Đi nguyên một ngày nên mọi người đều rất mệt mỏi, nên đã sớm ai về phòng nấy.
Khâu Ngọc cảm thấy trễ vậy rồi mà để Từ Hắc rời đi thì không tốt, nên qua nhà Quan Quan thương lượng cho Từ Hắc ở nhờ một đêm.
Sau khi ăn xong, Giang Tri và Thời Nghiêu ở bên nhau có chút an tĩnh quá mức.
Thời Nghiêu đã nhận ra, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Tri Tri, em không thoải mái sao?"
Giang Tri đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hơi ngửa đầu, nghiêm túc nhìn Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu bị anh nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc làm trong lòng hắn bỗng trở nên khẩn trương.
Trong đầu hắn lướt qua đủ loại suy đoán, liền nghe Giang Tri sâu kín nói: "Thì ra vị diện chi chủ (chủ nhân của vị diện) thoạt nhìn cũng không khác người thường chúng ta nhiều lắm nhỉ."
Thời Nghiêu: "?!"
Giang Tri tiếp tục nói: "......!Lúc ấy anh, có phải lén dựa theo hình dạng con người mà hoá hình không?"
Thời Nghiêu không nghĩ tới, Giang Tri chỉ cần - ngày ngắn ngủn đã đoán ra được thân phận của hắn, trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Không có, không có dựa theo..."
Hắn chỉ tự thiết kế khung, những chi tiết còn lại đều là không ngừng phát triển hoàn thiện theo dòng thời gian dài dằng dẳng.
"Tri Tri, em đoán đúng rồi, em giận tôi sao?"
Giang Tri thở phào một hơi, quả nhiên đoán đúng rồi.
Có thể tự do xuyên qua các vị diện, không sợ hãi bất kỳ kẻ nào, có vẻ không chút để ý những quy định pháp tắc, đạo lý đối nhân xử thế; mà sự xuất hiện của Từ Hắc lại càng củng cố suy đoán của Giang Tri - Hắn cùng các nhân viên của hắn đều có thể tuỳ ý xuyên qua các vị diện, thoạt nhìn chính là người nằm ngoài vòng vị diện.
"Không có giận anh, chỉ...!chỉ là cảm thấy quá sức tưởng tượng." Giống như một giây kia khi dụng cụ phát sóng rơi xuống nhà anh, Giang Tri liền bắt đầu gặp gỡ đủ loại chuyện thần kỳ.
Thời Nghiêu vui mừng nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, sau đó mới cẩn thận giải thích tình huống của mình.
Chuyện này vốn không quá dễ nói, bởi vì thân là thượng thần tối cao tức vị diện chi chủ, tự mình kể chuyện của mình quả thật chẳng khác gì công khai xử tội.
Giang Tri ngồi trên giường, nghe hắn bình đạm trình bày, mở to hai mắt đầy kinh ngạc.
Nghe Thời Nghiêu nói xong một lúc lâu, Giang Tri mới thở dài, nghiêm túc bình luận: "Trước kia anh thật xấu mà."
Thời Nghiêu: "......" Hắn không có.
Sau đó, Giang Tri không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Thời Nghiêu, cảm thán: "Nói như vậy, anh...!có phải đã hàng ngàn tỷ trăm triệu tuổi rồi không?" Giang Tri biết được sự thật thì vô cùng sửng sốt.
Thời Nghiêu nhanh chóng giải thích: "Tôi đã ngủ rất lâu, thời gian say ngủ thì không tính." Lời giải thích quá tạm bợ, nhìn kiểu gì cũng không có sức thuyết phục.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một người cố gắng khai thác bất đồng giữa hai người, một người nỗ lực lấp đầy khe hở giữa hai người.
Qua một lúc thật lâu Giang tri mới hoàn toàn tiêu hoá cái chân tướng này - tự phỏng đoán trong lòng cùng tận tai nghe được chân tướng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh suy nghĩ, mặc kệ Thời Nghiêu có phải là thượng thần hay không, mối quan hệ giữa hai người bọn họ khẳng định không có thay đổi gì quá lớn.
Các suy nghĩ xoẹt xoẹt xoẹt như chớp trong đầu Giang Tri, anh còn cười hắc hắc: "Về sau em có thể ỷ thế hiếp người rồi!" Anh có thể thoải mái dựa tên tuổi Thời Nghiêu muốn làm gì thì làm trên Vị diện Đại Thiên nha!
Cuối cùng Thời Nghiêu cũng có thể thả lỏng, cười xoa xoa đầu anh: "Có thể."
Hai người nói chuyện "đàm đạo" với nhau thật lâu, lâu đến nỗi Thời Nghiêu "rung cây" đến sạch sẽ, thiếu chút nữa đã đem chuyện mình đã gặp được Giang Tri khi anh còn là cục nắm linh khí bé xíu xìu xiu ra nói, Thời Nghiêu lập tức kéo phanh: "Tri Tri, đã khuya lắm rồi, mình đi ngủ trước nhé.
Ngày mai anh lại kể tiếp cho em." Giang Tri hiện giờ không có ký ức lúc trước, tuỳ tiện nói cho anh chuyện đó có thể khiến anh nhất thời khó tiếp thu.
"Được." Giang Tri ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng vừa mới nghe được nhiều thông tin như vậy, sao anh có thể bình yên chìm vào giấc ngủ được chứ?
Anh vừa hưng phấn vừa kích động, trong đầu chỉ ngập tràn những lời của Thời Nghiêu, suy nghĩ một chút, đủ loại hình ảnh lại đua nhau ào ra.
Thời Nghiêu đương nhiên phát hiện ra anh cứ mãi lăn qua lăn lại không ngủ được, hai người nằm yên không nói lời nào mãi đến hơn giờ sáng.
Giang Tri nằm nửa tiếng lại khẽ meo meo xoay nghiêng người, đổi tư thế rồi lại tiếp tục thả não bay xa.
Đến lần xoay người thứ , rốt cuộc Thời Nghiêu cũng bất đắc dĩ thở dài, làm bộ lơ đãng duỗi tay ôm eo Giang Tri, làm anh không thể xoay người được nữa.
Giang Tri cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh cảm nhận được bàn tay rắn chắc đang dán lên bụng nhỏ của mình, ngáp một cái, híp mắt, không bao lâu đã đi vào giấc ngủ.
Đại khái bởi vì trước khi ngủ quá hưng phấn, thần kinh não của Giang Tri còn ở chế độ kích động, hiếm khi anh lại nằm mơ, anh thấy chính mình ở trong mơ gặp được Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu trong mơ lãnh khốc hơn so với hiện tại nhiều, hơn nữa ánh mắt hắn tối tăm, đồng tử hắn phảng phất màu trắng xanh như tầng băng sâu dày trong hồ nước.
Hắn giống như mới từ trong nước ra, tóc ướt dầm dề, từng giọt nước tí tách chảy xuống từ gương mặt đến sợi tóc, Giang Tri cảm giác được chính mình bị hắn xách lên...
Trong mơ, Giang Tri giống như biến thành đứa bé sơ sinh, nhưng bởi vì anh đang quan sát từ góc nhìn của bản thân, nên hoàn toàn không thể thấy được dáng vẻ của mình, chỉ cảm thấy Thời Nghiêu nâng mình lên nhìn thoáng qua, thần sắc giống như lộ ra vẻ kinh ngạc.
Giang Tri cực kỳ vui sướng nhảy nhót trong tay hắn, anh cảm giác như mình bị Thời Nghiêu vứt đi, anh lại thở phì phì chạy trở về, lúc sau lại càng lên trời xuống biển, không gì không làm, chính là muốn quấn lấy Thời Nghiêu chơi đùa không buông..