Cả đại doanh trại nhốn nháo xôn xao, ai cũng đứng ngồi không yên.
Bất kể tiên nhân nào mất tích cũng là một việc không thể xem thường.
Đằng này người mất tích còn là Âm Thanh Danh, thế gia công tử, dưới một người trên vạn người.
Mà đây không chỉ là một vụ mất tích.
Nghe phong thanh rằng Cường Bích Tôn đang đi do thám phía trước để chuẩn bị rạng sáng lên đường thì bị đả thương, bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh dậy đã không thấy Thanh Danh đâu. Hai vị cao thủ như vậy còn bị động đến, kẻ gây ra việc này thân thế không thể coi thường.
Vì mức độ nghiêm trọng của sự việc, phần còn lại của đại hội đều bị hủy bỏ, các tộc nhân được yêu cầu trở về gia các thu dọn hành lý trở về nhà, đảm bảo an toàn. Kim Tàng Lâm tạm thời trở thành cấm địa, chờ đến khi mọi việc được giải quyết êm đẹp.
Mọi người rời đi, riêng chỉ còn hai tỷ đệ Hư Vô và Hoàng Kỳ ở lại, phần vì đây là nơi gần với địa bàn của Nguyễn Thị, phần cả hai tỷ đệ họ đều là những người có hứng thú với dị tượng. Ngay buổi sáng sau khi bế mạc trại, Hư Vô lập tức truyền Thư Điểu về Nguyễn Thị, phái người đi tìm tung tích của Thanh Danh công tử và diện kiến Cường Bích tôn tại Hỏa Diệm thác, nơi Cường Bích nói rằng đã xảy ra sự việc.
Hư Vô cùng Hoàng Kỳ cầm bội kiếm hành lễ với đại công tử Gia Định Mạnh Thị: "Bái kiến Cường Bích đại công tử"
"Bái kiến Nguyễn Nhị Tiểu Thư,còn vị này là?"-Nét mặt của Cường Bích lúc này vẫn còn rất xanh xao, ấn đường nhăn nhó, xem chừng nội thương không hề nhẹ.
"Ta là Hoàng Ngọc Hiếu của Liên Sơn Hoàng Thị, tự Hoàng Kỳ." - Mặt ngoài y tươi vui chào hỏi nhưng trong lòng cũng có chút vướng bận. Dù sao cũng là đại công tử của một Thế Gia, chẳng lẽ đến gia huy nhà của y cũng không nhận ra
Hư Vô nhìn sắc vẻ của Cường Bích Tôn thấy không an tâm, bèn gợi ý:
"Công tử bị kẻ xấu đả thương xem rằng thể trạng hẵng còn rất yếu. Chi bằng cứ để chuyện này cho ta và hiền đệ lo, dù sao đây cũng là địa bàn của Nguyễn thị, chúng ta tuyệt đối không khinh suất."
"Viết thương này không là gì so với an nguy của Thanh Danh. Có lẽ hắn vì bảo hộ ta nên mới bị bắt đi. Ta không thể ngồi yên một chỗ mà không làm gì được" - Cường Bích gượng nói
"Đã vậy thì hãy để ta xem qua vết thương của huynh" - Hoàng Ngọc Hiếu lên tiếng.
"Đệ mà cũng biết y thuật?" - Hư Vô ngờ vực hỏi
"Tỷ đừng coi thường, phụ mẫu ta đều là danh y nổi tiếng trong vùng, dù không nhất nhì Nã Nhị Thập Nhất thì cũng nhất nhì Bắc xứ. Ta cũng có kiến thức sơ đẳng, có thể hội chẩn được."
"Thôi được rồi ta tạm tin đệ. Đệ xem nếu cần những loại thuốc gì thì ta sẽ sai người đi mang đến đây"
"Hai người không cần cảm phiền vậy đâu. Chỉ là vết thương ngoài da thôi."
"Cứ để ta..."-Hiếu công tử gợi ý
"Không cần đâu."- Cường Bích Tôn hạ tông giọng xuống, nét mặt sa sầm dữ dằn, ánh mắt toả ra sát khí.
Hư Vô biết hiền đệ mình sẽ còn cố chấp, không muốn mang phiền toái nên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhị Thử (tên ở nhà của Hoàng Đại Công tử), nếu người ta đã bảo không sao thì đệ đừng miễn cưỡng. Ta cũng sai người về lấy Bảo Dược đưa huynh ấy rồi. Đệ không cần lo đâu."
"Nếu tỷ đã tính toán như vậy rồi thì ta không cần phải cố chấp nữa. Cường Bích huynh, trước khi gặp tai nạn huynh có nhớ là đã gặp phải kẻ nào hay vật gì đáng nghi hay không?" - Hoàng Kỳ chuyển hướng câu chuyện.- "Đả thương lớn vậy thì không chỉ là thú rừng được, trừ khi là một con bò mộng to gấp người bình thường cả trăm lần. À hoặc là một con thần điểu. Nói đến điểu ta lại nghĩ đến gà hầm của nhũ mẫu ta. Khi nào hai người tới Liên Sơn nhớ phải ăn thử đó..... Hahaha"
Hư Vô chỉ biết nhìn hiền đệ mình tự biên tự diễn một cách bất lực, việc này hoàn toàn không phải lạ đối với cô. Thật ra đến một hồi Hư Vô nhận ra cách duy nhất để hiền đệ mình trở nên trầm mặc một chút là có một tiểu cô nương nào đó tỏ thái độ khinh bỉ với lời hắn nói, không thì không ai có thể ngăn cản được sự tùy tiện này.
Hư Vô quay sang nói với Cường Bích Tôn:
"Huynh đừng để ý đệ đấy. Tính tình thường nhật cũng đã phóng túng vậy. Mong huynh thứ lễ."
Cường Bích cười lớn:
"Không sao cả, ta thích những người dễ gần xởi lởi như vậy. Hoàng công tử quả nhiên có mắt nhìn tinh tường. Trong lúc ta và Thanh Danh đang đi khảo sát địa thực thì thấy Thanh Danh nói có một bóng đen gì đó vụt qua nhưng ta không để tâm lắm, chỉ nghĩ là một con hươu hay gì đó. Đáng lẽ ta nên cẩn trọng hơn. Kẻ này thân thủ quả thật rất cao."
"Huynh có nhận ra đó là thân pháp của môn phái nào không?" - Hư Vô nhíu mày
"Rất kỳ quái, ta không nhận ra, có thể là cổ môn tà đạo nào đó."
Vừa khi ấy Hoàng công tử đến gần một bụi rậm nào kiếm quả mọng vì thấy hai người kia không thèm để tâm đến mình nữa thì phát hiện ra một túi túi thơm màu xanh ngọc mới nhặt lên mang đến khoe tỷ tỷ:
"Tỷ, ta mới nhặt được túi thơm của nữ nhân nào nè!!!" - Y cầm túi thơm tung tăng chạy đi.
Hư Vô liếc mắt lên nhìn. Ngay lập tức nhận ra trên túi thơm là gia huy của Quy Nhân Lê Lý Thị. Nét mặt của Cường Bích cũng có chút biến sắc.
"Đệ đưa ta xem nào."
Cầm túi thơm trong tay, Hư Vô dò xét kĩ càng. Túi thơm nhỏ nhắn, đường chỉ chắc chắn chắn, hoa văn thêu tinh xảo, chắc chắn không phải món đồ làm giả lại. Túi được buộc nằng Huyết Chỉ, chỉ những người có cùng huyết thống hoặc thân thích với chủ nhân mới mở ra được. Hư Vô bảo Cường Bích Tôn:"Huynh thử rút sợi chỉ này ra xem có gì bên trong không."
Cường Bích mới động vào, Huyết Chỉ tiêu tán.
Hư Vô bèn nói:
"Quả nhiên không nằm ngoài tự tính của ta, chiếc túi này có lẽ là của Âm Thanh Danh công tử. Hai người là hảo bằng hữu, chắc chắn Huyết Chỉ sẽ nhận ra huynh mà khai phong ấn. Nhị Thử, đệ tìm thấy món đồ này ở đâu?"
"Ở ạnh ụi âu ằng ia ìa" (Ở cạnh bụi dâu đằng kia kìa) - Mồm hắn vẫn đang nhai nhồm nhoàm toàn dâu là dâu.
Hư Vô tiến đến lại gần phía đệ đệ chỉ. Phía trong bụi cây bị đổ rạp, có lẽ đây là nơi Thanh Danh công tử nằm xuống. Dò xét kĩ hơn còn có thể thấy một mảng Lục Khởi phục của tộc nhân Lê Lý thị vương một chút máu tươi. Ấn Đường của Hư Vô nhăn lại, cảm thấy lo lắng lên cao, thầm nghĩ có khi nào Thanh Danh công tử đang trong tình huống nguy kịch.
"Dựa vào hiện trường, nếu người từng ở đây đúng là Thanh Danh thì huynh ấy có lẽ đã bị đả thương và cũng ngất đi giống huynh. Nhưng kẻ gian ngay lập tức lôi huynh ấy đi, có phần vội vã vì hắn không trở lại xem xét dọn hiện trường. Có lẽ phần sợ huynh sẽ tỉnh dậy, phần hấp tấp." - Hư Vô phân giải
"Tỷ đưa miếng vải đó cho đệ đi. Ta không có tài năng gì nhiều nhưng có một chiếc mũi cực thính. Có lẽ chỉ thua Hạo Thiên Huyển chứ không thua con chó nào cả." - Hoàng Kỳ tự hào khoe
"Chả ai tự so mình với chó cả" - Hư Vô lãnh đạm nói
"Ầy... tỷ thật là làm đệ mất hứng. Nhưng mà cứ tin đệ đi. Nội trong thập lý đường lâm, chắn chắn ta sẽ tìm ra tung tích của Thanh Danh công tử."
Dứt lời Hoảng Kỳ giật mảnh vải từ tay tỷ tỷ, nằm xuống bãi cỏ, cho mảnh vải lên mũi hít lấy hít để. Nhìn hơi quái đản, thậm chí là có phần biếи ŧɦái. Sau một lúc hắn mới hét lớn: "Có tung tích của Thanh Danh công tử cách đây lục dặm về phía tây bắc."
"À mà sao đệ cảm thấy không ổn lắm."
"Thứ đệ vừa ăn là quả kê ngựa, có độc gây ngứa và tiêu chảy." - Hư Vô cười khẩy nói
"Sao giờ mới nói?!"
Ba thiếu niên cưỡi ngựa vượt trường lâm vượt kỳ thác
Ảnh diệp chao nghiêng như thực như ảo
Chao nghiêng như lòng người phi hành
Cả đoạn trường dồn dập
Là vó ngựa hay tâm thanh?
Đi qua những cánh rừng tán là rậm xanh rì trùng điệp của rừng Kim Tàng, là một thảo nguyên bạt ngạt, chỉ có cỏ nối tiếp cỏ, chạy đến tận chân trời. Giữ nơi mênh mông bạt ngàn ấy có một căn nhà nhỏ nằm xinh xắn cô độc, yên bình đến kỳ lạ.
Tại sao giữa chốn vô vật vô nhân này lại có một căn nhà?
Dương khởi đã điểm chính trưa, ba người họ quyết định ghé đến căn nhà kia để nghỉ chân. Khi tới gần, Hoàng Kỳ giật mình nói với tỷ tỷ: "Tỷ, mùi của Thanh Danh công tử ở đây rất rõ!"
Cường Bích mới nghe thấy vậy liền ngay tức khắc xuống ngựa, đạp cửa xông vào.
Nhưng căn nhà trống trơn, không một bóng người.
Hư Vô mới cau mày mắng Hoàng Kỳ: "Đệ nhất cẩu mũi nhà đệ mà thế à??? Có ai ở đây đâu?"
Hoàng Kỳ ngỡ ngàng, không tin vào "mũi" mình lại có thể sai được.
Hư Vô dù muốn mắng đệ đệ của mình tiếp nhưng thiết nghĩ nơi đây làm nơi nghỉ chân cũng không tồi, chỉ sợ mấy dặm qua đi là công cốc thì thật là mất mặt với Cường Bích Tôn. Hư Vô ở bên hiền đệ dù mới nửa tháng nhưng cũng không lạ bản tính tự cao tự đắc của Hoàng Kỳ, nhưng ít khi hắn nói quá.
Quan sát căn nhà này mới nhận ra rằng dù nơi đây bị bỏ trống nhưng không phải một căn nhà hoang, bàn ghế rất sạch sẽ, giường chiếu gọn gàng, bếp than vẫn còn hơi ấm, có thể là gia chủ chỉ mới rời đi cách đây không lâu. Chính giữa gian nhà dán một chiếc bùa khổ lớn văn tự kỳ quái, ở giữa là chữ Nghiệp.
Hư Vô và Hoàng Kỳ nhìn nhau ngờ ngợ. Hoàng Kỳ có chút rùng mình lo sợ, run giọng hỏi tỷ tỷ: "Tỷ có đang nghĩ giống đệ không? Có lẽ nào đây là nơi ở của kẻ kỳ quái đó..."
"Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi"
"Chả có ai lại đi vẽ bùa có chữ Nghiệp cả!!!"
Hoàng Kỳ vừa dứt lời thì các cánh cửa đóng sập lại, kín như bưng hại hắn sợ hãi ôm lấy kẻ gần nhất mà kêu: "Quái đản lão nhân nào đó hãy tha cho ta mà bắt người này đi. Ta không cố ý vào đây đâu!!! Thật ra ta cũng chả hiểu vì sao ta lạc đến đây!!"
Một giọng nói thanh thoát vang lên, có lẽ là của một nữ tử trẻ tuổi nào đó:
"Các người là ai. Sao lại tự tiện vào trong nhà ta"
"Tại hạ là Hư Vô, tộc nhân Thụy Khuê Nguyễn Thị. Còn đây là Cường Bích Tôn, thuộc Gia Định Mạnh Thị và đây là hiền đệ của ta, Hoàng Ngọc Hiếu thuộc Liên Sơn Hoàng Thị. Bọn ta đang có công chuyện đi ngang qua đây cần chỗ nghỉ chân nên mới mạo phạm vào đây. Có gì mong các hạ lượng thứ. Cũng xin hỏi thanh danh?
"Thì ra toàn người của các thế gia. Ta là Khương Diệp, Diệp trong Phụ Thiên hạ diệp diệp chi vọng, An Thịnh Khương Thị. Các ngươi nên nhìn rõ để sau này tránh mất mặt."
Có được thanh danh hiển hách trong thiên hạ.
Hoàng Thử bĩu môi: "Ngươi tự đóng cửa nhà tối om thế, ai mà nhìn được ngươi là ma hay là quỷ thần phương nào?"
"..."
Khương Diệp đi ra mở cửa rồi nói tiếp:
"Đây các người nhìn cho kĩ đi."
Cô nương trước mặt có lẽ mới qua tuổi trăng tròn, lông mày ương bướng, hai tai vểnh ra trông rất tinh quái. Biểu cảm sắc bén, ưu tú, có phần ngỗ nghịch. Trên mình vận tiên lam phục, tóc cài ngọc trâm, tay cầm mộc tiêu.
"Cũng không ưa nhìn lắm" - Hoàng Kỳ đảo mắt nói - "Mà ta thấy trên người ngươi có mùi rất lạ."
"Đứng cách xa như vậy mà ngươi nói là ngửi được mùi? Ngươi là chó hay gì?" - Khương Diệp cười khẩy.
"Ta không phải chó. Mà nếu có là chó thì ta sẽ là Hạo Thiên Khuyển. Trên người ngươi chắc chắn có mùi máu của Thanh Danh công tử!!!"
"Con Hạo Thiên đó cũng là chó thôi... cơ mà Thanh Danh công tử? Là kẻ quái nào?" - Khương Diệp dướn mày. Hoàng Thử tức muốn điên, chưa kịp mởi lời đã bị ngắt ngang.
"Hình như tay áo của Khương cô nương có chút vết máu tươi?" - Cường Bích Tôn chất vấn.