Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Nếu như không phải là Lục Phồn ở đây, Giản Ngộ Châu thật muốn phát điên cuồng loạn mà rống tiểu Trương: Cút a - -!!
Nhưng mà cuối cùng hắn chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống cơn tức này, xanh mặt, sau đó tay nắm lên bình thuốc tẩy bước ra ngoài đẩy vào lòng tiểu Trương nói Cầm đi.
Tiểu Trương đại khái đoán được bản thân mình đã làm hư chuyện tốt của Giản Ngộ Châu cười hắc hắc, thừa dịp Giản Ngộ Châu chưa có phát tác cơn giận bỏ chạy trốn, để lại Giản Ngộ Châu chỗ này hờn dỗi,
Chờ tiểu Trương đem nồi lẩu cùng tất cả nguyên liệu nấu ăn để lên trên bàn, Lục Phồn cũng làm xong vài món nên đem ra để bày trên bàn chật kín. Nước lẩu sôi ùn ục bốc khói lượn lờ, Lục Phồn phẩy phẩy làn khói bay lên ngửi ngửi sau đó quay vào trong phòng bếp cắt vào của hành hương cùng nấm kim châm đem ra bò vào nồi.
Tiểu Trương đem mấy thứ nguyên liệu cùng rau dền bỏ vào, ánh mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm nồi lẩu, nuốt nước miếng ực ực theo tiếng nước sôi cuả nồi lẩu. Giản Ngộ Châu giống như ghét hắn nên đứng dậy đi về phía Lục Phồn ngồi, ngồi xuống bên cạnh.
Có muốn uống gì không?
Giản Ngộ Châu hỏi, Có cái gì?
Uống gì cũng được hả?
Giản Ngộ Châu gật đầu, nhu thuận như cục cưng bé nhỏ.
Ngeh thế Lục Phồn đi đến ngăn tủ lấy ra lon nước tăng lực thảo dược Xà Thảo đưa cho Giản Ngộ Châu nói Trong nhà chỉ có nước này thôi, bình thường thì tôi chỉ uống nước lọc.
Giản Ngộ Châu bộ mặt cứng ngắc:... muốn uống cùng cô.
Tôi không thích mùi vị này, không phải anh nói là thích uống nó soa? Đừng khách sáo.
Tiểu Trương nín cười, vì để tránh bị Giản Ngộ Châu giận chó đánh mèo, hắn chỉ có thể cố gắng giảm xuống cảm giác mắc cười, cũng không dám ăn trước nên đã cuối đầu lướt điện thoại.
Ngay lúc nảy thì Trần Tiêu điện thoại đến, tiểu Trương liếc mắt nhìn hai người đang trong cuộc nói chuyện về Xà Thảo, lấp tức cầm lấy di động tránh ra ngoài để khỏi bị vạ lây trong chiến trường.
Em nghe nè anh Trần
Tiểu Trương, cậu cùng Giản đi đâu rồi?
Tiểu Trương đi đến trên ban công, A, em cùng anh Giản ra ngoải ăn lẩu, sẽ về nhanh thôi
Ăn nơi nào vậy? Sao không rủ tôi với, hai người đi ăn một mình thật xấu"
Một tiệm nhỏ ở bên ngoài, anh Trần không nên đến đây hắn"
Trần Tiêu dường như nhận ra gì đó trong lời nói bèn truy vấn Cậu hãy nói thật cho tôi, đi đâu? Đừng có nói là đến nhà lục Phồn ăn lẩu đó nhé.
Tiểu Trương:...
Tôi đã đón trúng? Cậu đem ngay điện thoại đưa cho Giản, có phải hắn đang si ngốc chim trong yêu đương không? Con mẹ nó, tin tồn ầm ầm bốn phương tám hướng vừa kịp dập tắt bây giờ còn tự thân đến nhà nữa, thật sự không sợ paparazi chụp đúng không?
Trần Tiêu lửa giận ngập trời, tiểu Trương đành phải khúm núm nịnh hót nhịn nhục nhẹ nhàng giải thích "Tại anh Giản muốn ăn món do Lục Phồn nấu nên em...."
Lẩu là do ai nghĩ ra? Cậu nghĩ tôi ngu chắc?
Tiểu Trương chỉ biết nhịn nói.
Thôi không nói, để em đưa cho anh Giản. Pằng cắt đứt.
Bất đắc dĩ Tiểu Trương thở dài, hắn giống như bia đỡ đạn, toàn làm người thay thế để ngườ ta xả giận.
Quay trở lại đã nhìn thấy lon nước Xà Thảo được mở ra nằm trong tay Giản Ngộ Châu, tay cầm lon nước mà có chút run run
Tiểu Trương hiểu được Giản Ngộ Châu đang nghĩ gì trong đầu mà nhịn không được buồn cười, Giản Ngộ Châu liếc mắt qua hắn phẫn nộ, hắn bèn cuối gằm xuống nhúng thịt bò ăn.
Nấm hương, ngô, tiết vịt, khoai lang, tôm viên được bỏ vào nồi lẩu, đợi một chút thì nước sôi lên, khói thơm bốc lên nghi ngút hấp dẫn mê người. Lục Phồn lấy cái chén nhỏ bỏ vào đó gồm: tiêu xay + dấm chua + nước tương nấm hương + tỏi băm tạo thành hỗm hợp nước chấm rất đậm đà, làm kích thích vị giác hơn, tiểu Trương thấy thế cũng làm một chén chấm tương tự, chỉ có Giản Ngộ Châu vì bao tử không tốt nên không được sử dụng nước chấm này, chỉ biết ngồi giương mắt nhìn hai người mở miệng wow một tiếng sảng khoái.
Hơn nữa tiểu Trương và Lục Phồn ngồi đối diện với nhau, hắn thì ngồi bên cạnh Lục Phồn nên đối diện chỉ là khoảng trống, vì vậy toàn bộ quá trình là nghe hai người đang hăng hái bàn tán về các loại thức ăn trong nồi lẩu rất hăng say. Khuôn mặt của hắn càng ngày càng đen lại, hận là không thể đá một cước cho tiểu Trương bay ra ngoài cửa sổ, hết lần này tới lần khác không chịu để mắt một chút, càng lúc càng bạo gan bày ra mặt mày hớn hở cười nói khiến giận đến nghiến răng.
Thời gian trải qua không bao lâu thì chuông cửa vang lên, Giản Ngộ Châu ở dưới mặt bàn đá tiểu Trương một cước mắt nhìn hắn sai khiến: Ra mở cửa
Tiểu Trương hiểu ý liền đứng dậy đi ra ngoài, Lục Phồn vừa gắp miếng cá từ trong nồi ra vừa nói: "tiểu Trương là người tốt đó, sao lúc nào anh cũng có thái độ ăn hiếp người ta vậy, không sợ hắn nghỉ làm sao? Vừa nói xong cô lại cảm thấy có gì đó sai sai, tuy trong lòng coi như bằng hữu nhưng cũng không thân đến mức mà quan tâm đến chuyện riêng của đối phương.
Giản Ngộ Châu ngược lại thấy rất tự nhiên nên cũng nói: Người đúng không xấu, nhưng đôi lúc hơi khờ khạo, không dạy bảo không được.
Lục Phồn ngẩn ra, lập tức cười nói, Có lẽ không phải là hắn hơi khờ khạo.
Vậy là cái gì.
Là anh quá khó hầu hạ nam Tử Trực.
Tính nói nhưng trong ánh mắt đã lộ ra ý nghĩ đó rất vui vẻ.
Đây là lời không thể nói, nếu Giản Ngộ Châu nghe được sẽ nghẹn họng có mười phần khó ở đi,, hắn luôn cảu thấy Lục Phồn có sự quan tâm đặc biệt đồi với tiểu Trương bèn nghĩ đến việc cả tuần nay, ngày hai lần qua nhà Lục Phồn lấy cơm cùng với hành động rất quen thuộc như người nhà của cô nên hắn như người vừa tỉnh ngủ đứng lên nói: "tiểu Trương đối với bạn gái cũng ít khi chăm sóc, thiệt ai làm bạn gái hắn cũng quá xúi quẩy" (hahahah anh nghen cũng quá mức hiểm a)
Lục Phồn lông mày nhướn lên, Hắn có bạn gái? Cô cứ nghĩ công việc đặc thù như tiểu Trương thì sẽ không có thời gian có bạn gái đâu.
Giản Ngộ Châu nghiêm mặt nói, Uhm, hơn nữa rất tình cảm, rất tốt
Vậy là sao, còn rất tốt nữa chứ, không phải anh mới nói ai làm bạn gái hắn là xúi quẩy sao?"
... Giản Ngộ Châu lập tức khôi phục bình thường vẻ mặt, Tôi nói thế sao?
Lục Phồn chẳng biết tại sao có chút buồn cười, nhịn xuống, Có thể là tôi nghe lầm.
Giản Ngộ Châu quan sát vẻ mặt Lục Phồn không có gì khác biệt, nên tâm treo ở cổ họng từ từ để xuống.
Nghĩ lại, từ khi nào tiểu Trương cũng có khả năng trở thành tình địch của hắn... Thực muốn giết người mà.
Trong lcu hai người đang nói chuyện thì Trần Tiêu đi vào sau tiểu Trương, vừa vào chưa kịp cởi gài ra đã nghe Trần tiêu ồn ào: "Thật là làm phiền Lục Phồn, tôi đến đây bắt hai người này về... Các người ở đây ăn lẩu thật ư?
Tiểu Trương hướng hắn vẫy vẫy tay, Đúng vậy, anh Trần mau đến đây ăn luôn nhé.
Nhìn một loạt thức ăn được bày ra trước mắt khiến Trần Tiêu lập tức đem mục đích mình đến nơi này quăng đi mất mà lên tiếng Oki. (anh ít có ham ăn quá Trần Tiêu)
Lục Phồn muốn đứng lên lấy cho hắn bát đũa, Giản Ngộ Châu đã đá tiểu Trương một cước, Đi cầm bát đũa.
Tiểu Trương:...
Trần Tiêu ngồi xuống nhìn thức ăn trong nồi lẩu mà xoa tay: Trời bên ngoài đang nóng bức người, chui trong phòng bật máy lạnh ăn lẩu thì đúng cũng là một kiểu hưởng thụ a, tôi đến thật đúng lúc mà, này Giản gắp giúp tôi mấy miếng bắp đi" Hắn cầm chén đũa đưa cho Giản Ngộ Châu, còn bản thân thì ngồi pha chén nước chấm.
(edit xong đoạn tay thì Mèo Mụp tui đã bay ra kichi kichi ăn lẩu mới thoả cơn thèm và đói)
Giản Ngộ Châu lặng yên mắt trợn trắng lên không muốn làm, Lục Phồn liền đưa tay qua nói đưa tôi lấy cho.
Giản Ngộ Châu đột nhiên hăng hái để tôi, cô ngồi đi vừa nói xong thì cũng gắp được mấy miếng bắp để vào trong chén đưa đến trước mặt Trần Tiêu nói Ăn.
Trần Tiêu vội vàng ăn không thèm so đo với hắn, tiểu Trương coi như mình bị mù không nhìn thấy gì hết.
Người đến sau là Trần Tiêu nhưng lại trở thành người nhiều chuyện nhất cùng ngồi tán ngẫu với tiểu Trương và Lục Phồn. Giản Ngộ Châu lại một lần nữa hân hạnh trở thành người bị bỏ rơi, khuông mặt hắn chảy dài thiệt dài như một đứa trẻ không được ba mẹ chú ý đến, tay cầm đũa dâm đâm miếng khoai tây trong chén âm thầm hờn dỗi.
Bỗng nhiên Lục Phồn múc một thìa súp lớn bỏ vào trong chén của hắn và nói: anh nên ăn nhiều một chút, để sau khi ăn tối xong dạ dày sẽ không đau.
Giản Ngộ Châu nhìn chằm chằm vào trong chén nước súp mang hương vị thơm ngon thèm đến nhỏ giãi, sau một hồi khắc chế được đắc ý âm thầm tươi cười bèn ừ một tiếng.
tiểu Trương và Trần Tiêu bốn mắt nhìn nhau ngước lên trời bày tỏ xem thường Giản Vũ Trực này rơi vào trong vực thẳm tình yêu mà trở thành ngu ngốc.
Tiểu Trương đi vào toilet trên đường quay trở ra phòng khách trên mặt có sự biến hoá khác thường, ánh mắt nhìn Lục Phồn có chút ít ý tứ hàm xúc không rõ. Lục Phồn phát hiện ra nên hỏi hắn Có chuyện gì sao?
Tiểu Trương ho nhẹ khụ một tiếng hỏi Hơ, cô sống một mình hả?
Đúng vậy.
Tiểu Trương nhìn nhìn Giản Ngộ Châu, do dự nói, Trong phòng rửa tay có dao cạo râu... của bạn trai cô hả?
Lời kia vừa thốt ra, trên bàn cơm trừ Lục Phồn, tất cả đều ngẩn ngơ.
Lúc này chỉ có Trần Tiêu mới kịp phản ứng, tất cả bọn họ đều không có biết rõ Lục Phồn đã có bạn trai chưa! Nếu có và đã ở chung với nhau, vậy vấn đề tình cảm Vũ Trực tính sao đây? Hắn liếc mắt nhìn Giản Ngộ Châu, quả nhiên vẻ mặt cùng khóe miệng đang trong trạng thái chết người, Trần Tiêu là người đại diện kiêm bạn thân nhiều năm nay rất hiểu rõ trạng thái của Giản Ngộ Châu có vẻ mặt trong lúc này là đang ở trạng thái cực kì thất vọng cùng giận dữ.
Trần Tiêu cũng không nhịn được xót xa cho Vũ Trực, thật khó khăn mơi động lòng đối với một cô gái, thế mà có ngờ đâu hoa đã có chủ, phải làm thế nào cho phải đây?
Lục Phồn không hiểu lí do gì mà ba con người kai có vẻ mặt rất chi tế nhị hỏi như nói Dao cạo râu? Ah của em trai đấy, cứ cuối tuần là hắn về đây
Em trai?
Cả ba người giống như người từ trong khói sương được vén mây mù, Giản Ngộ Châu không thể kịp phản ứng, bổng chốc nhớ ra Lục Phồn đúng là có người em trai, đúng là lần đầu tiên gặp nhau ở phòng truyền dịch là cô đang chăm sóc em trai đó sao?
Ba người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm Thì ra là của em trai, làm cứ nghĩ cô có bạn trai
Lục Phồn có chút thắc mắc không hiểu định lên tiếng hỏi thì Trần Tiêu đã mở lời khiến cô không hỏi nữa.
Sau khi ăn lẩu xong, Trần Tiêu và tiểu Trương chịu trách nhiệm thu dọn tàn cuộc, Lục Phồn đi vào trong lấy chén sữa mật ong bước ra ngoài dạo khắp một vòngtrong nhà nhưng không tìm thấy Giản Ngộ Châu bèn bước ra sân thượng thì nhìn thấy hắn đang đứng tựa lan can ngắm cảnh ngoài trời.
Ăn xong cơm tối hôm nay dạ dày không ổn sao? Lục Phồn nhón chân lên lan can nghiêng đầu nhìn hắn.
Giản Ngộ Châu lắc lắc đầu trả lời Không có.
Lục Phồn đưa cho hắn ly sữa mật ong nói Như vậy là tốt rồi, coi bộ nước Xà Thảo kia có tác dụng
Giản Ngộ Châu không lên tiếng, lặng yên nhấp một hớp sữa.
Thời tiết vào đầu hạ có chút gió đêm mát mẻ hợp lòng người, đứng từ trên tầng cao của toà nhà nhìn xuống khu thành thị được đèn đuốc thắp sáng nguyên một vùng trời đêm, những làn xe chạy rối rít nối nhau ngược xuôi như những dòng nước lũ chảy về phía không xa xa không thấy chân trời.
Bầu không khí rất yên tĩnh nhưng rất thích hợp không pha chút ngượng ngùng hay xấu hổ, giữa hai người là khoảng cách đúng chừng mực, cả hai tựa hồ đều có đăm chiêu nhưng lại giống như trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác chỉ cùng nhau ngắm cảnh đêm.
Không biết thời gian lắng đọng bao lâu thì Giản Ngộ Châu giống như hạ quyết tâm cuối cùng gọi tên cô: Lục Phồn.
Thanh âm trầm nhẹ như trong giấc mơ thoát ra rồi tan biến ở trong gió đêm làm bừng tỉnh mang theo lưu luyến, Lục Phồn nghĩ rằng mình đang ảo giác.
Chuyện này nghĩ kĩ cũng cảm tấhy rất buồn cười nha.
Một con người trầm mặc ít nói, cách đối xử làm người ta bất hòa, khuôn mặt luôn lạnh lùng, không hiểu đâu là thân tình nhân ái Giản Ngộ Châu - - từ khi nào thì có thanh âm êm dịu mà nói chuyện?
Hả? Cô nghiêng đầu, ánh mắt như có ngàn vì sao sáng chui vào trong nhìn hắn.
Giản Ngộ Châu trong giây lát có thanh âm êm ái.
Cô đối với tôi, có suy nghĩ gì?