Kí chủ: Bộ Phương
Giới tính: Nam
Niên linh: Hai mươi
Tu vi chân khí: Tam phẩm Chiến Cuồng, là Trù Thần của Huyền Huyễn thế giới, tương lai đồ ăn nhất định cần dùng đến chân khí, niên thiếu, nỗ lực lên.
Thiên phú trù nghệ: Không biết
Kỹ năng: kỹ thuật cắt rau lưu tinh cấp một /
Đạo cụ: Trù Thần Sáo Trang mảnh nhỏ /
Trù Thần tổng hợp cho điểm: Đầu bếp học đồ rốt cục có thể dùng chân khí, nấu ăn bắt đầu học tập kỹ thuật cắt rau, con đường Trù Thần mở ra cho ngươi, nỗ lực lên! Niên thiếu.
Trước mặt mức tiêu thụ Nguyên Tinh là viên Nguyên Tinh, độ chuyển hóa chân khí /
Đẳng cấp hệ thống: Ba sao, tỉ lệ chuyển hóa chân khí %, cho phép khách hàng tự mang nguyên liệu nấu ăn thấp hơn cấp bốn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bộ Phương mắt buồn ngủ mông lung rời giường, sau khi rửa mặt liền quan sát bảng hệ thống.
Nhìn tiến độ chân khí, phát hiện tiếp qua không lâu hẳn là có thể hoàn thành thăng cấp, hắn bây giờ là Tam phẩm Chiến Cuồng, đạt được giá trị chân khí của Nguyên Tinh là có thể đạt tới Tứ phẩm Chiến Linh, khi đó lực khống chế hắn chân khí sẽ trở nên càng thêm rất quen.
- Trù Thần Sáo Trang rốt cuộc là cái gì... thật có chút hiếu kỳ, bất quá đã góp nhặt ba mảnh, đợi thăng cấp lần nữa thì có thể gộp đủ rồi.
Bộ Phương đi xuống lâu, nỉ non nói.
Sau đó hắn đi tới phòng bếp, bắt đầu huấn luyện cắt cải củ mỗi ngày.
Cắt hết cải củ, Bộ Phương đi tới cửa tiệm, mở cửa, không khí tựa hồ hơi lạnh, gió lạnh đánh ở trên mặt hơi khó chịu.
Nhìn thoáng qua Tiểu Hắc ngủ ngon, Bộ Phương quay đầu về tới phòng bếp, luyện tập tay nghề, Túy Bài Cốt hương khí mê người ra lò.
- Ăn cơm, Tiểu Hắc.
Bộ Phương bày Túy Bài Cốt ở trước mặt Tiểu Hắc, Tiểu Hắc nhất thời lên tinh thần.
Kim bàn tử và quân đoàn mập mạp của hắn theo lệ thường chạy đến, ăn xong điểm tâm liền rời đi, tới quán Bộ Phương ăn phảng phất như đã trở thành thói quen của bọn họ, tuy Bộ Phương bán rất đắt, thế nhưng Kim bàn tử là thổ hào... Không thiếu tiền.
Tiếu Nhạc từ lần trước bị Tiểu Hắc thổi ra tiểu điếm thì không có tới qua, phảng phất như hoàn toàn biến khỏi đế đô, bất quá Bộ Phương không thèm để ý, nhiều lắm là tiếc mất một thực khách mà thôi.
Trong hẻm nhỏ, gió thu phất phơ, Cơ Thành Tuyết mặc áo bào trắng chậm rãi đi đến, khuôn mặt trắng nõn ôn hòa, mắt híp lại, phảng phất như thời thời khắc khắc đang mỉm cười.
- Bộ lão bản, ngày mới vui vẻ.
Cơ Thành Tuyết ôn hòa chào hỏi Bộ Phương, Bộ Phương nhàn nhạt gật đầu, xem như đáp lại.
- Sao hôm nay Điện hạ ca ca tới sớm như vậy?
Âu Dương Tiểu Nghệ đi vào tiểu điếm, nhìn thấy Cơ Thành Tuyết thì nghi ngờ hỏi.
Cơ Thành Tuyết vỗ vỗ đầu Tiểu Nghệ, khẽ cười nói:
- Ngày hôm nay ca ca muốn sớm ăn được thức ăn của Bộ lão bản a.
- Ngày hôm nay ăn cái gì?
Bộ Phương hỏi.
- Tất cả thức ăn đều tới một phần, lúc này đây ăn xong, không biết còn có cơ hội lại thưởng thức tay nghề của Bộ lão bản hay không.
Cơ Thành Tuyết khẽ thở dài nói.
- Ừm? Ngươi có việc gì?
Bộ Phương nghi ngờ hỏi, Âu Dương Tiểu Nghệ cũng kỳ quái nhìn Cơ Thành Tuyết.
Ánh mắt của Cơ Thành Tuyết có chút buồn bã, thản nhiên nói:
- Không có việc gì, chỉ là một ít gia sự mà thôi, ngày mai ta phải ly khai đế đô, về phần lúc nào trở về, thì không rõ ràng lắm.
- Đã biết, chờ một chút.
Bộ Phương mặt không thay đổi gật đầu, xoay người tiến vào phòng bếp, về sau ôm một vò Băng Tâm Ngọc Tửu đi ra, trực tiếp đưa cho Cơ Thành Tuyết.
Cơ Thành Tuyết tiếp rượu, nao nao, sau đó cười ôn hòa, mở giấy dán, rót một chén rượu.
Bộ Phương cũng rót một chén, giơ chén rượu cùng Cơ Thành Tuyết nhẹ nhàng cụng một cái, nói:
- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
- Ha ha ha, đa tạ Bộ lão bản, vậy hôm nay thức ăn có thể miễn phí? Hoặc giảm giá không?
Cơ Thành Tuyết uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, khẽ nở nụ cười.
Bộ Phương nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, mặt không thay đổi cự tuyệt.
- Không được.
Sau đó Bộ Phương xoay người vào phòng bếp, bắt đầu xào nấu những thức ăn khác.
Trong hẻm nhỏ lần thứ hai truyền đến tiếng bước chân, ba thân ảnh chậm rãi đi tới.
- Tam điện hạ thật tao nhã, tới sớm như vậy.
Tiếu Mông hơi khom người thi lễ với Cơ Thành Tuyết, sau lưng hắn là Tiếu Tiểu Long và Tiếu Yên Vũ.
Sắc mặt của Tiếu Yên Vũ đã khá hơn nhiều, xem ra là tác dụng của canh Tử Sam Phượng Kê.
- Tiếu tướng quân chê cười, đây không phải vì ngày mai phải xuất chinh sao, chuẩn bị tới ăn thức ăn của Bộ lão bản lần cuối, miễn cho sau đó lại thèm.
Cơ Thành Tuyết cười khẽ, lấy cho Tiếu Mông một cái chén, rót một chén rượu.
Tiếu Mông trầm mặc một hồi, khẽ thở dài, nhận lấy chén rượu của Cơ Thành Tuyết.
Hai người ngồi xuống đối ẩm.
Âu Dương Tiểu Nghệ đưa danh sách thức ăn người Tiếu gia gọi cho Bộ Phương, Bộ Phương ý bảo mình biết rồi.
Từng món ăn hương vị mê người được Âu Dương Tiểu Nghệ bưng ra, bày ở trên bàn ăn, những thứ này đều là Cơ Thành Tuyết gọi, vừa uống rượu vừa ăn thức ăn ngon là cực kỳ thích ý.
- Tiếu tướng quân, không biết tỷ tỷ của ta gần đây thế nào?
Cơ Thành Tuyết uống một ngụm rượu, ánh mắt phức tạp nhìn Tiếu Mông hỏi.
Tiếu Mông nhíu mày, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, chán nản nói:
- Còn thế nào, vẫn hôn mê, ngự y cũng nhìn không ra nguyên nhân, ba năm rồi, cũng không biết lúc nào mới tỉnh.
- Tỷ tỷ cát nhân tự có thiên tương, một ngày nào đó nàng sẽ hồi tỉnh.
Cơ Thành Tuyết an ủi.
Cơ Như Nhi, thân tỷ tỷ của Cơ Thành Tuyết, cũng chính là thê tử của Tiếu Mông, mẫu thân của Tiếu Nhạc... Ba năm trước Tiếu Nhạc lấy tâm huyết của mẫu thân tế kiếm, lĩnh ngộ chân lý kiếm đạo, làm Cơ Như Nhi rơi vào hôn mê, hôm nay trôi qua ba năm, Cơ Như Nhi vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Trong ba năm này, Tiếu Mông tìm kỳ nhân thần y khắp Thanh Phong Đế Quốc để cứu tỉnh Cơ Như Nhi, thế nhưng vẫn chưa từng làm được.
Vì việc này, hắn sầu đến bạc tóc, đây đối với người tu vi cao như hắn mà nói là không thể tưởng tượng nổi.
- Kỳ thực ta sớm đã không dám cầu xa, tuy Như Nhi hôn mê, nhưng không có chết, này với ta đã là chuyện tốt, hôm nay đến đây, chỉ là vì hỏi Bộ lão bản, có biện pháp cứu tỉnh Như Nhi hay không, ta cũng là muốn ngựa chết cứu thành ngựa sống.
Tiếu Mông thẳng thắn nói cho Cơ Thành Tuyết mục đích hắn tới.
Cơ Thành Tuyết gật đầu, dược thiện của Bộ Phương có thể làm cho Tiếu Yên Vũ sinh mệnh lực trôi qua nghiêm trọng, gần như tử vong khôi phục lại, nói không chừng có thể cứu tỉnh tỷ tỷ ngủ say ba năm.
Nội tâm hắn không khỏi hiện ra vẻ chờ mong.
Sau đó hai người không nói nữa, đều uống rượu, Tiếu Mông cũng chỉ dặn dò Cơ Thành Tuyết một ít sự tình liên quan tới xuất chinh.
Mặc dù Cơ Thành Tuyết là hoàng tử, thế nhưng dù sao cũng là con trai thứ ba, mẫu thân chỉ là một phi tần, thân phận không quá cao quý, kém xa Thái Tử Cơ Thành An và Vũ Vương Cơ Thành Vũ, Hoàng Đế cũng không coi trọng hắn, nếu không có anh vợ như Tiếu Mông che chở, thì Cơ Thành Tuyết sớm đã bị Thái Tử và Vũ Vương hại chết.
Hoàng gia không có tình thân, đây cũng không phải nói chơi.
- Ngươi xuất chinh phải bảo vệ tốt an toàn của mình, ngươi phải nhớ kỹ, tuy hoàng thượng không coi trọng ngươi, thế nhưng ngươi thủy chung là hoàng tử.
Tiếu Mông nói.
Cơ Thành Tuyết nhàn nhạt gật đầu, ngửa đầu uống rượu.
Thời điểm hai người uống rượu nói chuyện phiếm, ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan, một thân ảnh mặc cẩm bào già nua chậm rãi bước vào.
Ánh mắt của Cơ Thành Tuyết và Tiếu Mông tự nhiên rơi vào trên người đối phương, sắc mặt hai người nhất thời cứng đờ, sau đó co rút, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.