---
Hai người ở bên nhau, việc nên làm nhất chính là bầu bạn. Em làm việc của em, anh làm việc của anh, buổi tối vài ba tiếng ai làm việc người nấy. Thế nhưng bạn biết rằng trong không gian này, có một người đang ngồi ở nơi đó, trong lòng sẽ cảm thấy rất đỗi bình yên. Tâm tình thanh thản, không lo nghĩ tương lai mà cũng không hoài niệm quá khứ. Càng đơn giản chỉ là ở bên nhau, tình cảm sẽ càng dài lâu.... Tình yêu không chỉ là những lời thề non hẹn biển, chỉ đơn giản là cùng nhau bình yên qua ngày...
---
"Bản tin dự báo được công bố cách đây không lâu về hiện tượng nhật thực. Sẽ xảy ra vào ngày mai.
Các nhà thiên văn học cho biết vào khoảng thời gian từ giờ đến giờ phút hiện tượng đó sẽ bắt đầu."
Tiếng nói từ cô phát thanh viên trẻ trung, sôi nổi trong ti vi vang lên. Đây có lẽ là một dịp hiếm có để đi thưởng thức khung cảnh kì diệu này.
- Natsu này, anh có bận gì sáng mai không?
Lucy nghiêng đầu hỏi.
- Chắc không đâu, có thể cùng em tham gia vài thứ quái dị.
- Quái dị là sao chứ? - Lucy mặt nhăn rõ
- Anh chỉ đang thắc mắc không biết em có âm mưu gì khi mời anh đi đây. Em thường đâu để tâm đến mấy chuyện này.
- Thì bây giờ em để ý rồi đó, có thể cùng em đến một nơi không?
Natsu nghe vậy thì nhích mình dần lùi về phía sau. Trong đầu anh đang nghĩ rằng cô sẽ rủ anh đi đến một quán kem nào đó và gọi hết tất cả các món kem ra, cô cũng đã từng làm thế vào dịp sinh nhật của anh.
Lúc đó anh bị thiếu nợ nữa phải ở lại rửa ly, quét nhà như tạp dịch. Thật kinh khủng!!!
Anh thật muốn nói rằng anh bận rồi. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt với ánh mắt long lanh như sắp chảy nước. Anh cũng bằng lòng mà làm theo.
Dự là hôm đó anh phải đem chắc cũng cỡ tiền mua bộ quần áo .
---
Anh bận, quên mất em cũng cần có người ở bên.
Anh bận, quên mất em cũng sẽ cô đơn.
Anh bận, quên mất em đang đợi điện thoại của anh.
Anh bận, quên mất những lời hứa đã nói cùng em.
Nhưng anh có biết không?... tình yêu không phải là đợi khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì mới cảm thấy trân trọng....
---
Thế rồi, ngày mai cũng đến...
Natsu thật muốn đi thăm Lisanna vì hôm nay là ngày cô ấy xuất viện. Nhưng Lucy cứ kì kèo mãi, làm sao anh có thể thoát khỏi con mắt thần của cô.
Cứ mỗi khi cô lấy tay đập lên vai anh là y như rằng bị điện giật, cũng có thể giải thích được phần nào tại sao anh lai sợ cô đến vậy Natsu.
Đang trên đường về nhà sau khi mua một túi xách toàn là nước ngọt, Natsu lại bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
Vội quay lưng lại, Natsu trông thấy khuôn mặt hốc hác, có phần lo lắng.
Lisanna sao cậu lại ở đây, đáng lẽ bây giờ phải ở nhà nghỉ ngơi chứ.
Nhìn dáng vẻ của Lisanna trong tiều tụy hơn hẳn, lại thiếu sức sống hơn mọi ngày. Natsu nhanh chóng đến dìu cô.
- Lisanna sao cậu lại ra đây, cậu còn chưa được tháo băng ra khỏi đầu nữa còn định đi đâu.
Lisanna không thể đợi lâu hơn vội bám lấy anh, ngước mặt lên vẻ hớt hải.
- Cậu định đi đâu?
- Tớ chỉ định đi thưởng ngoạn cảnh nhật thực mà thôi.
Natsu không hiểu chuyện thì hồn nhiên nói.
- Đừng đi có được không? -Lisanna khẩn khoản nói.
- Tại sao vậy, đây là một dịp rất hiếm, nếu bây giờ không đi thì còn đợi bao lâu nữa chứ.
Natsu không thể hiểu Lisanna, rốt cuộc là cô đang có ý gì.
Lisanna ra vẻ ngẫm nghĩ một hồi rồi mới quyết định nói.
- Cậu đi ngắm nhật thực với tớ được không? - Lisanna vội nói.
- Nhưng tớ... đã lỡ hứa với Lucy là sẽ đi với cô ấy rồi, hay là cậu cùng đi được không? - Natsu vừa hỏi xong câu đó, ngay lập tức đã có một âm thanh khác chen vào.
- Không!!!
Cả hai cùng quay lại. Trước mặt họ là Lucy, cô trông có vẻ khá tức giận.
Cả Lucy và Lisanna cùng nhìn nhau với ánh mắt rực lửa, Natsu ở giữa phải chịu thế bị động của hai cô gái này.
- Cô định dẫn bạn trai của tôi đi đâu?
Lucy ánh mắt sắc nhọn bước đến, nhưng Lisanna cũng không ngại ngần nhìn thẳng vào mắt cô.
- Cô cũng vậy, định dẫn Natsu đi đâu vậy hả?
- Đó là chuyện riêng của hai chúng tôi, cô không có liên quan gì hết nên đừng hỏi.
Lucy không chùn bước nói xoắn lại Lisanna
Natsu nhìn hai người con gái đứng hai bên.
Rốt cuộc cả hai đã có chuyện gì sao?
Lucy quay sang Natsu tươi cười.
- Chẳng có gì đâu anh, chúng ta mau đi thôi.
Lisanna vội kéo tay áo của anh lại, lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng đi theo cô ta Natsu. Cô ta đang lừa anh đấy.
Natsu ngạc nhiên vì lời nói của Lisanna. Lucy nheo mắt nhìn cô, nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa hề tắt.
- Cô ta đang gạt cậu đấy, đừng tin những gì cô ta nói, vì cô ta mà chúng ta mới thành ra nông nỗi này, tớ xin cậu hãy nhìn nhận mọi việc kĩ càng. - Lisanna mắt đã ngấn lệ nhìn Natsu, còn Lucy chẳng mảy may với nhũng gì Lisanna vừa nói.
- Cậu nói vậy là có ý gì? - Natsu không hiểu lời Lisanna nói cho lắm, đúng hơn là anh không muốn hiểu.
- Anh còn chưa chịu sáng mắt ra, hết lần này đến lần khác em và anh xảy ra mâu thuẫn đều do cô cả.
- Thật buồn cười Lisanna, cô hình như chẳng rút ra được bài học gì hết lần này sang lần khác cả.
Natsu cúi đầu xuống, anh không thể nói gì, Lisanna đang nhìn anh trông chờ, còn anh thì sao...
- Cô nghĩ rằng chỉ cần nói như vậy sẽ khiến Natsu rời khỏi tôi sao, cô quá ngây thơ rồi. - Với giọng điệu chắc chắn, Lucy tự tin quay qua nhìn Natsu.
- Natsu anh tin ai, tin người anh yêu hay tin người bạn thân nhất của anh.
- Natsu, hãy tỉnh táo lại đi, nếu cậu còn ngờ vực thì tớ sẽ chứng minh cho cậu... tớ sẽ kể hết cho cậu nghe... lần đầu tiên tớ gặp Lucy cô ấy đã khiêu khích tớ bằng cách ôm lấy cậu... rồi...
- Đủ rồi. - Natsu trầm giọng lên tiếng, lời nói đó của anh như làm cho Lisanna cảm thấy có chút gì đó chua xót.
- Dĩ nhiên là tớ biết chứ. Nhưng tớ... xin lỗi. Tớ không muốn tình cảnh này diễn ra, nhưng nếu cậu cứ làm cho tớ khó xử như vậy, tớ không biết giữa chúng ta có còn duy trì được mối quan hệ bạn bè này nữa hay không?
Natsu chợt quay người đi.
- Cậu hãy về nhà nghỉ ngơi cho hồi phục hoàn toàn, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Natsu vẫn đi về phía Lucy khiến cô càng thêm đắc thắng.
"Nhưng làm sao tớ có thể nói chuyện với cậu nếu đây là lần cuối cùng." Lisanna nhìn theo bóng lưng của Natsu nhưng cô không có cam đảm để nói ra.
Natsu một mực đi theo Lucy làm trái tim cô đau như dao cắt.
"Lisanna, cô nghĩ Natsu không hề hay biết những chuyện đó sao, cậu ấy biết hết và không ngu ngốc như cô nghĩ đâu, nhưng cuối cùng, người mà anh ấy chọn vẫn là tôi, cô thua rồi."
Natsu biết chuyện này rất quá đáng với Lisanna, nhưng bây giờ, trái tim anh đã biết rõ ai mới là người anh thuộc về , anh không thể như trước được nữa.
Nếu như cứ để Lisanna như vậy thì cô ấy sẽ luôn phải chịu đau khổ, thà dứt khoát như vậy, anh và cô mới không hối tiếc.
"Anh ấy biết rõ, rõ hơn ai hết, nhưng anh ấy không muốn nói ra, vì ngay từ đầu anh ấy đã có cảm tình với tôi, chắc cô cũng hiểu lí do tại sao lúc đầu cô muốn chia tay với Natsu mà phải không?
Lisanna, đến nước này cô vẫn cố chấp đến vậy, xem ra cô hẳn là rất yêu Natsu, nhưng thật đáng tiếc, anh ấy sinh ra không phải dành cho cô, cô hãy yêu một người khác và sống hạnh phúc, đừng bám theo chúng tôi nữa
Tôi biết bây giờ cô không thể nào nói được, vì Natsu không yêu cô, chỉ là tình cảm của bạn bè với nhau. Rất xin lỗi cô Lisanna nhưng tôi cần Natsu, và anh ấy cũng cần tôi.
Đây có thể là lần cuối cùng tôi gặp cô, chào nhé!"
---
Chạy quá lâu... sẽ mệt
Đứng quá lâu... sẽ mỏi
Vấp quá nhiều... sẽ đau
Đợi quá lâu... sẽ chán
Vì thế
Đừng chạy theo những gì không thuộc về mình
Đừng đứng đợi những gì mà mình không thấy trước mắt
Vấp ngã phải biết tự đứng dậy
Và... đừng chờ đợi những gì không bao giờ đến.
---