- Tất cả mọi người chú ý đây, bây giờ chúng ta lên xe xuất phát đến vùng tập quân sự - Hắc nói trước lớp mình dõng dạc
- Yê…. Yê!!!!! – Hú….- cả lớp gào thét
- Này, Mỡ sao thế, mày không khỏe à?- Nhím hỏi
- Không… hôm qua tui không ngủ được!!! oa….oáp….. – Mỡ mắt vẫn nhắm vào nhau
- Tương tư chăng?? - Đậu Đậu nhấc kính nhìn Mỡ
- Hazz….? Hẳn là tương tư
Lúc đó đại hảo sảng Bối – Bạch mới vác xác đến nơi tập trung và răng như ỳ là y như rằng ầm ầm lên như cái chợ
- Hạo Bối đẹp trai quá đi – Nữ phụ
- Bạch soái quá!!!! – Nữ phụ
- Bối ca ca!!! hãy ban cho em ánh mắt của anh!! – Nữ chính
- Hai cậu kia nhanh lên, xe sắp đi rồi – Hắc gọi to (lớp trưởng có khác)
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, ngồi như học trên lớp vậy nên, nó sẽ ngồi cùng hắn
- Chào…!! – Mỡ nói
- Ừa.. – Hắn trả lời lạnh lùng
Cuộc đối thoại dừng lại tại đây, hắn nhắm mắt ngủ ngon lành như một con mèo, hắn thấy êm và mềm như năm trong lòng mẹ ấy, mùi hương nhẹ nhàng, thơm thoảng thoảng càng khiến cậu chìm đắm trong giấc ngủ.
- Này cậu à!!! – Mỡ lay Bối mà hắn ta không thèm nhúc nhích
- ừm… ư…ư – ( nói mớ)
- Thôi cho cấu ta mượn tạm vai mình vậy – Mỡ nhìn cậu ta ngủ ngon lành nên không nỡ gọi dậy
Xe đã dần đi qua ngọn đồi dã quỳ, ngọn đồi chứa kỉ niệm đầu tiên của nó và hắn. Bất giác nó mỉm cười, trong đầu dường như mường tượng lại đêm hôm ấy, ở đó nó và hắn – như đôi bạn đã thân quen từ lâu- không hề có khoảng cách. Rồi nó cũng chìm dần vào giấc ngủ. Trong giấc mộng nó thấy, một con bé tóc xoăn mũm mĩm đang cãi nhau với lũ con trai lớn hơn nó một vài tuổi, miệng thì bặm lại, tay giơ nắm đấm, chân dậm đất dọa lũ con trai và sau lưng con bé đó là một cậu bé nhỏ con, mặt mũi chân tay lem luốc, tay cứ túm chặt lấy đuôi áo con bé đằng trước
« - Chúng mày cút đi, tao sẽ mách cô chúng mày là chúng mày đánh bạn – con bé nói »
« - Á à. con này to gan thật, đồ béo ị!! lêu lêu – bọn chúng không ngờ trêu tức lại con bé ấy”
« - Phải, tao béo mà thông minh xinh đẹp… Lêu lêu. Chúng mày không được đánh bạn ấy nữa, bạn ấy làm gì chúng mày »
« - thằng kia làm rơi, đổ hết bịch kẹo của chúng tao xuống đất rồi. Nó không đền thì bọn tao đánh… »
« - Đây… Kẹo đây… được chưa…!!! - Con bé ấy đưa cho bọn chúng gói kẹo vừa mua »
« - Chúng mày đi thôi…. » chúng kéo nhau một lũ lốc ra khỏi bãi cát
….
« - Cảm ơn… - thằng bé lem luốc lí nhí »
« - Hì hì… Nhà tôi còn nhiều kẹo lắm á… ăn không? – Nói rồi con bé chìa ra hai cái kẹo mút vị dâu và bạc hà »
Thằng bé ấy nhìn rồi tay run run nhận chiếc kẹo
« - Cậu thích vị dâu hả? hì hì. Con trai mà lại thích dâu… Buồn cười ghê – Con bé cười giòn tan »
Thằng bé nhìn con bé cười mà cũng cười theo, nước mắt còn đẫm mi
« - Không cần phải sợ… Tôi sẽ bảo vệ cậu – con bé nhìn thằng bé cười hiền »
……
« -Thế nhà cậu ở đâu, cậu tên gì? – con bé vừa mút kẹo vừa dung đưa chiếc xích đu »
« - Mọi người gọi tôi là Bon, tôi mới đến ở với dì Ngọc ở đoạn đầu ngõ này… »
« - nhà tôi cũng ở ngay đó, vậy chúng ta làm bạn nhé, tôi không cần bạn cho tôi kẹo, chỉ cần chơi bố mẹ con với tôi là được - con bé cười toe»
« - Ừ… hì hì… - thằng bé cũng cười »
Vậy là chiều chiều chúng thường rủ nhau đến khu cát trống sau ngõ để chơi bố mẹ con, con bé làm mẹ, thằng bé là bố, con búp bê là con, ngày nào bãi đất trống ấy cũng tràn ngập tiếng cười giòn giã của hai đứa trẻ, có hôm chúng tắm mưa, ướt hết quần áo, mỗi đứa bị ăn mấy cái roi lằn cả đít, nhưng chả đứa nào khóc mếu, hôm sau chúng còn đến xem đứa nào nhiều trạch ở đít hơn, thật là một thời trẻ con huy hoàng. Thế rồi hôm ấy, trời mưa to quá, sấm chợp rạch điên đảo trên bầu trời, con bé ngồi mặt buồn thiu trước hiên, thế rồi bóng thằng bé đến trước mặt
« - chơi bố mẹ con đi – Thằng bé rủ- tôi còn mang cả táo cho cậu nhé, ngọt lắm, ăn đi »
« - Hí hí, thích quá, đang chẳng có ai chơi, mà cậu sang đây đã xin phép dì Ngọc chưa đấy, rồi mai lại làm mấy bát cháo lươn – con bé cần nhanh mấy quả ổi rồi nhìn thằng bé »
Chúng lại chơi trò chơi ấy. Đột nhiên đang chơi thì con bé hỏi
« - Này, dù mai sau chúng mình lớn, thì chúng mình vẫn sẽ chơi trò này nhé!! – quay sang thằng bé cười trìu mến »
« - Tôi sẽ chơi với cậu đến hết cuộc đời này.. Hì Hì – thằng bé ấy hồn nhiên lắm »
« - Hứa đi…. Mai sau, tôi vẫn là mẹ, cậu vẫn là bố.. nhé!!! – con bé chìa ngón út ra móc ngéo »
« - Được tôi hứa với cậu – thằng bé chẳng ngại ngần mà móc ngéo, cười tươi lắm »
Sấm chớp càng dữ dội hơn, tiếng sét đùng đoàng như làm chứng cho lời hứa của hai đứa trẻ, Bỗng trước cửa xuất hiện một người đàn ông lạ, ôm bổng lấy cu Bon đi, con bé ấy vẫn thất thần chưa hiểu, sau đó lại chạy vội theo người đàn ông gào thét
« - Ông mau thả Bon ra, ông đứa cậu ấy đi đâu.. Bon ơiiiiiiii………. Bonnnnnnnnnnn!!!!! – Con bé gào thét vô vọng »
thằng bé không hề nói gì với con bé, không kêu, không la chỉ ủ rũ, cúi thụp đầu xuống, từng giọt nước mắt lã chã rơi, con bé mệt quá, không thể chạy nổi nữa, đứng sững lại dưới trời mưa mà mắt vẫn hướng theo chới với
« - Thế còn lời hứa…… - con bé như cố gắng lắm để đẩy câu nói này ra khỏi họng, rồi nó khóc nức nở, rồi nó chạy về nhà, rồi nó leo lên giường khóc, rồi nó ngồi dậy lấy cơm ăn, rồi nó nói
« - tội ghét cậu cả đời này… »