Trong hồ có nuôi một bầy cá trốn phía dưới đám lá sen, quẩy đuôi, bắn bọt nước tung tóe lên trên từng phiến lá sen, sau đó xoay tròn trên không như một viên thuỷ châu hai lần rồi lại rơi vào trong nước.
Lương đình bố trí vài tấm màn che, vải mỏng manh bị gió thổi động ẩn hiện hai thân ảnh đứng cùng một chỗ. Nam nhân thì cao lớn thon dài như cây trúc, một cô nương bị hắn giấu trong lòng người. Hơi thở nóng rực giao nhau, Lục Nghiên đột nhiên ngừng việc hô hấp, ngón tay co lại túm lấy màn che —— nàng ý thức được độ ấm sát bên bờ môi là như thế nào, cả người trở nên cứng ngắc.
"Tứ thúc..." Nàng nhẹ giọng kêu một tiếng.
Bốn phía thật sự là quá yên tĩnh, Lục Nghiên đơ ra, cảm thấy luống cuống trong lòng. Nàng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn, nhưng nàng biết Cố Tứ Gia chắc chắn sẽ không thương tổn nàng.
Người đàn ông này cường đại nhưng lại khiến người ta an tâm.
Tiểu cô nương bên dưới chớp mắt, đôi mi cong như chiếc quạt nhỏ khẽ động trong lòng bàn tay hắn, thân mình mềm mại bị hắn ôm chặt trong ngực, vô cùng êm ái. Hai người bọn họ thật sự dính sát nhau, môi cũng gần kề, chỉ cần Cố Tứ Gia cúi đầu nhẹ là có thể chạm vào đôi môi đỏ mọng mê người cứ không ngừng dẫn dụ hắn kia.
Cố Tứ Gia hít một hơi thật sâu, vốn muốn để mình tỉnh táo lại nhưng không ngờ hành động này càng làm hắn thêm ngứa ngáy khó chịu. Mùi thơm thanh nhã của tiểu cô nương kia không ngừng xộc vào mũi hắn, giống như hương vị ái tình thôi thúc tâm can.
Cố Tứ Gia nhịn không được nghiêng đầu cắn một cái vào cổ nàng. Thật sự hắn muốn lưu lại ấn ký của mình nhưng khi chạm vào da thịt ấm áp mịn màng lại không nỡ, chuyển sang mút lấy vành tai nàng rồi trực tiếp hôn đôi môi kia. Lúc này mặt nàng đỏ ửng lên còn tim thì đập dồn dập.
"Xoẹt!"
Lục Nghiên đẩy hắn ra thật mạnh, trừng lớn mắt nhìn nam nhân to lớn kia, đôi con ngươi mang theo chút kinh sợ.
Cố Tứ Gia lại đang cười, giơ ngón cái lên chạm vào môi mình, nhìn vào vô cùng phong lưu lãng tử.
Lục Nghiên lần đầu tiên ý thức được người đàn ông này cực kỳ anh tuấn, cũng cực kỳ cường đại, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Lục Nghiên định bụng rời khỏi nơi này thì bị nam nhân kia vây ở trong lòng. Một cơn gió thổi đến khiến tấm màn tung lên che phủ hai người.
Khuôn mặt kiều diễm trắng nõn của Lục Nghiên nhiễm một tầng đỏ ửng giống như hoa đào mùa xuân, đôi mắt sáng trong như ánh nắng ban mai nhìn Cố Tứ Gia có chút cảnh giác.
Cố Tứ Gia giống như đùa giỡn nàng cười nhẹ, đưa ngón tay ra vuốt ve cánh môi nàng, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Đừng gọi ta là Tứ thúc. Ta là nam nhân ái mộ nàng, cũng mong muốn trở thành nam nhân của nàng." Vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã nhịn không được mà đem tiểu cô nường này đặt dưới thân hung hăn hôn môi, nhưng may mắn cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Đối với Cố Tứ Gia, không có sự đồng ý, không có lưỡng tình tương duyệt thì hôn môi chỉ là một hành động ti tiện sẽ không nhận được sự tôn trọng của nàng, vì vậy hắn đè xuống được khát vọng trong lòng.
Lục Nghiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm hắn giống như đề phòng thú dữ, tựa như chỉ cần Cố Tứ Gia vừa buông lỏng thì nàng sẽ lập tức tìm đường thoát thân.
"Đừng sợ ta. Về sau nếu nàng không đáp lại ta sẽ không mạo phạm nữa." Cố Tứ Gia cũng không nghĩ đến chính mình lại không chịu đựng nổi một kích thích như vậy, bây giờ chỉ có thể vỗ về tiểu cô nương, làm cho nàng bình tĩnh lại.
Vậy sao vừa rồi còn cắn ta? --- Lục Nghiên trong lòng thầm thì. Cũng may mà Cố Tứ Gia đã nói như vậy nên nàng từ từ bình tĩnh trở lại, tơ vò trong não cũng có chút giãn ra.
"Ngài nói ngài thích ta?" Nàng hỏi, muốn xác định lại chính mình có nghe lầm hay không.
Cố Tứ Gia thản nhiên gật đầu, nâng mặt nàng lên, cúi đầu cùng nàng trán kề trán, cực kỳ thân mật nói: "Đúng vậy, ta thích nàng, có lẽ là yêu nàng."
Lục Nghiên trừng mắt ngập ngừng nói: "Nhưng ngươi là Tứ thúc của Cố Thành, cũng là trưởng bối của ta."
"Thì sao?" Cố Tứ Gia hỏi lại, vẫn duy trì tư thế như vậy, nhẹ giọng nói: "Nàng và Cố Thành hiện tại đã không còn bất kỳ quan hệ gì, mà giữa nàng và ta lại không có liên hệ máu mủ thì sao tính là trưởng bối?"
Lục Nghiên nghẹn lời, lẩm bẩm nói: "Ta chưa từng nghĩ tới..." Nghĩ tới hắn sẽ thích nàng.
Cố Tứ Gia lại nói: "Vậy bây giờ nàng có thể nghĩ rồi. Cũng nên nghiêm túc suy xét một chút. Đương nhiên, ta không chấp nhận câu trả lời không được."
Lục Nghiên: "..."
Cố Tứ Gia đứng lên, lui về sau một bước. Khí chất áp bức trên người nhân nhân lạp tức biến mất, Lục Nghiên theo phản xạ thở ra một cách nhẹ nhõm, sau đó liền phát hiện duid mình có chút tê cứng.
Cố Tứ Gia khom lưng nhặt cây trâm Lục Nghiên làm rơi dưới đất. Cây trâm này không phải dùng ngọc chế tạo mà làm từ bạc khảm trân châu, bên trên còn có vài phần ngọc bích thượng hạng, nhìn đơn giản nhưng lại thanh nhã.
Cố Tứ Gia kéo Lục Nghiên ngồi xuống ghế trong lương đình, sau đó vén tóc cho nàng. Tóc Lục Nghiên rất dài, lại mượt mà, cài trâm thượng hạng lên càng trở nên xinh đẹp.
"Ở chỗ ta còn có một hộp bảo thạch, trở về ta sẽ sai người đưa tới cho nàng làm vài món trang sức."
"Ta cũng không biết tiểu cô nương các nàng thích gì. Nàng thích thứ gì cứ nói với ta, ta sẽ làm cho nàng."
"Phủ ta có một thợ may tay nghề rất tốt, ta sẽ bảo bà ấy may cho nàng một bộ y phục đẹp."
...
Cố Tứ Gia vừa búi tóc cho nàng, vừa nói chuyện cùng nàng. Thanh âm hắn phát ra trầm bỗng nhẹ nhàng nhưng cũng không quên dịu dàng với mái tóc nàng.
Thân thể cứng ngắc của Lục Nghiên từ từ buông lỏng vài phần.
"Tứ Gia ngài đã tặng cho ta rất nhiều thứ, lần trước lại đem tới một thùng da lông thượng hạng, thật sự quá quý trọng. Ngài vẫn nên cầm lại đi." Những tấm da lông kia đều là thứ khó có được, không hề có một chút tạp chất nào, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Cố Tứ Gia nhăn mày nói: "Mấy thứ này cũng không có gì quý trọng, đều là những món mà vị Bạch tiên sinh lần trước nàng gặp đưa tới. Chỗ của bọn họ cái gì thiếu chứ mấy thứ này không thiếu, nàng cứ an tâm dùng đi."
Nói xong hắn nở nụ cười: "Nếu nàng cảm thấy ngại, vậy thì làm điểm tâm ngon cho ta đi. Một thời gian nữa ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, cũng không biết lúc nào trở về."
Lục Nghiên sửng sốt hỏi: "Lại có chiến sự?"
Cố Tứ Gia gật đầu, nhưng rất nhanh lại ý thức được Lục Nghiên không nhìn thấy, liền ừ một tiếng, nói: "Hiện tại cuộc sống không yên ổn, các quốc gia đối với Z Quốc chúng ta như hổ rình mồi, đều muốn cắn một cái, chiến sự liên miên. Nhưng bất kể là khoa học kỹ thuật hay vũ khí, chúng ta đều không địch lại bọn họ, tình cảnh Z Quốc hiện tại thật sự không ổn lắm."
Lục Nghiên cúi đầu, thở dài: "Mặc kệ thế nào, người thương tổn trong chiến tranh vĩnh viễn là dân chúng bình thường."
Cố Tứ Gia tỏ vẻ tán đồng, nói: "Quân sĩ T Quốc cứ hướng về phía chúng ta. Nhưng nàng cứ yên tâm, chỉ cần ta còn sống, bọn chúng vĩnh viễn không thể đặt chân vào Lục Thủy Thành."
Ngữ khí của hắn mang theo tự tin vô cùng. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại nhưng trong lòng Lục Nghiên lại hơi động đậy. Do dự một lát, Lục Nghiên thấp giọng nói: "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi phải cẩn thận."
Cố Tứ Gia lộ ra một nụ cười, nhìn Lục Nghiên cực kỳ dịu dàng, nói: "Nàng yên tâm đi."
Lục Nghiên giật giật ngón tay mình, hỏi: "Ngươi búi tóc cho ta xong chưa?"
Cố Tứ Gia ừ một tiếng, nói: "Chờ một chút."
Lục Nghiên cảm thấy không ổn, lấy một tấm gương từ trong tay áo ra soi, chỉ thấy trong gương là một tiểu cô nương mặt hồng như hoa đào nhưng đầu tóc lại hỗn độn như cỏ dại.
Lục Nghiên: "..."
Cố Tứ Gia lấp liếm: "Lần đầu tiên thao tác chưa thuần thục, lần sau sẽ tốt hơn."
Lục Nghiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, giơ tay lên vuốt lại cho ngay ngắn rồi tuỳ tiện búi lên.
Cố Tứ Gia ngồi một bên nhìn nàng búi tóc, đột nhiên hỏi: "Ta tặng trang sức cho nàng, tại sao nàng không đeo?"
Lục Nghiên sửng sốt, nói: "Ta xuống bếp mang mấy thứ đó không ổn, không may sẽ làm hư mất.
Cố Tứ Gia cười, nói: "Nàng đeo những món đó rất đẹp, ta rất thích nhìn nàng đeo nó."
Lục Nghiên không nói gì.
Cố Tứ Gia dừng một chút, nói: "Cái khác thì thôi không nói nhưng vòng tay ngọc ấm kia rất tốt với cơ thể của nàng, nàng nhất định lúc nào cũng phải mang trên người."
"Được." Lục Nghiên gật gật đầu.
Hai người nói chuyện một lát, Lục Nghiên càng ngày càng thả lỏng, biểu cảm trên mặt cũng tự nhiên hơn, nhìn qua giống như bình thường nhưng lại có chút khác biệt, tựa hồ có cái gì đó…
Cố Tứ Gia không ở lại Lục gia lâu, ngồi một lúc thì rời đi. Lục Nghiên cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, nàng không biết phải làm thế nào mới đúng —— Cố Tứ Gia, tại sao lại thích nàng? Còn nàng có thích Cố Tứ Gia hay không?
‘Ta không chấp nhận câu trả lời không được!’ Lời nói của hắn vẫn còn đọng lại bên tai Lục Nghiên, nàng chỉ biết cười khổ. Tính cách thật bá đạo.
Xuân Hạnh và Hòa Hương nhìn nhau, cảm thấy kỳ quái.
"Tiểu thư, tóc ngài sao lại thay đổi?" Hòa Hương hỏi. Tóc Lục Nghiên trước giờ đều do nàng chải, kiểu tóc có chút thay đổi nàng đương nhiên rõ ràng nhất.
Còn Xuân Hạnh thì nhìn chằm chằm cổ Lục Nghiên, thắc mắc hỏi: "Sao trên cổ tiểu thư lại bị đỏ thế kia? Đụng trúng chỗ nào hay sao? Nhưng chạm phải cái gì mà lại đỏ chỗ này?"
Lục Nghiên giật mình giơ tay che cổ, nhìn vào trong gương, quả nhiên nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn điểm một chút đỏ. Làn da nàng vốn rất trắng nên nhìn thấy vết đỏ này vô cùng rõ ràng.
"Không có gì." Trong đầu nàng chợt lóe lên một hình ảnh, nháy mắt hai má Lục Nghiên đỏ ửng lên, ánh mắt lóe ra tia sáng, che cổ nói đại một câu.
Xuân Hạnh và Hòa Hương nhìn Lục Nghiên một lượt, phát hiện nàng có chút khác lạ. Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng các nàng có thể khẳng định biến hoá trên người tiểu thư đều vì Cố Tứ Gia.
Ở đây ta vẫn để Lục Nghiên xứng với Tứ Gia là ta-ngươi do nàng vẫn chưa chấp nhận tình cảm nên muốn giữ thái độ xa cách. Truyện này ta xác định nó ko phải hiện đại cũng ko phải cổ đại nên thấy xưng anh em có chút không phù hợp tại vì Lục Nghiên là người thời xưa xuyên qua nên hơi cổ lỗ sỉ:))))