Thức : Xuân
Chợ trời thành thị vãng lai, người qua kẻ lại bốn bề ngược xuôi, người tay chậu người tay thúng dập dìu qua lại chuẩn bị đón tết về. Một quán trà nhỏ không tên chẳng tuổi, hai lão ông, quen biết nhau đã vài mươi năm, thưởng trà đánh cờ thưởng thức. Lão ông dáng người khom khom khuôn mặt nhăn nheo xô xệch bởi những vết hằn của thời gian tùy tiện đọc vài câu thơ ngẫu hứng:
"Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Dã hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh"
Nguyên tác: - 白居易 [Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt - Bạch Cư Dị]
"Cỏ trên cánh đồng bời bời
Mỗi năm một lần úa một lần tươi
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở"
Người còn lại nhấp một ngụm trà xanh, vuốt râu tấm tắc khen:
"Lão Đông, sao hôm nay sao ông lại tức cảnh sinh tình làm thơ xuân. Tôi tay đao tay kiếm không dám bình luận, chỉ thấy rất lọt tai."
Lão Đông cười khề khà đáp lại:
"Thu lão, đây đâu phải do tôi sáng tác, bài thơ này tôi nghe ở đâu từ lâu rồi, cũng chẳng nhớ tên nhớ tuổi, chẳng qua do năm nay hoa đào lại nở sớm, tấm thân già này cũng có chút rung động."
"Nghe tứ thơ của ông có phảng phất ưu sầu. Thôi vui lên, năm hết tết đến, Nã giới thịnh vượng, Nguyễn Thị sung túc bảo ban thường dân như chúng ta, nên vui mới phải."
"Cũng đúng, đến tuổi này rồi, còn chuyện gì là chưa xảy ra nữa đâu." Lão đông lại cười sảng khoái. Vừa dứt câu, một cánh hoa đào từ đâu nhẹ nhàng trầm mình xuống cốc trà vẫn còn vương hơi nóng.
Đào hoa năm nay không ửng hổng e lệ
Mà rực đỏ tựa huyết châu
----------
Buổi họp bàn ban sáng của Nguyễn thị vừa mới kết thúc, chư vị chủ các, chủ tướng lần lượt chào phu nhân và tiểu thư rồi kéo nhau ra về. Dù chẳng ai nói với ai lời nào nhưng dáng vẻ tụm năm tụm ba của họ cũng ít nhiều cho thấy sự chia bè kết đảng. Riêng vị tổng đại các chủ râu hùm hàm én, oai phong lẫm liệt một mình một đường, chẳng thèm sánh đôi với kẻ nào. Vị ấy chính là Nguyễn Lý Thương tức phụ thân của Nguyễn Võ. Xét về mối quan hệ trong sư môn với Nguyễn Bình cố tông chủ thì vốn là sư đệ, còn trong dòng họ thì là biểu đệ cách nhau đến năm sáu đời. Tuy rằng không phải tộc nhân chính tông nhưng do có tài binh lược hơn người, văn võ song toàn cho nên đường làm quan của ông rất thuận lợi. Năm tuổi đã được làm đến vị trí phó tổng đại các nhờ cứu sống Nguyễn Bình tông chủ khỏi một cuộc ám sát, mười năm sau đó thì đường đường chính chính nắm lấy chúc tổng đại các chủ trong tay khi người tiền nhiệm của ông cáo quan về ở ẩn. Chính sự đối với ông mà nói chỉ là một trò chơi mà ông luôn nắm chắc phần thắng. Có những kẻ ghen ăn tức ở, lời ra tiếng vào ông có dùng tiểu xảo, thủ đoạn, cũng vừa may những kẻ như vậy chẳng bao giờ ngóc đầu dậy được trong đại điện.
Từ đó đến nay đã hơn năm nhưng vị trí này chỉ ngày càng kiên cố chứ không một chút rung chuyển. Năm ấy khi Nguyễn Tông chủ phải đích thân ra trận chinh chiến với chân cầm dị thú, có thể nói quyền lực trong tay Nguyễn Thị đã hơn phân nửa thuộc về ông. Nhưng một vị quan thần liêm khiết chính trực như vậy chưa một lần làm theo ý mình, có thể nói ông sống cả đời là dành cho Nguyễn Thị.
Duy chỉ có phần, thế sự của Nguyễn thị ngày này có phần khiến ông phật ý. Trong mắt ông Hư Vô vẫn chỉ là một đứa trẻ hành xử chưa thông suốt thấu đáo, cần phải uốn nắn nhiều còn Nã giới thì lại biến hóa khôn lường.
Đôi mắt u sầu của trường kỳ thời gian nhìn ngắm xung quanh
Nhìn những bậc thang dát ngọc khảm vàng hằn vết xước của thời gian
Những mái ngói đúng vàng óng ánh tia nắng cuối đông
Một thoáng lo âu phảng phất tự hỏi "bách niên giai lão" còn bao lâu?
Ông đơn độc bước xuống những bậc thang cao ngất, từ xa một kẻ giáp bào cao thủ, mặt mũi khôi ngô, hớt hải chạy lại, có vẻ là một cận thần.
"Lão gia, ngài họp xong sao không bảo người gọi ta đến rước kiệu đón ngài về."
"Trung thần mà dám chễm chệ đi kiệu cưỡi ngựa vào đại điện còn ra thể thống gì. Ta có già như chân tay vẫn tốt."
"Thần y đã nói rồi, xương khớp của ngài dạo này bị phong phá không tốt chút nào. Bình thường có đại công tử theo sát, giờ có một mình ngài Để tiểu nhân dìu ngài ra kiệu, cẩn trọng thì vẫn hơn."
"À phải rồi, người ta đợi đã tới chưa?"
"Bẩm, đã đến từ sáng ạ."
"Vậy mau hồi phủ thôi."
--------------------
Phát Nghệ được giao nhiệm vụ chăm sóc Thanh Danh khi Thượng Y lên núi hái thuốc, nhưng vì ngài ấy hầu như chỉ ngủ say nên y cũng gọi là nhàn rỗi. Y thiết nghĩ: "Chẳng lẽ lại đây ngắm một nam tử khôi ngôi tuấn tú cho hết ngày, thẳng nam đây chưa có điên." Vậy là liền vội xách chân đi chơi, Khương Diệp gần đây toàn ở lại thư phòng của Hư Vô đến muộn bàn bạc những chuyện đao to búa lớn chẳng có gì thú vị cả nên y cũng không muốn làm phiền, liền nhớ ra đã lâu ngày không gặp Lang Ben, quyết rủ nó đi chơi một phen.
Khuyển phủ nằm ở một góc xa phía đông, Phát Nghệ nghĩ thầm: "Con chó này ở chỗ còn tốt hơn cả mình, thế mà bị bắt đi mất, đúng là số nhọ."
Đến nơi y gõ cộc cửa cái thẳng tắp rồi hô lớn:
"Lang Ben ta đến mang thịt bò hầm củ cải cho ngươi đây."
"Gâu gâu gâu"
Dịch nghĩa: Mở cửa đi...ta không mở được
"Sao hôm nay ngươi lười thế, to như vậy mà không chăm vận động lên còn bắt lão tử ta làm cho." - Phát Nghệ vừa đẩy cửa ra, chuẩn bị tinh thần một con chó cỡ đại lao vào người vồ lấy bát thịt trên tay y.
Nhưng mọi viễn cảnh y tưởng tượng ra đều trái với thực tế
Trước mặt y bây giờ chỉ có một con chó nhỏ bằng bát thịt y đang cầm trên tay, béo ú lông dài quết đất mắt to tròn thánh thiện nhìn y trên trán có hỏa ấn khá giống Lang Ben.
Hóa ra Hỏa Lang hôm qua mới ăn nhầm thuốc thang gì đấy ở dưới phủ thần y, chẳng hiểu sao lại bị hóa thành thế này, chắc một vài hôm nữa sẽ trở lại hình dáng ban đầu. Phát Nghệ thấy nó có vẻ hơi buồn bèn rủ xuống phố chơi một chút, dù sao từ hôm đến phủ cũng chưa đi thăm thú xung quanh bao giờ.
Lang Ben vừa sạch vừa trắng lại còn thơm mềm, lại là giống chó hiếm đặc biệt có thần thái cao sang khác hẳn những con chó khác, Phát Nghệ đi đến đâu là các cô nương chạy theo đến đấy tụm lại thành cả một đám càng ngày càng đông. Lang Ben được các cô nương mặt hoa da phân tay chân mềm mại sờ vuốt đến ửng cả mặt, cuối cùng cũng chính bởi mùi phấn của các nàng ấy quá nồng nặc khiến nó không chịu nổi đành ra hiệu cho Phát Nghệ là muốn chuồn ra khỏi đây.
Phát Nghệ cũng phải rất khó khăn dùng hoa mù gây ảo giác của giày Khuông Uy Lữ tạo ra ảnh phân thân để tẩu thoát. Trên đường hồi phủ còn không quên dạo quanh một vòng chợ mua đủ các loại bánh trái về để ăn.
"Gâu gâu gâu." (Chưa bao giờ ta được nhiều cô nương xinh đẹp bao quanh đến vậy. Thích thì thích nhưng cũng mệt thật đấy)
"Nữ tử ấy mà, vừa đủ thôi không là lao lực lắm. Ngươi còn trẻ chưa trải sự đời nên còn phải học nhiều"
"Gâu" (Đúng đúng, vẫn là ngươi chí lý)
Đi đến Thiên Hướng Phủ đại môn Phát Nghệ phải lục lại đống đồ trong tay áo để tìm mộc lệnh bài Hư Vô đưa cho, nhưng tìm mãi không thấy đâu, liền phải thanh minh với hai vị binh sĩ gác cổng:
"Ta vốn là khách của Hư Vô tiểu thư, chẳng qua là ta quên lệnh bài thôi, hai huynh không tin cứ vào hỏi mà xem. Đây ta còn có cả chiến hỏa lang trên tay này, đây là độc khuyển của Nguyễn thị mà."
Hai kẻ kia như bị chọc vào, cười lớn chảy cả nước mắt:
"Này này tiểu tử kia, ngươi nói điêu thì cũng phải có căn cứ, đừng có kiếm tạm con chó bất kỳ nào đấy vẽ ấn lên trán nó rồi bảo đấy là hỏa lang. Lão tử đây đâu có mù, làm gì có chiến hỏa lang nào nhìn giống cục bông thế này. Ha ha cười chết mất."
Lang Ben nghe đến vậy mà ngứa mề, vốn hỏa lang trong phủ khi sinh ra cũng có chức tước riêng, nói về chức phẩm thì nó còn hơn hai kẻ này vài ba bậc, vậy mà dám xấc xược. Lúc Phát Nghệ xốc nách nó lên dí vào mặt hai kẻ kia chứng minh đây là hỏa lang thật nó tính khà lửa thiêu rụi quần áo của hai kẻ này.
Kết cục thì thở ra một ngọn lửa bé bằng ngọn đèn dầu yếu ớt...khiến hai kẻ kia đã cười nay còn cười lớn hơn.
Phát Nghệ nghĩ đôi co với hai kẻ này cũng chẳng có ích gì, trước mắt cứ kiếm một quán trà vào ngồi tạm rồi tính tiếp. Vừa hay bên cạnh đại môn có một khách trà rất lớn, người ra kẻ vào ăn mặc sang trọng quần lượt áo là, nhìn qua có vẻ thú vị nên y rủ Hỏa Lang vào cùng. Chưởng quỹ trong quán là một vị cô nương khoảng ngoài hai mươi tuổi, tươi cười xởi lởi nói chuyện rất dễ nghe.
"Không biết vị công tử đây từ phương nào đến quán trà nhỏ này của tiểu nữ, không biết công tử cần dùng gì ạ?"
"Chỗ các ngươi có đồ ăn chứ."
"Sơn hào hải vị trên trời dưới biển đều có đủ, làm theo đủ đặc thù các vùng miền, chỉ cần ngài kể tên được thì đều có."
"Ừm...vậy cho ta hai bát mì bò kho thêm một đĩa cải chua và một bình trà mạn."
"Được ạ, quán hơi đông một chút nên phiền công tử có thể ngồi đây chờ, chắc một chút nữa sẽ có bàn trống cho công tử. Mạo phạm công tử cho hỏi đây có phải chó của ngài không?" - Chưởng quỹ nhìn Hỏa Lang hơi ái ngại
"Ừ đúng rồi."
"Xin lỗi ngài nhưng quán của tiểu nữ trọng sự yên tĩnh, không cho vật nuôi vào được."
"Gâu gâu" (Ta không phải vật nuôi)
"Ừ ta biết rồi, lát ta sẽ để nó ở ngoài."
"Đa tạ công tử."
Một lúc sau chưởng quỹ nhanh chóng dẫn Phát Nghệ vào một bàn trà cạnh hai lão ông đang chơi cờ làm thơ. Cạnh khách trà này là một cây anh đào đại thụ, một trong những cây đào lâu năm nhất ở trong thành vậy nên quán cũng lấy tên là Cổ Đào quán. Xung quanh phảng phất hương hoa và cam rất dịu nhẹ thư giãn.
Ngồi chưa ấm chỗ được là bao Lang Ben bỗng sủa nhắm nha nhắm nhẳng lên từ trong tay áo của Phát Nghệ:
"Gâu gấu gâu gấu" (Mau cho ta ra, ở trong này ta ngạt chết mất
"Im mồm một chút đi rồi ta cho ngươi ra. Ngươi biết ta đâu có tu bùa phép giống Khương Diệp mà biến ngươi thành con chó bông mang theo được."
"Gừ"
Phát Nghệ ngước nhìn ra ngoài, từ đây có thể thấy một góc Thiên Hướng Phủ lấp lánh tráng lệ dưới nền trời xanh biếc. Bỗng tầm mắt y bị thu hút bởi một chiếc xe ngựa kéo bởi chín con hắc mã đai vàng đính đá quý, xe to bằng cả một gian nhà của y ở Bất Ảnh Lán, y thốt lên:
"Sao phô trương quá vậy? Không biết kẻ quyền thế nào đây?"
"Gâu gâu gâu gấu" (Xe của Tổng Đại Các Chủ đấy...cơ mà có mùi hơi lạ..."
"Mùi?"
"Gâu gâu gâu" - ( Giống mùi...tử thi...ghê lắm)"
"Sao lại thế được, trông vẫn bình thường mà."
---------
Ăn uống no say Phát Nghệ cáo từ chưởng quỹ rồi định tìm cách khác vào lại trong phủ. Vừa bước chân xuống phố, Lang Ben đã giận dữ gầm gừ phàn nàn rằng mùi tử khí quá nồng nặc.
"Giờ đang là giờ thay ca của lĩnh canh, ngươi nhỏ thế này thì cứ chạy vào bên trong tìm Khương Diệp ra đây để dẫn ta vào."
Lang Ben đồng ý rồi chạy biến đi mất phút chốc chẳng thấy tăm hơi đâu. Phát Nghệ nhìn xuống vết xe ngựa dưới chân, y ngồi xổm chồm hỗm xuống dí mặt xuống đất nhìn thấy một vệt những cánh hoa tím rụm.
"Hừm...tử đinh hương khô?"
Y quết tay xuống dưới nền đất phủ bụi, hít một cái, rùng mình nhẹ, rồi phủi tay, bỗng có gì như thôi thúc y đi theo vị Tổng Đại Các Chủ này.
Tổng Các Phủ nằm cách Thiên Hướng Phủ không xa, ước chừng chỉ độ năm dặm, với khinh công của Phát Nghệ thì chỉ độ một khắc là tìm lần theo tới nơi. Nơi này kiến trúc tương tự Thụy Khuê Thiên Hướng phủ, nhưng diện tích thoáng qua chỉ chắc chỉ bằng một phần mười. Kể ra cũng không lạ bởi vì cả Thiên Hướng Phủ là mênh mông bát ngát tẩm điện với biết bao công năng, nghìn người ra vào, phủ quan cũng không nên phô trương quá làm gì. Một điểm khác biệt nữa là những bức tường ở đây khảm đá thạch anh đỏ chứ không phải hổ phách giống như các kiến trúc khác của Nguyễn Thị, tuy rực nhưng lại lạnh lẽo đến lạ thường. Tường lũy ở đây không cao không thấp, Phát Nghệ nhắm mắt cũng có thể trèo vào trong. Nhưng y đã lầm. Khi vừa nhảy lên không trung để đột nhập vào y đã bị một thần chú bảo hộ đánh bật ra ngoài. Bảo sao xung quanh có rất ít lính canh.
"Hừ. Vài ba cái bùa phòng hộ mà nghĩ qua mắt được ta ư. May mà có cái này." - Y móc từ trong tay áo ra một lá bùa màu xanh lục, vằn vện nét cổ văn Cao Ly chẳng ai đọc được. Khi ở Di Linh, Khương Diệp có làm ra một xấp bùa chú dùng vào những việc vớ vẩn như là chữa đau bụng, chống nắng, làm sáng da, hoặc là phá cửa nhà người khác. Vừa hay lại hữu dụng.
Phát Nghệ hí hoáy dán bùa lên, đưa tay lên làm ký hiệu như được dạy rồi lầm bầm gì đấy, lá bùa bốc cháy hóa thành hoàng tro, nhưng đang cháy một nửa thì ngừng. Có lẽ do bùa phòng hộ này không phải dạng thường nên vài ba tấm yêu bùa này không có tác dụng.
"Đã thế thì lão tử đây "mãi nghệ" cho các người xem. Hậu môn không thông (=)) tấu hài thôi) thì ta đi cửa chính."
Y bỏ mặt nạ ra, bới tóc tai xù như tổ quạ, hóa ra quần áo khác (cũng là bùa Khương Diệp cho) thành một lão ăn mày bừa bẩn vừa hôi, bẻ tạm cành cây trên đường, khúm núm đi đến trước mặt hai tên lính canh.
"Khụ khụ...hai vị đại nhân...đại đức đại lượng, có thể bố thí cho ta một ít tiền không?... Nhà ta mẹ già con nhỏ vợ ốm yếu, đã nhiều ngày chưa có cơm ăn..."
Hai tên kia thấy hôi thối liền bịt mũi xua tay đuổi đi:
"Ăn mày ăn miếc gì. Ám quẻ! Cút ra chỗ khác! Dám náo động ở Tổng Các Phủ là tội chết ngươi có biết chưa?"
Phát Nghệ ôm chầm lấy một kẻ vai nài khẩn khoản, nước mắt nước mũi dàn dụa gào la.
"Đại nhân xin hãy rủ lòng từ bi...các ngài không giúp tiểu nhân thì tiểu nhân chết mất."
"Có cút đi không? Hay ngươi muốn ông đây phải đánh một trận mới vừa lòng?" - Tên lính còn lại không bị ôm liền rút ra một thanh kiếm phi đến người Phát Nghệ. Vừa hay y né qua một cái, cầm lấy chuôi kiếm đập vào đầu chủ nhân. Kẻ còn lại vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy cổ bị tác động một lực mạnh, sau đó trong mắt chỉ còn tối đen như mực điểm thêm trăng sao lấp lánh.
"Haizzz các người là hai kẻ duy nhất được nhìn thấy dung mạo điển trai của ta đấy. Coi như là được đền đáp nhé"
Y lột trần quần áo của một tên, ném cả hai vào bụi rậm, sờ bên đai hông thấy một lệnh bài đề chữ "Nhập" mạ vàng. Ngang nhiên cầm lên bước vào trong phủ, không quên quay lại lè lưỡi: "Lêu lêu cái đồ bùa phòng hộ lởm."
Vừa vào trong y đã chứng kiến một cảnh tượng hết sức kì dị. Hai bên hành lang là những đoàn người lũ lượt kéo ra trên tay bê những khay lớn nhỏ khác nhau, một nữ tỳ thấy Phát Nghệ đang đứng đực như trời trồng liền gắt gỏng giục:
"Huynh còn đứng đây làm gì, sắp đến giờ làm lễ của lão gia rồi, mau tránh đi ngay"
Y chỉ gật gật ù ù cạc cạc, giả vờ đi theo nữ hầu đó, đến khi mọi người rời hết vào phòng của gia nô thì hắn mới lẻn ra nơi mà mọi người vừa bước ra - là thư phòng của Tổng đại Các chủ Nguyễn Lý Thương. Nói là thư phòng nhưng phải rộng đến nửa mẫu đất, cao cả chục trượng, mái chồng mái
Phát Nghệ khom lưng lướt đi bên những tấm cửa gỗ khắc chạm long thần uốn lượn sóng đôi trùng trùng điệp điệp, tuyệt nhiên khẽ như tiếng lá rơi. Y chọn một góc khuất, đu mình lên, vắt vẻo trên cột nhà, rút ra một vật bằng sắt, hình dáng như một chiếc phễu, xoay ở giữa có thể kéo dài ra, tai hắn áp vào đầu nhỏ, đầu còn lại áp vào tấm cửa bên cạnh.
Phía bên trong chỉ vọng lại thanh âm của hai người, một già một trẻ. Giọng đanh thép trầm khàn chắc hẳn của tổng đại các chủ, kẻ còn lại có vẻ như đang đeo một tấm khăn bịt mặt và dùng dịch âm nên giọng vừa nghẹt nghẹt lại vừa lên xuống thất thường như một chú chim vành khuyên bị bóp cổ vậy, nhưng vẫn loáng thoáng nghe ra giọng nam nhân.
"Các chủ, hôm nay sao ngài tới muộn vậy?"
"Lo việc liên quan đến các ngươi chứ còn gì nữa. Hư Vô tiểu thư có vẻ không muốn mềm dẻo trước thế trận này đâu."
"Cũng không phải lo, rắn quá ắt gãy."
"Sao Mạnh Thị nhà các ngươi hành sự thiếu cẩn tắc vậy. Dám đẩy con trai của ta đến đường chết? Đừng quên nếu muốn ta vẫn có thể trở mặt như thường."
"Vậy ngài không sợ bị tiểu thư phát hiện ra rồi đồ cả nhà ông à? Sao có thể tự tin thái quá vậy?"
"Hừ! Lão trọng thần như ta đến phu nhân còn phải nể vài phần. Chỉ cần ta nói ta làm việc này là vì giang sơn Nguyễn thị thì cũng chẳng ai có thể truy cứu tội về ta cả. Mà đúng là ta đang cứu Nguyễn thị khỏi cuộc chiến vô ích này còn gì. Mạnh thị hay Lê Lý thị các người tương diệt nhau vốn chẳng phải chuyện của chúng ta."
"Chứ không phải vì ông ham sống sợ chết muốn dùng đến Thất Tinh trận của chúng ta để kéo dài tuổi thọ ư?"
"Đừng lan man nữa. Vào chính sự đi."
"Được rồi. Vẫn như thường lệ, ngài ngồi xuống đi."
Phát Nghệ thầm nghĩ: "Không ngờ kẻ đứng dưới một người trên vạn người của Nguyễn thị lại đầu quân cho Mạnh Thị, không biết Hư Vô có hay biết không? Mà cái trận đồ này có gì ghê gớm?"
Thất Tinh trận này có gì ghê gớm, có lẽ Phát Nghệ sẽ không tài nào mường tượng ra nổi.
Chẳng có đá thạch anh ngũ sắc hay gì cả mà thay vào đó là nhiều loại thú hiếm khác nhau bị nhốt trong lồng hoặc trong chậu. Cá chép ngũ sắc, hồng hươu sừng trắng, cáo hai đuôi lông đỏ, hắc thư điểu, ca lệ hoa vẫn còn thổn thức khóc và hát, cá sấu một một mắt thân dát vàng. Bên cạnh chúng là những thiếu nam thiếu nữ khuôn mặt thất thần không chút sinh khí, đôi mắt trắng đục như sứ. Ở chính giữa là Nguyễn Lý Thương ngồi khoanh chân, mái tóc lấm tấm sợi bạc sợi đen buông thõng rủ xuống. Kẻ còn lại mặc dạ y phục, quả nhiên che mặt không rõ nhân dạng.
Kẻ áo đen dán bùa sáu loài thú, giấy bùa đen tuyền viết mực đỏ. Kẻ áo đen niệm chú, Thất Tinh trận phát sáng đỏ rực màu máu, cũng như đôi mắt của những thiếu niên kia. Sáu người bọn họ đồng loạt lao vào những con thú kia, móc bụng moi ruột gan, ăn tươi nuốt sống như một đoàn dã lang bị bỏ đói lâu ngày, rồi rú lên những âm thanh thảm thiết, tựa như cùng một lúc người ta có thể nghe được tiếng khóc tiếng oán tiếng cười tiếng hét hòa trộn trong ấy. Một ngọn lửa đen từ đâu lan ra chạy khắp trận đồ thiêu đốt những thiếu niên này, chỉ để lại trái tim vẫn còn đỏ hỏn thổn thức đập giữa đống tro tàn. Kẻ áo đen đổi âm điệu luyện chú, những quả tim kết lại một viên huyết châu bán kính hơn một tấc tay. Viên châu vừa xuất hiện, một luồng tà khí từ đâu truyền tới như hút lấy mọi nguồn sống xung quanh nó, cỏ cây héo khô, chim còn hót dở đã lìa cành hoá thành bộ xương. Bùa hộ thân Khương Diệp đưa cho Phát Nghệ như tự cảm nhận được tà khí, chuyển thành thức cao nhất tạo ra một quả cầu bao quanh bảo hộ hắn khỏi luồng tà khí ấy. Nguyễn Lý Thương với lấy viên châu, hít linh khí từ bên trong ra. Khuôn mặt khi nãy còn hằn sâu mệt mỏi cực nhọc xám xanh đã chuyển sang hồng hào tràn đầy sức sống. Ông ta đứng dậy, khoan khoái vươn vai vài cái, giống như trẻ ra cả chục tuổi vậy.
Dù chẳng thấy rõ bên trong sự tình như thế nào nhưng chỉ với những âm thanh và luồng tà khí này, Phát Nghệ cũng có những dự cảm chẳng lành.
Nguyễn Lý Thương mặc lại y phục chỉnh tề, ngồi xuống bàn trà. Kẻ áo đen điệu bộ nhanh nhẹn như đã quen phải làm gì, liền rót một bát thuốc đục ngầu đưa cho ông ta.
"Vẫn như thường lệ, một ngày hai lần."
"Ta biết rồi." - Nguyễn Lý Thương ậm ừ trả lời.
"Còn chuyện điều binh của Nguyễn thị..."
"Binh lực phía bắc và phía đông của Nguyễn thị đều thuộc về ta, hiện tại đều đang gấp rút chuẩn bị chờ ngày Cường Bích Tôn lên tiên đốc, ta sẽ san phẳng Hoàng Thị giúp các người."
"Sương Phi thì sao?"
"Thế lực trong Sương Phi ta không nắm nhiều, nhưng chỉ là một mật đội nhỏ để đưa tin, nếu các ngươi thấy chướng mắt thì ta cũng có thể tính kế lâu dài để triệt hạ. Sương Phi chỉ về một mối ta cũng không yên tâm."
"Vậy thì tốt. Đến khi ấy mong tin tốt từ ngài."
"À. Nếu Nguyễn Võ còn xảy ra chuyện thêm một lần nữa, đừng trách ta tuyệt tình."
"Tại hạ hiểu. Xin cáo từ"
"Lui đi."
Kẻ áo đen vừa bước ra cửa chính, Phát Nghệ nhanh trí lẩn lên trên mái nhà nằm rạp xuống xoè Hắc tản ra, Hắc tản phản quang tự chuyển màu tệp với mái nhà. Nghe thấy tiếng bước chân của kẻ kia đã rời đi xa vài dặm mới hạ mình xuống đất, hoà mình vào đám gia nô rồi uyển chuyển lẻn ra ngoài.
--------------
Trên đường hồi Thiên Hướng phủ, trời bỗng đổ cơn mưa giữa tiết cuối đông, điều xưa nay hiếm gặp ở đất Bắc Hà. Hồ Tây sóng gợi từ lăn tăn đết kết thành những đợt lớn hơn xô xệch thuyền bè. Phát Nghệ dương hắc tản lên trầm tư, mắt nhìn xa xăm. Bỗng nghe thấy một tiếng bước chân có nhịp điệu dồn dập bất thường lao về phía hắn.
Xoẹt.
Tà áo bị xẻ ngang bởi một con dao không hiểu từ đâu lao tới cắm phập xuống cạnh chân y. Phát Nghệ vẫn điềm tĩnh xem xét tình hình nhưng tiếng bước chân khi nãy đã biến mất. Chỉ còn lại lao xao tiếng mưa rả rích nặng nhọc
Một tiếng "phập" dứt khoát gấp quạt
Trên con dao có gắn một tờ giấy đề:
"Phát Nghệ. Khoẻ không?"
---------
Vừa hay
khi về đến phủ mưa đã ngớt. Chợt nhớ ra trên mình vẫn không có mộc khách bài để nhập phủ, mặt mũi y cau có, lên dây cót chuẩn bị cãi tay đôi với mấy tên lính canh. Nhưng mà bây giờ đại môn đã khép chặt, đến lính canh bên ngoài cũng chẳng thấy thì biết cãi nhau với ai.
Đã đến nước này
Thôi thì bất đắc dĩ
Chạy ra đông phủ hét to một cái cho Lang Ben nghe thấy còn cứu ta vào. Tuy nhiên, khi vừa mới đưa tay lên lấy hơi thì cửa đã mở ra, Khương Diệp cùng Lang Ben đã chờ y sẵn.
"Ngươi làm cái trò gì mà có mỗi việc cỏn con là trông coi Thanh Danh cũng không làm được vậy? Lại còn báo hại ta với Lang Ben phải ngồi ở đây cả chiều đợi ngươi. Lát ta sẽ nói Hư Vô cắt cơm của ngươi cho nhớ tội."
"Đang có việc gấp cần tìm người đây, ngươi đưa ta đến chỗ Hư Vô tiểu thư đi."
Lúc này Hư Vô vừa mới xong việc ở chính điện, tạt qua khách phòng xem Thanh Danh thế nào thì chỉ thấy y ngồi trơ trọi một mình tay vân vê ly trà, khuôn mặt đã ửng hồng hơn chút nhiều hồi lại nét anh tú. Khuôn mày nhíu nhẹ, đôi mắt đen láy ánh lên chút lo âu. Hư Vô gõ cửa:
"Tông Chủ, ta vào được không?"
"Đương nhiên là được. Hư Vô, không cần đa lễ vậy đâu, giờ đến cái tên Thanh Danh ta còn không xứng đáng được gọi, huống chi hai chữ Tông Chủ."
"Huynh nói xứng đáng thì là xứng đáng, không xứng đáng thì là không xứng đáng. Vị thế của bản thân là do chính ta quyết định, người khác muốn gán muốn tước cũng chẳng được."
"Cũng không sai. Nhưng mà nếu hàng nghìn hàng vạn người đều muốn tước đi cái thuộc về ta, thì phải làm sao."
"Thứ huynh thực tâm muốn có, miễn là không sai với đạo lý, thì cả vũ trụ này sẽ ủng hộ huynh có được."
Thanh Danh chỉ im lặng, không đáp lại.
Thực lòng mà nói, nếu không phải gánh trách nhiệm trên vai, tuyệt đối Thanh Danh sẽ chẳng nhận lấy địa vị hư vinh này. Vốn y chỉ muốn có thể thảnh thơi bên với vườn tược, chăm sóc nhị tỷ, phò trợ đại huynh của y thật tốt. Nhưng đâu phải cứ muốn gì là sẽ có nấy.
Phát Nghệ cùng Khương Diệp đến tìm Hư Vô, kéo nàng ta ra một góc xa Thanh Danh một chút, thuật lại những việc vừa xảy ra hôm nay. Thái độ của Hư Vô vẫn chỉ là điềm tĩnh, không bình luận gì nhiều:
"Cảm ơn ngươi."
Khương Diệp có phần lấy làm lạ bèn hỏi:
"Hư Vô, hay là...người biết rồi?"
Hư Vô chỉ gật đầu nhẹ.
"Vậy mà người không lôi đầu ông ta ra xử? Mà cũng phải, chuyện này mà làm lớn, mặt mũi Nguyễn thị còn để vào đâu."
"Các ngươi đừng lo, ta sẽ lo liệu được. Sắp tới giờ dùng cơm, Thượng Y vẫn chưa về, khi nào hắn về cứ nói với gia nô một câu sẽ có đồ ăn mang lên, mọi người chờ một chút cơm sẽ dọn lên. Ta phải đi thỉnh an mẫu thân một chút. Cáo từ."
Thấy bóng Hư Vô khuất xa, Khương Diệp hỏi Phát Nghệ:
"Ê, ngươi thấy Hư Vô là người thế nào?"
"Hmmm... không giống người lắm." - Hắn nhún vai.
Bỗng từ đâu vang lên một giọng nói run rẩy rêи ɾỉ: "Khương Diệp...Phát Nghệ..."
Cả hai quay về phía giọng nói ấy, chỉ thấy một người vận bạch y, nhuốm máu đỏ tươi.
"Y SƯ!!"