Bạch Tuấn Minh dường như nằm im bất động không làm gì cho đến khi cảm nhận được bàn tay ấm kia của Trạch Dương đang sờ lấy mình vò lấy đầu .
Cậu giật mình, trợn tròn vội nhảy dựng lên điên cuồng cọ quậy sợ hãi cất giọng trong khi môi mình vẫn chạm môi Trạch Dương.
Dừng...dừng lại, tên khốn bỏ tay ra
Cậu dừng lại đi Trạch Dương, Vương Âu Lỗi sắp về rồi.
Xin cậu đấy
Trạch Dương còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa phát ra mấy tiếng gõ vang lên inh ỏi.
Vương Âu Lỗi với Trương Tiêu thật sự về rồi.
Bạch Tuấn Minh cậu có ở trong phòng không?
Trạch Dương cau mày nhìn phía cửa phòng, khó chịu móc từ túi quần lấy ra chiếc điện thoại của mình, tay kia thả hai cổ tay của cậu bạn nhỏ ra di chuyển xuống bịt miệng cậu lại.
Anh nhấn màng hình điện thoại vàng cái rồi đưa lên tai nghe.
Alo Vương Âu Lỗi à, cửa phòng bị hư rồi không mở ra được, cậu với Trương Tiêu hôm nay qua phòng của bạn cùng lớp ngủ nha.
Tớ với Tuấn Minh về nhà lúc nãy rồi, giờ buồn ngủ lắm cúp máy nha
Vương Âu Lỗi đứng trước cửa phòng cùng Trương Tiêu chưa kịp cất giọng trả lời đã bị Trạch Dương cúp máy cái rụp .....
Bạch Tuấn Minh xanh mặt nhìn Trạch Dương lấy một cái lý do vô lý hết sức đuổi người đi rồi ném điện thoại sang một bên đưa mắt nhìn mình.
Trạch Dương thả tay ra, nghiên đầu nhìn Bạch Tuấn Minh khẽ cất giọng dịu dàng đi mấy phần so với lúc vừa rồi.
Lúc ở bệnh viện, cậu có nói rằng muốn tớ thích cậu lại đừng thích Tô Vũ Tuần nữa....là có ý gì?
Gương mặt của anh khi nói lại có dáng vẻ rất nghiêm túc, có chút lo sợ xen lẫn với cảm giác bất an trong lòng.
Cậu nói của cậu bạn nhỏ ở bệnh viện dày vò anh suốt mấy tuần rồi, tại sao nói xong một câu thì không đề cập đến nữa chứ? anh cứ nghĩ cậu sẽ nói chuyện này với anh một lần nữa nên luôn chờ đợi nhưng ngày qua ngày cậu bạn nhỏ vẫn vậy, không đề cập đến giống như chưa từng nói câu đấy vậy.
Bạch Tuấn Minh im lặng, mí mắt khẽ giật, hồi lâu...rất lâu mới cất giọng đáp lại.
Chuyện đó.....tôi nói bừa thôi cậu đừng để tâm
Trạch Dương .....
Nói bừa sao? làm thế nào lại có thể nói bừa một câu khiến cho anh cảm giác một chút hy vọng rằng cậu thích anh nên mới nói anh đừng thích Tô Vũ Tuần nữa.
Anh nghĩ suốt mấy tuần, vừa hy vọng vừa lo lắng dày vò như vậy nhưng cuối cùng chỉ đổi lại kết quả là Nói bừa à.
Bạch Tuấn Minh có lẽ cả đời cũng không biết được, trong giây phút ấy Trạch Dương trong long tức giận ra sao, thật sự với tính cách hung hăng của mình anh rất muốn chửi cậu một trận thậm chí có lẽ sẽ đánh cậu.
Nhưng căn bản anh không nỡ làm cậu bị thương cũng không nỡ để cậu nghe lời chửi mắng của mình.
Trạch Dương không nói gì, lặng lẽ bước xuống giường đi đến cửa phòng mở khoá ra rồi đi mất.
Bạch Tuấn Minh cũng không làm gì suốt quá trình Trạch Dương bỏ đi, cậu nằm yên, quần áo xộc xệch, môi sưng lên vì nụ hôn vừa nãy.
Trong lòng nặng nề, khó chịu, căng cứng muốn nổ tung ra.
Cậu không biết phải làm như thế nào, cậu biết bản thân mình thích Trạch Dương rồi.
Nhưng căn bản vẫn là không đủ can đảm để đối diện với việc bản thân là con trai duy nhất trong nhà, ông nội lại chỉ sinh được một người con trai chính là bố mình, cậu là cháu trai duy nhất lại thích con trai.
Từ nhỏ ong nội đã rất thích cậu, luôn muốn cậu học giỏi sau này phải lấy vợ sinh con nối dõi tông đường, không biết được nếu cậu nói cậu thích con trai thì ba mẹ lẫn ông nội sẽ tức giận đến mức nào.
Bạch Tuấn Minh đêm hôm ấy sau khi Trạch Dương bỏ đi liền nằm yên trên giường khóc thút thít không dám phát ra tiếng động dù trong phòng không có ai.
Hắn theo đuổi cậu lâu vậy, cậu cũng thích hắn rồi.
Nhưng....
Căn bản cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau, không có kết quả tốt, cậu và Trạch Dương tốt nhất vẫn nên dừng ở mức bạn bè tốt là được.
Không thể mạo hiểm bước qua vạch..