Edit: Tiểu Ảnh
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Xế chiều hôm nay, Trần Tiêu phát hiện Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên đang ngồi đối diện nhau chơi trò may mắn, hình ảnh ấy so với trước kia càng hiện lên rõ cả hai giống như đang giương cung bạt kiếm.
Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên có mối quan hệ không tốt cũng không phải là bí mật gì mặc dù không ai biết nguyên nhân, vì hai người này không hợp nhau nên trên cơ bản công ty cũng sẽ có ý định tránh cho hai người, trong trường hợp phải lên truyền hình trực tiếp thì se thống nhất thoả thuận để tránh không xảy ra rủi ro gì, để cho giữa bọn họ ít có những tình huống phát sinh khó xử nhất.
Nhưng lần này đoàn làm phim "Thanh Thiên Bích" quay phim lại lại làm cho hai người này giằng co ngay trước mặt. Trần Tiêu hiểu rằng xét về địa vị danh tiếng thì Thẩm Uẩn Xuyên gặp may mắn, có điều đã trải qua hơn hai năm nhưng địa vị cũng không đủ vững chắc, mà Giản Ngộ Châu đã trải qua mười năm trong nghiệp diễn viên, dù còn ít tuổi nhưng đã thành ảnh đế trong giới kim bài, nhưng là Giản Ngộ Châu đối với Thẩm Uẩn Xuyên lộ ra sự hận thù quang minh chính đại rõ rệt!! Nếu có người nhìn vào! Hay một người nào đó chụp lén, sẽ làm thay đổi tiêu đề với truyền thông!Đối với Trần Tiêu thì tiêu đề trên truyền thông hắn đều suy nghĩ kỹ.
Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên có mối quan hệ không hợp đúng như phỏng đoán, mà giải thưởng Kim Ngưu ảnh đế đang hư hư thực thực không biết sẽ về tay ai, tình hình sẽ như thế nào?
Trong lòng anh vẽ chữ thập, yên lặng nói, cảm tạ Giản Vũ Trực, lại vì người hâm mộ hai nhà mà châm thêm hoả.
Sự thật muốn nói là hai người này có thù oángì cũng không tính đi, nhưng đây chính là không khí không hợp. Mấy năm trước có hợp tác với nhau một lần đã xảy ra chuyện không vừa mắt nhau. Bình thường Giản Ngộ Châu cũng sẽ không đem cảm xúc biểu lộ ra ngoài mặt không biết hôm nay bị trúng gió gì rồi.
Ha ha, sự phân chia này là do anh ta tìm đến phiền toái nên cảm thấy toàn thân trên dưới khó chịu, coi như hắn xui xẻo.
Sau đó chuyển qua một trò chơi khác, Trần Tiêu nhịn không được đến bên Giản Ngộ Châu thấp giọng nói: "Cậu cùng Thẩm Uẩn Xuyên như thế nào? Cậu ta an phận, sao lúc nào cậu cũng hạ nhục cậu ta như vậy? Trước tiên không nói về thân phận và địa vị, nói riêng về tuổi tác, cậu lớn hơn năm tuổi, nhưng như thế nào tôi lại cảm giác là cậu so với cậu ta lớn hơn mười lăm tuổi nhỉ?"
Giản Vũ Trực và Giản Ngộ Châu trầm mặc một hồi, "à, tôi xem cậu ta không vừa mắt"
"Ở nơi riêng tư thì tùy cậu như thế nào cũng được, nhưng nơi này là Studio có rất nhiều người ở đây, cậu có thể để tâm chút được không."
Giản Ngộ Châu hơi kéo khóe môi, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lùng "Anh nói rất có lý, thế nhưng không được."
Trần Tiêu sắp phát điên, "Tại sao?"
"Đối với người không vừa mắt, tôi không muốn cho sắc mặt tốt"
"...."
Trần Tiêu đỡ trán, "Tùy cậu vậy, nếu ngày mai cái tin tức nhỏ này truyền ra ngoài, tôi cũng lười xử lý."
Giản Ngộ Châu ừ một tiếng, vỗ vỗ vai Trần Tiêu, "Xử lý cũng vô ích thôi, anh có quyết định thật sang suốt."
Trần Tiêu trong lòng ba máu sáu cơn chửi thề nói "Ôi con mẹ nó, cảm ơn cậu đã khen ngợi."
"Không cần cảm ơn, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, không nên khách khí như vậy."
"..."
Thật sự là ông trời phái cậu xuống khắc chết tôi.
Hôm nay sau khi quay xong, Giản Ngộ Châu trở lại phòng nghỉ ngơi, thu dọn chút đồ chuẩn bị về nhà, ánh mắt liếc đến hộp giữ nhiệt trên bàn trà, dừng một chút sau đó nói với tiểu Trương "Cháo cũng mang về."
Tiểu Trương ồ một tiếng cầm lên hộp giữ nhiệt, "Ồ, hết rồi sao? Giản ca, anh khi nào đã ăn hết rồi?"
Giản Ngộ Châu hơi mất tự nhiên, một lát sau Trần Tiêu tỏ ra không biết cười nói "Là tôi ăn, vừa có chút bận rộn nên đầu óc choáng váng, vừa hay nhìn thấy trên bàn có cháo còn dư lại, liền ăn vào bụng luôn rồi."
Tiểu Trương:: "..." anh có nên nói hay không nên nói kỳ thật Giản Ngộ Châu còn chưa có được ăn.?
Vẻ mặt của Giản Ngộ Châu thật giống như trong dự liệu của tiểu Trương, Trần Tiêu bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ của anh nhìn chằm chằm nhịn không được rụt cổ lại "Đây là làm sao vậy?"
"Cháo kia là làm cho tôi."
"...Sau đó?"
"Tôi còn chưa có ăn, nhưng lại bị cậu ăn mất."
"...."
"Nhưng như vậy cũng không trách tôi được, cậu làm gì mà không ăn mà còn để ở đây a, tôi đương nhiên cho rằng cậu không cần nó."
"Tôi dự định mang về nhà ăn, lúc đi học cô giáo chẳng lẽ không dạy cậu không được tự ý lấy cơm của các bạn nhỏ khác?"
"..."
Trần Tiêu: Không phải là một bát cháo thôi sao, Giản Vũ Trực cậu nói cho cùng là tôi cướp vợ nhỏ của của cậu chứ gì!!
Lục Phồn đón xe đến khách sạn X lúc giờ phútchiều. Bởi vì đoàn làm phim đặt hết ba tầng của khách sạn nên đâu đâu cũng thấy nhân viên bảo vệ trực ban, trừ nhân viên trong khách sạn làm việc có thể đi lại thì trên cơ bản là cấm người ngoài đi vào, cho nên tiểu Trương đặc biệt đi tới của thang máy đợi cô, sau đó đưa cô đi tới gian phòng của Giản Ngộ Châu.
"Lục Phồn, tôi cùng anh Trần Tiêu chiều nay đều có việc bận phải đi ra ngoài có thể sẽ về rất muộn, nếu như buổi tối cô không có việc bận vội về nhà thì có thể lại ăn cơm tối cùng anh Giản rồi mới về nhà được không?"
Lục Phồn hơi ngẩn ra, hả, Vũ Trực ăn cơm còn phải có người cùng ăn? Trẻ con mười tuổi sao?
Tiểu Trương vội vàng giải thích, "Bởi vì anh Giản cả ngày hôm nay không có ăn gì hết, anh Trần Tiêu lo lắng anh ấy bỏ luôn cơm tối không ăn mà trực tiếp đi ngủ, dù sao chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên...."
Thì ra đau dạ dày là do nguyên nhân bản thân thường xuyên cả ngày để bụng đói gây ra.
Lục Phồn gật đầu: " Được, tôi sẽ nhìn anh ấy ăn xong"
Tiểu Trương áy náy thở dài nói "Thật sự là làm phiền cô rồi, bởi vì anh Giản không thích người lạ ở trong phòng đi tới đi lui, cho nên chỉ có thể kính nhờ cô."
"Không cần khách khí như vậy, chuyện nhỏ mà."
Lục Phồn đột nhiên nhớ ra vấn đề hỏi lại: "Anh ấy hôm nay không ăn cái gì sao?"
Tiểu Trương có chút bất đắc dĩ "Ừ, có thể là tâm tình không tốt, cho nên cũng không muốn ăn."
Tiểu Trương do dự trong chốc lát, còn là nhỏ giọng khuyên bảo Lục Phồn. "Hôm nay anh Giản tâm tình không được tốt nên có thể sẽ mất tự chủ, chính bản thân mình cũng điên khùng mà tự hành xác, cho nên cô tuyệt đối đừng có đương đầu, ah còn nữangàn vạn lần đừng nhắc đến Thẩm Uẩn Xuyên, anh ấy hiện tại vừa nghe thấy liền phát hỏa, vừa nãy tôi nói với anh một câu rất bình thường về Xuyên Xuyên, anh ấy liền đuổi tôi ra ngoài."
Lục Phồn "...."
Trời, sao giống như kiểu tiểu Trương đem trẻ nhỏ mười tuổi gởi gắm cô trông coi giúp thế này.
Tiểu Trương đưa cô đến trước cửa liền đi, bước chân rất gấp, xem ra thật sự có chuyện rất gấp. Lục Phồn đưa tay ấn chuông cửa, qua một hồi lâu mới có người mở từ bên trong ra, lộ ra khuôn mặt buồn ngủ của Giản Ngộ Châu.
Lục Phồn không biết rõ vì cái gì, ánh mắt dời xuống nhìn thấy anh ta mặc quần áo kín mít lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "sắp tới giờ ăn cơm tối, ơ...Cho nên tôi đến đây."
Giản Ngộ Châu nghiêng người qua để cô đi vào, mở miệng tùy ý hỏi "Cô ăn rồi à?"
Thanh âm có chút khan khan, khả năng vừa mới tỉnh.
"Không có, tôi đợi tý nữa tùy tiện ăn chút gì là được." Lục Phồn đem theo túi để lên ghế, "Nếu không anh ngủ một lát đi, tôi hôm nay có thể sẽ làm lâu một chút, xong sẽ gọi anh."
Giản Ngộ Châu lơ đễnh ừ một tiếng, lại không trở về phòng mà trực tiếp nằm xuống sofa ngủ.
May mà sofa ở đây rộng và mềm, một người con trai cao lớn trưởng thành nằm ở trên cũng đủ mở rộng tay chân.
Giản Ngộ Châu nhắm hai mắt lại, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh bởi khi Lục Phồn đi với âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh nghĩ đến Lục Phồn đi đường rất nhẹ nhàng giống chú mèo nhỏ, không nhanh không chậm, anh có thể dễ dàng phác họa ra cô giẫm trên thảm trải sàn khéo léo, hai đùi trắng nõn, bàn chân nhỏ nhỏ, a.... Có lẽ còn có đôi chân thẳng tắp, cô hôm nay mặc váy dài tới đầu gối, bắp chân lộ ra, vừa nãy tại sao lại không nhìn nhiều một chút....( anh ít biến thái nhỡ)
Giản Ngộ Châu đột nhiên ý thức được chính mình đang suy nghĩ linh tinh, lập tức ngừng phát tán tư duy.
Giản Ngộ Châu, mày nghẹn đã bao lâu mà chợt bắt đầu phát tình!
Anh chau mày, ở trong lòng đem mình mắng một trận, lấy tay che dấu ánh mắt chợt lóe lên chút hoảng loạn cùng chật vật.
Trong phòng bếp chợt truyền đến tiếng vang, anh lúc này mới mở mắt ra nhìn qua tấm kính mờ, xem trong phòng bếp bóng dáng mờ của cô, nhớ đến dường như cả ngày hôm nay tâm tình mình đều không tốt, ánh mắt anh từ từ thâm trầm tựa như mặt nước không hề gợn sóng.
Một giây sau thì cửa kính đột nhiên bị đẩy ra, Giản Ngộ Châu cố ý nhắm chặt hai mắt, làm bộ như vừa mới ngủ dậy, lỗ tai dựng thẳng không bỏ qua bất kỳ tiếng vang nào.
Cô hết sức cất nhẹ bước chân, sau đó trước cửa truyền đến tiếng xỏ giày, Giản Ngộ Châu lúc này mới mở mắt, vọt một cái từ trên ghế sofa ngồi dậy, không kịp suy nghĩ cẩn thận, lời nói liền bất thốt ra "Cô đi đâu vậy?"
Lục Phồn không nghĩ tới anh còn tỉnh táo trả lời: "Tôi đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh không đủ. Vừa mới tới đây có nhìn thấy quanh đây nhiều siêu thị nhỏ, tôi sẽ mua nhanh rồi trở về, khoảng nửa tiếng là đủ rồi."
Giản Ngộ Châu cũng không biết mình đã nói sai lại tiếp tục không dùng đến não suy nghĩ mà nói "Tôi với cô cùng đi."
"A?" Lục Phồn có chút ít dở khóc dở cười nói "Thôi, tôi có thể tự mình đi, anh nếu như bị nhận ra thì làm sao bây giờ?"
Giản Ngộ Châu không nói nhiều, nói nhảm đi thẳng về phòng thay đồ, một phút sau đi ra trong trang phục che chắn đầy đủ, mũ, khẩu trang khăn quàng cổ, kính râm, nếu còn nhận ra được tuyệt đối là hardcore cấp fan cuồng.
"Siêu thị gần đây quá nhỏ, tôi sẽ lái xe đưa cô đi tới siêu thị lớn hơn, cô có thể muốn mua gì sẽ mua đủ."
Lục Phồn nhìn anh "Này....nếu như bị phát hiện, tôi có thể chạy trước không?"
Mặc dù cô không phải là đại minh tinh, nhưng ở trên mạng bạn bè của cô rất nhiều, nếu là cùng Giản Ngộ Châu gây ra chút scandal tình ái, thì cô cũng cũng không thể sống yên ổn qua ngày.
Giản Ngộ Châu suy nghĩ một chút "Có thể, đừng quên gọi Trần Tiêu tới cứu tôi là được, ở ngoài siêu thị dù sao cũng sẽ ảnh hưởng không tốt."