>>
Không phải Thánh Hoa chưa từng có việc dạy bù, chỉ là mỗi lần như thế đều bị kiện lên hội đồng.
Lớp không những bị dẹp mà thầy cô còn bị khiển trách.
Vậy nên, học sinh trường Thánh Hoa có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn mọi người, cho dù là cuối cấp cũng tan học vào bốn giờ rưỡi. Vậy nên sự quyết tâm học bù đến sáu giờ như thế này là chuyện vô cùng hiếm có.
Nhưng cuối cùng đến ngày thứ tư, những học sinh thảnh thơi quen người ấy không chịu nỏi nữa, tiếng oán thán vang vọng khắp trời.
“Bọn học sinh xét tuyển kia chịu tội thì thôi đi, sao cả lớp chúng ta cũng phải dây vào?”
Giữa lúc chuyển tiết, một nữ sinh khó chịu nhỏ giọng càu nhàu.
“Đúng vậy, những lớp khác cũng đâu thảm thưởng như lớp K chúng ta. Nhìn ra cửa sổ đi, con nhà người ta về cả rồi kìa.” Một người gần đó phụ họa.
Giống như nhận được sự cổ vũ, giọng nói còn lớn hơn. “Không phải tại Hứa Dương tích cực quá sao? Không biết có ưu đãi gì không nữa?”
“Chắc là muốn thể hiện trước mặt cô Thiệu Như và lãnh đạo chứ gì?” Sự thật bị bẻ cong thành những lời ác ý.
“Chưa thể hiện đủ chắc…”
Văn Anh ôm một chồng vở mới lấy từ tủ đi ngang qua, nghe đến đây thì khựng lại. Cô gái kia vẫn tiếp tục nói: “Rõ ràng lúc đầu dạy lớp A, vậy mà nhiều chuyện xin chuyển xuống lớp K, làm nổi trước mặt lãnh đạo. Bây giờ thấy tình hình không ổn thì nhắm mắt làm liều, hại chết chúng ta.”
Bỗng tự đâu, một chồng vở rơi thẳng xuống, nện lên đầu cô ta. Nữ sinh che trán, trong lúc bất chợt còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nhìn thấy một đứa con gái lúc nào sợ đầu sợ đuôi, gương mặt tái nhợt đứng ở một bên. Cô nàng đỏng đảnh ngây ngẩn một lúc thì hét toáng lên: “Mày không có mắt à? Đường lớn không đi mà cứ thích húc người là thế nào? Ôm cả chồng vở đến đây làm gì? Muốn giết người sao?”
Cô ta nhận thấy ngón tay có gì đó là lạ, một chất lỏng phủ từng trán đến tầm mắt, uốn lượn trên làn da trắng nõn khiến cả thần kinh căng lên: “Máu… Con khốn! Mày muốn chết phải không?”
Ai ngờ con người đáng lẽ phải đến gần người bị hại, an ủi giải thích lại phóng thẳng một quyển vở tiếp đến. Cô nữ sinh bị ném trúng hoàn toàn bừng tĩnh, đứng sừng cộ tại chỗ, ánh mắt trừng lên, chỉ thấy người trước mặt mình nở một nụ cười trào phút, từng chững rạch ròi: “Con khốn phải là mày mới đúng! Ngậm miệng lại đi!”
>>
Sục sôi trong trái tim yếu ớt là dòng máu lạnh lẽo.
Nếu chuyện nào không liên quan đến cô, cô có thể đứng ngoài giương mắt nhìn.
Có thể giả vờ không thấy. Có thể giả vờ không nghe. Có thể giả vờ không biết.
Nhưng nếu có ai đó dám chạm vào sợi dây thần kinh mẫn cảm của cô…
Một khi khinh khí cầu bay đến độ cao nhất định, nó sẽ nổ tung. Không giống khinh khí cầu, cô chỉ muốn cắt đứt mỗi quan hệ máu mủ đau đớn kia. Nói trắng ra, cô không còn gì để mất nữa. Những thứ cô không bao giờ có được, đó mới là điểm mấu chốt.
Vì vậy.
– Ngậm miệng lại đi!
>>
Cũng lúc đó, tại hội trường, nhóm học sinh ưu tú cũng đang trong thời gian lên lớp.
Chỉ Hủy đang nói chuyện phiếm với Thu Bổn Du ngồi bên, bỗng dưng bụng đánh trống inh ỏi, cô nở nụ cười xấu hổ nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Giang Hàn ôm bao lớn bao nhỏ đi vào, đành ghen tị nói: “Trời – Ngày nào cậu cũng sai bạn học đáng yêu của chúng ta chạy lên chạy xuống như vậy, quá đáng!”
Thu Bổn Du không thèm quan tâm, chỉ mở một đống đồ ăn vặt ra, chẳng buồn cảm ơn lấy tiếng. Giang Hàn cười nhét một ổ bánh mì vào tay Chỉ Hủy, lại chỉ chỏ Thu Bổn Du: “Đâu chỉ bây giờ, trước kia cậu ấy cũng đã vậy rồi! Bạo lực đến nỗi quỷ cũng chạy mất dép, đáng yêu làm sao thoát nổi.”
“Ê này, cậu còn dám tự hào mình đáng yêu à? Không biết ngại á?” Thu Bổn Du xả vào mặt Giang Hàn. “Không phải người kia đẹp trai lắm mà cũng không bị bắt làm chân chạy vặt sao?” Người bị nhắc đến chính là Tạ Tỉnh Nguyên không hay biết gì ngồi cách đó không xa.
“Này? Nếu không vì mình tốt bụng thì sẽ bị cậu áp bức sao?” Giang Hàn thuận thế khoác vai Thu Bổn Du.
“Nói nhảm, tốt bụng mới chịu chứ.” Thu Bổn Du vò đầu cậu ta. “Là có xu hướng thích ngược đãi mới đúng.”
Gặp hai người này kẻ xướng người họa diễn trò như thật, Chỉ Hủy cắn bánh mì cười rộ lên: “Ngày nào cũng như vậy, không sợ Hạnh Cửu ghen sao?”
Giang Hàn lắc đầu nguầy nguậy, giành nói: “Cậu ấy không nhỏ nhen vậy. Bọn này chỉ là anh em!”
Thu Bổn Du giơ chân lên đạp một cái. “Là chị em!”
“Là anh em!”
“Muốn tạo phản phải không?!”
Không phải anh em hay chị em ruột thịt nhưng mối quan hệ của họ giống cô và Chung Quý Bách, vì tin đồng mà thành lập tình hữu nghị. Rồi lại biến thành cặp tấu hài “người cuồng ngược đãi” và “người thích ngược đãi”, khiến mọi người chú ý. Hai người họ không lo lắng gì náo loạn cả lên, Chỉ Hủy rất ngưỡng mộ.
Ngoài hội trường dường như đang có bạo loạn. Một số người lao về một phía. Chỉ Hủy không động đậy, lười đến góp vui. Khê Xuyên tỉnh ngủ, nhìn thấy hai người kia đang chơi đù với nhau thì bật cười, giật nhẹ ống tay áo Chỉ Hủy, nói: “Đáng yêu quá!”
Thời tiết thật sự rất lạnh, đến mũi chân cũng muốn đóng băng. Vì mặc rất nhiều đồ nên trong mắt người khác, hai cô cậu kia nghiễm nhiên trở thành “một con gấu nhỏ đánh nhau với con gấu nhỏ khác.” Cho đến khi con gấu nhỏ bị đánh kia khuất phục cười sặc sụa khuất phục. “Chị em! Là chị em! Mình sai rồi!”
Chỉ Hủy sửng sốt vài giây rồi lăn ra cười ngặt nghẽo.
Bỗng nhiên, một bạn học chạy vào từ bên ngoài, hét toáng lên: “Giang Hàn, vợ cậu bị thương rồi!”
Con gấu nhỏ nhổm đầu lên, thuận miệng nói: “Ai đánh cậu ấy bị thương được chứ? Cậu đừng đùa nữa.”
Người kia nóng nảy. “Là thật đó! Cậu tự đi mà xem! Tôi lừa cậu làm gì?”
Cậu bật dậy, con gấu nhỏ ngay lập tức trở về với hình ảnh cậu nam sinh cao ngất, gương mặt căng thẳng: “Ở đâu?” Tất cả mọi người gần đó đều chùng xuống theo.
“Lớp mười hai K”
>>
Đợi đến lúc Giang Hàn đến nơi thì nhìn thấy một đám người đang giằng co, xung quanh là học sinh lớp bên đến xem náo nhiệt.
Hai cô gái đang đấm đá nhau trong phòng học đã tự quấn băng lên đầu, máu chảy ra từ kẽ hở. Nhưng rõ ràng Sa Hạnh Cửu còn bị thương nghiêm trọng hơn, da cô ấy nứt toạt, máu tươi chảy ra, cứ chảy ra như thế. Cả bộ đồng phục dính đầu bụi đất, máu thấm một mảng lớn.
Cậu nam sinh vội vàng chạy lên xem, giữ chặt tay cô gái. “Sao lại thế.”
“Mình chỉ bị thương nhẹ thôi.” Ngón tay cô chạm lên viền bàn, quả nhiên trên đó cũng dính máu, nhưng giọng nói lại không có sự sợ sệt gì.
“Để mình xem.” Cậu dùng sức lấy tay cô ra.
Những người vây quanh xem hít một hơi lạnh. Tuy rằng máu chảy nhiều nhưng may mắn mắt không bị thương. Cả người Giang Hàn đều thấp thỏm.
Cậu bế Hạnh Cửu lên, chạy ra khỏi phòng học.
Lúc này Chỉ Hủy mới phản ứng lại, đuổi theo cậu nam sinh đang chạy như điên đến phòng y t tế. “Thầy cô về rồi, gọi xe cấp cứu đi!”
Dường như tất cả mọi thầy cô đều đã quay về nhà. Ngoại trừ thầy giáo dạy bù lớp K Hứa Dương và cô Trang Tần dạy môn Anh lớp A.
Chuyện ở lớp K. Không biết là bạn học sinh nào vì quá sợ hãi mà vọt đi tìm Hứa Dương đến.
Đến lớp học, ngoại trừ Sa Hạnh Cửu được Giang Hàn bế lên thì cô nữ sinh còn lại bị thương nặng nề đang được Chỉ Hủy dìu đi.
“Sao lại thế?” Thấy vệt máu, Hứa Dương kéo học sinh gần nhất đến hỏi.
Văn Anh bị bắt nhìn về phía thầy, trong nháy mắt, đôi mắt lạnh lẽo ban nãy chợt mềm mại đi, cô ấy gấp gáp, không thể nói gì. Mọi lời lẽ và ngôn từ như mắc kẹt tại cổ họng.
>>
“Nói cách khác. Văn Anh không cẩn thận là Kha Hiểu Lâm bị thương nhưng Kha Hiểu Lâm gắt lên, chọc giận Văn Anh, Văn Anh lại đập sách vào đầu em ấy dẫn mâu thuẫn mới tới đỉnh điểm. Cuối cùng Kha Hiểu Lâm giơ tay tát Văn Anh nhưng lại chệch qua Sa Hạnh Cửu nhảy vào cản lại. Là vậy đúng không?” Cô Thiệu Như dùng giọng nói dễ chịu khái quát lại đợt ầm ĩ vừa rồi mà không hề lo sợ.
Chỉ Hủy cảm thấy thật nhạt nhẽo nhưng cô vẫn gật đầu. Cô cảm thấy mình như một kẻ bán hàng rong, chạy đến thăm hỏi mọi loại tin tức từ các bạn học, dù không biết là thật hay giả nhưng cũng chỉnh sửa lại để đối đáp với Thiệu Như. Cũng may Thiệu Như là giáo viên lịch sử, khả năng tiếp thu và tổng hợp rất tốt.
Thiệu Như bảo Chỉ Hủy có thể về lớp rồi. Lúc gặp Văn Anh ở cửa, cô chợt nhận ra chắc Thiệu Như cũng gọi cô ấy đến nên gật đầu thay cho lời chào, có lẽ người kia không để ý đến cô, nhưng đôi mắt nặng nề, không còn màu sáng. Chỉ Hủy ngạc nhiên nhún vai, không để ý lắm.
“Em luôn là học sinh ngoan ngoãn, sao hôm qua lại bốc đồng như thế?” Lời của Thiệu Như khiến người ta không rõ đây là khen ngợi hay phê bình.
Văn Anh lạnh lùng lướt mắt qua cô giáo, không mở miệng nói chuyện.
“Kha Hiểu Lâm làm em bị thương là sai, nhưng em đánh người khác cũng không đúng.
Cô gái cúi đầu không hề phản ứng.
Thiệu Như thở dài, đành phải nói sang chuyện khác. “Bây giờ, Sa Hạnh Cửu thế nào rồi?”
“Khâu sáu mũi, hôm qua có điện cho em nhờ xin nghỉ ạ.”
“Ra là vậy, thôi cứ để em ấy nghỉ ngơi đi.” Thiệu Như nhìn Văn Anh cụp mắt xuống, không hỏi nguyên do, chỉ phẩy tay với cô ấy: “Em quay lại lớp đi. Cô sẽ nói chuyện với Kha Hiểu Lâm sau.
Có gì đó rất lạ. Thiệu Như nghĩ.
Nhưng không thể truy cứu, bởi lẽ lát sau cô sẽ bị hiệu trưởng và chủ nhiệm bộ môn khiển trách, chuyện này vẫn chưa xong.
>>
Chỉ Hủy về lớp, ngồi xuống đọc sách, qua nửa ngày, cuối cùng cũng thấy có gì đó không đúng. Nhớ lại kĩ mới nhận ra, nếu như mọi hôm, Khê Xuyên sẽ chạy lại hỏi đông hỏi tây, nhưng bây giờ thì im lặng đến mức kì lạ.
Chỉ Hủy huých tay người ngồi bên trái: “Sao thế? Có chuyện buồn à?”
Khê Xuyên ngẩng đầu, Văn Anh cũng lạnh lùng liếc qua. Không nói gì càng khiến người khác thêm sợ hãi.
“Hôm nay mọi người sao thế?”
Khê Xuyên nhìn chằm chằm Chỉ Hủy một lúc lâu, thở dài lấy quyển tạp chí từ trong cặp ra, đặt lên bàn. “Có lẽ cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Hửm? Gì vậy?” Chỉ Hủy mở tạp chí ra. Hai tay cứng đờ.
Bảng công bố năm bài thi xuất xắc nhất kì thi văn quốc gia vừa rồi.
Cái tên đứng hạng bốn là người mà cô quen thuộc nhất – Liễu Khê Xuyên.
“Này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Một người sắp chết đuối đều quơ quào tay chân để bắt được một thứ gì đó không thấy rõ, họ hy vọng là dây thừng, là bụi gai, nhưng thực chất chỉ là rêu trôi giữa sông mà thôi.
Nếu đã tìm sai sự hỗ trợ nhất định sẽ chết chìm.
Thậm chí, còn đáng buồn hơn nữa là hy vọng mong manh ấy chưa bao giờ xuất hiện.
Vài ngày trước còn có người hoan hô nhảy nhót vì vượt qua ai kia. Mà giờ…
Cô giáo nói đó là sơ sót.
Người bị loại ở vòng sơ khảo không phải cô ấy mà là cô
Tại sao chữ “sơ sót” lại đơn giản như vậy?
Chỉ Hủy đập thẳng quyển tạp chí lên mặt bàn. Cha mẹ cô nhìn nhau, ngẩng đầu lên thì thấy cô con gái rượu đang nổi giận lôi đình.
“Con điên cái gì đấy?” Mẹ cô phản ứng lại.
“Rốt cuộc chuyện gì đây? Là hai người làm phải không?”
“Sao con nói năng vậy với ba mẹ được? Con điên rồi à?” Mẹ cô cau mày quát lớn.
Cha cô ngồi bên cạnh vẫn im lặng, cầm quyển tạp chí lên xem, một lát sau đặt lại trên bàn, giọng nói phớt lờ. “À, thì ra là thi văn vừa rồi.”
Mẹ cô sững sốt, cũng lướt mắt qua tạp chí, nói với vẻ rất thoải mái: “Trời, mẹ còn tưởng có chuyện gì. Không phải con bảo sẽ cộng điểm sao? Nên mẹ tìm cô giáo.”
“Sao ba mẹ làm vậy được?” Cô không kìm được, nước mắt rơi lã chã.
“Con không cần căng thẳng như vậy. Vì lần trước con không lấy được vị trí nên mẹ sợ.” Mẹ cô vỗ vai con gái, lúc ấy nước mắt rơi xuống mặt đấy.
Cha cô thở dài: “Con gái, ba mẹ cũng không muốn thế. Nhưng ba mẹ lo cho tương lai của con…”
Chỉ Hủy không nghe lọt tai, cúi đầu thì thào lặp lại: “Sao làm vậy được…”
“Nếu con giống Tạ Tỉnh Nguyên, ba mẹ cần dùng tiền và quan hệ sao? Không phải do con không có khả năng? Ở đây khóc lóc cái gì? Con không thấy phiền sao! Không ăn thì vào phòng học đi!” Mẹ cô giận đến mức nuốt một miếng cơm thật to. Cha cô nháy mắt đạp chân bàn dưới bàn. Như vậy, mẹ cô còn không ý tứ, tiếp tục chen mồm vào một câu: “Mẹ không biết con khóc làm gì? Cơ hội tốt là thế mà con vẫn không đoạt giải sao?”
Cô nhìn cha mẹ với ánh mắt đờ đẫn, cắn môi dưới.
“Nhìn cái gì đó? Con tự trách bản thân đi! Thành tích không bằng người ta, vòng loại đã không trót lọt, cho con một cơ hội vào bán kết, con cũng không được giải. Trách cha mẹ cái gì? Cha mẹ lo cho con ít sao? Con tỉnh lại đi! Không biết xấu hổ gì cả!”
Cha cô ngồi bênh vội vàng hòa giải. “Con gái, mau ngồi xuống ăn cơm đi. Chuyện đã qua thì để cho qua, đừng nói nữa.” Dứt lời liền kéo tay áo con gái ngồi xuống.
Chỉ Hủy quay người lại, vào phòng khóa trái cửa.
>>
Mọi chuyện sẽ tiếp tục như thế nào đây?
Tiếng gõ cửa ầm ập ở bên ngoài sao mà xa xôi quá. Tất cả âm thanh và ánh sáng như tan tành thành mảnh vụn. Ở lại bên cô chỉ có những giọt nước mắt trong suốt.
Nổi giận, bộc phát bằng cách quăng đồ lung tung, rồi lại xấu hổ.
Chẳng thể nào nói được nữa. Môi bị cắn đến trắng bệch, ngấm ngầm chịu đựng trong im lặng.
Giống như một chiếc bao bị gió cuốn đi, cảm xúc đổ ra hết thảy. Tại một nơi mà bao cảm giác đã chôn sâu, cô không thích cô ấy, cô ghét cô ấy, cô tị nạnh cô ấy…
Cuối cùng đi đến nấc thang cao nhất – cô căm thù cô ấy.
Chưa có ai căm thù cô ấy hơn cô.
Cũng chưa có ai cô căm thù hơn cô ấy.
Chưa từng có ai khiến cô vừa căm thù mà vừa buồn lòng đến thế.
– Không phải là do con sao?
– Thành tích không bằng người ta.
– Vòng loại đã không trót lọt.
– Cho con một cơ hội vào bán kết, con cũng không được giải.
Ngay cả những người thân nhất với cô cũng nói ra những lời nặng nề đến thế.
Vì cô ấy tồn tại nên cô không còn là cô nữa. Linh hồn tự nấp vào trong kén, chỉ còn cơ thể sục sôi máu chảy. Vì sự yếu đuối và nhạy cảm này, cô vứt bỏ hết mong ước ban đầu, cho dù có trả giá cũng phải vượt qua cô ấy.
Giây phút ảo ảnh kia tan biến, cô căm thù đến mức chỉ mong cô ấy chết đi.
Tất cả giãy dụa, tất cả cố gắng, thì ra chỉ là sự thoi thóp trước đường cùng mà thôi.
Vậy câu chuyện còn phải tiếp tục thế nào đây? Cô chỉ có thể mỉm cười với cô ấy, nói chuyện với cô ấy, sắm vai một người bạn thân với mọi cảm xúc nên có. Mà sâu trong con người cô, sự ganh tị manh nha nghiền nát từng phần nhân cách, thấm ướt mỗi tấc da thịt, tự dung túng cho suy nghĩ xấu xa của mình.
Đúng vậy. Từ đáy lòng, cô căm thù cô ấy.
Căm thù đến mức sao cô ấy không chết đi.