"Số có Ma Lạt Thang rồi." Vương Giai Kỳ hô to.
"Tôi đây, cho tôi cay vừa, thêm dấm, và tất cả những thứ khác." Một thanh niên chạy ra khỏi xe.
"Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mười nghìn người nếm thử, thưởng điểm, kinh nghiệm đầu bếp là ." Trong đầu Vương Giai Kỳ vang lên âm thanh của hệ thống.
Nghe được thông báo này, Vương Giai Kỳ trút bỏ lo lắng.
Vương Giai Kì nhờ Lý Tấn kiếm người ăn thử ở gần ký túc xá, sau đó phát tờ rơi về sự kiện ăn thử Ma Lạt Thang trong thời gian có hạn.
Lý Tấn không chỉ nổi tiếng ở trên diễn đàn của đại học J mà còn là nhân vật có tiếng tăm trong chuyên mục cuộc sống của diễn đàn quận Lương Khê.
Nhờ Lý Tấn tuyên truyền thì không chỉ có sinh viên đại học J mà những người sống gần đó cũng tới ăn thử Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ, ngoài ra còn có những người ở những khu vực khác lái xe tới nếm thử Ma Lạt Thang của cô ấy.
Cuối ngày có khoảng người tới ăn Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ.
Nếu số liệu này truyền ra ngoài sẽ có nhiều người không tin bởi vì một cửa hàng Ma Lạt Thang nhiều nhất cũng chỉ bán được bát một ngày.
Vương Giai Kỳ phát miễn phí cho mọi người ăn thử kèm theo món ăn hoàn mĩ được lấy từ hệ thống có thể bán hơn bát cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì có quá nhiều khách, Vương Giai Kỳ đặc biệt thuê ba sinh viên đại học J tới giúp đỡ, một người làm thu ngân, một người dọn dẹp bát đ ĩa, một người giao thức ăn cho khách.
Hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ tân thủ.
Vương Giai Kỳ cứ nghĩ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mười nghìn người nếm thử.
Thật không ngờ, tám giờ tối, Vương Giai Kỳ hoàn thành nhiệm vụ, thành công bảo vệ tính mạng.
Vương Giai Kỳ cuối cùng có thể thở phào một cái nhưng nhiệm vụ trở thành đầu bếp sơ cấp đến hiện tại vẫn rất mơ hồ.
Tân thủ đạt điểm kinh nghiệm là được một phần tư thanh kinh nghiệm.
Một nửa điểm kinh nghiệm có lẽ là lấy từ nhiệm vụ huấn luyện.
Hôm nay, Vương Giai Kỳ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ huấn luyện sơ cấp.
Nồi, dầu, nước, củ cải cô ấy cắt chất đầy toàn bộ phòng ngủ.
Vương Giai Kỳ hỏi hệ thống cách tăng điểm kinh nghiệm.
Hệ thống theo nguyên tắc im lặng là vàng, không hề mở miệng nói câu nào với cô.
Có vẻ như Vương Giai Kỳ phải tự khám phá thôi.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Chín rưỡi tối, ba sinh viên làm thêm đều trở về ký túc xá.
Vương Giai Kỳ thu dọn bàn ghế vào kho của tiệm bánh shaobing ().
"Hôm nay về sớm vậy Giai Kỳ." Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa trông thấy Vương Giai Kỳ thu dọn xong tò mò hỏi.
Cô ấy là Phó Hiểu Mai, nhân viên của tiệm bánh shaobing.
Cô ấy được sinh viên đại học J gọi là Tây Thi Shaobing.
Cười lên có hai lúm đồng tiền, da cũng rất trắng.
Khách ở cửa hàng Ma Lạt Thang tăng lên không còn đủ chỗ ngồi, Vương Giai Kỳ muốn hỏi mượn chỗ ở phố ẩm thực.
Kết quả không ai đồng ý cho cô thuê.
Ngay lúc thất vọng, Phó Hiểu Mai không biết làm cách nào thuyết phục ông chủ của cô ấy cho Vương Giai Kỳ thuê nhà kho.
Phó Hiểu Mai còn giúp mang cơm trưa và cơm tối cho Vương Giai Kỳ, từ lúc ấy hai người quen nhau.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Sao cô đóng của rồi?" Người nói câu này chính là Lý Tấn.
"Sao em đến muộn thế? Giai Kỳ hôm nay chín giờ đã đóng cửa quán rồi." Phó Hiểu Mai đứng trong tiệm bánh shaobing cũng chuẩn bị đóng cửa.
"Vậy còn bữa khuya của tôi, thật là đau lòng quá đi." Lý Tấn ôm bụng, bày ra vẻ mặt sầu khổ.
"Thôi đi, cậu đau lòng thì ôm bụng làm gì." Vương Giai Kỳ chuyển xong bàn và xe thức ăn, đi ra nhìn thấy bộ dạng quái dị của Lý Tấn.
"Đồng chí Vương Giai Kỳ.
Tôi liều mạng giúp cô tuyên truyền Ma Lạt Thang vậy mà còn không được ăn chút nào.
Cô nói xem tôi có đau lòng không?" Lý Tấn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có phần giống tuyên truyền cách mạng.
"Được, tốt thôi, thế cậu muốn tôi báo đáp như nào? Tôi bán nghệ chứ không bán thân." Vương Giai Kỳ trêu đùa.
"Cô có thể làm đồ ăn khuya cho tôi không?" Lý Tấn mắt sáng như sao nhìn Vương Giai Kỳ.
Cái này đúng là bán nghệ!..
Thật ra trong lòng Vương Giai Kỳ đã sớm nghĩ tới việc trả công cho Lý Tấn.
Ma Lạt Thang của cô có thể bán được đều là do Lý Tấn tuyên truyền.
Ngay cả việc thuê kho cũng là do Lý Tấn đã giới thiệu Phó Hiểu Mai cho cô.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Lý Tấn ở trong ký túc xá Thiên Nguyên gần đại học J.
Vương Giai Kỳ đã tới nơi này vài lần.
Những lần trước đều đứng ở ngoài giao thức ăn cho Lý Tấn, không ngờ lần này lại có cơ hội vào trong phòng của Lý Tấn.
Lý Tấn dẫn Vương Giai Kỳ vào phòng bếp.
Nói là phòng bếp nhưng thật ra cũng chỉ là một căn phòng tích hợp quầy bar, phòng ăn và phòng bếp.
Lý Tấn mở tủ ra tìm gì đó, không tìm được bèn ra ngoài lục lọi ở ngăn tủ.
Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn mở tủ, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt, mực bento, thịt heo khô xé cay, thịt bò viên cay, cá khô, thịt heo xé sợi.
Nói thật, Vương Giai Kỳ cảm thấy chỗ Lý Tấn giống như cửa hàng địa phương.
Những đồ ăn vặt này cộng lại cũng phải hơn chục nghìn.
Vương Giai Kỳ chưa từng thấy qua nhiều hàng tồn kho như vậy ở cửa hàng địa phương.
Lý Tấn tìm tới tìm lui cuối cùng cũng chỉ tim được mấy quả trứng gà.
Cậu ta cầm trứng gà bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ chỉ biết thở dài.
"Phòng cậu có cơm thừa không?" May mà Lý Tấn ở nhà có nấu chút cơm, dầu, muối, nước tương, giấm, tương đậu biện, tương ớt đều có đủ.
Vương Giai Kì tới cửa hàng tiện lợi giờ ở ký túc xá Thiên Nguyên mua ít hành và cà rốt.
"Vương Giai Kỳ, cô định làm cơm rang trứng à?" Lý Tấn có chút hụt hẫng.
Ban đầu cứ tưởng có thể quan sát tay nghề của Vương Giai Kỳ, không ngờ cô lại muốn làm cơm rang trứng.
Món này cậu ta cũng có thể tự nấu.
Vương Giai Kỳ trợn mắt nhìn Lý Tấn, có khả năng thì đừng kêu cô nấu đồ ăn khuya.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ đem cà rốt thái hạt lựu, cắt nhỏ hành rồi để sang một bên.
Sau đó đánh trứng gà rồi đổ vào trong bát cơm, khuấy thật đều để hạt cơm được phủ đều trứng gà.
Đợi dầu nóng, Vương Giai Kỳ cho hành vào xào.
Hành được cho vào dầu nóng kêu xì xèo, hương thơm lập tức xông vào mũi.
Vương Giai Kỳ cho cà rốt vào trong chảo, luôn tay xào đều, sau đó đem cơm đã được phủ trứng cho luôn vào chảo.
Lý Tấn thấy Vương Giai Kỳ thuần thục nhấc chảo bằng tay trái, tay phải đảo đều cơm, mỗi một hạt cơm đều được phủ một lượng dầu vừa đủ.
Những hạt cơm trong chảo dần trở nên tơi xốp.
Vương Giai Kỳ cho muối và hạt tiêu vào chảo, nhanh tay đảo đều, sau đó đổ cơm rang trứng vào trong bát.
Ánh đèn chiếu xuống bát cơm làm mỗi hạt gạo ánh ra màu vàng rực rỡ.
Màu đỏ của cà rốt xen lẫn giữa những hạt cơm vàng óng, hành xanh được rải rác trong bát cơm làm cho bát cơm này trở nên đẹp đẽ rung động lòng người.
Lý Tấn ngửi bát cơm rang trứng, hương thơm của hành hòa quyện cùng hương thơm của trứng gà khiến người ta thèm ăn.
"Mã Tát Tạp, đây chính là Kim Khỏa Ngân trong truyền thuyết à?" Lý Tấn ca ngợi hết lời múc một muỗng cơm.
"Kim Khỏa Ngân gì cơ? Không phải chỉ là cơm rang trứng thôi sao?" Vương Giai Kỳ nhìn Lý Tấn, không hề biết Kim Khỏa Ngân gì đó mà Lý Tấn nhắc đến.
"Không phải chứ, đồng chí Vương Giai Kỳ của tôi ơi, cô thật sự là đầu bếp à? Ngay cả việc cơm rang trứng chính là Kim Khỏa Ngân cũng không biết! Kim Khỏa Ngân là tên gọi thông dụng!" Lý Tấn cũng bó tay với Vương Giai Kỳ.
"Vậy thì đừng có ăn." Vương Giai Kỳ bỏ ra điểm tích lũy mua công thức món này từ hệ thống.
Trên thực đơn món này gọi là Toái Kim Phạn, nghe rất cao cấp, ai ngờ chỉ là phiên bản nâng cấp của món cơm rang trứng.
"Cô nấu đồ ăn khuya cho tôi thì bát Kim Khỏa Ngân này là của tôi rồi." Lý Tấn nhanh chóng giấu nhẹm Kim Khỏa Ngân đi như thể sợ Vương Giai Kỳ sẽ cướp đi đồ ăn của cậu ta.
Thời nhà Tùy, chuyên gia ẩm thực Việt Quốc Công tạo ra món Toái Kim Phạn này.
Món này sau đó nổi tiếng ở Dương Châu nên mới có tên là cơm rang Dương Châu.
Nguyên liệu trong công thức của hệ thống còn có đậu hà lan và tôm nõn.
Siêu thị tiện lợi chỗ Lý Tấn không có, muộn rồi nên chợ không còn mở, Vương Giai Kỳ chỉ đành liệu cơm gắp mắm làm ra bát Kim Khỏa Ngân này.
"Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu." Vương Giai Kỳ thấy lý Tấn trông giống hệt một con chuột lang ham ăn nhanh chóng đem từng muỗng cơm rang nhét vào miệng.
Lý Tấn vất vả nuốt hết chỗ cơm rồi đột ngột đập bàn làm cho Vương Giai Kỳ sợ hết hồn.
"Đồng chí Vương Giai Kỳ, tay nghề của cô tốt thật đấy, suýt chút nữa tôi nuốt luôn cả lưỡi." Lý Tấn trước giờ đều không ngại khen những món ăn ngon.
"Cậu Tấn quá lời rồi, cho cậu hai mươi ba lượt thích.
Cậu nói nữa tôi cũng không cho thêm đồ ăn đâu, giờ tôi về nhà thời gian ngủ cũng không đủ." Vương Giai Kỳ không hề bị lời nói của Lý Tấn mê hoặc.
"Đâu có.
Đồng chí Vương Giai Kỳ, đây đều là lời nói thật lòng của tôi.
Thức ăn của cô ngon vậy lẽ nào tôi không nên tán thưởng.
Nói không phải tự kiêu nhưng từ trước tới giờ tôi là một con người thành thật, không bao giờ ăn không nói có." Nói xong Lý Tấn bèn ăn nốt chỗ cơm còn lại, sau đó lau miệng, bộ dạng giống như cậu chủ.
Vương Giai Kỳ không tin Lý tấn là người thật thà, cậu ta rất lươn lẹo.
Nếu cậu ta là người trung thực thì trên đời không có lấy một người đàng hoàng.
Đồng chí Vương Giai Kỳ, cô bán được nhiều Ma Lạt Thang như vậy có từng nghĩ sẽ mở một cửa hàng chuyên bán Ma Lạt Thang không? Nếu chỉ bán trong một sạp nhỏ như vậy thì không thể có tương lai được."Lý Tấn nghiêm túc hỏi Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ bị Lý Tấn hỏi mới nhận ra cô đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, sau này sạp Ma Lạt Thang kia cũng không cần thiết phải mở cửa nữa.
Sau này cô ấy chỉ chuyên tâm đối phó với nhiệm vụ chính của hệ thống nên không thể tiếp tục bán Ma Lạt Thang nữa, có lẽ đã đến lúc nghĩ về sự nghiệp sau này của bản thân.
() Shaobing là một loại bánh trứng nướng nổi tiếng ở Trung Quốc với hai vị chính là mặn hoặc ngọt.
Nhân của món bánh này không có quy định rõ ràng.
Người Trung Quốc vẫn thường thêm bột đậu đỏ, bột mè đen, trứng, đậu phụ, thịt bò, thịt hun khói để tạo nên hương vị đặc trưng của Shaobing.
Món ăn này nổi tiếng ở miền Bắc hơn và thường được dùng trong bữa sáng, kết hợp với trà hoặc sữa đậu nành.
Bên cạnh đó, vào mùa lạnh, món shaobing cũng hay xuất hiện bên những nồi lẩu của người Trung Quốc..