Ánh mắt hắn như đầm sâu, tĩnh mịch mà tăm tối, Lục Phồn theo ánh mắt hắn đang nhìn cúi đầu nhìn xuống, thấy chữ ký trên áo T- shirt của chính mình, chẳng biết tại sao, theo bản năng cô lấy tay che lại: "... Vẫn còn đang nóng anh mau uống đi, uống xong nghỉ ngơi một chút sẽ thoải mái hơn."
Giản Ngộ Châu giống như không nghe thấy lời cô, ánh mắt yên lặng xem chữ ký kia, sau đó lầu bầu: "Chữ ký xấu quá."
Lục Phồn: "..."
Lục Phồn nghe lời nói đả kích thần tượng không thuận tai bèn cự lại một câu: "Anh viết đẹp mắt chắc?"
Giản Ngộ Châu nhắc mi mắt lên nhìn cô: "Không tin?" Anh lục trong túi một cái bút máy Montblanc, không nói lời nào khẽ kéo vạt áo T- shirt của cô, viết.
Lục Phồn trừng to mắt: "Anh làm cái gì?"
Cô còn chưa dứt lời, Giản Ngộ Châu đã thoăn thoắt hoàn thành xong, đậy nắp bút máy lại.
Lục Phồn cúi đầu xuống xem, phát hiện anh ký tên trên áo T- shirt của cô, chữ viết cứng cáp, mạnh mẽ, có một khí khái bén nhọn, so với bên dưới là chữ ký của Thẩm Uẩn Xuyên phiêu dật thanh tú đã thiếu đi một chút thần thái kính sợ, thua kém không ít.
Không biết có phải là anh cố ý hay không, viết chỗ vừa vặn đè lên ba chữ Thẩm Uẩn Xuyên kia, lại còn lớn một chút, dễ chú ý hết sức.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương...
Giản Ngộ Châu hơi hơi nhấc mi, giống như chờ cô khen ngợi, trong lòng Lục Phồn vì tính khí trẻ con ganh đua của anh cảm thấy buồn cười, cố ý giận dữ với anh: "Nhưng mà tôi cảm thấy chữ ký của Thẩm Uẩn Xuyên có linh khí."
Giản Ngộ Châu lông mày kéo xuống, buồn bực, không nói lời nào.
Lục Phồn bưng chén sứ lên, mở nắp ra, sau đó đưa đến trước mặt anh: "Uống đi?"
Anh tiếp nhận chén, lại không nhúc nhích, Lục Phồn đành phải nói: "Nhưng mà chữ viết của anh rất có khí khái."
Anh lúc này mới hài lòng, trong mắt ánh ra một chút "Tôi đương nhiên biết rõ, cô không cần phải nói ra chân tướng" ý tứ hàm xúc.
Buổi chiều nhân viên đoàn phim đều bận rộn xây dựng sân bãi, Giản Ngộ Châu không có việc gì làm bèn chạy đến phòng bếp xem Lục Phồn nấu món gì cho bữa tối. Trong phòng bếp ngoại trừ Lục Phồn, còn có vài người trong đoàn phim làm cơm tập thể, phòng bếp trong nhà trọ chỉ có bếp lò nấu bằng củi nên khói cuồn cuộn bay lên làm cho người ta ho đến rung trời, người ở phía sau đốt củi mặt mũi đều đen nhánh khói bụi.
Lục Phồn cũng bị nghẹn ho khan vài cái, quay đầu nói với Giản Ngộ Châu: "Anh ra ngoài đi, ở trong đây sẽ bị sặc đấy."
Giản Ngộ Châu nhìn những người luống cuống tay chân làm cơm, nghĩ thầm chắc đoàn làm phim nghĩ nơi này có bếp gas và nồi áp suất, cho nên không biết thổi lửa nấu cơm, mới một chút mà khói đã bay đầy nhà bếp, xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Anh xắn tay áo, đi đến sau lò: "Để tôi."
Người đốt củi sửng sốt, mất tự nhiên xoa xoa tay: "Làm phiền anh..."
"Nếu chậm chễ tất cả mọi người đều không kịp ăn cơm."
Người nọ vừa nghe, không tiện từ chối, đem ghế đẩu đưa cho Giản Ngộ Châu.
Lục Phồn vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh biết làm?"
Giản Ngộ Châu nhàn nhạt nói: "Không phải chỉ đốt củi thôi sao, trước đây tôi rất nghịch ngợm, vườn trong nhà đều bị tôi đốt qua."
Lục Phồn: "..."
Ngồi ở trên ghế đẩu đốt Giản Ngộ Châu thật sự rất có mùi khói lửa, so với bộ dạng lãnh đạm bình thường khác xa, Lục Phồn chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy có chút thú vị, khóe mắt không tự giác có chút ý cười. Giản Ngộ Châu liếc mắt nhìn cô, sau đó lau mặt: "Trên mặt tôi có bụi sao?"
"Không có." Lục Phồn quay lưng lại thái rau, dừng một chút, cười nói: "Nhưng có hoa văn."
Giản Ngộ Châu: "..."
Nghe được bọn họ nói chuyện mấy nhân viên cảm thấy nghi hoặc, bình thường Giản Ngộ Châu không tính là bình dị gần gũi, không tiếp xúc qua thậm chí mọi người đều có chút sợ anh, bọn họ không biết vì sao Lục Phồn dám mở miệng trêu Giản Ngộ Châu.
Đại khái giống trong truyền thuyết, lấy thức ăn làm trời đi...
Sau khi củi cháy, Giản Ngộ Châu cũng tự nhiên gia nhập đội ngũ làm cơm tập thể, Trần Tiêu đi vào phòng bếp chứng kiến Giản Ngộ Châu quơ đại thìa sắt lật xào cải xanh bên trong, vẻ mặt không thua gì bão táp cấp mười.
Bức tranh không giống Vũ Trực! Cao quý lạnh lùng đâu! Cậu tại sao vì có thể theo đuổi con gái mà buông tha khí chất! Khí chất nha khí chất, khí chất cũng không cần sao!! Xem bộ dáng cậu bây giờ, về sau sẽ vì gia đình nấu cơm không cần giải thích!!
Còn có, cậu ấy chưa từng nấu ăn trong nồi lớn, hôm nay làm như thề này không lẽ để làm hình ảnh tốt cho cô ấy( mỉm cười)
Bữa tối hôm đó, rất nhiều người trong đoàn phim đều trầm trồ khen ngợi. Chảo sắt lớn nấu ra cơm mềm thơm ngào ngạt, ăn cơm nồi áp suất thành thị quen rồi mà mọi người vẫn thích, thậm chí ăn cơm trắng cũng thật cao hứng.
Mọi người ngồi ở trước lửa trại cười cười nói nói, Giản Ngộ Châu quét một vòng đám người xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng của Lục Phồn, cho rằng cô có việc đi ra ngoài, vì vậy liền ăn cơm trước. Ăn hơn phân nửa, còn không nhìn thấy cô, nhịn không được hỏi Trần Tiêu: "Có thấy Lục Phồn không?"
Trần Tiêu nhún vai: "Cậu đã nhìn một vòng không thấy cô ấy, tôi sẽ thấy sao?"
Giản Ngộ Châu nhẹ chậc một tiếng, để hộp cơm xuống, Trần Tiêu liền vội vàng kéo anh: "Cậu làm gì vậy, nói không chừng Lục Phồn không thích ngồi với nhiều người xa lạ, cậu làm sao tìm được cô ấy, chỉ gây phiền phức cho người khác."
Giản Ngộ Châu trầm mặc, sau đó ngồi xuống.
Trần Tiêu nghĩ thầm anh muốn chọc vào miệng vết thương của Giản Ngộ Châu, vì vậy ho nhẹ một tiếng: "Chuyện kia, theo đuổi con gái cũng cần phải có phương pháp, khoảng cách sẽ nảy sinh những điều tốt đẹp, hiểu không? Nói... Cậu từng nói tâm ý của mình với cô ấy chưa?"
Giản Ngộ Châu sâu kín nhìn anh.
Trần Tiêu vỗ ót một cái.
Chậm phát triển trí tuệ... Anh nói thầm, sau đó hỏi: "Cậu chưa nói suy nghĩ của cậu cho cô ấy, nếu như cậu cứ đi theo sau cô ấy, sẽ gây phiền cho người khác, coi như cậu lớn lên đẹp trai cũng vô ích."
"Trừ phi..."
Giản Ngộ Châu thẳng lưng, nghiêng tai lắng nghe: "Trừ phi cái gì?"
Trần Tiêu hạ thấp giọng: "Trừ phi cô ấy đối với cậu cũng có ý tứ, như vậy sẽ không chê cậu phiền."
Nghĩ đến khả năng này, Giản Ngộ Châu không kìm hãm được có chút kích động, nghĩ thầm nói, cho đến bây giờ Lục Phồn không có chê anh phiền, như vậy có phải đại biểu cô cũng có ý tứ với anh phải không?
"Kỳ thật muốn nghiệm chứng cái này rất đơn giản." Trần Tiêu chậm chạp uống một ngụm nước, hưởng thụ vẻ mặt tận lực kiềm chế và lo lắng của Giản Ngộ Châu, một hồi sau mới lên tiếng: "Cậu tìm cơ hội đối mặt với cô ấy, nếu qua mười giây cô ấy không né tránh mắt cậu, khẳng định không đùa giỡn. Càng sớm né tránh phân lượng của cậu càng lớn, Nam Tử Trực, cái này cậu cũng không hiểu."
Giản Ngộ Châu ngồi không yên, đứng dậy đi tìm người thí nghiệm.
Trần Tiêu thở dài, nghĩ anh đã từng oai phong càn quét hết thảy khó khăn cản trở trở thành kim bài người đại diện, thế nhưng lưu lạc đến cấp độ bày kế tình yêu cho lão nam hài, không có khát vọng và tài hoa, bất đắc dĩ hiện tại Vũ Trực tập trung vào nữ sắc, thật sự đáng buồn...
Lục Phồn sẽ ở ba chỗ, phòng cô ấy phòng bếp toilet, Giản Ngộ Châu đến phòng cô gõ cửa, không có người đáp lại, lập tức đến phòng bếp.
Xa xa nhìn thấy phòng bếp sáng như ban ngày, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu rọi trên cỏ xanh.
Giản Ngộ Châu nhịn không được dừng chân. Trong lòng anh bố trí thật tốt nhìn thấy Lục Phồn đang làm mọi việc, hít vào một hơi, mang theo bộ mặt khẳng khái hy sinh, trang trọng nghiêm túc đến chiến trường.
Đến trước cửa gỗ, anh vươn tay, đang muốn đẩy cửa vào, lại nghe được trong phòng truyền đến âm thanh một người khác đột nhiên dừng lại động tác.