Tóc Hoàng Phủ Thành rối tung, hắn dùng khăn lau những sợi tóc chưa khô. Từ trước tới nay hắn không thích người khác chạm đến thân thể hắn, tất cả những chuyện tắm rửa thay y phục đều tự mình làm.
Trang Ngũ từ ngoài cửa sổ bay vào.
“Ngươi đã về.” Hoàng Phủ Thành nhìn y, phát hiện y đã thay đổi y phục khác. “Mỗi ngày ngươi đều về cứ điểm của Trang gia chính là để thay y phục sao?”
Trang Ngũ ha hả cười, “Thuận tiện thôi.” Thấy Hoàng Phủ Thành đang lau tóc, y đi qua nhận lấy khăn lau trong tay hắn, giúp hắn lau tóc rồi buộc lại cẩn thận.
“Chuyện gì?” Hoàng Phủ Thành thấy y mở miệng muốn nói lại thôi nên hỏi.
“À…” Y ấp úng một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu hồng lên.
“Chuyện gì?” Hoàng Phủ Thành buồn cười trong lòng nhưng cũng rất kiên trì chờ y mở miệng.
“Tối hôm đó… Tiểu mỹ nhân, vì sao ngươi lại ở trước mặt mọi người như vậy…” Đầu của y càng cúi càng thấp, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, nhưng Hoàng Phủ Thành vẫn nghe rất rõ ràng.
“Không phải ngươi cũng ở trước mặt nhiều người hôn ta sao?” Hắn đáp
“Cái đó… cái đó khác!” Gương mặt Trang Ngũ đỏ bừng, lớn tiếng nói.
“A?” Hoàng Phủ Thành nhướng mày, “Khác ở chỗ nào?”
“Cái này…” Trang Ngũ nói không ra lời, đặt mông ngồi lên giường. Thật sự rất khác. Y còn nhớ rõ hơi thở của hắn xông vào mũi, nhớ rõ đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên môi y, nhớ rõ lúc đó tim đập như sấm… Thình thịch! Thình thịch! Trang Ngũ ôm ngực mình, cảm giác đó cho tới bây giờ còn chưa biến mất!
“Ta muốn ngủ.” Hoàng Phủ Thành tự ý tắt đèn, bò lên giường.
Trang Ngũ dựa sát lại. Hoàng Phủ Thành vươn tay ôm y vào lòng. Từ khi hắn hôn tiểu tặc này, tiểu tặc đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn, quy quy củ củ chứ không bất ngờ chiếm tiện nghi hắn nữa.
“Tiểu mỹ nhân!” Trang Ngũ di chuyển, mở miệng nói.
“Chuyện gì?”
“Trương đại ca nói, ngày mai đi săn, động đao động cung, phải cẩn thận một chút.”
Hoàng Phủ Thành hừ một tiếng, “Ta cũng không phải yếu đuối, trói gà không chặt. Giữa thanh thiên bạch nhật, ai dám động vào ta.”
“Nói như vậy cũng không sai nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Cho dù biết võ công của ngươi không kém nhưng ta vẫn lo lắng. Tiểu mỹ nhân… Ta nghĩ hình như ta càng ngày càng thích ngươi, làm sao bây giờ?”
“Thích?” Hoàng Phủ Thành ngừng lại một chút sau đó nói tiếp, “Tiểu Ngũ, ngươi có thật sự biết thích là gì không?”
“Tiểu mỹ nhân, ngươi đang sỉ nhục ta!” Trang Ngũ nắm chặt y phục hắn, ngẩng đầu quát, “Ta đương nhiên biết thích là cái gì! Bởi vì ngay bây giờ ta thích tiểu mỹ nhân. Vô cùng, vô cùng thích, thích hơn cả các ca ca!”
Hoàng Phủ Thành không nói gì, lẳng lặng nhìn y.
Đôi mắt hắn lấp lánh dưới ánh trăng, tản ra ánh sáng dịu dàng như dạ minh châu dưới biển sâu, phát sáng trong bóng tối. Trang Ngũ ngơ ngác nhìn, gần như ngây dại.
Tay hắn xoa đầu y. Y chỉ cảm thấy tim mình đập như sấm, gần như quên hít thở. Hắn lại chỉ ép đầu y vào ngực, “Ngủ đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Trang Ngũ chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cô đơn, không phân biệt được cảm nhận gì. Vì sao hắn không nói gì? Vì sao hắn không làm gì? Mà y, thì đang chờ đợi cái gì?
Có thích không? Hoàng Phủ Thành bất giác siết chặt người trong lòng. Nếu hắn thu nhận y, dựa theo luật pháp Đại Ân, y sẽ không có danh phận gì. Trang gia tiền nhiều thế mạnh, Trang Nhất sẽ cho phép chuyện như vậy xảy ra sao? Còn nữa, cho dù có qua được cửa ải Trang Nhất nhưng vẫn còn nữ đế Tây Dạng và hoàng đế Khương Vu, bọn họ sẽ bỏ qua cho người hắn thích sao?
Thích, luôn nói thật dễ dàng.