Mộ Tuyết Vi nhìn chằm chằm chàng trai ngồi bên cạnh mình chần chừ mãi rồi lên tiếng hỏi: “Lần trước, lúc tôi bị đám du côn kiếm chuyện là anh ra tay cứu giúp đúng không?”.
Vân Tường khẽ cười: “Chuyện cũng qua lâu rồi không nghĩ là cô vẫn còn nhớ”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ hổ thẹn: “Thật không ngờ anh lại là nhân vật có địa vị cao nhất Hoa Đô còn là người của Vân gia trong truyền thuyết nữa chứ”.
“Chứ lúc đầu cô nghĩ tôi là lưu manh có phải không?”.
Mộ Tuyết Vi cúi đầu tiếng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tại vì cách anh ăn mặc cộng thêm thái độ ngang tàn ngạo mạn nên tôi mới có suy nghĩ khác, hôm nay gặp anh trong bộ vest lịch lãm và cử chỉ nho nhã tôi mới biết hóa ra anh là người tốt”.
Vân Tường khẽ cười đáp: “Người xưa có cậu cao nhân bất lộ tướng mà”.
Mộ Tuyết Vi nghĩ lại cảm thấy có cái gì đó không đúng nên hỏi tiếp: “Lần trước anh nói anh học trường Cầu Vồng nhưng mà tôi vẫn không gặp anh ở trường”.
Vân Tường tỏ vẻ thần thần bí bí rồi nói: “Có khi cô gặp tôi mỗi ngày mà không biết đó thôi”.
“Sao có thể”.
Chiếc Bugatti Veyron . grand sport vitesse dừng lại trước một ngôi nhà trong tiểu khu tầm trung, Vân Tường xuống xe trước rồi mở cửa xe giúp cho Mộ Tuyết Vi.
Mộ Tuyết Vi nhìn chàng trai trước mặt bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn anh”.
“Cô đừng khách sao như vậy lỗi cũng do bên tôi quản lý nhân viên không nghiêm nên mới để xảy ra chuyện đáng tiếc vừa rồi…tôi vẫn nên nói một câu xin lỗi với cô mới đúng”.
Mộ Tuyết Vi khẽ mỉm cười: “Anh không cần xin lỗi đâu vì anh đã cứu vãn mọi thứ kịp lúc mà”.
Chàng trai gật đầu rồi nói: “Vậy xem như chúng ta huề nhé, thôi cô vào nhà đi cũng trễ rồi, tôi phải đi đây”.
Mộ Tuyết Vi vẫy tay: “Tạm biệt”.
Mộ Tuyết Vi vẫn đứng nhìn theo chiếc Bugatti Veyron . grand sport vitesse khuất dạng ở đằng xa rồi mới chịu đi vào nhà, cô tự hỏi lòng “Anh ấy là ai??? Sao cứ mỗi lần mình gặp khó khăn anh ấy đều xuất hiện đúng lúc và giải vây cho mình, rốt cuộc là giữa mình và anh ấy có duyên số gì không hoặc là…anh ấy chính là Vân ca ca của mình không chừng”.
Mới sáng sớm đi vào trường đã nghe mọi người xôn xao bàn tán với nhau rằng: Nghê Tiểu Quyển về nước rồi còn nhập học lại ở trường Cầu Vồng nữa.
Vân Tường không biết Nghê Tiểu Quyển là ai nên cũng chẳng mấy để tâm, cô đi vào lớp vừa ngồi xuống ghế thì Vương An Chi đã huyên thuyên lên tiếng: “Cậu biết tin gì chưa Nghê Tiểu Quyển về nước rồi còn nhập học lại ở trường Cầu Vồng nữa đó”.
“Nghê Tiểu Quyển là ai???” Vân Tường ngây ngô hỏi.
“Nghê Tiểu Quyển là cháu gái của thẩm phán ở tòa án, cũng thuộc dạng có gia thế về chính trị ở Hoa Đô, trước đây cô ta cũng từng thích Thiên Sơn còn không sợ mất giá chạy đến tỏ tình với cậu ấy nữa nhưng bị từ chối”.
Vân Tường tỏ vẻ căng thẳng: “Vậy bây giờ cô ta có còn thích Thiên Sơn không?”.
Vương An Chi nhún vai: “Ai mà biết nhưng nghe đồn là Nghê gia và Tô gia có hôn ước với nhau rồi, rất có thể sau này Nghê Tiểu Quyển sẽ trở thành vợ của anh Tô Vĩ ở khóa trên á”.
Tâm mi của Vân Tường giãn ra hẳn: “Vậy thì khỏi phải lo nữa”.
Vương An Chi lại bày ra vẻ mặt lo lắng: “Cậu thì không cần lo rồi nhưng mình thấy lo cho Tuyết Vi lắm”.
“Lớp trưởng bị làm sao vậy?”.
“Thì gia đình vừa gặp biến cố lớn, trong trường cậu ấy với anh Tô Vĩ rất đẹp đôi nhưng giờ Nghê Tiểu Quyển về rồi có lẽ Tuyết Vi sắp gặp thêm một cơn sóng lớn nữa đây”.
Từ lúc Mộ Tuyết Vi nghe tin Nghê Tiểu Quyển trở về nước thì đã rất không vui rồi bởi vì Nghê Tiểu Quyển cũng là một trong những đứa bạn thân thiết của Lâm Nguyệt Dung, trước đây Mộ Tuyết Vi còn là tiểu thư thì có thể sánh ngang hàng với bọn họ giờ gia đình cô phá sản rồi e rằng sẽ lại có thêm một người đến gây rối cho cô đây.
Mộ Tuyết Vi xuống xe buýt đi vào trường thì thấy Nghê Tiểu Quyển từ trên chiếc Porche màu xanh da trời của Tô Vĩ bước xuống, mọi người nhìn đôi trai tài gái sắc đi cùng nhau thì ngưỡng mộ không ngớt.
Lâm Nguyệt Dung cũng ra cổng chào đón bạn thân trở về, lúc đó cô vô tình nhìn thấy Mộ Tuyết Vi rủ mắt bước đi trước nhưng với tính cách của Lâm Nguyệt Dung đâu dễ dàng bỏ qua liền lớn tiếng kêu: “Tuyết Vi, hôm nay Tiểu Quyển về trường cậu không định ra chào một tiếng sao?”.
Mộ Tuyết Vi quay đầu lại vô tình chạm trán với ánh mắt chứa đầy sự áy náy của Tô Vĩ, cô nhìn qua Nghê Tiểu Quyển đang nhìn mình với bộ mặt hóng hách khó ưa rồi khẽ gật đầu chào một cái: “Mừng cậu trở về Tiểu Quyển”.
Nghê Tiểu Quyển biết nhà của Mộ Tuyết Vi vừa mới xảy ra biến cố lớn đang cảm thấy rất hả hê trong lòng nhưng do có mặt Tô Vĩ ở đây nên cô phải tỏ vẻ hiền lành làm người tốt, Nghê Tiểu Quyển cũng gật đầu: “Chào cậu Tuyết Vi”.
Đới Thiên Sơn từ xa ngông nghênh đi tới chẳng để ai vào mắt kể cả Tô Vĩ lẫn Nghê Tiểu Quyển kia, cậu bước tới bên cạnh của Mộ Tuyết Vi rồi lên tiếng: “Lớp trưởng tôi có bài toán không hiểu cho lắm phiền cậu lên lớp giảng lại giúp giùm tôi nhé”.
Cả một đám người trố mắt ra nhìn Đới Thiên Sơn như anh là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất không bằng.
Nghĩ sao mà phải kêu Mộ Tuyết Vi chỉ bài trong khi Đới Thiên Sơn là học sinh có thành tích xuất sắc xếp top của trường.