-------- Chap : Gặp gỡ --------
Một cô bé có mái tóc vàng rực rỡ như nắng ban mai dài ngang vai đang cẩn thận nhìn xung quanh. Đôi mắt to tròn đảo qua lại liên tục. Cô bước từng bước nhanh nhẹn về phía hàng rào, trên cổ đeo một túi đồ to. Ngước nhìn những thanh sắc nhọn hoắc san sát nhau tạo thành một hàng bảo vệ chắc chắn quanh ngôi biệt thự, gương mặt nhỏ thoáng chút chần chừ trong chốc lát rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ quyết tâm ban đầu. Cô ném túi đồ ra trước và chậm chạp trèo lên. Vào lúc cô bé tưởng chừng mình có thể dễ dàng vượt qua thì cô hụt tay. Cả người rơi tự do trong không trung. Mắt cô nhắm tịt vì sợ và đang sẵn sàng đón nhận cơn đau đớn nhưng sau một giây, hai giây, ba giây và nhiều giây nữa vẫn không có gì xảy ra cả. Cô mở mắt ra và thấy mình đang ngồi trên mặt đất phía ngoài toà biệt thự, hoàn toàn hành lặn. Mông không sưng người không đau. Cô đứng dậy và phát hiện ra dưới chân mình xuất hiện một chiếc khăn choàng màu trắng có hoạ tiết kì lạ. Mẹ đã dặn không nên nhặt đồ vật không rõ nguồn gốc. Cô bé đấu tranh tư tưởng dữ dội và kết quả là trí tò mò đã chiến thắng. Cô bé nhặt chiếc khăn và ngắm nhìn một cách chăm chú. Hoạ tiết kì lạ, cô chưa từng thấy trước đây dù nhà cô sở hữu một xưởng dệt lớn với hàng trăm nghìn hoa văn dệt trên vải khác nhau. Ngay lúc đó một cơn gió lạnh thổi qua làm cô bé rùng mình. Nhìn chiếc khăn ấm áp, cô dành một phút xin lỗi mẹ và chủ nhân chiếc khăn.
“Hiện trời đang lạnh nên hãy cho tớ mượn tạm khăn choàng nhé! Cảm ơn chủ nhân chiếc khăn rất nhiều!” Cô bé nói với chiếc khăn.
Cô choàng chiếc khăn lên cổ và cảm nhận hơi ấm dễ chịu toả ra từ nó. Cầm lấy túi đồ và tiếp tục lên đường.
Cô đi sâu vào khu rừng cách ngôi biệt thự không xa. Đi mãi đi mãi, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn. Cô tìm một gốc cây và nghỉ mệt ở đó. Tiếng xào sạt đều đều cùng bóng mát của cây khiến cô bé dần chìm vào giấc ngủ.
Lucy ngây người ngắm nhìn bản sao bé của cô ngủ ngon lành. Cô chợt nhìn thấy cách đó không xa có ai đang từ từ tiến lại gần Lucy nhỏ. Lucy mở to mắt đầy kinh ngạc, đó chẳng phải là...
Một cậu bé tầm trạc tuổi cô bé đang chậm chạp bước lại gần từ bụi cây cách chỗ cô ngủ không xa. Vẻ mặt cậu hết sức là miễn cưỡng. Mái tóc màu hồng đào dựng đứng bắt mắt. Môi mắt xếch tinh nghịch.
Thật ra cha cậu từng dặn là đừng nên tiếp xúc với người lạ vì như thế rất nguy hiểm. Chỉ là lúc nãy, trên đường đi tìm thức ăn ngang qua căn biệt thự, một cô bé xinh xắn thu hút ánh mắt cậu. Đôi mắt nâu sáng ngời kia tựa như những vì sao mà cậu cùng cha ngắm nhìn vào những buổi đêm sau khi luyện tập xong. Nhìn thấy cô trượt té khi cố gắng trèo ra ngoài thì cậu không thể nào bỏ mặt được. Giờ thì cậu thấy may mắn khi mình được cha rèn luyện sức mạnh từ bé, việc đỡ một cô bé trở nên dễ dàng và một niềm vui sướng không lời bủa vây trong lòng cậu khi nhìn thấy cô ngắm tịt mắt nằm trong lòng mình. Cậu muốn ở gần ngắm nhìn cô thêm một chút nhưng cha đã dặn đừng để ai trông thấy cậu ở ngoài khu rừng nên cậu đành phải nhẹ nhàng đặt cô xuống và trốn đi thật nhanh. Một điều không may là chiếc khăn choàng cha tặng cậu vị vướng lại chỗ cô. Lúc nhận ra sự biến mất của chiếc khăn thì cậu đã nhìn thấy nó chiễm chệ nằm ngay ngắn trên cổ cô bé. Cậu thầm than không xong rồi. Cậu bám theo cô suốt chặn đường hòng tìm cách lấy lại chiếc khăn. Cậu tự hỏi tại sao cô bé này lại bỏ nhà ra đi? Sống trong ngôi nhà lớn như thế không phải rất thoải mái sao? Dù là cậu thích ngủ trên cỏ, ngắm sao trời hằng đêm, hít hà không khí trong lành hơn. Hiện giờ cậu đang đừng cạnh cô, tay nhẹ nhàng gỡ cái khăn choàng ra thì đúng lúc đó cô mắt chợt mở mắt. Cậu bé giật mình, cầu mong sao cô đừng nghĩ cậu là người xấu. Mắt cô bé mở to kinh ngạc trong một khoảnh khắc rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tinh ranh.
Cô bé: Cha tôi lại phái người theo dõi tôi nữa sao?
Cậu bé bối rồi, nhất thời không hiểu những gì cô bé nói.
Cậu bé: lắc đầu Không phải!
Cô bé: Thế cậu là ai? Sao cậu lại ở đây?
Cậu bé: Tớ chỉ muốn lấy lại chiếc khăn choàng của mình thôi.
Vừa nói cậu vừa chỉ cái khăn trên cổ cô, cố làm vẻ mặt vô tội. Cô bé thoáng ngẩn người rồi mặt đột nhiên đỏ ửng lên. Cô vội vàng tháo chiếc khăn ra, đưa nó lại cho cậu trong khi mặt nhìn về hướng khác né cái nhìn của cậu.
Cô bé: giọng lắp bắp Tớ... tớ xin lỗi. Chỉ là trời lạnh quá nên... tớ muốn mượn. Cái khăn... nó rất ấm... Cảm ơn cậu. Ôi! Mình đang nói gì thế này.
Cô vùi gương mặt đỏ ửng của mình vào hai lòng bàn tay mong giảm được phần nào độ nóng của nó.
Cậu bé: cười khì khì Không sao. Tớ rất vui khi nó giúp cậu thấy ấm lên.
Cô bé nghe thế thì e dè ngẩn mặt lên, nhìn nụ cười của cậu bé thì thờ phào nhẹ nhõm. Cô nở một nụ cười thật tươi và một lần nữa nói lời cảm ơn cậu. Cậu bé ngây người ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng kia. Trước đây cậu chưa từng thấy ai cười đẹp như vậy. Tự nhiên có một mong muốn mãnh liệt dân trào lên trong tâm trí cậu bé rằng muốn lưu giữ mãi mãi nụ cười kia trên gương mặt cô bé.
Cậu bé: Cậu cười đẹp quá.
Lời nói bật ra trước khi cậu kịp suy nghĩ làm cô bé hơi ngại ngùng. Trước giờ chưa ai khen cô thẳng thắn như thế.
Cô bé: Tớ tên là Lucy. Lucy Heartfilia. Cậu tên là gì?
Cậu bé: Natsu Dragneel. Tớ là một Dragon Slayer.
Lucy bé: Dragon Slayer là gì?
Natsu bé: Uhm... thì là diệt long nhân, người mang sức mạnh có thể tiêu diệt rồng ấy. Theo lời cha tớ thì là vậy.
Lucy bé: Vậy cậu có thể làm ma thuật không?
Natsu bé: Đương nhiên là được.
Vừa dứt lời thì bàn tay của Natsu bé hiện lên một đốm lửa nhỏ. Lucy bé nhìn cậu ngưỡng mộ, mắt ngắm ngọn lửa cháy nhè nhẹ trong tay cậu không rời.
Lucy bé: Mẹ tớ là một tinh linh pháp sư. Mẹ có thể thực hiện những ma thuật vĩ đại lắm cơ. Tớ... sau này cũng muốn được giống mẹ.
Natsu bé: Tinh linh pháp sư là gì?
Lucy bé: Là những người sở hữa những chiếc chìa khóa mở cánh cống liên kết giữa nhân giới và tinh linh giới. Ước mơ của tớ là thu thập đủ chiếc chìa khóa vàng mạnh nhứt để có thể trở thành một tinh linh pháp sư vĩ đại như mẹ.
Natsu: Òa. Nghe ngầu quá.
Lucy bé thấy hơi ngại ngùng, không hiểu sao mình lại đi nói nhiều như vậy với một người chỉ vừa gặp mặt.
Lucy bé: Natsu này...
Natsu bé: Hửm?
Lucy bé: Chúng ta kết bạn nhé.
Natsu bé: cười toa toét Dĩ nhiên là được.
Hai người nhìn nhau và cùng bật cười khanh khách. Hôm đó, họ kể cho nhau nghe rất nhiều về đối phương và nói về mọi thứ trên đời. Nằng chiều len lỏi qua những khẽ lá, cả hai đều thấy trời hôm nay đẹp lạ thường.
Lucy vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai cô cậu bé nói chuyện ríu rít với nhau. Đầu đau như bị cái búa lớn đập vào. Cô và Natsu... quen biết nhau từ nhỏ ư?
--------End chap --------