Tỉnh dậy sau một đêm, Lục Nghiên cảm thấy có chút đau đầu. Tối qua nàng uống một ít rượu vang, hình như… cũng không phải chỉ một ít. Lúc ngồi dậy, nàng mới phát hiện ra trong tay mình cầm đầu dây điện thoại kéo từ chiếc điện thoại bàn ở đầu giường.
Lục Nghiên: "..."
Ký ức đêm qua lập tức chạy một lượt vào đầu nàng, Lục Nghiên rên rỉ, thở nhẹ một cái, gác tay lên trán. Người tối qua gọi điện cho Cố Tứ Gia, quấn quýt lấy hắn là ai vậy? Hắn ôn nhu nói trởi không còn sớm, dỗ nàng đi ngủ, Lục Nghiên liền bĩu môi hỏi: “Chàng có yêu ta hay không?”
Cố Tứ Gia: "..."
Lục Nghiên che mặt, người nói những lời đó sao có thể là nàng cơ chứ? Nàng cự tuyệt thừa nhận ký ức này!
“Cộc cộc cộc.”
“Tiểu thư?” Xuân Hạnh gõ cửa, Lục Nghiên kêu các nàng đi vào. Vừa vào đến nơi, Xuân Hạnh các nàng đã thấy bình rượu vang trên bàn.
Xuân Hạnh vừa dọn dẹp, vừa nói: “Hôm qua tiểu thư uống rượu?”
Lục Nghiên day day thái dương, nói: “Có uống một ít.”
Xuân Hạnh thấy chỉ còn một ít rượu dính đáy bình cũng im lặng không nói.
Sau khi rửa mặt súc miệng xong, tinh thần Lục Nghiên cũng tốt hơn, Liễu Ngu nói lịch trình cho nàng, buổi chiều có hẹn với mấy doanh nhân.
Lục Nghiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Liễu Ngu, ngươi và Sử Phương đi thăm dò thử Mã Khắc là ai. Có thể nhận được tin tức từ nước Y nhanh như vậy, hắn chắc chắn không chỉ là thương nhân nho nhỏ. Có khi sẽ đem đến kinh hỉ ngoài ý muốn cũng không chừng.”
Buổi chiều đến chỗ hẹn, thấy Lục Nghiên, những doanh nhân đó đều có chút kinh ngạc, có người nhịn không được hỏi tuổi tác của nàng, nhìn vẫn còn rất nhỏ. Đến khi biết Lục Nghiên mới chỉ mười chín, mọi người đưa mắt nhìn nhau —— Thật sự chỉ là một tiểu cô nương.
Đối mặt với những ánh mắt hoài nghi của người khác, Lục Nghiên cười cười. Nàng nhìn một lượt, ngữ khí hài hước nói: “Các vị, không phải muốn cùng ta bàn chuyện làm ăn ở đường cái chứ?”
Mọi người giật mình, vội vàng dẫn nàng đến nhà hàng.
Quả thật, bề ngoài Lục Nghiên rất dễ lừa người ta. Nhìn nàng một cô nương mỹ lệ vô song, tuổi tác lại còn nhỏ, giống như nụ hoa chớm nở, cần được che chở trong lòng bàn tay, làm sao có thể làm ăn?
Nghĩ vậy, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Nghiên không tránh khỏi mang theo vài phần khinh thường. Tiểu cô nương trẻ tuổi có kiến thức gì? Sợ là bọn họ hù một cái liền bị dọa đứng hình.
Có điều có một số người sau khi biết tuổi của Lục Nghiên lại càng xem trọng hơn ba phần, không dám khinh thường. Tuổi còn trẻ như vậy đã có thể vực dậy Thực Mãn Lâu đến mức như vậy, cô nương này sao lại giống tiểu bạch thỏ cho được.
Sự thật chứng minh, Lục Nghiên không phải là người dễ bị gạt. Vừa mở miệng, nàng liền đòi phần lợi nhuận, còn người khác chỉ được ba. Không ai nghĩ rằng một tiểu cô nương như Lục Nghiên bộ dạng thiên chân vô tà khi trả giá lại quyết đoán như vậy, phân chia ba bảy đúng là chỉ có nàng mới dám nói.
Nhưng Lục Nghiên cũng không nhất định phải phân chia bảy ba, lời nói của nàng có vẻ nhiều nhất cũng chỉ có thể phân chia sáu bốn, ít hơn nữa thì không cần bàn tiếp.
Mấy doanh nghiệp kia cười khổ, nói: “Lục tiểu thư, giá ngươi đưa ra thật là …”
Lục Nghiên chắc nịch nói: “Sáu bốn là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi. Nếu không được, ta cũng không còn cách nào. Xem ra việc làm ăn này của chúng ta không thành rồi.”
Nàng thoáng nhìn qua thời gian, cười nói: “Chư vị cứ thương lượng với nhau, ta còn có hẹn nên đi trước vậy.”
Bọn Lục Nghiên rời đi, mọi người nhịn không được tranh luận ầm ỉ. Chủ tịch công ty suy đoán: “Vị Lục tiểu thư này rất kiên quyết hợp lý thì thành giao, còn không thì thôi, sợ là ngoại trừ chúng ta, nàng còn có đối tượng khác hợp tác.”
Nói cách khác, đối phương căn bản không sợ hãi nên mới có bộ dạng nắm chắc phần thắng như vậy.
“Nhưng nàng ta chủ vừa mới đến đây, cũng không có người quen ở thành phố H.”
Ông chủ tịch phân phó người xung quanh: “Tiểu Cao, cậu sai người theo dõi Lục tiểu thư, xem xem tiếp theo nàng gặp gỡ những ai.”
“Vâng, tiên sinh.”
Chủ tịch khẽ lắc đầu. Lục gia Đại tiểu thư này thật không dễ gạt, hắn thấy nàng còn trẻ nên nghĩ mình có thể chiếm tiện nghi, ai ngờ đó lại là tính toán sai lầm. Đây là một tiểu cô nương mạnh mẽ, từ đầy, nàng đã chiếm thế thượng phong bằng khí thế của mình, khiến những lão giả như bọn họ không tránh được có chút sợ hãi.
Khó mà tin rằng, một nha đầy mới chỉ mười bảy mười tám tuổi mà lại có thể cường đại như vậy, mới gặp đã bị nàng cho một đòn phủ đầu để chiếm thế trên.
“Trường giang sóng sau xô sóng trước a…” có người nhịn không được mà cảm thán.
Ra khỏi nhà hàng, Lục Nghiên đội mũ vào, liếc nhìn xung quanh, nói: “Nếu đã ra rồi, chúng ta thuận tiện đi dạo một vòng đi.”
Thành phố H nằm ở gần biển, là nơi tụ tập của người nước ngoài nên vừa ra đường đã thấy rất nhiều người da trắng tóc vàng. Hơn nữa, thành phố H tiếp nhận văn hóa bên ngoài, nên kiến trúc đều mang hơi hướng phương Tây.
Liễu Ngu bọn họ theo sau Lục Nghiên, Sử Phương hỏi: “Tiểu thư, ngài làm như vậy, không sợ bọn họ sẽ không đồng ý hợp tác sao?”
Lục Nghiên đứng trước một quầy hàng đồ gỗ, tùy tiện lấy một chuỗi mộc châu đeo lên tay. Nghe vậy, nàng cười nói: “Những của hàng ở thành phố này không giống như ngày xưa. Hiện tại nơi đây tiếp nhận văn hóa ngoại lai nên việc làm ăn của địa phương không tốt cho lắm. Bây giờ là bọn họ thỉnh cầu ta, chứ không phải ta thỉnh cầu bọn họ. Nếu việc làm ăn này không thành, đối với ta mà nói, không có gì quan trọng.”
Thật ra Lục Nghiên còn cảm thấy, bước đi này của mình có hơi quá dài, quá sốt ruột rồi. Việc làm ăn ở Lục Thủy Thành vẫn chưa hoàn toàn ổn định, có lẽ nàng vẫn nên nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian rồi sẽ trù tính mở rộng kinh doanh sau.
Nhưng do bên thành phố H này liên hệ với nàng, Lục Nghiên nghĩ không nên bỏ qua cơ hội mới đến đây.
Lục Nghiên nói: "Giải quyết cho xong chuyện ở đây để còn có thể quay về kịp đón Trung thu."
Ở thành phố H có một con phố bán đồ cổ khá náo nhiệt, nhưng so với trước đây thì đã vắng vẻ đi nhiều. Những món đồ kia thật thật giả giả, có thể mua được đồ thật hay không còn phải dựa vào nhãn lực của ngươi. Mà chơi đồ cổ cũng tương tự như đánh bạc vậy, có sức hấp dẫn khó mà diễn tả.
Lục Nghiên không có nghiên cứu với mấy thứ này, dạo một vòng xong, ngoại trừ thấy nóng nực cũng không tìm được gì vừa ý. Cuối cùng ở đầu đường nhìn thấy có chỗ bán hoa, nàng mua một chậu không biết là hoa gì, dường như là hoa trà (Camellia), lại là giống chưa từng nhìn thấy. Màu hoa vàng óng ánh lóa mắt, cánh hoa trong suốt, dưới ánh mặt trời thì lịch sự tao nhã, kiều diễm vô cùng.
“Ta chưa từng thấy hoa trà nào giống thế này…” Lục Nghiên vuốt ve đóa hoa, những cánh hoa úp lại đan xen, to như một cái chén, những bông hoa như muốn chạm vào nhau.
Ông lão bán hoa chỉ là một người nông dân, hoa này do ông phát hiện trên núi, nhìn rất đẹp nên mang vào thành xem có thể bán đi kiếm ít tiền hay không.
Trả tiền xong, Lục Nghiên ôm chậu hoa trong lòng, nghĩ muốn đổi một cái chậu khác cho đẹp thì nhìn thấy một thanh niên cầm bát lôi kéo hai người ngoại quốc mua, cuối cùng do có vẻ không vừa ý nên hai người kia rời đi.
Có lão nhân bên cạnh nhịn không được lắc đầu, thở dài: “Nước mất nhà tan, vật quý hiếm như vậy cũng bị lấy cắp, đem bán cho người nước ngoài.”
Nghe được lời này, Lục Nghiên đăm chiêu.
“Vị tiểu thư này, không biết ngươi có hứng thú với đồ cổ hay không? Đồ của ta đều là hàng thật, ngươi có muốn xem thử một chút?”
Không bán được hàng, thanh niên kia nhanh chóng ngồi xuống đất, nhìn thấy Lục Nghiên liền lên tiếng mời chào.
Liễu Ngu bước lên chắn trước mặt Lục Nghiên, cau mày nói: “Ngươi là ai, muốn làm gì vậy hả?”
Người nọ nhìn Liễu Ngu có vẻ không dễ chọc nên không dám nói gì, biện giải: “Không. Ta chỉ hỏi vị tiểu thư này có hứng thú với đồ cổ không. Ta có rất nhiều đồ cổ, tuyệt đối là hàng thật.”
Liễu Ngu trợn mắt nói: “Cái gì mà đồ cổ thật. Chỗ này của các ngươi hỏi một trăm người thì một trăm người đều nói hàng của họ là thật.”
Người nọ nóng nảy nói: “Đồ của ta mới là thật, hàng thật đó.”
Thấy hắn khẳng định như vậy, Lục Nghiên có chút hứng thú hỏi: “Ngươi làm sao khẳng định hàng của ngươi là chính phẩm?”
Người nọ liếc mắt nhìn chung quanh, nói: “Thúc gia gia của ta ngày xưa là người ở trong cung. Lúc chế độ sụp đổ, thúc gia gia ta thu vét không ít thứ tốt. Cho nên, ta dám cam đoan, những thứ trên tay ta đều là đồ thật.”
Nghe vậy, Liễu Ngu nói với Lục Nghiên: “Tiểu thư, ngài đừng nghe hắn nói. Những người ở phố đồ cổ này đều nói như vậy hết. Vì muốn bán hàng mà cái quỷ gì cũng có thể nói được.”
Nghe Liễu Ngu nói vậy, người nọ cảm thấy mất hứng, lầm bầm: “Tin hay không tùy các ngươi. Các ngươi không mua, ta cũng không phải không bán được. Tên nước ngoài ban nãy còn nói sẽ cho người đến xem, ta thấy hắn có vẻ rất hứng thú.”
Lục Nghiên khẽ động, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn hắn, nói: “Không biết tiểu ca tên gì. Ngươi có thể mang ta đi xem mấy thứ đồ của ngươi không. Nếu đúng là hàng thật, ta sẽ cân nhắc.”
Hai mắt hắn sáng lên, vội nói: “Tên ta là Lục Tử Hi, không biết tiểu thư họ gì…”
Lục Nghiên cười, nói: “Ta à… Thật là trùng hợp, cùng ngươi là người một nhà. Ta cũng họ Lục.”
Lục Tử Hi kêu một tiếng: “Lục tiểu thư.”
Lục Nghiên đi theo hắn đến một chỗ, Lục Tử Hi liếc mắt nhìn bốn phía, mở một cái bao bố màu xám ra. Bên trong là một ít đồ sứ, động tác của hắn có chút thô lỗ nên những món đồ kia kêu vang loảng xoảng, chỉ còn một cái bát, còn lại đều vỡ nát.
Thấy thế, thần sắc Lục Tử Hi có chút xấu hổ. Hắn nhanh tay llnhặt mấy thứ đồ sứ đã vỡ ra vứt một bên, nói: “Ta cam đoan đây đều là hàng chính phẩm.” Hắn không phải nhân viên đồ cổ chuyên nghiệp nên chỉ biết nói có một câu như vậy.
Bộ dáng của hắn thật sự không đáng tin, giống như một tên lừa đảo vậy. Ánh mắt của bọn Liễu Ngu mang theo vài phần hoài nghi.
Lục Nghiên nhìn hắn hơi cau mày, ánh mắt dừng trên những mảnh chén bát sứ bị vứt đi. Chén bát kia tuy đã nát nhưng nhìn vẫn rất đẹp, bên trên vẽ những ca vũ trong cung thập phần mĩ lệ.
Lục Nghiên nhìn vào bao bố của hắn, thấy đồ sứ bên trong đều vô cùng tinh mỹ, cho dù màu sắc không hề tươi sáng nhưng khó mà che đi sự đẹp đẽ của nó.
Lục Nghiên không am hiểu đồ cổ nhưng nàng có thể nhìn ra những món đồ sứ này đểu là tinh phẩm hiếm có. Nàng sống trong cung nhiều năm như vậy, ít nhất thì nhãn lực về mấy thứ này vẫn phải có.
“Mấy thứ này giá hao nhiêu? Ta lấy hết.” Đã biết đây đều là hàng tinh phẩm nên Lục Nghiên không hề do dự.
Vượt qua sự tưởng tượng của nàng, những món đồ này giá khá thấp, nàng dùng một số tiền rất ít đã có thể mua hết.
Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ! ()
Lục Nghiên nghĩ đến câu này. Nếu đang trong thời đại thái bình thịnh thế thì những món đổ này sao có thể có giá này?
Hoàn thành việc làm ăn, Lục Tử Hi thoạt nhìn rất hưng phấn. Hắn chà chà tay nhìn thoáng qua Lục Nghiên, hói; “Lục tiểu thư, ngươi đối với những thứ này thực có hứng thú sao?”
Lục Nghiên nhìn hắn, nói: “Ta đúng là thích mấy thứ này. Chẳng lẽ Lục tiên sinh còn có nữa hay sao?”
Lục Tử Hi cười hắc hắc, nói: "Nếu Lục tiểu thư thích, ta đúng là còn một ít ở nhà. Ta đã nói với ngươi rồi, bọn nước ngoài kia rất thích, bán cho bọn họ còn có thể lừa gạt chút đỉnh. Bất quá, ta không thích bọn họ nên những món lấy ra đều không phải tốt nhất. Nếu có thể, những món đó ta cũng không muốn bán cho bọn chúng.”
Hắn nói như vậy, Lục Nghiên ngược lại xem trọng, không nghĩ rằng hắn lại là người hiểu lí lẽ như vậy.
Lục Tử Hi liếc nhìn bốn phía, nói với Lục Nghiên một địa chỉ: "Lục tiểu thư nếu cảm thấy hứng thú, có thể đến địa chỉ này tìm ta."
Lục Nghiên gật đầu, nói: "Ta sẽ đi tìm Lục tiên sinh."
Lục Tử Hi cười, vặn vẹo thân mình đi vào một ngõ nhỏ, rất nhanh đã không còn thấy tăm hơi.
Bọn người Lục Nghiên rời đi không bao lâu thì có mấy người nước T đến. Một người trong đó chính là vị bị Lục Tử Hi lôi kéo ban nãy.
Đáng tiếc, Lục Tử Hi đã rời đi từ lâu, bọn họ tìm nửa ngày cũng không thấy người.
"Đức Nhĩ tiên sinh, ta chắc chắn, thứ đồ người nọ cầm là đồ cổ của Z Quốc, tuyết đối là chính phẩm.”
"Người nọ đâu?"
"Này... Đức Nhĩ tiên sinh, ta cũng không biết người đi đã đâu rồi. Có thể là đã rời đi."
Sự tình phát sinh sau đó, Lục Nghiên không biết gì. Nàng chỉ cảm thấy những món đồ tinh mỹ như vậy không nên rơi vào tay người ngoại quốc. Ngay cả khi nó đã bị vỡ ra từng mảnh cũng phải nằm trong tay người nước Z bọn họ.
() Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ: thời đại loạn lạc thì giữ vàng, lúc thái bình thịnh thế thì chơi đồ cổ