Nhím nắm tay Gia Lạc, nghiêm trọng nói
- Mày không thể nhường cho ả đó, Hạo Bối mày cất công lắm mới dành được, vậy thì đâu thể để ả ăn không được.
- Mày nói đúng, tao nên đến đó và kéo Hạo Bối về.
Nói rồi, nó dứt khoắt đứng lên, bỏ quách đĩa cơm sang một bên, bước đi nhanh, Cố Tiểu Bạch vừa đi lấy thêm đồ ăn về, đi ngang qua Gia Lạc liền đưa mắt nhìn theo, miệng không quên hỏi khi đến bàn ngồi
- Cậu ta đang ăn lại vùng vằng đi đâu thế?
- Đi đòi người! - Nhím cười
Băng qua khoảng sân rộng, nó chợt thấy mệt kinh khủng, biết thế ăn nốt suất cơm có phải đỡ đói không, nhưng vì hắn, nó liền bước đi thật nhanh. Cái nắng trại rộng khắp sân trường, nhuộm vàng tán lá xanh.
Sân thể chất ngay trước mặt, chỉ cách một bức từng nữa. Nó vội vàng những bước cuối cùng. Mới chạm ngưỡng, nhìn một lượt xung quanh cũng không thấy bọn họ đâu. Nó thở dốc, tiếng động mạnh ở ngay cuối góc tường ngang nó đứng, hắn đang ôm Thảo Vân, ép cô ta vào tường.
Nó giật bắn mình, vội vàng nấp sau bức tường, tim nó như ngừng đập, nó vừa nhìn thấy cái gì thế?
Đột nhiên, sống mũi nó cay cay, khóe mắt không kìm được chảy ra những giọt nước mắt hiếm hoi. Hắn đang ôm người con gái năm ấy?
Nó không tin, có lẽ nó nhìn nhầm, có lẽ thế, Gia Lạc cách hai người kia chỉ một bức tường, nhưng cớ sao lại sợ hãi đến thế. Nó chẳng đủ dũng khí bước sang một lần nữa, nó sợ rằng lần này, hai người họ không đơn thuần chỉ là ôm nhau.
Nhưng lí trí thôi thúc, nó không thể dừng đôi chân mình và tiếp tục bước sang phía bên kia của bức tường. Lại thấy những điều không thể thấy. Nước mắt chảy dài, một cách thất vọng nhất. Hắn dường như nhìn thấy nó, vội vàng tránh sang một bên, đẩy Thảo Vân ra phía sau rồi chạy đến bên nó
- Gia Lạc, cậu đừng hiểu lầm... Tôi... không phải như vậy.
- Không khiến cậu giải thích.
Gia Lạc lặng lẽ lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, tim còn nhoi nhói, chân vẫn bước tiến tới gần Thảo Vân. Thảo Vân cũng có phần khó hiểu gì Gia Lạc, ánh mắt thách thức hồi nãy không còn nữa, thay vào đó là chút sợ sệt, bàn tay khẽ nắm lại rồi lùi đi vài bước.
- Đứng yên đó. - Nó sẵng giọng
- Cậu muốn gì? - Thảo Vân run lên
Gia Lạc không nói không rằng, giơ tay lên
Tiếng...chát... một cái vang lên lanh lảnh trong bầu trời yên tĩnh, Thảo Vân vội ôm mặt kêu lên, má cô ta tím đỏ lại, in hình năm ngón tay. Đôi mắt vẫn trợn tròn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vương Hạo Bối đứng cách đó một đoạn cũng bàng hoàng không kém, miệng há hốc ra, vội bước tới để can ngăn lại mà không kịp. Một tay Gia Lạc xách cổ áo Thảo Vân lên, gần sát người mình, nói xối xả vào mặt cô ta
- Con đĩ, tao đã bảo mày hãy đợi tao suy nghĩ, nhưng mày lại lấm lét ăn vụng sau lưng tao, đã thế thì không cần nói nhiều nữa, Vương Hạo Bối là của bà đây thì mãi mãi là như vậy, còn mày, bao nhiêu năm vứt bỏ người ta, giờ về định đớp một miếng sao, đâu đơn giản vậy.... CÚT!
Nói rồi, Lạc buông mạnh Vân ngã dúi dụi xuống đất, phủi sạch tay nhếch miệng khinh bỉ cái loại đàn bà dơ bẩn thích tranh cướp thứ không phải của mình.
- Cậu... cậu... dám đánh tôi? - Thảo Vân trợn mắt nhìn nó, lồm cồ bò dậy
- Mày là ai mà tao không dám đánh. Mày có tin không bà lại vả cho phát nữa bây giờ. Mày có là con ông trời, động đến Hạo Bối của bà thì bà cũng vặt cổ nhá!
Thảo Vân sợ sệt liền lùi hẳn ra sau. Cái tát trên má còn đau rát như nảy lửa, hoa hết cả mặt mày. Thế mà ả Kim Tú dám bảo là Gia Lạc hiền như cục đất, yếu đuối lắm chả dám đánh ai. Thật là quá coi thường rồi.
Thảo Vân tập tễnh ra khỏi đó, giờ chỉ còn lại Gia Lạc và Hạo Bối. Hắn ta cũng có chút sợ sệt không dám tới gần, cứ đứng im như phỗng chờ đợi bị đánh hoặc mắng chửi. Phải, hắn chấp nhận, trong lúc yếu lòng, vì không để ý nên bị ả Vân lợi dụng, là hắn có lỗi. Lòng hắn nặng như chì, miệng mấp máy mở ra lại đóng vào, không dám nói lời nào.
Gia Lạc mệt mỏi lắc cổ, tìm cái ghế đá gần đó, dưới gốc cây và ngồi xuống. Đưa mắt nhìn Hạo Bối lớn tiếng
- Còn không mau ngồi xuống đây.
Hạo Bối giật mình, tay chân luống cuống ngồi ra bên cạnh Gia Lạc. Mắt hắn cứ nhìn chăm chăm xuống đất, thật sự không còn mặt mũi nào ngẩng lên để nhìn.
- Ngồi sát vào đây! - Nó tiếp tục lớn giọng.
Hạo Bối dịch người sát Gia Lạc, lại định giải thích nhưng thôi, giờ mở mồm ra có khi lại ăn cái tát giống ả Vân khi ấy thì khốn nạn, tốt nhất cứ im cái miệng lại cho đỡ rước vạ vào thân.
Nó đột nhiên quay người qua, hôn đến chụt một cái vào môi hắn, hắn bất ngờ tròn mắt nhìn. Và sau đó là nhiều cái hôn nữa, rất nhiều hắn không đến nổi, chỉ biết là sau đó môi hắn đỏ lừ, sưng lên.
Nó thích chí, ngả đầu vào vai hắn thầm thì như mèo nhỏ
- Lần sau còn dám thế không?
- Không bao giờ nữa. - hắn lẩm bẩm, đơ hết cả mặt mũi
- Tớ biết không phải do cậu cố tình làm vậy nhưng tớ vẫn buồn lắm, nhìn cậu với nó tớ đau lòng.
Hạo Bối dựng Gia Lạc dậy, xoa xoa máy tóc cho mượt lại.
- Đừng ghen, tớ... chỉ thích mỗi cậu thôi mà.
Nó thở dài, lại làm nũng dựa vào ngực hắn, vỗ vỗ nhẹ giữa lồng ngực, miệng như nói thầm vào ngực hắn
- Mày nói cho tao biết đi, những gì tên Hạo Bối nói có thật không?
Nó lắng nghe thật kĩ, nhịp tim hắn rõ ràng nhanh hơn, thổn thức hơn. Nghe nó kì lạ lắm, có cái gì đó thật gần gũi, có một mùi hương thơm tự nhiên thoang thoảng, nó mệt mỏi gối lên đùi hắn, xoay mặt vào bụng hắn hít lấy hít để cái hương thơm trầm ẩn quyến rũ đó.
Thơm như này, bảo sao chó mèo cứ thích ăn vụng mất.
Trong mơ, nó yên lòng, khi ấy, nó đã swoj rất nhiều, sợ hắn sẽ bênh ả, sợ trái tim nó cứ đau như dùi đục, sợ lòng yếu đuối để lộ ra bên ngoài. Như vậy, làm sao giữ nổi Hạo Bối cho riêng mình. Phải, hai người họ đã từng yêu nhau, nhưng nó và hắn cũng phải trải qua bao kiếp nạn mới tới được ngày hôm nay, đâu phải dễ nói một hai câu mà nhường lại được. Nó cũng đã từng hy sinh cả mạng sống của mình, giờ đã quá muộn để chùn bước, nó không rời bỏ được hắn đâu, vì nó coi hắn còn hơn cả mạng sống của mình, vì trong lòng bây giờ chất chứa toàn bóng hình hắn, tiếng nói hơi thở của hắn luôn thường trực chảy trong dòng máu sống nuôi cơ thể.
Nó chỉ còn biết ích kỷ giữ hắn cho riêng mình.
Thức dậy, Gia Lạc thấy mình đang ngon giấc trên chiếc giường ở kí túc xá, không hiểu tại sao mình lại nằm đây.
- Còn không mau thay quần áo, chiều nay mày không phải đến câu lạc bộ Boxing à?
Nhím vừa chải đầu vừa dựng Gia Lạc cho tỉnh ngủ
- Mấy giờ rồi? - nó dụi mắt
- Gần giờ chiều rồi. Mày ngủ gì mà khiếp vậy?
- Chắc do dẹp loạn, tốn nhiều công lực nên hơi mệt, muốn nghỉ bù. Chắc hôm nay không đến CLB đâu.
Nói rồi, nó lại nằm ườn người xuống, mệt nhọc, lôi chăn trùm kín đầu.
- Mày chuẩn bị đi đâu à?
- Ừ, đi đến thư viện. - Nhím đứng trước gương chải chuốt kĩ lưỡng, thoa cả son đo đỏ
- Tao đoán không nhầm thì lớp trưởng cũng đang ở đó.
Nhím nhanh chóng lấy túi đồ, nhét tạm điện thoại tai nghe và cuốn sổ nhỏ vào, ra khỏi cửa không quên trả lời
- Mày đoán đúng rồi đấy. - nói rồi thoăn thoắt chạy biến.
Nó lại ngủ, không hiểu sao lại mệt nhọc thế cơ chứ, cái lưng cứ tê rần rần, đầu choáng váng, không lẽ là bị ốm rồi. Nằm được hồi lâu thì có tiếng điện thoại reo lên
- Không đi đến tập sao? - giọng nói ấm áo của hắn rất đỗi quen thuộc
- Hôm nay mệt quá! - không đi nổi
- Có sao không? Hay tôi qua đó với cậu nhé?
- Cũng được, nhưng cậu cứ tập đi, lát nữa hay qua, giờ tôi chỉ muốn ngủ một lát
Nói rồi nó liền quăng hẳn chiếc điện thoại sang một bên. Hắn tập boxing một hồi thì lòng nóng như lửa đốt, dự cảm chẳng hề tốt lành gì
- Hạo Bối, về sớm thế, lát mình có trận đấu với trường Phan Châu mà. - Trường An bước tới nhẹ nhàng vỗ vai
- Gia Lạc có bệnh, phải về xem cậu ấy thế nào.
Nói rồi, Trường An đành cười trừ để hắn ra về.
Hắn chạy tức tốc tới phòng y tế xin thuốc rồi lại tức tốc chạy ngược trở lại kí túc nữ. Tuy nhiên để trèo vào bên trong đâu có đơn giản, luôn lách bờ rào, rồi ái tường cao vút, hơn nữa còn phải tránh đám con gái nhiều chuyện. hắn thấy quả thực hành xác vô cùng.
Có lẽ học xong ba năm, kĩ thuật trèo hành lang thâm nhập đột kích của hắn sẽ tiến bộ rõ rệt. Tầng năm chẳng mấy chốc hắn đã bám được. Nhìn ngó thật kĩ để đảm bảo không ai nhìn thấy. Cũng phải thôi bây giờ là giờ sinh hoạt CLB, ngoài nàng Lạc ra chắc cũng chẳng còn ai ở đây.
Cửa phòng quen khẽ mở, có con mèo lười vẫn quấn tròn chăn, hắn hắng giọng
- Còn không mau dậy nghênh đón thiếu gia!
Nói rồi, tay chống nạnh, nhưng chẳng thấy nàng ấy nói gì, lại rón rén tới bên tận giường, lật chăn ra
- Cậu tới đây làm gì? - Gia Lạc uể oải miệng không muốn thốt nên lời
- Đến để xem khi nào cậu chết.
Gia Lạc lườm hắn, quay ngoắt vào trong, hờn.
- Thôi được rồi. Đùa tý mà dỗi à, dậy ăn chút bánh rồi uống thuốc.
Vừa nói, vừa kéo chăn, nâng người nó dậy. hắn bỗng giật mình, người Gia Lạc nóng như hòn lửa vừa gắp ra từ bếp lò. Hắn sốt sắng kéo Gia Lạc tựa vào lòng mình. Tay chân luống cuống rờ từ trán xuống chân.
- Sao cậu sốt như vậy còn không gọi tôi chứ?
Gia Lạc quay lại đằng sau, tự nhiên cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng. Đầu óc nó cứ lâng lâng như người trên mây. Như trong cơn say, nó đưa tay ra sau, đặt lên cổ hắn, rồi bất ngờ đặt môi mình lên môi hắn miết nhẹ. Miệng còn cười một cái quái đản.
Hắn bất ngờ, mắt tròn xoe, bàn tay vô định bấu chặt xuống ga giường, chưa tưởng ra đây là loại tình huống gì? Có khi nào, sốt quá phát điên rồi không?
- Hạo Bối, tôi mệt quá!
Mặt Gia Lạc đỏ gay, đôi mắt chớp chớp rồi nhắm nghiền, bầu trời ấy như đảo lộn, bụng dạ xóc lộn cả lên.
- Nào, lên đây, tôi đưa cậu xuống phòng y tế.
Hạo Bối đỡ Gia Lạc lên lưng, phóng hết sức chạy xuống phòng y tế. Cô Tường Vy đang xếp thuốc lên kệ cũng phải giật mình vì Hạo Bối vội quá lao sầm vào cửa.
- Cô Tường Vy, cậu ấy bị sốt, nóng quá! - Đặt Gia Lạc xuống giường, Hạo Bối thở hốt hển
- Cứ bình tĩnh, để đó cô xem.
Hôm đó, nó sốt nặng, hắn loanh quanh mãi không chịu về phòng, sợ nó nằm đó cô đơn, khi tỉnh lại không thấy người sẽ buồn và sợ. Đêm đó, Nhị Hắc phải tới kéo đi mới chịu về phòng, Nhím thay đó ngồi trông.
Hai hôm sau, hôm nào cũng thấy Hạo Bối mang cơm cháo vào tận phòng y tế cho Gia Lạc, lấy đủ món nó thích.
Đêm nay, nó gần khỏi hẳn, cũng muốn về lắm rồi nhưng cô Tường Vy vẫn muốn ở lại để theo dõi thêm. Cả đêm, nó khó ngủ vô cùng, nhìn qua ánh trăng cửa sổ, nó nhớ hắn. Đêm nay không ai bên cạnh, bao nhiêu ngày qua làm phiên nhiều người, giờ sức khỏe ổn rồi, không muốn phiền nữa. Nhưng có chẳng thể ngờ được, trong cái đêm này, nó lại bị người ta hại.