Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Tri bây giờ mới nhớ ra trong tuỳ thân không gian còn rất nhiều trái cây, căn cứ kiểm nghiệm lúc ấy của Tiểu Lục, đó đều là linh quả hiếm có. Anh trước giờ không có tính ăn mảnh, huống chi anh còn rất thích mấy người thầy trò bọn họ, nhân dịp đang vui vẻ, lấy Chu Quả và Thiên Linh Quả trân quý mỗi loại một phần, cùng bốn chùm Kim Bích Quả lớn từ trong không gian đưa cho mọi người.
Quan Phùng là người đầu tiên cảm ứng được hơi thở của linh quả, hắn nghiêm túc nhìn qua, thế nhưng lại là Chu Quả, Kim Bích Quả trân bảo quý hiếm. Những linh quả này sinh trưởng ở địa phương cao ngất, địa thế nguy hiểm, có cây không nhất định có quả, muốn gặp được linh quả chín vô cùng khó khăn.
"Đây cho các người, ăn được lắm." Giang Tri nói, thấy vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
Bùi Ngôn mở to hai mắt nhìn: "Một quả Chu Quả có thể giúp tăng một phần tu vi, hai loại còn lại đệ cũng chưa từng thấy qua, nhưng khẳng định là linh quả thượng đẳng!"
Quan Phùng tiếp lời: "Đây là Thiên Linh Quả và Kim Bích Quả, một quả Thiên Linh Quả tăng trăm năm duyên thọ, thúc đẩy tốc độ tu luyện; Kim Bích Quả có thể tái tạo đan điền bị tổn hại, chữa trị kinh mạch bị vỡ vụn ... Đây đều là tiên quả cực kỳ trân quý."
Giang Tri thấy thần sắc mọi người khiếp sợ lại cẩn thận, nói: "Tôi và Thời Nghiêu đã ăn qua vài quả, hơn nữa chuyện kéo dài tuổi thọ như các người nói, kỳ thật tôi cũng không cần ... Huống chi tôi cũng không tu tiên, đừng có lãng phí linh quả vô ích."
Thấy Thời Nghiêu gật đầu, Giang Tri lại kiên trì, bọn họ mới trịnh trọng nhận lấy linh quả, nói lời cảm tạ, Bùi Trạch Chuỷ nói với hai người: "Đa tạ, chúng ta ăn bây giờ, khả năng cần đả toạ một ngày để tiêu hoá hấp thu." Ý là sáng ngày mai bọn họ không thể ra ngoài được.
"Được, các người cứ tập trung tu luyện, tôi và Thời Nghiêu sẽ không ra ngoài." Giang Tri trả lời, trong lòng thấy kỳ quái, bản thân mình và Thời Nghiêu mấy hôm trước ăn nhiều linh quả như vậy, hoàn toàn không cần tĩnh toạ hấp thu gì, lúc ấy anh chỉ cảm thấy "Quả này ăn ngon thật, ăn nhiều thêm mấy quả", sau khi ăn xong cảm thấy ấm áp rất thoải mái, ngoài ra cũng không có cảm giác gì khác lạ.
Giang Tri nghĩ nghĩ cảm thấy có thể bởi vì mình không tu tiên. Anh chờ mấy người trở về phòng, thấp giọng hỏi Thời Nghiêu: "Thời Nghiêu, lúc ấy anh ăn có cần đả toạ hấp thu linh quả không? Ngày đó tôi ăn một lúc nhiều như vậy, sẽ không có tác dụng phụ gì đấy chứ?" Anh lúc ăn hoàn toàn xem Kim Bích Quả thành nho vàng mà đánh chén, hết chùm này đến chùm khác.
Thời Nghiêu lắc đầu: "Không có đả toạ. Sẽ không có tác dụng phụ, thể chất cậu khá tốt." Chút linh khí kia cơ bản là không đủ nhét kẽ răng.
Hắn nói xong thấy Giang Tri bán tín bán nghi, không biết nói làm sao để thuyết phục anh, chỉ có thể trấn an nói: "Đừng lo lắng, ăn trái cây chứa linh khí sẽ tẩm bổ cho bản thể cậu." Nói cho cùng, linh khí trong trái cây cũng hữu dụng, hương vị cũng rất không tồi.
Giang Tri nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá vừa rồi anh không có nghe nhầm đi, Thời Nghiêu nói "bản thể", là thân thể sao? Không phải nói chứ, linh thảo linh dược linh quả ở đây đều là bảo bối mà! Lúc trước ở tiểu tinh cầu, Giang Tri ăn qua không biết bao nhiêu là đồ ăn, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không khác gì cái động không đáy.
Hai người nói ngủ ngon xong đi vào phòng ngủ của từng người, Thời Nghiêu nghĩ đến việc uống linh tương (nước/rượu chứa linh khí) tối nay, nghĩ muốn tìm thêm một ít linh thảo đưa cho Giang Tri dự trữ. Giang Tri ngủ một giấc thẳng đến mặt trời lên cao, chậm rì rì ngáp ngắn ngáp dài rời giường đi rửa mặt, mới vừa đi vào chính sảnh, liền phát hiện Thời Nghiêu đang ngồi trên ghế dài, Bùi Thận và Bùi Hành đang ngồi trên hai chiếc ghế cao trước mặt.
Hai bánh bao còn quá nhỏ, không thích hợp ăn trái cây chứa quá nhiều linh khí, nếu không sẽ phản tác dụng, sáng sớm tinh mơ vừa tỉnh dậy đã chạy khỏi phòng. Thời Nghiêu biết bọn nhóc đã thức, chúng gian nan đẩy cửa phòng, còn hơi buồn ngủ nhìn xung quanh khắp nơi, sau đó đi ra đi dạo. Thời – người lớn duy nhất thanh tỉnh – Nghiêu xuất hiện ở ngoài sân vườn, xách hai bánh bao nhỏ đem vào phòng khách, cái gì cũng không nói, ngồi nhìn hai đứa nhóc.
Giang Tri vừa vào liền thấy bóng dáng run bần bật của Bùi Thận và Bùi Hành, vừa nhỏ yếu vừa bất lực, chờ anh đến gần, phát hiện Thời Nghiêu đang thất thần nhưng vẫn giữ nguyên biểu tình nghiêm túc, mắt hai bánh bao đều ngập nước, giống như Thời Nghiêu chỉ cần nhìn một cái chúng sẽ khóc ngay lập tức.
Giang Tri: "......"
"Chào buổi sáng, anh muốn ăn cái gì?" Giang Tri trước tiên chào hỏi Thời Nghiêu, lại dỗ hai bé nhỏ, "Lại đây, ta làm đồ ăn sáng cho các nhóc nào."
Thời Nghiêu gật đầu: "Tuỳ cậu chọn."
Trước tiên Giang Tri bắc nồi hấp hai chén trứng hấp, sau đó nấu một nồi bún cá thanh đạm. Xào sơ đầu cá và thịt cá cho săn rồi hầm đến khi nước canh chuyển màu trắng sữa đặc sệt, không cần dùng quá nhiều gia vị, chỉ cần vài miếng gừng, một muỗng muối, luộc bún trong một cái nồi khác, như vậy là đã có một tô bún cá thơm ngon, sợi bún chắc dai ngon miệng, thịt cá trơn mềm, thanh đạm nhưng vẫn mang hương vị độc đáo.
Tối hôm qua bọn họ ăn quá nhiều đồ nướng nặng bụng, bây giờ có một tô bún cá vừa vặn cân bằng lại. Lúc mọi người ăn không nói chuyện, toàn bộ phòng khách chỉ có tiếng Giang Tri ăn bún và âm thanh va chạm thanh thuý khi hai đứa nhỏ múc trứng hấp ăn. Bùi Thận và Bùi Hành ăn xong trứng hấp, ngoan ngoãn nói cảm ơn với Giang Tri, dựa theo lời hai vị sư phụ vẫn thường dạy, chậm rãi đi lại tiêu thực, sau đó bắt đầu tìm một chỗ lẳng lặng ngồi đả toạ. Giang Tri bị bộ dáng ngoan ngoãn của hai nhóc chọc cười cong mắt.
"Cậu muốn đi ra ngoài một chút không?" Thời Nghiêu thấy Giang Tri nằm ngửa trên ghế dài bèn hỏi. Hắn hiểu rõ hơn ai hết không có việc gì làm nhàm chán biết bao nhiêu.
Giang Tri không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút: "Mấy người Quan Phùng còn đang tu luyện, chúng ta thủ ở nhà đi." Rốt cuộc cũng còn hai bánh bao cần phải trông coi.
Thời Nghiêu nhìn A Mao đang nằm chỗ bóng râm ngoài hiên: "Tôi có thể tạo một vòng sáng bảo vệ nơi này." Hắn thiết lập một vòng bảo vệ không ai phá được bao quanh biệt viện.
" ...... Đi thôi!" Giang Tri trước khi đi còn đặc biệt dặn dò A Mao giữ nhà cùng trông coi hai bé nhóc.
Giang Tri càng thêm tò mò với thực lực của Thời Nghiêu, khi đi ra khỏi khu biệt viện, nhân dịp ít người thấp giọng hỏi một câu: "Lại nói, trong nhà anh có quặng à?"
"Quặng gì?" Thời Nghiêu khó hiểu.
Giang Tri: "Hôm bữa anh lấy ra mấy chục viên cao giai linh thạch." Việc đó không hề bình thường chút nào.
Thời Nghiêu: "Hẳn là ... có đi." Tinh cầu đều là của hắn, khoáng sản trên tinh cầu cũng coi như là của hắn đi.
Giang Tri hắc hắc cười rộ lên: "Tôi đây thật sự đụng phải đùi vàng rồi." Anh lại nói tiếp: "Chỉ là không cần nói nhiều với tôi, tôi hiểu các đại lão đều không thích người khác tìm hiểu quá sâu."
Thời – đùi vàng – Nghiêu suýt nữa đã bình đạm thừa nhận hắn thật sự là đại lão, nhất thời bị rào trước, đột ngột nghẹn ngào. Hắn nghĩ nghĩ, cũng không cần thẳng thắn vội, nếu nhất thời nói ra chân tường cho Giang Tri một cách quá đột ngột, có khả năng sẽ doạ anh chạy mất, quan hệ ở chung của hai người nhất định cũng sẽ thay đổi. Không biết tại sao, Thời Nghiêu không quá muốn quan hệ của mình và Giang Tri cũng biến thành quan hệ cấp dưới kính sợ cấp trên như giữa hắn và nhân viên công tác ở cục quản lý vị diện.
Lúc này mặt trời ban trưa chói chang, mọi khoảng đất trống, mọi ngã rẽ đều đông đúc những quán hàng rong nho nhỏ, không giống với những gian hàng bán đồ ăn vặt, đồ trang sức, đồ gia dụng trên tiểu tinh cầu, những gian hàng này bán bùa, đan dược, pháp khí, phù bảo, thường thấy nhất là buôn bán linh thảo linh dược.
Bởi vì Linh Trù đại hội lần này chỉ có Linh Trù có chứng nhận cấp bậc mới có thể tham gia, rất nhiều người không thể đạt được tư cách tham dự. Nếu là người có năng lực, có thể đi tìm hái các loại linh thảo linh dược hàng đầu, mở quán ở đây cũng có thể kiếm được một khoảng lớn. Linh thạch kiếm được có thể dùng để tu luyện, để đầu tư cho bản thân hoặc dự trữ cho người nhà, không ngừng tu luyện thì một ngày sẽ đạt được thành công.
Người đến người đi, chen chúc va chạm, Giang Tri và Thời Nghiêu mặc quần áo của thời đại bọn họ, nỗ lực hoà nhập với bọn họ, nhưng bởi vì một người thanh tú tuấn dật đôi mắt ngậm ý cười, một người cao lớn lạnh lùng biểu tình đạm mạc, bộ dáng như thần tiên khiến nhóm người qua đường nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Giang Tri cũng không thèm để ý chuyện bị người khác nhìn, anh hứng thú bừng bừng nhìn những gian hàng bày bán đủ loại linh thảo, linh dược, tốt một chút thì dùng hộp ngọc băng cất linh thảo để có thể lưu lại linh khí; số còn lại chỉ dùng hàn băng phong ấn, miễn cưỡng chỉ có thể đảm bảo độ tươi mới. Bùi Ngôn đã giới thiệu cho anh rất nhiều loại thảo dược, Giang Tri gần như đều có thể nhận ra.
Anh trong lòng nghĩ làm sao đổi linh thạch để mua sắm linh thảo cất trữ trong tuỳ thân không gian bây giờ thì nghe thấy Thời Nghiêu ở bên cạnh nói: "Rượu ngày hôm quá uống rất ngon, tôi muốn mua ít linh thảo trữ trong không gian của cậu, có thể chọn giúp tôi không?"
Giang Tri vừa nghe, vui mừng ra mặt, liên tục đáp: "Được a, tôi nhận biết được Âm Dương Thảo và Thuỷ Đằng!" Anh đang lo tìm không được biện pháp đổi linh thạch đây.
"Lại nói tiếp mùi vị linh tương rất thơm, tôi cũng thích uống rượu Thuỷ Đằng, trở về tôi lại cải tiến công thức, nấu ra loại rượu càng ngọt lành thuần hậu hơn." Giang Tri cảm thán.
Thời Nghiêu đi bên cạnh anh, thấy anh nhanh như gió chọn lựa linh thảo được bày bán, anh chỉ chỉ, Thời Nghiêu liền gật đầu giao linh thạch, một hai viên linh thạch là có thể đổi được không ít linh thảo. Giang Tri mua mua mua, chỉ quan sát hình dạng khác nhau khó có thể phân biệt các loại linh thảo, thậm chí anh còn nhẹ nhàng ngửi ngửi, một bên nói với Thời Nghiêu về linh thảo linh dược cổ quái nào đó.
"A Ngôn nói, Tử Khương Căn này nấu cho kẹo lại có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ lông tóc mọc rậm!" Giang Tri nói, nhịn không được cười rộ lên, cổ nhân trước sau luôn cho rằng lông tóc trên cơ thể đến từ cha mẹ, nên nuôi tóc thật dài thật rậm là chuyện hiển nhiên. Anh nghe A Ngôn miêu tả liền hoài nghi, ăn cong cái Tử Khương Căn cô đặc này, có khả năng sẽ biến thành một quái vật khắp người lông dài tới nách mất.
"...... Ờ." Từ sâu tận đáy lòng Thời Nghiêu yên lặng từ chối biến thành quái vật lông dài.
"Linh dược bên ngoài giống khoai tây, bên trong giống củ mài này có thể dùng làm linh thiện, nghe nói có thể bảo vệ nướu răng, làm trắng và chắc răng."
"Ừ, mua về nếm thử."
"A, còn có cái kia ......" Giang Tri nhớ kỹ Bùi Ngôn có nhắc đến mối liên hệ của linh thiện và bọn họ, linh thiện là để Linh Trù bổ sung tích góp linh khí tu luyện, còn được dùng để chữa trị cho những tu sĩ khác, hoặc những tật bệnh dai dẳng của người thường.
Cuối cùng, anh không chỉ mua mình Âm Dương Thảo, Thuỷ Đằng, mà còn vơ vét đủ loại linh thảo linh dược công hiệu khác nhau, Thời Nghiêu chịu trách nhiệm trả linh thạch. (Nhìn có khác gì cảnh vợ mua sắm chồng đi sau làm culi quẹt thẻ ko trời!!!). Giang Tri một bên chọn lựa mặt hàng, một bên cất vào tuỳ thân không gian, mọi người ở đây đều có thần thông, tuỳ thân không gian này của Giang Tri ngược lại chẳng có gì hiếm lạ.
Giang Tri nhìn thoáng qua, phát hiện trong tuỳ thân không gian đã cất trữ không dưới loại dược thảo.
"...... A, không cẩn thận một cái là mua lố liền." Giang Tri ngượng ngùng gãi gãi trán.
"Không sao, có thể là dùng để làm rất nhiều loại linh thiện, linh tương." Thời Nghiêu tiêu từng túi từng túi linh thạch cũng không chút đau lòng, thậm chí còn loáng thoáng cảm nhận được sự vui sướng thoả mãn của con nghiện mua sắm.
Bún cá
Canh cá màu trắng sữa
Trứng hấp kiểu Trung
Củ mài
Canh gà hầm củ mài
Củ mài xào nấm mèo dưa leo
Củ mài hấp sốt mật quế hoa