Chu Tử nằm trên lưng Triệu Trinh, tay Triệu Trinh tách hai chân nàng, nâng mông nàng, khiến nàng duy trì trạng thái bụng không tiếp xúc với phần lưng của mình. Bông tuyết vẫn tiếp tục bay xuống.
Vóc người Triệu Trinh cao gầy, chân dài vai rộng eo thon, mặc dù được xưng tụng là tinh tráng, nhưng phần lưng cũng không quá dày rộng.
Chu Tử kề mặt lên lưng hắn, cảm nhận cơ thể của Triệu Trinh.
Lúc này, thật ra Triệu Trinh phải nói mấy lời ngon tiếng ngọt thúc đẩy không khí nhằm dỗ dành Chu Tử, nhưng Triệu Trinh không giỏi nói chuyện, chỉ vững vàng cõng Chu Tử đi về phía trước, hắn muốn che chắn gió mưa băng tuyết cho nàng, mang đến cả đời yên bình và ấm áp cho nàng.
Trong lúc vô tình, bọn họ đã đi cùng nhau hơn ba năm.
Ba năm, rốt cuộc đã khiến bọn họ hiểu thấu lòng nhau, rốt cuộc cũng xác định cùng một quyết tâm: bất kể tương lai thế nào, chúng ta đều phải ở cạnh nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, đến đầu bạc răng long, làm một đôi vợ chồng cực kỳ bình thường.
Sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử sai người bưng lê đường phèn chưng cách thủy đã chuẩn bị trước lên. Triệu Trinh không đặc biệt thích ngọt, cho nên hắn đã cố ý yêu cầu chỉ để một chút đường phèn.
Một chén lê đường phèn chưng cách thủy Triệu Trinh còn chưa uống xong, Chu Tử đã bận bận rộn rộn sắp xếp quần áo cần thay sau khi tắm cho Triệu Trinh.
Chờ khi hai người thu dọn xong xuôi, đã đến giờ Tý rồi.
Đầu tiên xa xa bên ngoài truyền đến một vài tiếng pháo lẻ tẻ, ngay sau đó, tiếng pháo càng ngày càng nhiều, rất nhanh vang lên liên tục —— một năm mới đã đến nhân gian!
Chu Tử thúc giục Triệu Trinh đi ngủ sớm: "Ngày mai chúng ta còn phải thỉnh an Thái phi, bách quan của Nam Cương còn phải tới thỉnh an chàng!"
Cao Thái phi từng nhắc với Chu Tử, kể từ khi Triệu Trinh mười hai tuổi rời khỏi Kinh thành, hai mẹ con chưa từng trải qua mùa xuân cùng nhau.
Chính vì vậy, Chu Tử rất coi trọng chúc tết thỉnh an ngày mai.
Trước khi ngủ, nàng lại dặn dò thêm lần nữa: "Ngày mai đừng quên thỉnh an chúc tết Thái phi nương nương trước nhất!"
Triệu Trinh lười biếng ôm lấy Chu Tử, hôn xuống đỉnh đầu Chu Tử, nhắm hai mắt lại.
Sau khi nằm một lát, Chu Tử chợt nhớ tới gì đó, vội đẩy đẩy Triệu Trinh: "Thiếp nghe nói mồng một đầu năm dân chúng thành Nhuận Dương đều phải đến chùa miếu thắp hương bái lạy cầu phúc!"
Lúc này trong ngực Triệu Trinh là thơm tho mềm mại, tâm tình rất tốt, mở miệng đồng ý: "Ngày mai đưa mẫu phi, nàng và tiểu thế tử cùng đi!"
"Dạ." Chu Tử cực kỳ hài lòng, chui vào trong ngực Triệu Trinh, rất nhanh liền ngủ mất.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Chu Tử giật giật, tỉnh lại.
Nàng vẫn còn ngái ngủ, mắt căn bản không mở ra được, đưa tay phải với tìm Triệu Trinh, vừa mới chạm vào, liền thấy cảm giác không đúng, mở mắt nhìn, trong vòng ôm của mình nào phải là Triệu Trinh, rõ ràng là một cái gối mềm thêu hoa!
Nghe trong phòng ngủ có động tĩnh, Thanh Thủy Thanh Châu vội bước vào. Vừa tiến đến, họ liền bẩm báo: "Giờ dần, thư phòng bên ngoài đưa cấp báo tới, sau đó Vương Gia liền mang người đến biệt viện ở ngoại ô Kinh thành, nói e là hôm nay không về được!"
Chu Tử, đầu tiên là ngây dại, tiếp đến liền bắt đầu đấm giường: hôm nay là mồng một đầu năm, đừng nói đến việc Triệu Trinh đi thỉnh an chúc tết Cao Thái phi, ngay cả trăm quan của Nhuận Dương đến đại điện vương phủ chờ ‘triều bái’ cũng không cách nào ăn nói với họ!
Mãi cho đến khi rời giường bắt đầu rửa mặt, Chu Tử vẫn còn tức giận: nàng thật sự không biết, mồng một đầu năm không có Nam An vương, mình nên làm xong việc này thế nào. Triệu Trinh này, luôn luôn nghiêm cẩn, hôm nay sao lại làm ra chuyện không đáng tin cậy đến thế chứ?
Bởi vì mang thai mà có chút táo bạo, chỉ một loáng Chu Tử đã quên, đêm qua nàng đã thề, ‘vì tối nay Triệu Trinh đưa lưng cõng mình một lần, mình sẽ tha thứ cho chàng lần’!
Rửa mặt xong, chút oán giận với Triệu Trinh đã tan thành mây khói. Chu Tử bắt đầu đứng trên lập trường của Triệu Trinh mà suy nghĩ: cấp báo Triệu Trinh nhận được nhất định rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức thậm chí chàng không ngủ, đã là năm mới, lại lập tức bỏ lại người nhà.
Nàng bắt đầu lo lắng cho Triệu Trinh.
Chu Tử nhớ tới tối hôm qua sau khi Triệu Trinh trở về, không biết vì sao, nhìn thấy mình liền cười, cũng không phải cười thật rõ ràng, chỉ là mắt phượng cong cong khó có thể nhận ra, có lẽ còn do khóe miệng khẽ nhếch lên, sợ rằng chỉ có mình mới biết là chàng đang cười.
Chu Tử nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút mất hồn, lúc này Thanh Châu và Thanh Ba đang giúp nàng trang điểm, thấy Chu trắc phi lẳng lặng ngồi đó, trên mặt lộ nụ cười nhạt, gương mặt ửng đỏ, cũng phỏng đoán Chu trắc phi đang nhớ nhung Vương Gia, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng —— hai vị này thật quá đằm thắm rồi!
Trang điểm thay quần áo xong, Chu Tử đứng trước gương thủy tinh, nhìn cô nương xinh đẹp mặc lễ phục trắc phi màu đỏ tươi trong gương thủy tinh —— tóc búi Bàn Long cao quý, cài trâm vàng khảm ngọc lam chuyên dùng của trắc phi, lễ phục bằng gấm màu đỏ tươi, tôn lên dung nhan tươi trẻ da thịt trong suốt, mặc dù không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng có thể xem là một mỹ nhân.
Chu Tử đứng trước gương thủy tinh tự luyến một lát, cuối cùng nhìn lễ phục trắc phi màu đỏ tươi trên người mình mà thở dài: tương lai nếu không thể sinh đủ ba con trai theo ước định với Triệu Trinh, với trình độ chấp nhất của Triệu Trinh, sợ là đến bốn mươi tuổi vẫn phải liều mạng cố gắng sinh con, hơn nữa sợ là khi tới bốn mươi tuổi vẫn còn phải mặc lễ phục trắc phi màu đỏ này!
Lúc mười tám tuổi, mặc màu đỏ tươi không thấy dung tục, chỉ thêm mềm mại; đến lúc bốn mươi tuổi mà còn mặc màu đỏ tươi, đại khái chỉ là giả bộ nai tơ và không biết xấu hổ thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại bắt đầu nghĩ đến Triệu Trinh, không biết Triệu Trinh vội vã rời đi như vậy, rốt cuộc là vì sao, mặt khác, cũng sợ Triệu Trinh ăn mặc quá mỏng manh, ăn uống quá ít.
Tóm lại, thật sự là lo lắng đủ thứ!
Lúc Chu Tử đến chánh phòng, Cao Thái phi đã thức dậy, đã ăn vận trang điểm thích hợp, đang ngồi bên cạnh bàn gỗ đỏ chạm rồng ở chánh đường uống trà!
Cao Thái phi thấy Chu Tử ăn vận xinh đẹp bước vào, lộ ra khuôn mặt tươi cười, vừa bảo Hoàng Oanh lấy bao lì xì, vừa nói: "Con có mang, có lòng giữ lễ tiết là được, không cần quỳ!"
Chu Tử mang theo nụ cười, vẫn quy củ quỳ xuống, hành đại lễ với Cao Thái phi.
Sau khi Chu Tử nhận bao lì xì, ngồi xuống ghế dựa lớn bên cạnh Cao Thái phi. Cao Thái phi vừa dặn người bưng cho Chu Tử một chén trà bát bảo cẩu kỷ hạt sen, vừa giải thích: "Trinh nhi có nhiệm vụ khẩn cấp, lúc rạng sáng phải đến biệt viện ở ngoại ô, sợ quấy rầy con nghỉ ngơi, nên không đánh thức con!"
Lại nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Nó cũng an bài Trưởng Sử quan của vương phủ đi truyền lời với bách quan của Nhuận Dương, bảo bọn họ không cần phải đến đại điện thỉnh an, ở nhà an hưởng với người thân là được!"
Lúc này Chu Tử mới biết Triệu Trinh đều đã an bài mọi thứ, lo lắng trong lòng mới để xuống, trong lòng có chút cảm thán mình nghĩ quá nhiều, có Triệu Trinh ở đây, còn cần mình phải để tâm sao? Có việc gì mà chàng không lo toan hết cho mình? Mình chỉ cần nghe lời là được!
Lúc này Triệu Tử cũng đã tỉnh, bé vừa tỉnh liền tìm tổ mẫu, được Nhũ Yến ôm ra ngoài, đến gặp tổ mẫu Cao Thái phi.
Ai ngờ mới ra đến, vừa nhìn thấy mẫu thân đang ngồi, liền từ bỏ tổ mẫu mới vừa tâm tâm niệm niệm, giùng giằng muốn mẫu thân.
Chu Tử ôm Triệu Tử hôn rồi lại hôn, rồi mới ôm Triệu Tử chúc tết Cao Thái phi.
Lần đầu tiên Cao Thái phi có lễ mừng năm mới như vậy, vô cùng vui vẻ, chuẩn bị cho Triệu Tử một bao lì xì thật to.
Lúc Cao Thái phi cùng Chu Tử mang theo Triệu Tử đi ăn bữa cơm đoàn viên mồng một đầu năm, Triệu Trinh đang bận rộn tại biệt viện ở ngoại ô.
Giờ tý đêm qua, Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân nhận được bồ câu đưa tin của người cài ở Kim kinh báo tới, cảm thấy sự việc nghiêm trọng, nữa đêm vội chạy tới bẩm báo Vương Gia, ai ngờ ở thư phòng bên ngoài gặp được Triệu Phú cũng gấp gáp nửa đêm chạy từ biệt viện ngoại ô tới.
Lúc trước Triệu Phú cũng giống nhóm người Triệu Hùng Triệu Tráng, là gã sai vặt của Triệu Trinh, sau đó Triệu Trinh phát hiện hắn có thiên phú về phương diện máy móc và chất nổ, cất nhắc hắn đến thư phòng bên ngoài, chuyên quản lý chuyện của phòng thiết kế. Tính tình Triệu Phú hướng nội, chỉ cần để hắn làm chuyện mình thích, một tháng cũng có thể không ra khỏi cửa.
Năm trước Vương Gia dời phòng thiết kế đến biệt viện ở ngoại ô Nhuận Dương, Triệu Phú cũng đi theo qua đó.
Đêm giao thừa Vương Gia trở về vương phủ, Triệu Phú không muốn về, liền một mình ở lại nơi đó tiếp tục nghiên cứu.
Ba người này đều là thân tín của Nam An vương, quen biết xưa nay, cũng không quản là đêm khuya, ăn nhịp với nhau, liền khẳn cầu Hàn Tử Xuyên đi báo với Nam An vương.
Hàn Tử Xuyên sợ là việc gấp, không dám trì hoãn, chạy tới ngoại viện Diên Hi cư, phát hiện Triệu Hùng đang trực, vui mừng quá đỗi, trực tiếp báo mọi chuyện cho Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Trinh bị Triệu Hùng bên ngoài cửa sổ đánh thức, rất nhanh liền đứng dậy.
Trước khi ra cửa, hắn nhìn Chu Tử đang ngủ thật say trên giường, trong lòng chợt sinh ra nỗi lưu luyến triền miên, không muốn rời đi. Hắn cúi người hôn lên môi Chu Tử, mới vừa chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp của Chu Tử, hắn liền cảm thấy cả người tê rần, rất muốn nụ hôn này sâu hơn, nhưng lại biết kế tiếp mình nhất định sẽ ‘như xe không phanh’, không thể làm gì khác hơn là vừa chạm vào liền đứng dậy.
Nhưng hắn vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại với bàn tay sờ soạng trên người Chu Tử. Hình như bộ ngực Chu Tử lớn hơn một chút, một tay không nắm hết; bụng vẫn như cũ, không quá rõ ràng, cuộn tròn nơi đó, chỉ hơi hơi nhô ra một chút.
Cuối cùng, Triệu Trinh nhéo lên mông Chu Tử, cảm thấy thơm mềm trắng nõn, chỉ vỗ nhẹ một cái, giải nghiện.
Lúc này Chu Tử giật giật, hình như sắp tỉnh, Triệu Trinh vội nhét một cái gối mềm thêu hoa vào trong ngực Chu Tử.
Chu Tử ôm gối mềm, cho là Triệu Trinh, cọ cọ, rất nhanh lại ngủ say.
Lúc này Triệu Trinh mới thõa mãn mà rời đi.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, Chu Tử gởi ở chỗ mình cái đánh mông, phải tìm lý do để lấy thôi! Không đánh thật sự là chưa đã ghiền!
Hắn cảm thấy hiện tại mình càng ngày càng quái dị, nhìn thấy Chu Tử liền vui mừng, liền muốn hôn một cái, sờ một cái, bóp một cái, chẳng lẽ mình xem Chu Tử như cún con hoặc là sủng vật gì khác rồi sao?
Đến cửa hông thư phòng bên ngoài, vóc dáng Triệu Trinh cao, đưa tay liền nắm được một nắm tuyết từ trên nhánh cây bên đường.
Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên theo ở phía sau không biết vì sao Vương Gia có động tác như thế, cũng nắm một nắm tuyết theo.
Vào cửa hông, Triệu Trinh vừa sải bước về phía trước, vừa cầm tuyết trong tay chà xát lên mặt mình.
Triệu Hùng và Hàn Tử Xuyên sửng sốt, hai người cùng vứt nắm tuyết trong tay ra ngoài, rơi lên mặt đất ngoài thư phòng, cùng phát ra tiếng "bụp".
Hai người Bạch Tử Xuân cùng Phàn Duy Bân lớn lên cùng nhau, lại là cộng sự nhiều năm, luôn luôn thân thiết, bình thường phòng ở cũng kề nhau, có thể nói là ‘Tiêu không xa Mạnh, Mạnh không rời Tiêu’, hôm nay thấy Vương Gia tới, hai người tâm ý tương thông sóng vai bước lên trước, lúc sắp đến cửa thư phòng, Phàn Duy Bân đi ở bên phải dùng bả vai đẩy Triệu Phú đang định vượt lên bên phải tiến vào trước, vén rèm lên, để Bạch Tử Xuân đi vào, sau đó bản thân cười hì hì với Triệu Phú đang cực kỳ tức giận một tiếng, tiến vào sát phía sau Bạch Tử Xuân, lưu lại Triệu Phú cực kỳ tức giận dựng râu trợn mắt lạnh lẽo đứng chờ ngoài cửa.
Sau khi vào thư phòng, hai người cùng chào một cái.
Bạch Tử Xuân bẩm báo trước: "Mới vừa nhận được cấp báo: Sứ giả Đông Khu quốc được đưa đến một tòa nhà không nhìn thấy rõ ở Đông Thành, sau đó lại ngồi một chiếc xe ngựa ra ngoài, chạy thẳng tới miếu ni cô, hai khắc sau xe ngựa rời khỏi miếu ni cô, một khắc sau, ba người áo đen cưỡi ngựa ra ngoài, đến hoàng cung, vào cung từ cửa Tấn An."
Trước khi vào thư phòng bên ngoài Triệu Trinh đã chà xát một ít tuyết lên mặt, đánh tan cơn buồn ngủ của hắn, cũng khiến gương mặt trắng nõn của hắn hơi ửng hồng, làm nổi bật đôi mắt phượng tĩnh mịch dưới hàng lông mày rậm. Nghe xong lời của Bạch Tử Xuân, hắn hơi trầm ngâm, nói: "E rằng Hoàng đế muốn liên kết với Đông Khu quốc, mục đích cụ thể còn chưa rõ, bất quá một tháng sau nhất định sẽ có động tĩnh!"
Hắn nhìn về phía Phàn Duy Bân: "Lệnh cho người của ngươi theo sát Sứ giả Đông Khu quốc, phải liên tục theo sát đến biên giới Đông Khu quốc."
Phàn Duy Bân dạ một tiếng, lui về sau một bước rồi đứng lại.
Triệu Trinh quay lại nói với Bạch Tử Xuân: "Điều tra ông chủ lớn Chương Kỳ của Chương Phúc Ký, càng chi tiết càng tốt!"
Bạch Tử Xuân dạ một tiếng, cũng lui về sau một bước.
Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân một trước một sau ra khỏi cửa thư phòng, thấy Triệu Phú vẫn còn đang trợn mắt nhìn mình, không khỏi cực kỳ vui vẻ, dương dương tự đắt rời đi.
Triệu Trinh nghe Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân bẩm báo, chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cũng không lộ vẻ xúc động; nhưng nghe Triệu Phú bẩm báo, gương mặt luôn luôn không biểu cảm lại lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn lập tức đứng dậy, nói: "Ta sẽ đi ngay bây giờ!"
Triệu Trinh còn không kịp phủ thêm áo choàng, trực tiếp lên ngựa cưỡi đi.
Đám người Triệu Phú vội cưỡi ngựa chạy theo.