hắn đã nhìn Hoàng Phủ Thành này lớn lên. Thái độ làm người của y rất ngay thẳng, cũng có tài cán, ở đất phong cũng rất được dân chúng yêu mến. Nhưng, gương mặt y… vừa sinh ra đã định trước mà một gương mặt hại nước hại dân.
Năm nay biên quan đã mấy lần báo cáo tình hình khẩn cấp, Khương Vu quốc ở phía bắc lại mở đợt tấn công. Cùng lúc đó, Tây Dạng ở phía tây dường như cũng bắt đầu rục rịch. Hai nước này giương giương mắt hổ với Đại Ân quốc cũng chỉ vì một nguyên nhân — Trấn Nam Vương Hoàng Phủ Thành của bọn họ.
Tây Dạng là nữ quốc, trong nước phụ nữ làm chủ, nữ đế đương triều Thái Nữ từng tới Đại Ân làm sứ thần, ngẫu nhiên gặp Hoàng Phủ Thành, từ đó gieo xuống mầm mống tai họa. Khi nữ đế đó lên ngôi, việc đầu tiên là dâng thư lên Hoàng Thượng xin gả Hoàng Phủ Thành tới nước nàng. Nếu thánh thượng phê chuẩn thì đây thật sự là một dịp tốt để hai nước giao bang, bất đắc dĩ là ngay cả thánh thượng hiện giờ cũng… Aiz Từ đó, Tây Dạng quốc nếu không xâm phạm biên giới thì cũng phái ám sử vào Đại Ân… Quan hệ hai nước đóng băng.
(Tên của nữ đế Thái Nữ có nghĩa là quá nữ/ quá con gái.:]] Vậy thì làm nữ đế nữ quốc là đương nhiên rồi. Hơ hơ. Tiện đây nói luôn, tác giả cũng quá là lười đi, Trang gia đánh số , , , làm Sâu có cảm giác nhà này mắn đẻ quá, đánh số như heo. ==!!!)
Về phần Khương Vu. Khương Vu quốc cũng đã ham muốn Hoàng Phủ Thành từ lâu. Khương Vu cũng giống với nước chúng ta, đàn ông làm chủ. Nhưng quý tộc Khương Vu lại chuộng nam nam. Khi quốc vương Khương Vu mang bức vẽ Hoàng Phủ Thành về nước, người trong nước biết trên đời có mỹ nam như vậy gần như toàn dân kích động, hết sức ủng hộ Khương Vu quốc cướp Hoàng Phủ Thành về nước bọn họ. Quân đội Khương Vu vốn dũng mãnh, nay tinh thần binh sĩ lại tăng vọt, trước giờ Đại Ân miễn cưỡng lắm mới chống đỡ được vài phần.
Cho nên nói, muốn giải quyết hai vấn đề lớn của vùng biên quan này chỉ có biện pháp duy nhất đó là —Hoàng Phủ Thành phải chết!
Hách Liên Nghiễm liếc mắt nhìn xe ngựa của Hoàng Phủ Thành rồi thầm hạ quyết tâm. Vì dân chúng Đại Ân quốc này, cho dù hắn phải trả giá cái mạng già này hắn cũng không hối tiếc.
Chỉ trong chốc lát đã tới phủ Trấn Nam Vương.
Mái ngọc lưu ly, nguy nga lộng lẫy, khắp Đại Ân quốc sợ là sẽ không tìm được nơi nào xa hoa hơn phủ Trấn Nam Vương này. Tuy Hoàng Phủ Thành mỗi năm chỉ tới Ân thành một lần nhưng Hoàng thượng lại không tiếc số tiền lớn giúp hắn tu sửa lại phủ.
Hoàng Phủ Thành vén màn lên, xuống khỏi xe. Hách Liên Nghiễm kinh ngạc một lúc lâu, y không che mặt. Dung nhan tuyệt thế kia lại thản nhiên phơi bày trước mắt bao người. Xung quanh nổi lên những tiếng nín thở.
Hoàng Phủ Thành dường như không thèm để ý chút nào, hoàn toàn phớt lờ. Nhìn lại phía sau, chờ thiếu niên cưỡi ngựa trắng xuống ngựa đi tới mới cất bước vào phủ.
Thiếu thiên kia có phải Ngũ thiếu gia của Trang gia như lời thám tử nói không? Ngay cả Trang gia cũng dính dáng vào, chỉ sợ mọi việc sẽ càng ngày càng phức tạp.