————Chap : Tỉnh dậy————
Bầu trời rực đỏ như màu của lửa. Xung quanh là một không gian tĩnh mịch và u tối. Cái tĩnh lặng nơi đây khiến ta dường như thấy mình bị chìm sâu vào nơi cô độc, hiu quạnh ấy. Gió thổi, thổi nhè nhẹ nhưng lạnh toát, từng làn gió mơn man trên da thịt từ tốn nhưng đủ làm người khác ớn lạnh.
Lucy đảo mắt nhìn quanh nơi kì lạ này. Tự hỏi chính mình rằng cô đang ở đâu? Đưa tay sờ lên sờ bụng mình, vết thương do Toshi gây ra đã được băng bó kĩ càng, không đau như trước mà chỉ còn cảm giác hơi nhức nhói. Nhớ lại những gì Toshi nói, tim Lucy như bị đâm hàng ngàn nhát, đau đớn, bức bức. Đó... có phải là sự thật? Cứ nghĩ đến việc đó là đôi môi hơi nhợt nhạt mím chặt lại. Nhìn mà xót xa.
Bỗng nhiên trên nền trời chỉ toàn một màu đỏ kia có một bóng đen to lớn bay vụt ngang thật nhanh qua đầu Lucy. Khi nhìn rõ được con vật kia thì cô nhỡ ngàng. Là rồng! Vẫn là con rồng đỏ trước kia. Đang bay thẳng thì con rồng đó đột nhiên từ từ quay đầu lại. Đôi mắt vàng tuyệt đẹp ẩn chứa nỗi u buồn nhìn cô. Xong nó lại quay đi và bay đi mất. Lucy vẫn còn thừ người ra vì cái nhìn quá dỗi kì lạ kia.
Một giọng nói quen thuộc vang lên khe khẽ bên tai. Dịu dàng ấm áp.
“Lucy...”
Dù có chết Lucy cũng không bao giờ quên được nó. Đây là giọng của mẹ cô - Layla.
Lucy nhìn khắp nơi hòng tìm kiếm bóng dáng yên bình quen thuộc thuở nhỏ. Không thấy... Tất cả vẫn chỉ là một không gian cô quạnh.
Giây phúc Lucy nghĩ rằng mình nghe lầm, nghĩ rằng đó chỉ là ảo tưởng do nỗi nhớ mẹ khôn nguôi tự tạo ra thì giọng nói ấy... lại vang lên một lần nữa...
“Lucy... mạnh mẽ lên...”
Giờ đây Lucy chắc chắn mình không nghe nhầm. Mẹ đang ở gần đây! Mẹ của cô đang ở gần ngay đây! Gần đến mức cô có thể nghe rõ giọng nói hiền từ thân quen ấy! Mẹ!
Lucy: Mẹ ơi! Mẹ đang ở đây phải không? Mẹ đừng trốn con nữa. Cho con nhìn thấy mẹ được không? Con thật sự đang có rất nhiều... rất nhiều đều muốn hỏi. Con muốn biết tất cả, muốn biết sự thật về cái chết của mẹ... Những gì tên Toshi nói có phải là sự thật... rằng... con không phải là con người??? Mẹ ơi...con... nhớ mẹ rất nhiều...
Giọng Lucy nói đến đây không thể rõ ràng được. Cổ họng cô như bị nghẹn ứ lại khiến âm phát ra không đúng như ý muốn. Nước mắt cô tuôn rơi. Từng giọt... từng giọt... cứ thi nhau trào ra khỏi khóe mắt cô. Lấp lánh như hạt ngọc.
“Đừng khóc... Lucy...”
Lucy: Nhưng thật sự những điều đó khiến con đau lòng lắm... Ngay cả khi con chưa chắc chắn nó có phải là sự thật...
“Mẹ sẽ luôn dõi theo con... con của mẹ... mẹ yêu con...”
Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất. Không gian trở lại với vẻ tĩnh lạnh ban đầu của nó. Chỉ còn nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của Lucy.
Lucy: Mẹ!!! Dừng biến mất nữa mà!!! MẸ!!!!!!!
Tiếng gọi của cô tha thiết xen lẫn sự tuyệt vọng. Âm thanh vang vọng khắp nơi... Không có lời đáp...
Lucy liên tục gọi mẹ. Cô như muốn níu giữ chút tồn tại nhỏ nhoi nào đó...
Bên tai lại vang lên tiếng gọi... trầm ấm nhưng mạnh mẽ...
Trước mắt Lucy tối lại. Bóng tối lần nữa bao trùm. Một lúc sau, cô cảm thấy người mình bị lay mạnh. Tay bị cái gì đó bóp chặt. Khẽ mở mắt, gương mặt tràn đầy lo lắng của Natsu kè sát mặt Lucy. Cô giật mình, bật nhanh người để ngồi dậy. Ở bụng ngay lập tức có cảm giác đau như thịt bị rách toẹt ra. Cô không kìm được đưa tay ôm bụng và khẽ kêu lên.
Lucy: nhíu mày Đau...
Natsu: Đồ ngốc! Dừng ngồi dậy mạnh thế chứ. Vết thương của cậu chưa lành hẳn đâu.
Lucy bây giờ mới định thần lại. Nhìn quanh, đây là phòng y tế của hội Fairy Tail. Natsu đưa tay khóe mắt cô, chùi nhẹ.
Natsu: trầm giọng Cậu mơ thấy gì không vui à Lucy? Sao cậu... lại khóc?
Lucy lúc này mới đưa tay lên mắt mình, cảm giác ươn ướt thấm vào da. Rồi đột nhiên nhớ lại giấc mơ vừa nãy. Cảm giác mới chân thật làm sao...
Natsu nhìn Lucy ngồi thừ người, ánh mắt cô nhìn mông lung vào không gian vô định. Lúc nãy khi cậu mệt quá thiếp đi bên gường Lucy, đang trong giấc ngủ thì nghe tiếng cô ấy liên tục gọi mẹ. Cậu giật mình tỉnh giấc thì thấy nước mắt Lucy đã làm ướt một mảng gối. Hốt hoảng, cậu vội vàng gọi cô dậy. Cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đó của Lucy nữa. Chắc cô ấy đang mơ thấy điều gì đó rất quan trọng với mình nên nước mắt mới tuôn dài như thế.
Đưa tay nắm chặt lấy tay Lucy. Natsu bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Cậu thấy trong đôi mắt nâu kia có một chút hoang mang lo lắng khi đối diện với cậu.
Natsu: nói chậm rãi Lucy... cậu đã gặp chuyện gì khi đi làm nhiệm vụ với Natsu edo? Sao lại dặn tên đó không được nói với tớ? Tớ không đáng để cậu tin tưởng đến vậy sao? Lucy???Mặt Natsu ánh lên nét thất vọng, buồn bã.
Lucy hốt hoảng, vội lắc đầu.
Lucy: nhỏ giọng Không phải thế...
Natsu: nhíu mày Thế thì tại sao?
Lucy: nắm chặt chiếc mềm cô đang đắp Tớ... muốn tự mình nói với cậu Natsu... Chuyện này tớ không muốn cậu nghe từ người khác...
Natsu thoáng ngây người. Niềm vui sướng bỗng dâng trào trong lòng. Cậu nhào tới ôm chặt lấy Lucy nhưng vẫn chú ý lực và không chạm vào vết thương của cô ấy.
Lucy đỏ mặt, vỗ bột bột vào vai Natsu ý nói bỏ ra nhưng cậu vẫn ôm khư khư lấy cô. Hít hà mùi hương quen thuộc trên cô, trên tóc. Cậu sợ đánh mất Lucy... Rất sợ...
Natsu: Lucy... đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt tớ nữa. Tớ thật sự sợ.
————End chap ————
Haina: Ây daaa. Mệt quá!!! Thế là trả nợ xong rồi.: Trễ hơn so với dự tính phút, mong mọi người bỏ qua. ^^ Mình thi rất tốt! Cảm ôn những lời động viên của các bạn. ^^ Từ giờ truyện sẽ ra theo lịch nhé.: Mỗi tuần chap: Ra vào thứ tư và chủ nhật ;) Mọi người nhớ đón đọc nhé.