Nặc Sâm Đức

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả ngày trog lòng An Tư Đông rất loạn, buổi chiều bị Trâu Du kéo đi mấy chỗ nổi tiếng trong trường chụp vài tấm ảnh. Cô thật sự không có tâm trạng chụp hình, cười đến hết sức cứng ngắc, tấm nào mặt cũng như than khóc. Buổi chiều đuổi Trâu Du về đại học P, rồi chuyển sang khu cho cử nhân dùng, làm vài thủ tục, trở lại túc xá trời đã tối rồi.

Không biết vì sao, có thể là trời quá nóng có chút bị cảm nắng, đầu óc choáng váng , cũng không muốn ăn cơm. Cơm tối cô liền uống chút nước, ăn hai cái bánh quy, mở máy vi tính ra vào game.

Hình như. . . . . . Có gì đó không đúng.

Đầu tiên là phát hiện cấp bậc từ “Tinh anh ” của cô trong bang biến thành”Tập sự”, lúc đưa thảo dược vào kho bang hội lại phát hiện bị hạn chế không thể thao tác; mọi người trong nhóm một họp rồi đi phó bản cũng không ai nói gì với cô; cô lên BBS, box của FREE hủy bỏ quyền thăm viếng; Lên TS, tần của nhóm một bị khóa, không vào được.

Cao Thương Kiện là một trong những quản lý của box trên BBS, cô nhìn thấy anh ấy không ở phó bản, liền mật qua hỏi.

[W To][ Cao Thương Kiện ]: sao em không vào được khu thông tin của bang hội vậy?

[W From][ Cao Thương Kiện ]: cô còn có mặt mũi để hỏi.

[W To][ Cao Thương Kiện ]: ?

[W From][ Cao Thương Kiện ]: tôi cho là họ Liễu kia đủ đê tiện rồi, không nghĩ tới cô còn tiện hơn. Ông đây lại từng mang qua loại người đê tiện như cô, thật là xui tám đời, nghĩ tới là thấy gớm tới cũng không ăn nổi. Sau này đừng để ông đây thấy cô nữa, nếu không gặp một lần mắng một lần, đến lúc đó đừng trách tôi nói chuyện khó nghe.

[W From][ Cao Thương Kiện ]: con gái đúng là không phải thứ tốt.

Cô không biết vì sao, mật qua thì Cao Thương Kiện đều không thèm trả lời, có lẽ là chặn cô rồi.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vì cô có bạn trai là thành viên của Thanh Mai Chử Tửu?

Đang bực, lại có mật nhảy ra.

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: bí đao , có ở đây không?

[W To][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: sư tỷ. . . . . .

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: xin lỗi, mấy ông đó tương đối kích động, chị khuyên lâu rồi, mới đồng ý tạm thời trước giữ lại em, chỉ là kho bang, TS gì đó cũng không thể lên được

[W To][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: không sai bạn trai em là người Thanh Mai, nhưng là anh ấy lâu rồi mới chơi lại, em cảm thấy đây là chuyện riêng không liên quan tới bang hội, nên mới chơi nói, cũng không phải cố ý giấu giếm. Em cũng không có làm chuyện gì bất lợi cho bang hội, sao lại chặn em?

Tịnh Thủy sư tỷ rất lâu cũng không lên tiếng, một lát sau mới nhấn lại .

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: hôm nay bên phục vụ khách hang của Cửu Thành gọi cho Bạn Không Nhìn Thấy Tôi.

Cô hiện tại có chút phiền não, nhưng chuyện này cô cũng rất quan tâm.

[W To][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: nói thế nào? Có thể khôi phục không?

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: bên phục vụ khách hàng nói xóa acc lâu rồi, không có cách nào phục hồi. Cô ấy cho có thể giúp chúng ta tìm vị trí log lần cuối cùng, IP ở Hongkong .

An Tư Đông nhìn chằm chằm câu nói kia trên màn hình, thật lâu mới phản ứng được.

[W To][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: tụi chị nghi ngờ em?

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: Nại Hà nói bạn trai em giờ đang là chủ lực MT của Thanh Mai, và có quan hệ rất thân với đám người Niệm Nô Kiều, Giang Đông Tiểu Kiều kia, trưa nay anh ta còn cố ý thị uy với QWE, phải không?

Phải không? Đầu cô liền rối lên, cũng không để ý.

[W To][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: em dùng mạng mình để thề, em chưa từng làm. Dù nói thế nào, QWE cũng là bạn học của em, Giang Đông tiểu Kiều những người đó em đều không quen, em đâu có lý do gì để hãm hại bạn học mình? Sư tỷ, chị tin em đi, em thật sự không có.

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: tụi chị có tin hay không không quan trọng, mấu chốt là QWE thấy thế nào. Nhất định em cũng sớm nhận ra, cậu ấy vẫn thích em, em có thể tưởng tượng chuyện này đối với cậu ấy đả kích lớn thế nào không. Cậu ấy là loại con trai cầm được thì cũng buông được, nếu như chỉ là trộm nick xóa acc, cậu ấy sẽ không để trong lòng .

Tại sao phải biến thành như vậy? QWE bị trộm acc, tên trộm lại dùng IP đăng ký ở HongKong, lại ngay lúc cô cũng đang ở Hongkong, lại đúng lúc cô cũng biết tài khoản và pass, lại đúng lúc bạn trai cô ở bang hội đối địch . . . . . Chẳng lẽ là Trâu Du? Nhưng là cô sử dụng máy vi tính kia có hai ngày, anh ta không ở phòng mình thì cũng đi chơi với cô, căn bản không có chạm qua máy vi tính kia, mà cô cũng xóa hết tài liệu trong đó rồi. Hơn nữa, Trâu Du và Khúc Duy Ân ngày thường cũng không oán, gần đây không thù, anh ta có quan hệ tốt với đám người Giang Đông Tiểu Kiều, cũng không thể làm chuyện không có nhân phẩm tới mức để bạn gái mang tiếng baart nghĩa chứ?

Càng nghĩ càng loạn, nghĩ không ra được điểm mấu chốt gì.

[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: QWE lên BBS rồi, em đi nói với cậu ấy đi.

Cô lên BBS, phát hiện QWE đăng bài trong box WOW, nói: “Tốt nghiệp, phải đi làm, quyết định hoàn toàn chia tay với WOW. Nếu như sau này sẽ trong server Áo ( tên của công chú Onyxia đó) thấy ID QWE, nhất định không phải là của tôi, để phòng bị lừa gạt. Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đừng nhắc nữa. Những ngày này tôi sẽ nhớ mãi. Tạm biệt.”

Phía dưới bài cô viết cũng không hề nhắc tới mấy tin đồn ân oán thị phi gì, chỉ có hồi âm chúc phúc như “Bless” , “Wave” , “Lúc nào thì muốn chơi mặc dù trở lại, HSYH hoan nghênh ông” , “Công việc thuận lợi, thuận buồng xuôi gió” ….

Cô định phản hồi lại, nhưng lại không biết nói gì. Giải thích sao? Chủ bài viết nói mọi chuyện đã qua không cần nhắc lại, những người hồi âm cũng không ai vạch vết thương của cậu ấy, cô cũng không nên nhắc; chúc phúc sao? Cô dùng lập trường gì đi chúc người ta đây? Lấy danh nghĩa bạn cùng lớp à? Hay là đối tượng anh thầm mếm nhưng đã thành bạn gái người khác?

Cô kiểm tra trạng thái của QWE, phát hiện cậu ấy cũng đang xem thông tin của bạn trên mạng. Cô ngơ ngác nhìn thông tin BBS trên màn hình, chữ trắng nền đen; đơn giản nhưng lại rõ ràng. ID: QWE, nick name: QWE, Tổng số lần lên: , Tổng số bài đã đăng: , lần đăng nhập trước [-- :] truy cập trang web từ [. . . ] , Sinh Mệnh Lực: , đang online, trạng thái: đang xem thông tin bạn bè; Tự giới thiệu: không. . . . . . Ngay cả thông tin dư thừa cũng không có.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cậu ấy không logout, cô cũng không logout, hai bên vẫn duy trì trạng thái xem thông tin bạn bè.

Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn đột nhiên phát ra tiếng “tít tít” , cô quay đầu nhìn lại, đã mười hai giờ. Đã bắt đầu một ngày mới , nghỉ hè năm tư, bắt đầu.

Mà con đường bốn năm đại học, chấm dứt như vậy rồi.

Cô cuối cùng không nhịn được nhắn qua.

=> QWE: có ở đây không?

Hình như là cùng lúc, bên kia cũng có nhắn qua.

QWE: An Tư Đông, tôi chờ bạn ba năm, lại đợi được kết quả này.

QWE: tôi sẽ không ngu nữa.

Cô ngây người. Cô biết cậu ấy thích mình, nhưng không nghĩ tới sớm như vậy. Ba năm trước, đó không phải là năm nhất sao? Nhưng khi đó cô vẫn là bạn gái của Chu Viễn Hàng, Chu Viễn Hàng là bạn cùng phòng của cậu ấy, mà cậu ấy còn giúp Chu Viễn Hàng đuổi theo cô . . . . . .

Cô vội trả lời lại.

“Người chơi đã offline, hoặc là sai ID.”

Lại xem kiểm tra tình trạng của y, đã logout rồi.

Cô ngã người lên ghế, cố nhấn để xem lại câu nói kia. An Tư Đông, tôi chờ bạn ba năm, lại đợi được kết quả này. Tôi sẽ không ngu nữa.

Tôi chờ bạn ba năm. . . . . .

Trong đầu thoáng qua hình ảnh của cậu ấy trong những năm này. Hồi năm nhất mới vào lớp chưa quen bạn nào hết, đi Tây Sơn cô không cẩn thận đau chân, lớp trưởng nhờ cậu ấy cõng cô xuống núi, cô nằm ở trên lưng cậu ấy ngủ thiếp đi. . . . . . Thể dục của cô không giỏi lắm, chưa bao giờ chạy hết thước (m), nỗ lực luyện tập, mỗi ngày sân tập tập chạy, thường gặp được cậu ấy ở đó huấn luyện ông Tất và Tiểu Bàn. . . . . . Hôm thi, cô từ lớp bên nam tìm cậu ấy tới dãn chạy, cậu ấy khống chế tốc độ rất tốt, cô vẫn cách cậu ấy một khoản cố định, cuối cũng được max điểm. . . . . . Chu Viễn Hàng bắt đầu theo đuổi cô, ngày quốc tế phụ nữ ấy, ở sân cỏ dưới lầu trải đầy hoa hồng, bốn bạn nam cùng nhau hát tình ca, khu ký túc xá xôn xao cả lên, cô chỉ biết đồng ý. Nghe nói chuyện đó là cậu ấy nghĩ ra, trong suốt đường đi đều là cậu ấy giúp Chu Viễn Hàng cầm đóa hoa hồng kia. . . . . . Cô tới phòng Chu Viễn Hàng, cậu ấy luôn không có ở đó. . . . . . Lên lớp cô giúp cả phòng bên ấy giành chỗ thì cậu ấy nói dáng mình cao che mấy bạn ngồi phía sau nên cũng không ngồi chung với tụi bạn. . . . . . Cả năm hai, cậu ấy trầm mê trong CS, luôn vây quanh các cuộc thi đấu, thành tích từ xếp thứ hai cả lớp thành xếp thứ ba từ dưới đếm lên, bị chủ nhiệm lớp gọi tới giáo dục tư tưởng. Cô còn nhớ có lần lớp có tiết ở nhà máy thủy lợi, cậu ấy lại vì thi đấu mà tới trễ, chủ nhiệm cực giận. Cô hết tiết đến phòng tự học lại gặp được cậu ấy, khuyên vài câu. . . . . . Sau đó cậu ấy cũng chịu rửa tay gát kiếm, ĐH năm thành tích lại nổi lên. Gần hơn nữa, chính là nghỉ hè năm ngoái, cô thất tình không muốn về nhà, nhờ cậu ấy giới thiệu game để giết thời gian, từ đó bắt đầu cùng cậu ấy chơi WOW. . . . . .

Những chuyện trong cuộc sống bị cô xem nhẹ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô bỏ lỡ cái gì?

Tôi sẽ không ngu nữa. . . . . .

Chờ đợi ba năm, cuối cùng cậu ấy vẫn phải quyết định từ bỏ.

Nhưng , rõ ràng, rõ ràng là . . . . .

Trong lòng như bị nghẹn lại, giống như có cái gì muốn phun trào. Cô đè tim, định đi rót ly nước uống. Lúc đứng lên tay run run, đụng trúng dây điện của máy vi tính. Thông tin BBS trên màn hình lập tức bị biến mất, màn hình chỉ còn một màu đen như mực.

Hai câu ấy, hai câu cuối cùng mà cậu ấy để lại cho cô, cũng không còn.

Cô lảo đảo lui về phía sau, máy vi tính trợt xuống, cô liền ngã lên nền gạch lạnh như băng, đầu dập vào góc tủ sau lưng. Rất đau. . . . . . đau như vậy. . . . . . Nước mắt từ từ chảy ra, che khuất cả tầm mắt. Màn hình là một màu đen tối, trong phòng cũng tối, đã không còn, không còn nữa. . . . . .

Cô không biết một người đến tột cùng có thể chảy ra bao nhiêu nước mắt, chỉ biết nước mắt cứ tung ra, không ngừng không nghỉ. Tựa như năm ấy nghe Vạn Thiên đăng ký vào đại học S, cô nắm tay mình cầu nguyện, cả đêm không ngủ, len lén núp núp trốn trong chăn khóc, cắngối để tiếng khóc không thành tiếng vì sợ bị ba mẹ phát hiện.

Mà bây giờ trong phòng chỉ có mình cô, Uông Khiết và bạn nữ kia đã về nhà rồi, Mao Dĩnh đi ca suốt đêm với bạn học, cô có thể khóc thật lớn, dùng hết tất cả khăn giấy, dù sao không ai biết.

Không ai biết.

Ban đêm yên lặng chỉ nghe tiếng nức nở của mình. Nền gạch lạnh lẽo từng phút từng phút thấm vào người, cô cong mình ôm đầu gối. Mãi cho đến khi tia sang đầu tiên chiếu vào cửa sổ, làm đôi mắt sung đỏ của cô đau nhói lên, cô nghĩ, cô hình như đã hiểu ra một sự thật.

Chị họ nói: em không yêu anh ấy, trong lòng em có người khác.

Chị nói không sai. Cô không yêu Trâu Du, trong lòng cô có người khác.

Chỉ là, người kia đã không còn là Vạn Thiên.

Mao Dĩnh đi ca suốt đêm với bạn tới sang hôm sau mới về. Cô bạn uống rất nhiều rượu, đầu vừa choáng vừa đau, trở lại phòng thay quần áo đã nằm lên giường ngủ, chuẩn bị ngủ cả ngày mới dậy..

Nằm xuống đi một lát, cô ấy lại nhảy dựng lên, cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Trong phòng ánh sáng có chút mờ mờ. hai cái giường đối diện đã trống không, cái gì cũng mang đi hết, mà trên giường An Tư Đông, chăn mềm xếp gọn gàng mà trên giường không có ai.

Sau đó cô phát hiện, gần bàn học có một thân ảnh nho nhỏ rúc ở đó.

Mao Dĩnh lục lọi mở đèn, bước tới gần, giật mình: “Đông Đông, bà làm sao vậy? Tôi không ở nhà, có người xấu đột nhập vào phòng gây án vô lễ với bà à?”

Mặt của An Tư Đông bị nước mắt lan xen tùm lum nhìn cực giống con mèo bẩn, nhìn thấy cô bạn nước mắt lại chảy xuống: “Mao Mao. . . . . .”

“Này này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mao Dĩnh vỗ lưng cô, phát hiện người cô lạnh như băng, “Trên đất rất lạnh nha, bà ngồi đây bao lâu rồi? Mau dậy đi, qua bên đó nói.” Cô kéo An Tư Đông ngồi trên giường, cầm mền đắp cô, một cái tay ôm cô, tay còn lại lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bạn mình, “, Bà bị ai ăn hiếp nói tôi nghe coi, tôi giúp bà làm chủ.”

An Tư Đông hít hít mũi, lời nói cũng không rõ ràng: “Tối, qua. . . . . . Có, có một bạn nam. . . . . . Nói với mình. . . . . .”

“Tỏ tình?”

“Ừ. . . . . .”

“Sau đó thì sao? Bà đồng ý chưa chưa?” Mao Dĩnh hỏi xong liền đánh đầu mình một cái, “Nhìn cái mặt bà là biết không thành rồi. aiz…. người ta tỏ tình với bà, cũng không phải là bà đi tỏ tình người ta rồi bị từ chối, bà khóc cái gì dư hơi quá hả?”

An Tư Đông không lên tiếng, chỉ là khóc lớn hơn.

“Tôi nói. . . . . .bà không phải từ chối người ta xong, xoay người mới biết mình thích người ta hả. . . . . .” Mao Dĩnh lau mặt, “Oh mai gót, bà đó có máu chó vậy không . . . . . .”

Cô bạn dùng ánh mắt cục sắt không mài được nhìn chằm chằm An Tư Đông: “Vậy bà ngồi khóc cái cọng lông gì, chạy đi tìm người ta rồi nói với nó: em cũng thích anh, còn hơn ngồi ở đây. Không phải xong rồi? Chuyện đơn giản như vậy, còn phải nghĩ?”

An Tư Đông thút thít nói: “Nhưng là mình đã có, bạn trai. . . . . .”

“Vậy thì thêm một bước, đi tìm cái thằng bạn trai cũ chia tay, rồi lại đi tìm cái tên bà thích.”

“như vậy có chút, có chút không chịu trách nhiệm?”

Mao Dĩnh giận đến đè đầu cô: “Bây giờ trong long bà yêu một tên khác, lại ép buộc mình quen cái thằng mình không thích, đây mới gọi là không chịu trách nhiệm! Bà thấy cáo này là tốt cho người cũ nhưng đối với cả ba người là không có trách nhiệm ! Hiểu không?”

An Tư Đông giống như mở được nút thắt: “Cũng đúng nha. . . . . .”

“Chính là vậy mà! Cũng thời đại nào rồi, quan hệ nam nữ, quen hay không quen cũng dứt khoát nhanh gọn đừng có mà lê thê do dự, của bà thì cố mà giữ, không phải thì buông tay, lo cái gì phụ trách hay không phụ trách làm gì.”

“Được!” An Tư Đông bị cô bạn tẩy não xong, nắm chặt tay lại “Tôi sẽ tìm Trâu Du chia tay, sau đó đi tỏ tình với Khúc Duy Ân.”

Cô nhảy dựng lên, quên trên đầu là khung giường, “Phanh “ một tiếng đầu đụng vào song sắt phía trên. Mao Dĩnh cảm thấy cái giường bị cô đụng thành chấn động cấp ba rồi, cũng thấy đau dùm cô bạn, vậy mà cô ấy lại hồn nhiên không cảm giác gì, mở cửa xông ra.

Mao Dĩnh kéo lại: “Bà nội của tôi ơi, mặt bà như vậy mà muốn ra cửa à? Cái thằng bà thích cũng bị dạo chạy luôn giờ.”

An Tư Đông lúc này mới nhớ tới mình khóc cả đêm, hai con mắt sưng như trái đào, chóp mũi nóng hừng hực, trên mặt còn mấy lớp nước mắt nước mũi, cười thôi cũng thấy đau. Cô vào phòng rửa mặt, lấy nước lạnh chường mắt, cuối cùng mắt cũng bớt sưng. Nhìn đồng hồ cũng hơn bảy giờ, theo Mao Dĩnh đi ăn sáng.

Ừ, ăn no mới có hơi sức, mới có thể kéo Khúc Duy Ân về.

Ý chí tràn đầy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio